Chí Tôn Vô Lại

chương 38: huyết chú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bữa ăn này khiến Tiểu Lôi dở khóc dở cười.

Có thể thấy, tỷ tỷ của Lôi Hống cùng Điền Kha Nhi tựa hồ đã quen với khẩu vị "Thanh đạm" kiểu này. Nhưng Lôi Hống cùng Tiểu Lôi nét mặt đều khổ sở như nhau, một cái chén nho nhỏ chỉ vừa hắn ăn một miếng, lập tức liền ngồi ngây người mắt to trừng mắt nhỏ.

Điền Kha Nhi tư thái ưu nhã, ngón tay giống như hoa lan nhẹ nhàng cầm một cái muỗng, từng miếng từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng. Có thể thấy loại tư thái này là thói quen được dạy dỗ từ nhỏ.

Bởi vì tại thời khắc này, trong lòng hắn đối với tiểu ny tử này đã có "ý đồ", ánh mắt Tiểu Lôi thỉnh thoảng lại hướng về nàng liếc nhìn, Điền Kha Nhi tựa hồ đã nhận ra ánh mắt gần như phóng túng của Tiểu Lôi, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, đầu càng ngày càng cúi thấp hơn, cuối cùng đến cả lỗ tai cũng đỏ lên, ngón tay cầm muỗng tựa hồ run lên nhè nhẹ.

Tỷ tỷ của Lôi Hống bất động thanh sắc, hết thảy đều không qua khỏi mắt nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Rốt cụộc, đợi tiếp viên đem tất cả thu dọn đi, tỷ tỷ của Lôi Hống lại muốn mang trà lên, Lôi Hống rốt cuộc là vẫn còn chút táo bạo, nhịn không được liền lớn tiếng nói: "Uống trà làm gì, không bằng chúng tìm một quán ăn mà gọi đùi dê nướng!"

Hắn ta không nhịn được, đứng dậy định đi. Cái tên gia hỏa giống như man ngưu này tựa hồ trở thành thông minh, cố ý tóm lấy Tiểu Lôi, muốn Tiểu Lôi đi cùng hắn.

Tỷ tỷ của Lôi Hống lại không trừng mắt, thản nhiên nói: "Được rồi, ngươi đi đi. Ta vốn đã biết, man ngưu ngươi căn bản không hiểu được loại mỹ thực này, hừ, đùi dê nướng? Rõ ràng là uổng phí chén "Bạch Nhãn Sa Ngư Sí Chúc" (Cháo vây cá mập mắt trắng) của ta mà! Hừ…"

Thấy tỷ tỷ không phát hỏa, Lôi Hống lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo Tiểu Lôi đi. Vừa mới đi đến cửa, tỷ tỷ của Lôi Hống lại nói một câu: "Đứng lại! Các ngươi định để Kha Nhi ở lại đây sao? Lôi Hống, ngươi dẫn Kha Nhi trở về đi."

Điền Kha Nhi tựa hồ muốn cự tuyệt, tỷ tỷ Lôi Hống đã rút ra chìa khóa xe, thản nhiên nói: "Ta còn có việc, Lôi Hống, ngươi cẩn thận đưa Kha Nhi trở về."

Tiểu Lôi trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, chỉ là đứng ở cửa không nói lời nào.

Nhìn thấy ba người rốt cục đã rời đi. Tỷ tỷ của Lôi Hống bộ dạng lại tựa như thở phào nhẹ nhõm.

Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt có chút phức tạp, biểu tình thống khổ cùng do dự nói không lên lời, còn có vài phần bất đắc dĩ.

Chỉ thấy nàng vươn một cánh tay thon thả nhẹ nhàng xoa nhẹ trên mặt bàn, mặt bàn được chế tạo bởi loại hồng mộc quý giá đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một chưởng ấn rất sâu.

"Lựa chọn thật sự là một chuyện rất thống khổ a, nhất là lại phải lựa chọn giữa tình cảm và sứ mạng, hừ …"

Nàng nói xong, bước đi khỏi lương các, đi qua một chỗ ngoặt, rồi tiến vào một gian phòng.

Trong gian phòng này giống có một cầu thang đi xuống, đến khi đi tới chợt hiện lên một cánh cửa gỗ màu đỏ, tỷ tỷ Lôi Hống thở dài, song chưởng chạm vào một thủ ẩn cổ quái, trong miệng phát ra những câu ngưng trọng…

Chỉ thấy một đạo hỏa diễm thanh sắc từ bàn tay nàng bắn ra, trên cửa gỗ màu đỏ phảng phất xuất hiện một đồ hình giống như họa phù của đạo gia, lập tức đồ hình thiểm động, cánh cửa vô thanh vô tức mở ra.

Trong phòng vốn không có gì, toàn bộ đều trống không, ngoại trừ bốn phía vách tường ra, cũng chỉ có phía trước mặt có một trang thờ thần nho nhỏ.

Không giống với tượng thần trong các chùa miếu, bức tượng trong trang thờ này không phải làm bằng vàng, trên thân ánh lên màu đỏ, phảng phất giống như bị quét bởi một lớp sơn đỏ tươi, màu đỏ tỏa sáng có vài phần diêm dúa quỷ dị!

Trong phòng bày năm chiếc bồ đoàn, dựa theo ngũ hành bát quái phương vị bày trên sàn. Trong đó bốn chiếc bồ đoàn đã có người đang ngồi ngay ngắn.

Một người trẻ tuổi trong đó, sắc mặt tái nhợt, lộ ra khuôn mặt tựa như không hề có chút huyết sắc, mà phảng phất nữ nhân, chỉ là giữa mi tâm mang theo ba phần sát khí. Mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt hắn, khiến cho hắn nhìn qua có chút lãnh khí uy nghiêm. Nhất là một thân hắc sắc y sam, càng lộ ra khí tức oai vệ.

Ba người kia, một béo một gầy cùng với một tráng hán khôi ngô, ngồi bên cạnh người trẻ tuổi phảng phất giống như chúng tinh củng nguyệt, bốn người đều nhắm mắt khoanh chân tỉnh tọa, bàn tay bốn người nắm thành bốn loại thủ ấn khác nhau.

Tỷ tỷ của Lôi Hống đi đến gần, người trẻ tuổi ở giữa rốt cuộc mở mắt, liếc nhìn nàng: "Ngươi đã đến rồi."

Tỷ tỷ của Lôi Hống gật gật đầu, nàng ngữ khí lạnh lùng nói: "Có cảm thấy tốt hơn không?"

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng đưa ngón tay gạt che ở mái tóc rối bời che trước mặt, lộ ra tướng mạo của hắn…

Người này, hiển nhiên chính là tên trẻ tuổi Phong Cuồng của Ngũ Hành Tông Phong môn! Chính là tên Phong Cuồng, lúc trước cùng Điền gia tranh đấu, bị Ngô đạo tử đả thương -.

"Ta đã tốt lắm rồi. Chỉ là còn có một chút công pháp chưa hiểu rõ." Phong Cuồng ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt quét qua một chút trên mặt tỷ tỷ của Lôi Hống, ánh mắt lập tức lại nhìn vào ngón tay của chính mình, dụng một loại khẩu khí quái dị hỏi: "Ngươi đã hai ngày không đến thăm chúng ta. Hôm nay ngươi tới, nói vậy là ngươi đã quyết định?"

"Đã quyết định." Tỷ tỷ của Lôi Hống sắc diện ngưng trọng, chậm rãi ngồi xuống chiếc bồ đoàn còn trống. Nàng cũng giống như Phong Cuồng bốn người, khoanh chân mà ngồi, thủ chỉ nắm thành một thủ ấn.

"Rất tốt." Phong cuồng hài lòng gật gật đầu: "Xem ra ngươi quả thật đã nghĩ thông suốt. Nguyên bản Ngũ Hành Tông chúng ta chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành tề tụ, nhưng là bởi vì Điền gia thuộc "Kim" lại là một tên nghịch tặc…hắc hắc…"

Người mập mạp bên cạnh đột nhiên mở mắt cười nói: "Hay lắm, nếu Lôi tiểu thư đã đáp ứng, vậy vị trí "Kim Sứ" do Điền gia cưỡng chiếm, tự nhiên là do nàng tiếp nhận. Điền gia đã nhiều năm như vậy chiếm cứ vị trí đó, chính là bởi vì Ngũ Hành Tông toàn bộ tài lực đều do Kim sứ bọn họ nắm trong tay. Bây giờ có Lôi tiểu thư, cuối cùng cũng có cơ hội đánh bại bọn họ!"

Phong Cuồng lạnh lùng liếc nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống: "Ngươi chính là thật sự nghĩ kỹ rồi? Một khi quyết định, tuyệt đối không có đường lui! Nếu tương lai ngươi làm chuyện phản bội, ta sẽ đích thân giết ngươi!"

Tỷ tỷ của Lôi Hống ánh mắt lộ ra vài phần thống khổ, khóe miệng nàng lại mang theo vài phần cười cợt lạnh lùng nói: "Hối hận? Hừ, chúng ta Lôi gia nhất môn vốn là do thế lực Phong môn các ngươi âm thầm bồi dưỡng! Nói cái gì hối hận hay không hối hận! Từ khi ta sinh ra tới nay, chính là đã được định đoạt cả rồi! Lôi gia chúng ta vẫn tiềm phục ở bên cạnh Điền gia, không phải là chờ đợi ngày này sao? Đây là sứ mạng của Lôi gia chúng ta mà thôi, ngươi không cần phải uy hiếp ta. Ta trong lòng rất rõ ràng!"

Nàng trên mặt oán hận không một chút giấu diếm, lời đã nói rất không khách khí, nhưng Phong Cuồng cũng không có chút tức giận, khẽ liếc nhìn nàng, dùng một loại ngữ khí rất bình thản nói một câu: "Ngươi trong lòng nhất định rất hận, hận thì hận a, muốn hận thì hận ngươi sao lại sinh ra tại Lôi gia, tại sao sinh ra lại mang theo sứ mạng này!"

Tỷ tỷ của Lôi Hống thân thể khẽ run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt, cắn môi, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi. Chỉ có điều là, nếu các ngươi thương tổn đệ đệ của ta, vậy thì cho dù chết, mọi người đều là đồng quy vu tận!"

Phong Cuồng gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta đã thân là thủ lĩnh Phong môn, công pháp huyết chú đối với Lôi gia các người, ta tự nhiên sẽ giải khai cho các người. Cho dù là đệ đệ ngươi Lôi Hống, ta nhất định sẽ giải trừ huyết chú cho hắn."

Tỷ tỷ Lôi Hống cười lạnh vài tiếng: "Ta đã đáp ứng các ngươi, căn bản là không sợ cùng các ngươi đi liều mạng, huyết chú cái gì chứ, ta không quan tâm! Ta chỉ cần đệ đệ ta có thể sống sót!"

Dùng lại một chút, nàng chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm, đệ đệ ta sẽ không cùng Điền gia lại có cái gì qua lại nữa, ta tự nhiên sẽ xử lý sạch sẽ!"

Nói xong những lời này, nàng hắc hắc cười lạnh, giống như tự nói một mình: "Các ngươi Phong môn gài Lôi gia chúng ta như một quân cờ tại Điền môn bên cạnh nhiều năm như vậy, thật sự hảo thủ đoạn a! Hừ hừ, huyết chú huyết chú, nếu như phản bội, mạng sống không quá hai mươi ba…ha ha, bây giờ ta với các ngươi cùng Lôi gia trở mặt liều mạng, thật sự là có thể sống quá hai mươi ba tuổi không?"

Tiếng cười của nàng tràn ngập oán độc cùng bi thương, tiếng cười sắc nhọn tại phòng trống phiêu đãng qua lại, ngoại trừ Phong Cuồng ra, ba người khác trên mặt đều biến sắc.

Mà tại phía nam của thành thị.

Tại trong nhà của Tiểu Lôi, Lâm San San hôm nay trở về đặc biệt sớm, trong lòng nàng giống như có gì đó thúc dục nàng sớm trở về. Tựa hồ trong đầu luôn luôn ẩn hiện một khuôn mặt tươi cười dương dương tự đắc.

Nhưng khi chạy một hơi về, trong nhà lại trống rỗng, Lâm San San trong lòng không khỏi có chút mất mát, lập tức nàng tựa như nghĩ ra chuyện gì, tinh thần lại phấn chấn, chạy vào trong phòng, đem khăn trải giường mà tối hôm qua Tiểu Lôi dùng lên sân thượng cẩn thận giũ sạch.

Lâm San San không biết, ngay trên nóc một tòa nhà ở ngã tư đường đối diện, trên sân thượng, có một đôi mắt đang quan sát nàng.

Ánh mắt sáng ngời động lòng người, phảng phất như làn thu thủy, mái tóc tung bay, càng thể hiện tiên khí xuất trần. Cô gái này đứng ở lầu cao, ngưng thần nhìn Lâm San San ở phía sân thượng đối diện, biểu tình lộ ra vài phần lơ đãng.

Dương quang chiếu sáng trên khuôn mặt xinh đẹp, làm nàng giống như một pho tượng bằng ngọc.

Cũng không biết nàng đứng nhìn bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến vài tiếng "Chi Chi". Cô gái xoay người lại, khuôn mặt vốn lạnh như tiền lại lộ nụ cười ôn nhu, nhìn xuống mặt đất phía sau.

Chỉ thấy trên mặt đất, hai con chuột gầy yếu đang chi chi kêu loạn, nhưng chung quanh thân thể lại bị vẽ một vòng tròn, vòng tròn này hiện ra màu vàng chói lọi, hai con chuột kiệt lực chạy loạn, đều không thể đột phá khỏi vòng tròn này.

Cô gái ôn nhu nói: "Các ngươi nhất định là đói bụng a… yên tâm, các người là "thứ" ở trong nhà của hắn, ta nhất định sẽ nuôi dưỡng các ngươi thật tốt."

Nói xong, nàng cúi người xuống, thong dong lấy ra một miếng bánh quy, nhẹ nhàng ném tới.

Mặc dù trước mặt chỉ là hai con chuột, trong mắt cô gái cũng lộ ra vài phần dịu dàng ôn nhu…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio