Chí Tôn Vô Lại

chương 311: đồ đệ kiếm tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quang mang trong mắt Lôi Đậu Đậu lập tức trở nên ảm đạm, bất đắc dĩ nói: "Nói đơn giản chút đi! Pháp lực đủ mạnh? Con nghe Cổ Chung Hòa Thượng sư phụ nói qua, pháp lực tăng lên rất khó khăn! Một người muốn tăng pháp lực lên, càng tu luyện đến cuối, mỗi lần tăng lên một chút, đều cực kì khó khăn."

Tiểu Lôi vỗ vỗ vai nó, cười nói: "Cho nên, biện pháp này, con đừng nghĩ nữa, trừ phi con có thể tu luyện đến mức pháp lực của con là đệ nhất đương thời, không người có thể so sánh, vậy vô luận là trận pháp gì, quá nửa đều là không thể vây khốn được con. Mặc dù trận pháp có thể khốn trụ được người có pháp lực cao hơn mình, nhưng nếu địch nhân mạnh hơn mình nhiều lần, vậy trận pháp cũng là vô dụng."

Dừng một chút, sắc mặt hắn lại trở nên nghiêm túc, nói: "Bất quá, nếu dùng phương pháp bạo lực phá trận, sẽ bị người tu hành trong thiên hạ coi thường. Phải biết rằng, trận pháp này tịnh không chỉ là một loại công cụ, nó cũng là trò chơi mà lão tổ tông chúng ta mấy ngàn năm truyền xuống, là một môn học vấn cao thâm! Nếu sau này con cùng người tỉ đấu, đối phương bố trí trận pháp đối phó con, đấy kỳ thật chỉ là dùng trận pháp giảm chiến ý của con, nếu con dùng pháp lực cố phá trận pháp đối phương, đây chỉ có thể nói con là một người thô thiển không hiểu trận pháp,cho dù con phá trận, kỳ thật lần tỉ đấu trận pháp này, cũng tính là con thua."

"Vậy con làm sao bây giờ? Trận pháp khó học như vậy..", cho dù con muốn dùng pháp lực để phá, nhưng với một chút pháp lực của con, cũng không được ." Lôi Đậu Đậu cười uể oải.

Tiểu Lôi đối với con trai mình, tự nhiên rất yêu thương, lập tức an ủi: "Trên người con có máu huyết của cha, thiên phú như con đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, cũng không có mấy người có thể so sánh, tương lai pháp lực tu vi nhất định là sẽ không tệ. Còn như trận pháp, cũng phải có thời gian chậm rãi học hỏi… hơn nữa, đông phương huyền môn trận pháp của chúng ta, còn có một tổng cương cơ bản, con hiểu rõ tổng cương này. Cho dù gặp được trận pháp con không thể phá được, ít nhất cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của chúng.

"Pháp thuật tu hành đông phương chúng ta, chú ý tới "Thiên đạo", cái gọi là "Thượng thiên có đức hiếu sinh". Thiên đạo có nghĩa là sự việc gì đều không thể tuyệt đối, đều cần lưu lại một chút đường sống cho đối phương. Vô luận như thế nào, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, lưu lại cho đối phương một đường sinh cơ cuối cùng, đây mới là thiên đạo! Cho nên, dù là trận pháp gì, dù là sát trận lợi hại, sát khí tối cường, tối hung hiểm, cho dù nơi nơi đều là sát cơ, con cũng không cần kinh hoảng, bởi vì trong trận nhất định lưu lại một cửa sinh! Đây là chuyện khẳng định! Con chỉ cần có ý niệm này trong đầu, gặp sự không hoảng hốt, binh đến tướng ngăn, nước lên đắp đất, chậm rãi tìm kiếm sinh môn, cuối cùng sẽ có một đường sinh cơ."

Tiểu Lôi một lòng truyền thụ trận pháp cho nhi tử của mình, những thứ này đều là hắn học được từ Tiêu Dao phái. Ngoài những điều này, lại tùy ý nói vài nguyên lý lợi hại của trận pháp học được từ Bồ Đề tổ sư. Nguyệt Hoa đứng bên cạnh đối với những pháp thuật này không có hứng thú gì, cũng không mở miệng.

Khi đi qua thân cây cuối cùng, Tiểu Lôi cười nói: "Tốt rồi, chúng ta đã xuất trận."

Liền thấy phía trước đường bỗng nhiên bắt đầu trở nên sáng sủa, nhưng nhìn kỹ lại, lại dường như không có biến hóa gì. Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Chúng ra vừa rồi đi vòng quanh, kỳ thật đã đi qua "Sinh Môn" của "Cửu khúc mê hồn trận", cũng là lối ra duy nhất của trận pháp này. Trận nào cũng có đường ra. Chỉ xem con làm sao tìm được."

Lập tức Tiểu Lôi im miệng, quay đầu nhìn Nguyệt Hoa, trên mặt hắn mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng, hạ giọng nói: "Diệu Yên không ngờ lại bố trí trận pháp bên ngoài, hiển nhiên là vì không cho người khác tìm được nhà chúng ta…". Nàng làm như vậy nhất định là có nguyên nhân! Chẳng lẽ trong nhà có sự tình gì?"

Nguyệt Hoa an ủi nói: "Có Diệu Yên tỷ tỷ ở nhà. Thiên đại sự tình gì cũng không cần lo lắng. Bất quá em đoán rằng, nàng bố trí trận pháp là sợ có người đến gần nhà chúng ta…"

Tiểu Lôi gật đầu, đang muốn nói cái gì, đột nhiên, liền thấy phía trước trang viên nhà mình, một đạo kiếm quang rực rỡ trùng thiên! Đạo hàn quang tuyết lượng đó rực rỡ chói lọi, mặc dù là trời đang sáng! Lập tức nhìn thấy kình khí bắn ra bốn phía, cây cối chung quanh bị kiếm khí quét qua, lá rụng lả tả.

Tiểu Lôi kinh hãi, buột miệng: "Kiếm khí thật mạnh!"

Lời vừa nói ra, liền thấy phía trước trang viên có một đạo kim sắc quang mang bắn lên thiên không, đó là một đạo quang nhận hình tròn, hung tợn va vào đạo kiếm khí bên trên, nhất thời liền nghe thấy một thanh âm chát chúa. Kim quang cùng với kiếm khí đồng thời thời sáng ngời, vô số kình khí bắn ra bốn phía.

Tiểu Lôi kinh hãi, lập tức ôm lấy Lôi Đậu Đậu cùng Nguyệt Hoa, trên người tự nhiên phóng ra một vầng quang mang bảo vệ hai người. Lại thấy phía trước mắt có thiên vạn đạo kiếm khí bắn tới, cơ hồ trong khoảnh khắc, cây cối hai bên đường tiếp nối bị kiếm khí quét qua, các cây nhỏ, cơ hồ là trong khoảnh khắc đã bị nghiền nát, một ít cây to, trên bề mặt còn lưu lại mấy đạo kiếm ngân đáng sợ!

Trên mặt đường tựa như cũng bị ngàn vạn đạo đao kiếm quét qua, lưu lại không biết bao nhiêu vết xước ngổn ngang!

"Trong nhà có người đang tỉ đấu." Tiểu Lôi nhíu mày.

Chẳng lẽ là Tiên Âm cùng với Diệu Yên hai oan gia lại đánh nhau?

Tiểu Lôi có chút sốt ruột, mỗi tay ôm một người, bắt đầu phi hành, nhanh chóng chạy về trang viên.

Chỉ thấy đại môn Lôi Gia trang viên sớm đã sụp đổ, hàng rào sắt đại môn biến thành một đống sắt vụn bị bóp thành hình thù kỳ quái, Tiểu Lôi liền nhìn ra, đây là bị cao thủ có pháp lực rất mạnh chém thành. Hắn liền thấy cây cối trong trang viên, tạo thành một hình tròn ngã rạp ra bên ngoài, trên mỗi thân cây đều lưu lại dấu cắt thật sâu!

Đây rõ ràng là bị cao nhân có kiếm thuật cực kỳ lợi hại phóng ra kiếm khí tạo thành!

Mà càng đáng sợ chính là, đường từ đại môn trang viên đến biệt thự, vốn trong trang viên đã từng được tu sửa, mời người đến tốn rất nhiều tiền, sửa một con đường trải đá dài chừng ba trăm thước hoàn toàn theo phong cách Gordon, cả con đường này đều là dùng đá thượng đẳng mà lát, dùng một ngàn bốn trăm khối đá dài ngắn khác nhau. Chỉ một con đường, liền hao phí hơn ba trăm vạn đồng, mà hơn nữa là do Nguyệt Hoa tự mình thiết kế.

Hiện tại con đường chặt đứt ngang! Một hố sâu ước chừng một thước, rộng khoảng nữa thước, dài chừng mấy chục thước chia con đường làm hai nửa, đây rõ ràng là bị một kiếm của cao nhân chém ra, những hòn đá gần sát khe nứt, toàn bộ đều bị kiếm khí chấn thành bụi phấn!

Cả con đường bị vặn vẹo lồi lõm, quang cảnh dường như vừa trải qua địa chấn!

Tiểu Lôi tức giận hét to: "Đường của ta! Tiền của ta!

Khuôn mặt hắn tức giận, mắng: "Tên vương bát đản nào đến nhà ta đánh nhau, làm hỏng con đường của lão tử!"

Trong lòng hắn lo lắng cho người nhà, chạy nhanh về phía trước, may mắn, biệt thự vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, bất quá Tiểu Lôi liền thấy trên bốn góc nhà đều bố trí một trận pháp nhỏ, phía trên đặt vài cái linh phù, còn có một pháp khí bố trí trận pháp bảo hộ nhà. Bất quá phía trước nhà vốn có một hồ phun nước thì lại rất thảm hại.

Hồ phun nước xây bằng đá Đại Lý đã biến thành một vũng nước, một khối đá hoàn chỉnh cũng tìm không thấy, hiển nhiên là đã bị kiếm khí đập tan.

Tiểu Lôi đau đớn kéo hai người chạy ra sau nhà.

Mặt sau là một hồ nhỏ, còn có nhà nghỉ chân. Đến nơi, Tiểu Lôi lập tức thở ra.

Chỉ thấy ba người Tiểu Thanh, Bảo Nhi, Bối Nhi ở bên cạnh hồ, nhìn vẻ mặt các nàng, tựa hồ đều rất thoải mái, Bảo Nhị thậm chí tựa vào Tiểu Thanh, tùy ý gác chân nằm ở trên cỏ. Mà trên mặt hồ, liền thấy hai luồng quang khí một hắc một bạch đan quấn lấy nhau, hiển nhiên là có hai người đang tỉ đấu, pháp lực kiếm khí trên người hình thành hai luồng xoáy trôn ốc, không thể nhìn rõ thân ảnh.

Chỉ thấy hai người lần lượt thay đổi chỗ, đánh nhau kịch liệt, thỉnh thoảng từng đạo hỏa quang kiếm khí bốc lên tận trời, hỏa tinh bắn ra bốn phía, kiếm khí tung hoành khắp nơi, cây cối chung quanh đã sớm nát vụn, còn như giả sơn các thứ cũng chỉ còn lại có một đống bụi cát, ngôi đình bên cạnh hồ cũng sớm đã sụp đổ.

Tiểu Lôi tức giận cơ hồ méo mặt, chỉ thấy nhân ảnh trong đoàn hắc khí kia đột nhiên chớp động vài cái, phóng ra một đạo kim sắc quang mang, lập tức liền nghe thấy trong tiếng rít, một đạo kim sắc kiếm khí xuất ra trăm tia, tựa như Du Long, vây lấy đối phương.

Từ xuất thủ của người này, Tiểu Lôi lập tức biết được, người trong đoàn hắc khí này nhất định là Diệu Yên, bởi vì chiêu "Chân Cửu Long Thiểm" này chính là kiếm thuật của Diệu Yên

Vậy không cần hỏi, người trong đoàn bạch sắc khí kia cùng Diệu Yên đánh nhau, tự nhiên là Tiên Âm rồi!

Tiểu Lôi nhanh chóng bay đến, bọn người Bảo Nhi vẫn còn đang quan chiến, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Lôi bay đến, Bảo Nhi Bối Nhi đồng thời hoan hô một tiếng, hai người nhao nhao hướng Tiểu Lôi chạy đến. Tiểu Lôi mở rộng hai tay ôm lấy, nhưng lại lớn tiếng quát: "Đây là chuyện gì vậy!!"

Bối Nhi không nói gì, Bảo Nhi lại đã xua tay cười duyên nói: "Ba ba! Ba ba! Diệu Yên mụ mụ thật lợi hại! Người xem! Người xem kìa!"

Tiểu Lôi tức giận, thầm nghĩ Diệu Yên có bao nhiêu lợi hại chẳng nhẽ ta lại không biết? Còn cần ngươi nhắc nhở ta? Mắt nhìn nhà của mình cơ hồ nhanh chóng biến thành đống đổ nát, các nàng không ngờ còn nhàn nhã ngồi một bên quan chiến như vậy, không khỏi cảm thấy giận dữ, lớn tiếng kêu lên: "Ta hỏi các ngươi có chuyện gì! Bọn họ làm sao mà đánh nhau?"

Không đợi Bảo Nhi Bối Nhi nói, Tiểu Lôi gân cổ cao giọng quát: "Đều dừng tay cho lão tử! Dừng tay! Diệu Yên! Tiên Âm nữa! Tiên Âm! Lão bà nương ngươi làm cái quỷ gì!!! Lại phát điên rồi sao???"

Còn không đợi Tiểu Lôi phát hết cơn tức, lại nghe phía sau lưng một thanh âm lãnh đạm vang lên: "Ngươi gọi tên ta làm gì?"

Quay đầu nhìn lại, Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy phía sau có một người mặc một bộ áo dài trắng tóat, hai chân trần, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh lệ vô song, môi đỏ như son, lông mày như vẽ, tóc dài như mây, hai tay chắp sau lưng, không phải Tiên Âm thì là ai?

"Ách…ách? Ngươi ở đây?" Tiểu Lôi sửng sốt, đột nhiên xoay người chỉ nhân ảnh đang công kích trên hồ: "Cùng với Diệu Yên đánh nhau không phải là ngươi?"

"Nói bậy, đương nhiên không phải ta." Tiên Âm trả lời, không ngờ cũng dứt khoát ngồi xuống, tỏ vẻ không vui.

Tiểu Lôi trừng mắt nhìn nàng vài giây, lúc này mới hét lớn: "Vậy là ai đang đánh với Diệu Yên?"

"Ngươi ngồi xem một lúc là biết." Tiên Âm vẫn lãnh đạm, không hề hồi đáp, ngược lại còn liếc nhìn Tiểu Lôi, gật đầu với Nguyệt Hoa, ánh mắt lập tức lạc xuống người Lôi Đậu Đậu, vừa nhìn qua, lập tức nàng lộ ra vài phần kinh ngạc: "Đây là nhi tử của ngươi?"

Rồi nàng lập tức than một câu: "Quả nhiên tư chất tốt… tựa như huyết thống của Lôi Gia ngươi phải làm người khác hâm mộ… hai nữ nhi đã như thế, hiện tại nhi tử này cũng như vậy.." Nàng nhịn không được vươn tay muốn chạm lấy Lôi Đậu Đậu, Lôi Đậu Đậu lại tựa hồ có chút rụt rè sợ hãi, lui ra Tiểu Lôi mà tránh né.

Nhưng Tiên Âm tựa như tùy tiện chìa tay ra, đã đặt ngay trên mặt Lôi Đậu Đậu, ngón tay lập tức quét qua rất nhanh trên người nó một lần, miệng thở dài: "Căn cốt tốt lắm! Tốt lắm! Hai mắt đứa nhỏ này tỏa ra linh khí, lục thức linh xảo, chuyện này thì cũng bình thường, nhưng lại còn có căn cốt rất tốt, đứa nhỏ này tương lai nếu học pháp thuật, tất nhiên có thể đại thành… nếu để hắn chuyên học kiếm thuật, sợ rằng có thể trở thành nhất đại tông sư!"

Tiểu Lôi trong lòng lo lắng cho Diệu Yên. Cũng không có để ý lời này của Tiên Âm, chỉ xoay người muốn đi đến bên hồ, Tiên Âm đột nhiên lắc mình ngăn trở trước mặt Tiểu Lôi. Tay áo phất nhẹ, chắn đường của Tiểu Lôi: "Ê, ngươi đừng nhúng tay. Hai người này đã đấu hai ngày hai đêm, đến lúc này mới có một chút ý tứ, ngươi hiện tại nhúng tay là không công bình."

"Cái gì mà đánh hai ngày? Cái gì công bình?"

Tiên Âm không nhịn được: "Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Bản sự của Diệu Yên, ngươi còn lo lắng cái gì? Thành thật ngồi xem là được rồi. Hai người này là công bình tỉ thí, lại không phải là sinh tử đả đấu, sẽ không có rối loạn gì đâu."

Ngay tại lúc này, tình huống trận đấu đã phát sinh biến hóa.

Diệu Yên vốn đang nhanh chóng xoay tròn đột nhiên lại ngừng lại, trên người một đoàn hắc sắc khí diễm chậm rãi tiêu thất, tay cầm một thanh thanh hắc sắc trường kiếm, mũi chân điểm trên mặt hồ, sắc mặt ngưng trọng, mũi kiếm chỉ xuống dưới chân. Nàng đột nhiên giơ một tay lên, tựa như đang bấm một Lan Hoa Chỉ, trầm ngâm: "Kiếm thuật khá lắm, có thể hết sức ngăn trở "Chân Cửu Long Thiểm" của ta, đương thời ngươi có thể tính là người thứ ba!"

Lời nói chưa hết, lại thấy sắc mặt Diệu Yên đột nhiên lạnh như băng, toàn thân tỏa ra một tia hàn khí đáng sợ, nàng đột nhiên lắc người, cơ thể tựa như gãy đôi, người ngã ra sau, đầu ngón tay cong lại nhẹ nhàng điểm trên mặt nước, tạo nên một gợn sóng tinh tế.

Lập tức, mặt nước phân khai, đột nhiên tỏa ra một tia hàn khí bạch sắc, sau đó liền nghe thấy tiếng vù vù, mặt nước trong nháy mắt ngưng kết thành khối băng, sự tình cơ hồ cũng chỉ trong vài lần hít thở. Cả mặt hồ đã hoàn toàn ngưng kết thành băng!

Hàn khí vẫn không ngừng bay lên, bãi cỏ chung quanh hồ trong nháy mắt liền bao trùm một tầng sương trắng. Cây cối chung quanh cũng vây bọc bởi một tầng bạch sắc, mấy người Tiểu Lôi mặc dù ngồi ở xa, cũng lập tức cảm thấy hàn ý, không khỏi vội vàng phóng ra pháp lực chống đỡ.

Trong không khí đã dần dần xuất hiện từng cụm hoa tuyết, Diệu Yên đứng ở trên mặt hồ trơn nhẵn như mặt kính, càng giống như Quảng Hàn Tiên Tử!

Đoàn bạch khí của đối phương tựa hồ càng ngày phát triển, màu sắc càng lúc càng rực rỡ, mặc dù mờ mờ tỏa ra vài phần kim sắc ấm áp nhu hòa, tựa như ánh thái dương, nhìn như là đang kiệt lực chống cự hàn khí chung quanh. Diệu Yên mỉm cười, ánh mắt hướng vào một đoàn kim quang phía trên đối phương.

Ngón tay Diệu Yên nhẹ nhàng nhón lấy một bông hoa tuyết rồi búng nhẹ. Một đạo bạch quang bắn đi, đáng tiếc còn chưa đến trước mặt đối phương, liền tiêu thất trong vầng kim quang.

Diệu Yên cười lạnh một tiếng, phất tay áo, trong tay áo lập tức phát ra một luồng hàn khí, xen lẫn không biết bao nhiêu hoa tuyết, cuốn về phía đối phương. Tay áo nàng quấn lên lại hạ xuống, hạ xuống lại phất lên, trong chốc lát, tạo thành một cơn bão băng tuyết hùng hậu, tựa như một con cự long băng tuyết, gào thét cuộn về phía đối phương.

Đạo băng tuyết cuốn lấy kim sắc quang đoàn của đối phương, kim quang hòa tan băng tuyết, nhưng Diệu Yên lập tức vung tay áo lên, liền tiếp tục phóng ra một đạo hàn khí.Chỉ thấy trường tụ Diệu Yên tung bay như phi vũ, sau khi phất lên bảy tám lần, đoàn kim quang của đối phương đã hoàn toàn bị bao phủ, Diệu Yên đột nhiên thét lên một tiếng, cơ thể cấp tốc bay lên tận trời, mà không khí dưới chân nàng lại đột nhiên bắt đầu ngưng kết!

Tựa như một khối băng, sau đó nhanh chóng lan tràn, cơ hồ là trong nháy mắt, trong không khí, trên cả mặt hồ, băng tầng lan tràn vô hạn, toàn bộ không gian trên dưới hồ đều đông kết!

Diệu Yên lơ lửng trên không trung, trường kiếm chỉ xuống dưới, trên kiếm phong lóe ra một tia phong mang, kiếm khí lập tức nhập vào trong hàn khí, dần dần tỏa ra.

Đối phương tựa hồ vẫn đang kiệt lực ngăn cản, đoàn kim sắc quang mang nỗ lực chống cự băng tuyết, nhưng chịu đựng không được cả không gian đóng băng, phảng phất giống như một cây nến sắp tắt, kim quang dao động vài cái, dần dần trở nên ảm đạm.

Diệu Yên vẫn không ngơi nghỉ, kiếm phong rung lên vài lần, kiếm khí liên miên không ngừng phóng ra. Kiếm khí chen lẫn hàn khí tỏa ra khắp không gian. Từng khối khối băng biến màu thành lam băng sắc!

Tiểu Lôi đứng phía xa ngẩn người: "Đây… đây là băng lam kiếm khí của Truy Tinh Tử? Diệu Yên học được lúc nào?"

Rốt cuộc trên mặt hồ đã ngưng kết thành một băng cầu khổng lồ phương viên chừng trăm thước! băng cầu đông kết cả Diệu Yên và đối thủ bên trong. Diệu Yên lại đột nhiên trầm người xuống, một chân nhẹ nhàng đạp xuống băng cầu…

Lại dường như có ngàn cân cự lực ép xuống, băng cầu phát ra một tiếng nổ to lớn, đập mạnh trên mặt hồ, đập vỡ một tầng băng dày cứng trên mặt hồ, tất cả chìm xuống nước…

Diệu Yên thét dài không dứt, kiếm phong lại phóng ra, lập tức lại là một cổ băng tuyết rít lên, lần này càng lợi hại, đông kết cả băng cầu và hồ nước!

Kiếm khí tỏa ra khắp nơi, bọn người Tiểu Lôi biết lợi hại, lập tức tới tấp thi triển pháp lực, bảo vệ những người chung quanh.

Rốt cuộc, trường kiếm trong tay Diệu Yên đã hoàn toàn ngưng kết thành một đoàn băng lam sắc kiếm khí rực rỡ, làm khuôn mặt của nàng mơ hồ ánh lên sắc trắng xanh. Mục quang của nàng càng băng lãnh, chân nhẹ nhàng điểm ba cái.

Lại nghe thấy ba tiếng nổ, băng cầu to lớn đã bị nàng đạp xuống đáy hồ…

Từng tầng tầng băng tuyết bao trùm xuống, tới cuối cùng, Tiểu Lôi thấy Nguyệt Hoa đứng bên cạnh đã có chút run rẩy, không khỏi mở miệng kêu lên: "Tốt rồi tốt rồi! Nàng mà tiếp tục nữa, nhà chúng ta sẽ thành hầm băng đó!"

Diệu Yên dường như lúc này mới nghe thấy được thanh âm của Tiểu Lôi, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Lôi, khuôn mặt lạnh như băng lập tức giống như hoa xuân nở rộ, tuyết lạnh hòa tan, lập tức lộ ra nụ cười ấm áp, trường kiếm chậm lại, cười nhẹ: "Phu quân, chàng đã trở lại."

Nàng nhẹ nhàng bay về phía Tiểu Lôi. Hắn thở dài, đưa tay nhẹ nhàng giúp nàng phủi đi bông tuyết trên đầu, cười khổ: "Ta vừa mới ly khai vài ngày? Các nàng làm sao đã đem nhà cửa làm thành hình dáng này?"

Diệu Yên cười nhẹ, tay nhẹ nhàng phất lên, trường kiếm đã được nàng thu lại, cười nói: "Chúng ta tỷ thí kiếm thuật, đây đã là trận thứ hai, tỷ thí đã hai ngày. Bất quá phía ngoài không phải là ta làm…"

"Là ai làm?"

Diệu Yên cười nhẹ, còn chưa mở miệng, Tiên Âm đã lạnh lùng nói: "Là ta."

Tiểu Lôi nhìn nàng, đau khổ nói: "Tiểu cô nãi nãi, ngươi không lo việc nhà không biết quý trọng củi gạo! Ngươi có biết ta bên ngoài xây dựng con đường kia bao nhiêu tiền không! Lão nhân gia ngài phóng xuống một kiếm, tốn bao nhiêu bạc đây?"

Tiên Âm bĩu môi, nhẹ nhàng nói một câu: "Không công bằng! Giá tiền ngươi làm ra cái hồ này, có thể so với con đường còn quý hơn! Ngươi sao không nói Diệu Yên?"

Tiểu Lôi lúc này mới dậm châm nói: "Các ngươi rốt cục làm cái quái gì?" Hắn chỉ vào băng cầu to lớn trên mặt hồ: "Rốt cục đang đánh nhau với ai?"

Tiên Âm thở dài: "Là người ngươi quen… ai, vài ngày không thấy, kiếm pháp của hắn không ngờ tinh tiến như vậy! Trận đầu ta cùng với hắn tỷ thí, về kiếm thuật, ta cơ hồ không phải đối thủ của hắn, dựa vào pháp lực của ta mạnh hơn hắn, mới chống đỡ hai ngày, cuối cùng vẫn là thất bại."

Diệu Yên mỉm cười: "Các ngươi đánh đến cuối cùng, đã đến tình huống liều mạng, tự nhiên không thể tiếp tục đánh tiếp, kỳ thật thực lực của ngươi vẫn là mạnh hơn hắn."

Tiên Âm lắc đầu: "Thua thì thua, chẳng lẽ ta lại là loại người không có khí độ? Kiếm thuật của hắn mạnh hơn ta, ta cũng là chịu phục."

Lập tức nàng nhìn chằm chằm Diệu Yên, bất đắc dĩ thở dài: "Còn ngươi, quả thực có chút làm ta giật mình… kiếm thuật của ngươi không ngờ lợi hại đến mức này.. băng lam sắc kiếm khí kia, là làm sao thi triển ra? Ngày đó tại trên núi Côn Luân, Truy Tinh Tử không phải dụng loại kiếm khí này sao?"

Diệu Yên mỉm cười, nói: "Kiếm khí này rất tà môn, toàn nhờ phu quân lưu lại cây Thu Lộ Kiếm, ta mới xem xét ra một chút manh mối, đáng tiếc thời gian ngắn quá, còn không thể học hết. Công bằng mà nói, kiếm thuật tạo nghệ của hắn cũng vượt qua ta, bất quá pháp lực của ta mạnh hơn hắn rất nhiều, cho nên hôm nay mới may mắn thủ thắng. Chỉ là chúng ta không phải liều mạng, hắn còn chưa phóng ra bản mệnh kiếm khí, nếu hắn phóng ra… người trong thiên hạ có thể ngăn cản được, sợ rằng cũng chỉ có phu quân chúng ta. Ngươi và ta chỉ có thể tạm lánh mà thôi."

Bản mệnh kiếm khí!

Tiểu Lôi động tâm:"Chẳng lẻ là hắn đến đây"

Đúng lúc này, liền nghe thấy vài tiếng cách cách vang lên, băng cầu trên mặt hồ đột nhiên toác ra vô số khe hở, lập tức ầm một tiếng, vô số kiếm khí từ bên trong bắn ra, băng cầu to lớn vỡ tung, biến ra vô số khối nhỏ, sau đó một nhân ảnh được bao bọc bởi một tầng kiếm khí dày đặc từ trong băng tầng chậm rãi đi ra.

Người này dính đầy băng tuyết, quần áo tóc tai toàn bộ biến thành bạch sắc, chỉ là trên kiếm phong trong tay vẫn lấp lánh thanh khí sắc bén!

Mà kiếm của hắn, bất ngờ là một thanh kiếm chỉ có nửa đoạn!

Tiểu Lôi lúc này mới mỉm cười, lớn tiếng nói: "Việt Sư, không ngờ là ngươi đang ở nhà ta."

Người từ bên trong đi ra, không phải là Kiếm Si Việt Sư sao!

Việt Sư nhìn Tiểu Lôi, chẳng nói câu nào, chậm rãi đi đến trước mặt, băng tuyết trên người hắn tự động tan ra, lập tức làm cho toàn thân hắn đều ẩm ướt. Hắn lại dường như căn bản không quan tâm, cũng không vận công làm khô, bước đến trước mặt Tiểu Lôi, đột nhiên nghiêm trang khom người vái một vái.

Tiểu Lôi giật mình, lập tức tránh sang một bên, lớn tiếng hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Việt Sư lắc đầu, bế khẩu không nói, quay về Tiểu Lôi lại cúi người vái một cái. Lần này cơ thể cúi càng thấp, đầu cơ hồ giống như muốn chạm vào mặt đất.

Tiểu Lôi vội vàng kéo hắn dậy nhìn kỹ, chỉ thấy sắc mặt Việt Sư có chút tiều tụy. Ánh mắt tràn đầy tơ máu hồng sắc, lông mày tựa hồ hơi nhíu lại, dường như vì sự tình gì đó mà ưu tâm. Chỉ là thấy Tiểu Lôi, nhãn tình kia mới hiện lên một chút quang thái.

"Lão huynh, ngươi nói đi, rốt cục chuyện như thế nào?"

Tiên Âm ngắt lời: "Hắn không thể nói, ngươi hỏi Diệu Yên đi."

Quả nhiên, Việt Sư chỉ chỉ vào miệng mình, chậm rãi lắc đầu.

Diệu Yên thở dài. Hướng Việt Sư cười nói: "Việt Sư tiên sinh, ý tứ của ngươi, ta thay ngươi chuyển cáo phu quân nhà ta, được không? Nếu ta có chỗ nào nói không đúng, ngươi lại nhắc nhở ta."

Việt Sư gật đầu.

Diệu Yên dừng lại một chút, mới nói: "Việt Sư tiên sinh đại chiến một hồi cùng Truy Tinh Tử trên Côn Luân sơn, phóng ra không ít bản mệnh kiếm khí, sau khi hắn trở về. Muốn khổ luyện kiếm khí, hiện tại đang trong giai đoạn tụ khí, tu luyện chính là loại bế khẩu giống như của phật gia. Hắn đã tự bế khẩu. Ngay thính lực cũng tự phong ấn… hắn hiện đang không nghe thấy chàng nói chuyện.Chỉ có thể nhìn thấy môi của chàng. Hắn tu luyện môn kiếm đạo này, chính là lộ số khổ tu, loại phương pháp có lợi cho tu luyện bản thân. Ngày thường là đem kiếm khí tàng trữ trong thân thể mà khổ tu.

Tiểu Lôi thở dài: "Phương pháp khổ tu này, quả thực quá mức khốn khổ."

Việt Sư nhướng mày, chậm rãi lắc đầu. Ý tứ là không thèm để ý.

Diệu Yên tiếp tục nói: "Phu quân, Việt Sư tiên sinh trên núi Côn Luân thấy chàng đánh bại Truy Tinh Tử và Cổ Chung Hòa Thượng, hắn nói hắn lúc ấy rất ngạc nhiên, nhưng sau khi hắn trở về càng nghĩ lại càng cảm thấy một kiếm cuối cùng của chàng quả thực quá thần kỳ. Lúc ấy chàng tựa hồ không hề xuất toàn lực, ước chừng chỉ lộ ba bốn thành bản sự. Nhưng mà uy lực của một kiếm này, hắn sau đó trở về càng không thể quên.Hắn ngồi trên núi khổ tu mười ngày, không hề nghĩ ra dù chỉ một chút. Việt Sư tiên sinh yêu kiếm thành si, lúc này mới nhịn không được chạy tới tìm chàng…." Nói đến đây, sắc mặt Diệu Yên có chút khó xử: "Ý tứ của hắn là, cầu chàng chỉ điểm bí quyết của một kiếm kia… hắn muốn…hắn muốn bái chàng làm sư phụ…"

"Bái sư?!"

Tiểu Lôi kêu lên một tiếng, trợn mắt nhìn chằm chằm Việt Sư. Sắc mặt Việt Sư ngưng trọng, lại khom người xuống. Tiểu Lôi vội vàng nắm lấy bả vai hắn, lộ vẻ khó xử: "Cái này.. cái này có chút khó xử.."

Một kiếm cuối cùng của Tiểu Lôi đối phó Cổ Chung Hòa Thượng trên núi Côn Luôn, kỳ thật là Nghịch Thiên Kiếm. Cũng chỉ có loại tuyệt thế thần kiếm như Nghịch Thiên Kiếm mới có thể khống chế Thu Lộ. Một kiếm cuối cùng Tiểu Lôi đối phó Cổ Chung Hòa Thượng, nhiều nhất bất quá xuất ra ba phần lực mà thôi. Người bên ngoài chỉ cảm thấy Tiểu Lôi pháp lực cường đại, lại duy chỉ có Việt Sư ái kiếm thành si,sau khi trở về minh tư khổ tưởng, chậm rãi nghiền ngẫm ra Nghịch Thiên Kiếm bất phàm đến đâu! Hắn vốn là kiếm si, một lần suy nghĩ là mười ngày, nhưng Nghịch Thiên Kiếm là tuyệt học thế nào? Năm xưa vài vị sư huynh đệ Khinh Linh Tử có được một nửa yếu quyết kiếm pháp, đều suy nghĩ không biết mấy ngàn năm đều nghĩ không ra. Khinh Linh Tử lại vứt bỏ danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ, hạ mình đến Tiêu Dao phái làm một môn hạ đệ tử! Đều là vì học Nghịch Thiên Kiếm!

Loại tuyệt học này, có thể là Việt Sư tự mình suy nghĩ ra sao?

Đáng thương Việt Sư càng nghĩ càng si mê, đến cuối cùng, cả ngày trong đầu hắn đều hồi tưởng hình dáng một kiếm cuối cùng của Tiểu Lôi, cơ hồ đã tới mức không ngừng không nghỉ. Hắn vốn là một si nhân, lúc này mới dứt khoát chạy đến cửa.

Tiểu Lôi nghe Diệu Yên nói xong, không khỏi cảm thấy khó xử.

Công tâm mà nói, Tiểu Lôi không phải người tàng tư, huống hồ là Việt Sư, Tiểu Lôi đối với ấn tượng về hắn rất tốt. Nếu là tuyệt học gì khác, đối phương có tâm cầu học, dựa theo hảo cảm của Tiểu Lôi đối với hắn, nói không chừng sẽ đáp ứng dạy hắn.

Nhưng Nghịch Thiên Kiếm là cái gì?

Đó là thiên hạ đệ nhất kiếm thuật! Là tuyệt học hạng nhất mà Bồ Đề Sư Tổ sáng tạo ra! Đơn thuần mà nói Tiểu Lôi năm đó pháp lực còn chưa đại thành, bất quá là tại bên cạnh dòng suối của rừng sâm dưới chân núi Côn Luân, Hoạt Bồ Tát tùy tiện dạy hắn một chút cơ bản, lập tức có thể đương trường đánh bại Côn Luôn chưởng môn! Mà cao thủ cấp bậc như Khinh Linh Tử, vì tìm được kiếm pháp này, cam nguyện tự mình hủy bỏ đạo hạnh không thể phi thăng, nương thân tại Tiêu Dao phái ngàn năm, muốn có được mới cam tâm!

Chuyện đã như vậy, mà vấn đề là, kiếm pháp này, Tiêu Dao Tử đã nói rất rõ ràng, không để Tiểu Lôi truyền thụ cho người khác!

Thật lòng mà nói, Tiểu Lôi đối với loại chính kiến môn hộ này cho là rất không đúng. Nhưng mà lời của Tiêu Dao Tử lại không thể không nghe.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi thở dài, cười khổ: "Việt Sư lão huynh, kiếm thuật này, ta không phải là không thể dạy ngươi… chỉ là, quả thực có chút khó xử…"

Việt Sư nghe vậy, đột nhiên liền quỳ xuống.

Tiểu Lôi giật mình, giống như bị đạp phải đuôi, tránh ra, hét lớn: "Ê! Ngươi đã mấy trăm tuổi còn lạy ta? Đây không phải là tổn thọ ta sao!"

Hai tay Việt Sư lại nâng đoản kiếm của mình, tư thế hướng về Tiểu Lôi.

Diệu Yên thở dài nói: "Phu quân, Việt Sư tiên sinh ý tứ là… hắn nguyện bái chàng làm sư phụ, Tàng Kiếm Thuật của hắn, cũng nguyện ý đem ra cùng chàng luận bàn. Chính là tuyệt học tàng kiếm trong thân của hắn!"

Tiểu Lôi giật mình?

Lợi hại của Tàng Kiếm Thuật này, cũng có thể làm cho người ta động tâm!

Lập tức Diệu Yên tiếp tục nói: "Còn nữa, Việt Sư tiên sinh ý tứ là, hắn có tâm học được một kiếm này, quyết không lùi bước! Thanh kiếm này là tín vật của hắn,cũng tính là sau này bái làm môn hạ của chàng, tùy ý sư phụ sai khiển, vạn tử bất từ… còn nữa…"

"Còn cái gì?" Tiểu Lôi thở dài.

Diệu Yên hé miệng cười, hạ giọng nói: "Còn nữa chính là… phu quân, lúc chàng chưa trở về, chúng ta đã tùy tiện đáp ứng hắn."

"Cái gì!"

Tiểu Lôi nhíu mày, nhìn Diệu Yên, nghiêm mặt nói: "Các nàng đã đáp ứng?"

Diệu Yên thở dài nói: "Phu quân, Việt Sư tiên sinh là kiếm si, tâm tư này, quả thực làm cho người ta kính bội. Thiếp cũng không nhẫn tâm…."

Tiểu Lôi cười khổ: "Nhưng nàng có biết, kiếm thuật này của ta…"

Diệu Yên đột nhiên đảo mắt, cười nói: "Điều này, thiếp đã nghĩ tới… cũng có biện pháp."

Dừng một chút, Diệu Yên cười nói: "Phu quân, thiếp hỏi chàng, Nghịch Thiên Thần Kiếm này, chia làm hai bộ phận phải không?"

"Đó là đương nhiên, Nghịch Thiên Kiếm pháp và tâm pháp Nghịch Thiên Quyết, hai phần hợp thành một, mới tính là Nghịch Thiên Kiếm!"

"Vậy là được, Nghịch Thiên Kiếm này, tựa hồ là Hoạt Bồ Tát tại dòng suối nhỏ dưới chân núi Côn Luôn truyền thụ cho chàng, đúng không?"

"Không sai."

Diệu Yên gật gật đầu, lại hỏi: "Nghịch Thiên Quyết là Tiêu Dao Tử truyền thụ cho chàng đúng không?"

"Đúng a."

"Vậy tốt rồi, sau khi Tiêu Dao Tử truyền thụ cho chàng Nghịch Thiên Quyết, nói như thế nào? Ta nhớ rõ chàng nói qua, hắn lúc ấy nói với chàng, bộ khẩu quyết này không được truyền cho những người khác… đây… hắn nói chính là Nghịch Thiên Quyết không thể truyền thụ cho người khác, nhưng Nghịch Thiên Kiếm pháp này, lại không phải là Tiêu Dao Tử truyền thụ cho chàng, cho nên kiếm pháp này, chàng truyền thụ cho người khác, Tiêu Dao Tử cũng không thể trách chàng?"

"Điều này…"

"Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, lập tức cười to nói: "Được được ! Tiểu gia cũng không phải cái loại người lằng nhằng, Việt Sư, chúng ta nói xong rồi, bộ kiếm thuật này, kiếm pháp ta có thể truyền cho ngươi, nhưng tâm pháp, thì tuyệt đối không được. Bất quá so với không học được còn tốt hơn vài phần! Với kiếm thuật tạo nghệ của ngươi, có thể học được kiếm pháp, cũng là có lợi ích."

Việt Sư lúc này mới thở một hơi, không đợi Tiểu Lôi phản ứng, đã vái xuống ba cái.

Tiểu Lôi bất đắc dĩ, chỉ đành cười khổ: "Cuối cùng cũng tốt rồi, bỗng dưng vô cớ, lại có thêm một đồ đệ…"

Hắn thở dài, kéo Việt Sư đứng lên, đi vào nhà, vừa đi vừa thở dài: "Trên đời làm gì có loại sư phụ như ta? Nhà cửa bị đánh cho loạn thất bát tao… ê, Việt Sư, ngươi có tiền hay không? không có.. Thục Sơn các ngươi có cái gì tốt lưu truyền lại không? Pháp bảo? Không có… kim ngân châu báu? Cũng không có…mẹ nó, làm kiếm tiên mà nghèo như vậy, không trách hiện tại không có ai chịu làm thần tiên nữa rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio