Hà Lam Nguyệt khi mở mắt ra liền nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của khí linh Suki cực kì đáng yêu đang đứng trước mặt mình.
"Chủ nhân,chào mừng người trở về!"Suki vui vẻ chạy tới ôm đùi của Hà Lam Nguyệt.
"Ân,ta đã về.Suki,em đưa Bảo Bảo đi tìm chỗ bỏ đống đá năng lượng kia ra đi."Hà Lam Nguyệt khẽ mỉm cười sờ đầu Suki rồi đem Bảo Bảo đưa cho Suki đem đi.
"Vâng,chủ nhân."Suki rất vui vẻ ôm Bảo Bảo thuấn di rời đi.
"Linh Linh,chỗ đá quý lớn kia,em tự sắp xếp đi.Bạch Thiên cũng đi nghỉ ngơi đi."
Hà Lam Nguyệt tiếp tục phân phó rồi ra không gian tắm rửa ngủ một giấc.
Cô dự định ngủ dậy sẽ đi viếng mộ cha mẹ của thân thể này,dù sao cũng tính là cha mẹ của cô.
Kiếp trước thì làm trẻ mồ côi không biết cha mẹ là ai,kiếp này có cha mẹ nhưng lại mất sớm,ít ra vẫn có nơi để cô đi viếng mộ khi cuối năm.
Hà Lam Nguyệt thật sự không biết mình có phải bị thần xui xẻo bám thân hay không,cô bất quá chỉ định đi mua chút đồ để viếng mộ cha mẹ cũng gặp phải nam chủ cùng cái hậu cung của hắn,cái này tuyệt đối là ra ngoài không xem ngày mới xui như vậy.
"Nguyệt,em mua nhiều đồ như vậy là muốn đi viếng mộ cha mẹ đi,cần anh đi cùng em không?"
Ngô Hàm lúc đầu nhìn thấy Hà Lam Nguyệt thì tràn đầy kinh diễm sau đó thì hồi thần,đầy ân cần hỏi thăm.
Hắn vừa dứt lời thì ba nữ nhân ở phía sau hắn đã dùng ánh mắt đầy dò xét cùng sắc bén nhìn cô,nếu ánh mắt có thể giết người chắc cô cũng đã bị chọc thành tổ ong rồi.
"Không cần,tự tôi đi là được.Các bạn gái anh đang chờ kìa."Hà Lam Nguyệt kìm nén cảm giác chán ghét trong lòng mà bình thản nói,tay chỉ về phía sau Ngô Hàm.
"Nguyệt,em giận anh vì mấy tháng nay không quan tâm em sao?Tha thứ cho anh có được không?"Ngô Hàm lại tiếp tục mặt dày đi tới gần Hà Lam Nguyệt,trên mặt đều là sự ăn năn,hối lỗi.
Bất quá trong lòng hắn lúc này nghĩ gì thì chỉ cần dùng móng chân cũng biết được,dù sao loại nam chủ ngựa giống này còn nghĩ gì ngoài thực lực và lên giường với nữ nhân?
Hà Lam Nguyệt hắc tuyến chảy đầy đầu,lúc này thì cô đã hiểu bản lĩnh mặt dày,vô sỉ của nam chủ là như thế nào rồi.Bây giờ trong lòng cô chỉ muốn cho hắn một tát,trực tiếp tát bay hắn ra khỏi tầm mắt của mình ngay lập tức a~.
"Tôi với anh chả là gì của nhau cả,vì sao phải giận anh không quan tâm tôi mấy tháng này chứ?"Hà Lam Nguyệt lùi lại hai bước lại nói tiếp:"Tôi chỉ mong anh làm ơn mau chóng trả lại tiền mà mấy tháng trước anh mượn cho tôi là được,tôi cũng đang khá thiếu tiền đấy."
"Nguyệt,em..."Ngô Hàm nhíu mày đang muốn nói gì thì bị cái điện thoại Hà Lam Nguyệt ném tới cắt đứt.
Trong điện thoại là một đoạn video đang chiếu cảnh cấm con nít,còn là khẩu vị nặng p một nam ba nữ cực kì rõ nét.
Ngô Hàm cùng ba nữ nhân phía sau khi thấy đoạn video thì sắc mặt tái mét,đầy giận giữ nhìn Hà Lam Nguyệt.
Cái đoạn video này bất quá là vô tình cô có được mà thôi.
Lúc trước bảo Linh Linh theo dõi động thái của nam chủ,tránh việc cô không kịp trở tay này nọ.
Ai ngờ cái hệ thống phúc hắc nhà cô lại dùng camera laptop của nam chủ quay lại đoạn video + kia chứ!
Coi xong cái video mà cô thật sự cả ngày nuốt không trôi đồ ăn bởi vì thấy kinh tởm a~,thật xin lỗi cái dạ dày thân ái của mình luôn.
"Cô muốn gì?"Nam Cung Linh dùng ánh mắt đầy oán độc,hầm hầm nhìn Hà Lam Nguyệt như muốn bóp chết cô ngay lập tức.
"Tôi vốn có bệnh sạch sẽ,nam nhân đã bị dùng qua,tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào."Hà Lam Nguyệt ngừng một chút,môi khẽ cong lên đầy chế giễu nói tiếp:"Từ đây,anh đi đường của anh,tôi đi đường của tôi,chúng ta không còn liên quan gì nhau nữa,đừng tới trước mặt tôi loạn chuyển,nếu không..."
Sau đó nhìn sang ba nữ nhân đang tái mặt ở phía sau Ngô Hàm,bình tĩnh nói:"Tôi mong là các cô sau này sẽ không đi tìm tôi gây phiền phức,nếu không tôi chẳng biết mình sẽ làm gì đâu."
Hà Lam Nguyệt cũng không nói hết mà chỉ lắc lắc cái điện thoại của mình vừa lấy lại từ tay Ngô Hàm rồi lập tức xoay người leo lên xe máy,rời đi.
"Hà Lam Nguyệt,cô lập tức quay lại cho tôi!"
Quả nhiên vừa đi không xa thì nghe giọng Ngô Hàm gào thét gọi cô,bất quá,cô biết bọn họ xe đang gửi ở trong bãi ô tô,muốn đuổi theo ngay cũng không có khả năng nha~.
Hà Lam Nguyệt tâm trạng cảm thấy rất tốt,chỉ cần bọn họ biết an phận thì cô xem như không có gì mà chung sống hoà bình,còn không thì cô cũng không ngại video p kia lên trên mạng của toàn thế giới cùng xem đâu nga~.
Con người ai cũng có vảy ngược cùng điểm giới hạn của mình,nếu bọn họ dám động vào thì cô tuyệt không ngại cho bọn họ thân bại danh liệt,Hà Lam Nguyệt cô không phải động vật ăn chay.
Chạy xe tới nghĩa trang,cô gửi xe xong thì dựa vào trí nhớ nguyên thân đi tới mộ của cha mẹ.
Hiện tại là dịp cuối năm,rất nhiều gia đình tới đây để sửa sang mộ của người thân cùng cúng lễ này nọ.
Lúc Hà Lam Nguyệt đi tới mộ của cha mẹ thì thấy cỏ dại quanh mộ cũng đã cao qua mắt cá chân,cô biết từ lúc xuyên tới thân thể này tới bây giờ cũng đã qua gần tháng,chưa lần nào tới đây bái tế,cỏ dại không có người nhổ nên mọc cao cũng là tất nhiên.
Không nói hai lời,Hà Lam Nguyệt xắn tay áo,bắt đầu dọn dẹp hai ngôi mộ của cha mẹ,rửa sạch bụi bặm trên mộ,cắm hoa,xếp trái cây cùng chút đồ ăn,cuối cùng là thắp mấy nén nhang cho hai người.
Đây là việc mà lúc trước"Hà Lam Nguyệt"hằng năm hay làm.
Có lẽ do hai linh hồn hoà trở về làm một,tâm trạng của cô cũng cảm thấy khá là cô đơn khi nghĩ tới cái chết của cha mẹ mình.
Khi vừa xuyên tới thế giới này hai tháng,cô đã để Linh Linh điều tra thử tư liệu cái chết của cha mẹ nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cô khá kinh ngạc.
Không phải chết vì tai nạn mà là vì che giấu cho Lạc gia chủ,Lạc Thập Minh,bạn thân của cha Hà mà cả hai người bị kẻ thù của Lạc Thập Minh giết chết.
Đây cũng là lí do vì sao cả nhà Lạc gia lại đối đãi tốt với Hà Lam Nguyệt như vậy,trong mắt khi nhìn cô lại luôn là có một phần áy náy,thật là một sự thật trớ trêu làm sao a~.
Hà Lam Nguyệt đốt nhang xong lại đứng trước mộ ngẩn người cho đến khi nhang tắt mới xoay người rời đi.
Trời lúc này cũng đã ngã về chiều,cô ghé qua chợ đen,bán đi một viên kim cương đỏ tinh khiết carat và một viên kim cương màu xanh lục carat.
Toàn bộ số tiền bán kim cương,cô để cho Linh Linh chia ra đặt mua quần áo mới và gửi tới các nhà mồ côi trong thành phố và vài tỉnh lân cận,sắp tết cũng nên cho bọn trẻ có một cái tết thật vui vẻ.
Trở về nhà vừa lúc trời tối,Hà Lam Nguyệt định đi mua một chút đồ ăn vặt,cô cất xe dưới hầm rồi đeo ba lô đi ra ngoài,cách chung cư không xa là một chợ đêm bán rất nhiều đồ ăn vặt đa dạng.
Mới vừa đi ra khỏi chung cư,xuyên qua hẻm nhỏ thì nghe được một giọng đầy phẫn nộ,hét to tên cô:"Hà-Lam-Nguyệt."
Giọng đầy tàn nhẫn,kèm theo sát khí phóng tới sau lưng,Hà Lam Nguyệt còn chưa kịp hiểu gì, quay đầu lại theo quán tính thì thấy một nấm đấm đầy uy lực đã tới trước mặt mình,liền theo phản xạ có điều kiện,cô lập tức né sang bên cạnh,tiếp theo là nhảy lùi hai bước mới bình ổn thân mình,điện thoại trong tay cũng bị văng tới một góc.
Vừa tránh thoát đánh lén,Hà Lam Nguyệt sắc mặt âm trầm,lạnh lẽo nhìn nam nhân trước mặt mình.
"Ngô Hàm,xem ra mày rất bản lĩnh nga,đánh lén phụ nữ?Ân?Nguyên tắc của mày đâu rồi,vứt cho chó gặm rồi sao?"
Ngô Hàm đầy kinh hãi thu nắm đấm của mình,vừa rồi hắn không hề nương tay,vừa nhìn thấy Hà Lam Nguyệt thì hắn lại nhớ tới cảnh hồi sáng liền nổi giận lôi đình,không làm chủ được tâm tình mà chạy lên đánh một quyền,hắn vốn dĩ cũng không muốn làm tổn thương Hà Lam Nguyệt.
Nhưng kết quả là một đấm toàn lực của hắn,căn bản không chạm tới được một góc áo của cô...
Vừa nghe Hà Lam Nguyệt chế nhạo mình thì sắc mặt như cái bảng bảy màu,hết trắng lại đỏ rồi lại chuyển sang tím cuối cùng là màu đen như đáy nồi,nhìn rất thú vị.
"Cô thế nhưng học võ,từ bao giờ?"Từ khi quen biết Hà Lam Nguyệt tới bây giờ cũng hơn năm,hắn không hề hay biết cô có võ,còn là chính hắn nhìn không ra cấp bậc nữa.
Hà Lam Nguyệt liếc nhìn đầy khinh thường,tên nam chủ này,não không cùng tần số với cô rồi đi:"Chẳng lẽ chỉ cho mày luyện võ còn người khác thì không được sao?"