Đáng tiếc, mặc kệ hắn thi triển loại đạo thuật nào đi nữa thì hắn vẫn không thể khống chế được thần thức của mình, thần thức của hắn vẫn dũng mãnh lao tới Hắc Ngọc khung xương, những thần thức đó vừa đi vào Hắc Ngọc khung xương thì giống đá chìm đáy biển, hắn không thể cảm nhận được những thần thức đó nữa.
Sắc mặt Tiết Lăng Vân càng lúc càng tái nhợt, trên trán hắn chảy ra từng giọt mồ hôi, lúc này Tiết Lăng Vân thầm nói:
- Chẳng lẽ, hôm nay ta phải chết như vậy sao?
Thời gian lại trôi qua nửa nén nhang, thần thức của Tiết Lăng Vân chỉ còn lại một thành, lúc này hắn đã hơi chút tuyệt vọng rồi, vốn dĩ hắn chỉ muốn luyện ra một cái Thân Ngoại Hóa Thân mà thôi, bây giờ ngay cả tính mạng của mình đều giữ được. Sớm biết sự tình sẽ thế này thì hắn sẽ không vội vã luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân rồi.
Lúc này, Tiết Lăng Vân lại không hề chú ý tới Hắc Huyền Đỉnh ở trên đỉnh đầu nguyên anh của hắn đã bắt đầu từ từ xoay tròn.
Tốc độ xoay tròn của Hắc Huyền Đỉnh càng lúc càng nhanh, dần dần từng đạo ánh sáng bảy màu từ Hắc Huyền Đỉnh tỏa ra, Tiết Lăng Vân cuối cùng cũng chú ý tới ánh sáng bảy màu đó.
Ánh sáng bảy màu đó càng lúc càng nhiều, hỏa diễm bên trong Hắc Huyền Đỉnh cũng chầm chậm sôi trào lên, màu sắc của hỏa diễm đó đang dần dần thay đổi, cuối cùng nó biến thành một màu tím thuần túy, hỏa diễm màu tím đó sôi trào lên, gào thét lên, không ngừng vọt tới phía trước.
Tiết Lăng Vân giật mình nhìn một màng này, bây giờ hắn đã hoàn toàn bất lực, hắn thầm nghĩ "Chẳng lẽ Hắc Huyền Đỉnh lại tự động hộ chủ lần nữa?"
Hỏa diễm màu tím bên trong Hắc Huyền Đỉnh điên cuồng thiêu đốt, nó đã bao trùm lên toàn bộ tòa cung điện to lớn kia, vách tường của tòa cung điện kia phát ra những tiếng "Răng rắc!" "Răng rắc!", chỉ trong chốc lát, một tòa cung điện nguy nga đồ sộ đã bị hỏa diễm màu tím đó thiêu đốt thành tro bụi.
Cung điện bị thiêu đốt thành tro, nhưng Hắc Ngọc khung xương do Khô Cốt Thần Trượng biến thành vẫn ngạo nghễ đứng yên bên trong Hắc Huyền Đỉnh, hỏa diễm màu tím đó không dừng lại chút nào mà lao tới bao phủ lấy Hắc Ngọc khung xương.
- A..a..a..a!
Bản thể của Tiết Lăng Vân ở bên ngoài hét lên một tiếng thảm thiết, hắn cảm thấy khắp nơi trên thân thể mình truyền đến từng đợt đau nhứt kịch liệt, phải nửa nén hương sau thì cổ đau đớn kịch liệt đó mới hoàn toàn biến mất.
Đau đớn qua đi, Tiết Lăng Vân rất kinh ngạc, vì thần thức của hắn không còn dũng mãnh lao tới Hắc Ngọc khung xương nữa, tuy thần thức của hắn bây giờ chỉ còn lại một thành mà thôi nhưng cái mạng nhỏ này của hắn đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi.
- Hít...hà...Hít...hà...!
Tiết Lăng Vân liên tục thở dốc, lúc này quần áo của hắn đã bị mồ hôi chảy ra thấm ướt hoàn toàn, một lúc lâu sau thần thức của Tiết Lăng Vân lại tiến nhập vào trong Hắc Huyền Đỉnh, bên trong Hắc Huyền Đỉnh bây giờ đã không còn tòa cung điện to lớn kia nữa, bây giờ chỉ còn lại vô biên hỏa diễm màu tím đang gắt gao bao phủ lấy Hắc Ngọc khung xương.
Khắp nơi trong Hắc Huyền Đỉnh đều phát ra ánh sáng bảy màu, đâu đâu cũng là hỏa diễm, Tiết Lăng Vân cũng không rõ tình hình cụ thể như thế nào, hắn bây giờ không dám tới gần bộ khung xương kia nữa, ai mà biết được sẽ có nguy hiểm gì nếu đến gần nó chứ.
Nửa canh giờ trôi qua, đột nhiên những đạo ánh sáng bảy màu cùng hỏa diễm màu tím kia từ từ lui lại, ở bên trong Hắc Huyền Đỉnh xuất hiện một mảnh sương mù màu đen cực lớn, Tiết Lăng Vân lúc này tự nhiên cảm giác được mảnh sương mù màu đen này đối với hắn có một loại cảm giác huyết nhục tương liên.
Hắn vội nhắm hai mắt lại, một lúc sau hắn đột nhiên vui mừng hét to một tiếng, thì ra Tiết Lăng Vân lại lần nữa cảm nhận được bộ phận thần thức đã biến mất lúc trước, bộ phận thần thức kia bây giờ đang yên tĩnh ẩn bên trong Hắc Ngọc khung xương.
Trong lòng của Tiết Lăng Vân rất vui mừng, hắn vội vàng thi triển ra mấy cái thủ ấn được ghi lại trong Thiên Ma Chân Giải, lại qua một canh giờ, hắn vui mừng phát hiện hắn đã thực sự đem bộ Hắc Ngọc khung xương kia luyện chế thành Thân Ngoại Hóa Thân của mình.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy Hắc Huyền Đỉnh đã làm cái gì?
Lúc này Tiết Lăng Vân vừa kinh hỉ lại vừa hiếu kỳ, nếu như không phải Hắc Huyền Đỉnh đột nhiên ra tay thì đừng nói bản thân hắn không thể luyện hóa được bộ Hắc Ngọc khung xương này mà ngay cả mạng của mình cũng chẳng giữ được.
Lúc này đây, bên trong Hắc Huyền Đỉnh đã không còn tòa cung điện to lớn kia nữa, toàn bộ không gian trong Hắc Huyền Đỉnh bây giờ chỉ còn lại vô biên hỏa diễm, Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân trang trôi lơ lửng trong ngọn lửa đó.
Hình dạng bây giờ của cụ Thân Ngoại Hóa Thân này cũng không khác bao nhiêu so với lúc trước, lúc trước nó chỉ là một bộ Hắc Ngọc khung xương, bây giờ phía trên bộ xương này nhiều hơn một cái hỏa diễm màu tím ấn ký, hơn nữa bộ Hắc Ngọc khung xương này cũng đã hoàn toàn thành hình, nó bây giờ đã có đủ tứ chi cùng đầu lâu rồi. (thân mình chính là cốt trượng)
- Này...!
Tiết Lăng Vân ngơ ngác quan sát Thân Ngoại Hóa Thân của mình, Thân Ngoại Hóa Thân cao tới ba thước, mặc dù nó chỉ là một bộ khung xương, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác như đang đứng trước một ngọn núi cao ngất ngưỡng, bên trong bộ khung xương này ẩn chứa toàn bộ năng lượng của Tử Vong Thụ, bây giờ từng đạo ma khí đang quay quanh bộ khung xương đó.
Tuy hôm nay đã phát sinh rất nhiều chuyện khiến cho Tiết Lăng Vân rất khó hiểu nhưng bất kể như thế nào thì hắn đã luyện chế thành công Thân Ngoại Hóa Thân ình, trong nội tâm của Tiết Lăng Vân cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cứ như vậy, bản thể của Tiết Lăng Vân lại tiếp tục tu luyện, hắn khoanh chân ngồi trên bệ đá, nhắm mắt lại rồi yên lặng tu luyện.
Mà Thân Ngoại Hóa Thân của hắn thì lại lơ lửng bên trên hỏa diễm màu tím trong Hắc Huyền Đỉnh, Thân Ngoại Hóa Thân của hắn bây giờ đang tu luyện tâm pháp trong quyển Thiên Ma Chân Giải kia, tuy nó chỉ là một quyển bí tịch bình thường của ma đạo nhưng cụ Thân Ngoại Hóa Thân này thật sự rất khó lường, bản thân nó vốn dĩ đã có vô tận ma khí, nên tốc độ tu luyện của nó cực nhanh.
Dựa theo những ghi lại trong Thiên Ma Chân Giải, ma khí tổng cộng phân làm giai đoạn, Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân bây giờ thuộc về cấp bậc thấp nhất ma khí, bởi vì nó cần số lượng ma khí thật sự quá lớn, Tiết Lăng Vân muốn đem nó tu luyện từ tầng thứ nhất ma khí đến tầng thứ hai ma khí cần một đoạn thời gian.
Tiết Lăng Vân cũng không quên nghiên cứu "Thiên Thư", Thiên Thư là quyển sách do Hắc Huyền Đỉnh đưa cho hắn, Hắc Huyền Đỉnh rất là thần bí, nên Thiên Thư chắc chắn cũng là quyển sách cực kỳ huyền ảo.
Thông qua những gì lĩnh ngộ được từ Thiên Thư, lại thông qua hiểu biết đối với Trường Sinh Kinh cùng Thiên Ma Chân Giải, Tiết Lăng Vân đối với chính ma hai đạo đã có rất nhiều lý giải, chính đạo chủ yếu tu tâm thần, chú ý từ trong ra ngoài, mà ma đạo thì chủ yếu tu luyện thân thể chính mình, thông thường đều từ ngoài vào trong.
Chính đạo coi trọng cảnh giới (lĩnh ngộ đối với Đạo), Ma Đạo coi trọng thực lực, cảnh giới là căn bản, nhưng thực lực cùng cảnh giới đều hỗ trợ lẫn nhau, người có thực lực càng cao thì rất dễ dàng đạt tới cảnh giới, cái gọi là:
"Dục Cùng Thiên Lý Mục,
Canh Thượng Nhất Tằng Lâu"
(Đây là một đoạn trong bài thơ "Lên lầu Quán Tước" của Vương Chi Hoán.
Dịch nghĩa:
"Muốn ngắm hết cảnh ngoài ngàn dặm,
Phải trèo thêm lên một tầng lầu."
Dịch thơ:
"Muốn nhìn xa nghìn dặm,
Phải lên thêm tầng lầu.")
Là nói người có được thực lực cao cũng giống như người đứng trên lầu cao thì có thể quan sát được mọi thứ phía xa xa.
Tiết Lăng Vân rất nhớ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, thời gian đã trôi qua một năm, đối với tu chân giả thì một năm chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi, Tiết Lăng Vân cũng không trông cậy vào Lý Ngọc Chân có thể nhanh chóng cứu ra Tống Ngọc Dao.
Tiết Lăng Vân bây giờ đã quyết định, dù sao Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân tạm thời cũng không có nguy hiểm gì cả, vợ chồng bọn họ chỉ tạm thời không thể gặp lại nhau mà thôi, như vậy thì hắn cũng nhân cơ hội này cố gắng tu luyện, cố gắng đề cao thực lực của mình.