Chí Tôn Vô Lại

chương 78: diệu văn sử trá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ phía sau, luồng kim sắc hỏa diễm phun tới chỗ hai người vừa đứng, mặt đất lập tức bị thiêu đốt thành một cái hố to, khói đen tràn ngập, Tiểu Lôi cảm thấy miệng mũi bị ngạt khó chịu, lập tức ôm Diệu Yên trên mặt đất lăn đi, đến bên cạnh thủy đàm mới dừng lại.

Tiểu Lôi chỉ cảm thấy Diệu Yên nằm trong lòng mình nhẹ nhàng như không trọng lượng, hắn một tay nắm ở chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, mặt khác, tay còn lại kiên quyết từ phía sau ôm lấy ngực Diệu Yên ……

Mặc dù cách một lớp quần áo mỏng, phảng phất cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại mịn màng và đầy đặn săn chắc …… Diệu Yên đang nằm trong lòng hắn đột nhiên nhẹ nhàng lật người đứng lên, lập tức xoay mạnh người lại, Tiểu Lôi chỉ nhìn thấy trước mặt là đôi mắt hổ thẹn và phẫn nộ, lập tức …… bốp !

Má trái đã in dấu một cái tát nảy lửa, mắt thấy tay kia của Diệu Yên mạnh mẽ giơ lên, Tiểu Lôi vội thi triển thân thủ, nắm lấy cổ tay nàng, mắng: "Xú bà nương, bây giờ còn đánh ta, nếu ta không phản ứng nhanh, ngươi đã nhanh chóng bị thiêu thành than mỹ nhân rồi !"

Diệu Yên sắc mặt tái nhợt, giãy dụa hai cái, rồi lại mở miệng, "phù" một búng máu lại phún ra, lần này phun vào mặt Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi không kịp xóa đi vết máu trên mặt, bởi vì tiếng gào rú của Huyền Vũ càng thêm mãnh liệt, chỉ cảm thấy sóng nhiệt ập tới, hắn không dám chần chờ, hai tay một lần nữa ôm Diệu Yên, hai chân búng lên, bay thẳng ra ngoài.

Cũng không biết hắn lại cố ý hay là vô tình, đôi tay từ phía sau vòng qua đan chéo vừa đúng tại trước ngực Diệu Yên, nàng tức giận đến run người, muốn bỏ hết mọi thứ. Nếu không phải bây giờ trọng thương, sợ rằng hận không chịu được, một chưởng đem tiểu vô lại phách thành từng mảnh nhỏ.

Hai người rơi trên một tảng đá cạnh thủy đàm, Tiểu Lôi huýt sáo dài một tiếng, bắn ra phi kiếm của mình, phi kiếm bức ra một tia kim quang, tại giữa không trung, hướng Huyền Vũ chém xuống.

Hắn lại ôm chặt Diệu Yên chạy tới lối đi. Tiểu Lôi không ngốc, pháp lực của Diệu Yên cao hơn bản thân mình nhiều lắm, bị Huyền Vũ đánh cho thê thảm, hắn cũng không tự đại cho rằng một mình có thể thắng được thượng cổ thần thú này.

Hắn vội vàng đem Diệu Yên đặt trên lưng, cõng mỹ nhân chỉ muốn ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, dưới chân "Tiêu dao bộ pháp" mới vừa bước một bước, đột nhiên cảm giác được sau cổ đau nhói, đại huyệt trên cổ đã bị Diệu Yên nắm được.

"Không được chạy! Quay lại!" Diệu Yên tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng lại dị thường kiên định. Tiểu Lôi hả miệng mắng to: "Quay lại? Để đi tìm chết sao? Ngươi thích làm than mỹ nhân, nhưng lão tử không muốn làm than mỹ nam."

Nhưng Diệu Yên đã nắm huyệt đạo trên cổ hắn, Tiểu Lôi thân thể mềm nhũn, dưới chân không thể bước, Diệu Yên cắn răng nói: "Quay lại! Ngươi không quay lại cũng được, buông ta ra!"

Tiểu Lôi trong lòng tức giận, thật sự ném Diệu Yên trên mặt đất, cười phẫn nộ: "Ngươi thích chịu chết, ta sống còn dễ chịu hơn đấy chứ."

Diệu Yên không nói một lời, đứng dậy quay đầu lại đi về phía thủy đàm.

Tiểu Lôi cũng không nhìn nàng, nghênh ngang bỏ đi. Hắn đi chỉ chốc lát, đã nghe thấy từ phía sau nơi thủy đàm, truyền đến tiếng rít gào phẫn nộ của Huyền Vũ, lập tức xoay người lại nhìn, phía thủy đàm hỏa quang ngút trời, đột nhiên một đạo kim sắc hỏa diễm bốc lên tận trời, giống như lưu tinh giữa bầu trời đêm, rơi vào giữa không trung "bùng" một tiếng bạo liệt nổ ra, phảng phất như pháo hoa trông rất đẹp mắt.

Chân hắn không khỏi chần chừ, mặc dù trong lòng không chịu thừa nhận, nhưng mơ hồ không khỏi lo lắng cho Diệu Yên.

Một mỹ nhân yểu điệu như vậy, một hình dáng mà ai cũng mơ tưởng, không có việc gì làm lại chạy tới trêu chọc thượng cổ thần thú? Chẳng lẻ là được ăn uống đầy đủ quá, lại có khuynh hướng tự ngược đãi mình?

Phía thủy đàm liên tục vang lên từng trận âm thanh bạo liệt, Tiểu Lôi vừa đi được hai bước, rốt cuộc dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt do dự, rồi thở dài, mắng: "Mẹ, ta mặc dù không phải người tốt, nhưng nhìn một đại mỹ nữ như vậy đi chịu chết, thì thật đáng tiếc."

Hắn xoay người lại, lao về hướng thủy đàm chạy như điên. Chỉ chốc lát đã chạy tới bên cạnh thủy đàm, nhưng cảnh tượng trước mặt lại làm cho hắn ngây dại.

Chỉ thấy Huyền Vũ nằm phục trong thủy đàm, tựa hồ đang giãy dụa mãnh liệt, cái đầu khổng lồ đang bị kéo ra ngoài, đầu hướng lên trời không ngừng giãy dụa, vặn vẹo, bốn chân thô kệch không ngừng quơ quào, làm bọt nước bắn tung tóe. Chỉ thấy trên đầu nó lại bị quấn một sợi dây thừng, sợi dây thừng đen tuyền tỏa sáng, ẩn hiện một tia hắc khí, thắt chặt cổ Huyền Vũ, hằn sâu trong da thịt, Huyền Vũ đau đớn không ngừng gào rú, nhưng bị sợi thừng thắt chặt, đầu không tự chủ được bắt đầu vặn vẹo, miệng há hốc phun ra chung quanh vô số hỏa cầu.

Chỉ thấy một dáng người thanh tú đứng trên lưng Huyền Vũ, đúng là Diệu Yên, nàng nắm chặt một đầu dây, mặc cho Huyền Vũ dùng sức giãy dụa, vặn vẹo như thế nào, Diệu Yên cũng không buông tay, tóc nàng rối bời, trường bào màu đen trên người cũng sớm bị xé rách mấy chỗ, một tay nắm chặt dây thừng, một tay khác lại cầm một cái chuông nho nhỏ, chính là "Chấn Thiên Linh!"

Nàng cầm lấy Chấn Thiên Linh, hướng về cái đầu hung hăng của Huyền Vũ nện xuống từng cái một. Mỗi lần nện, Huyền Vũ đau đớn phát ra một tiếng gào rú thống khổ, nhưng đầu nó không cách nào quay lại được, mặc dù kiệt lực phun ra từng ngụm hỏa khí, nhưng quá nửa là phun lên trời.

Có điều Diệu Yên cũng đang trọng thương…, tựa hồ cũng cầm cự không được bao lâu, sợi dây thừng kia không biết là pháp bảo gì, Huyền Vũ vẫn giãy dụa không ngừng, nhưng nhìn bộ dáng Diệu Yên khí lực không đủ, sớm muộn cũng bị nó ném xuống.

Tiểu Lôi chạy đến bên cạnh thủy đàm, hét to một tiếng: "Đại ô quy, cùng nữ nhân đấu đá cái gì, ta và ngươi đánh với nhau!"

Nói xong, Tiểu Lôi từ trong lòng lấy ra túi càn khôn, bên trong tàng trữ các loại pháp bảo phi kiếm vơ vét từ người của phái Tiêu Dao trong một năm qua, dứt khoát đổ toàn bộ ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, những món Kim Cương Phục Ma Quyển, Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, Phân Kim Liệt Ngân Kiếm, Kim Bối Khảm Sơn Đao, Toái Ngọc Liệt Thạch Thương…, hắn thuận tay lấy từ túi càn khôn ra, cũng mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, vội vàng lấy hết ra ngoài, trong miệng nhanh chóng niệm động các loại khẩu quyết. Chỉ thấy đầy trời kim quang tỏa sáng, bảy, tám mươi kiện pháp bảo cùng sáu, bảy mươi các sắc phi kiếm đủ màu đồng thời hướng phía Huyền Vũ bắn xuống.

Diệu Yên lập tức buông lỏng dây thừng, thân thể nhẹ nhàng phiêu hốt bay lên. Chỉ nghe một trận thanh âm ồn ào vang vọng.

Pháp bảo của Tiểu Lôi bắn ra như mưa toàn bộ nện ở trên người Huyền Vũ, cơ thể nó cũng quả thật to lớn, tất cả đều dính mục tiêu.

Công tâm mà nói, số pháp bảo này của Tiểu Lôi, kỳ thật phần lớn đều là đồ bình thường, không tính là thượng phẩm. Phái Tiêu Dao mặc dù là danh môn đại phái, nhưng dù sao cũng chỉ là môn phái tu hành trong nhân gian, huống hồ Tiêu Dao Tử, Ngô Đạo Tử và Khinh Linh Tử bọn họ đi khắp nơi sưu tầm pháp bảo, quá nửa là do bọn họ bị Tiểu Lôi quấy rầy năn nỉ mãi mới để cho hắn lấy đi. Chứ những bảo bối chân chính, làm sao dễ dàng đưa cho hắn ?

Mặc dù những pháp bảo này bất quá chỉ là đồ hạ cấp, nhưng một lúc xuất ra nhiều như vậy, uy lực cũng không phải chuyện đùa.

Chỉ thấy trên người Huyền Vũ lập tức phun ra từng đoàn huyết vụ, trong lúc nhất thời huyết nhục bay tung tóe, nó liên tục kêu rống thảm thiết, ngay cả lớp mai sau lưng cũng bị Tiểu Lôi dùng Hàng Long Trượng đập thủng một lỗ hổng nho nhỏ.

Ngay lúc này, giữa không trung, Diệu Yên lại ra tay, trong tay nàng giơ lên sợi dây thừng đen bóng, đột nhiên cổ tay run lên, sợi dây tựa như hắc long, nhắm thân mình Huyền Vũ quật xuống.

"Chát!" Một tiếng, trên người Huyền Vũ lập tức tan da nát thịt. Nó tức giận, đám hỏa cầu trong miệng phun ra ngoài, nhưng Diệu Yên ỷ vào thân pháp đứng giữa không trung né tránh, Tiểu Lôi sau khi quăng hết pháp bảo, sớm đã ba chân bốn cẳng trốn ở mặt sau của nham thạch.

Dây thừng giống như một chiếc roi da trói Huyền Vũ lại, nó vẫn còn đang tru lên, nhưng thân thể dần dần hao hết khí lực, hỏa cầu trong miệng cũng càng ngày càng mất khí thế. Thấy tình huống không ổn, người nó dần dần trầm xuống nước, mặc dù nước trong thủy đàm vẫn là thủy ngân, tính ăn mòn rất mãnh liệt, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn, thân thể Huyền Vũ dần dần hòa vào trong nước, ngay cả da thịt bị ăn mòn đau đớn, cũng bất chấp tất cả.

Diệu Yên lập tức hạ thân, Chấn Thiên Linh trong tay quăng ra, giữa không trung huyễn hóa thành một chiếc chuông cực lớn, cuối cùng phách xuống đầu Huyền Vũ. Nó rốt cục chịu không được, cái đầu to lay động, gầm rú lên, thân thể dần dần không hề nhúc nhích nữa.

Tiểu Lôi lúc này mới thở phào, từ phía sau nham thạch đi ra, vừa muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Diệu Yên đứng giữa không trung, đột nhiên thân thể chấn động, rơi thẳng xuống, hắn nhanh chóng tung người bay tới, ôm lấy nàng, hai người rơi xuống lưng Huyền Vũ.

Huyền Vũ lúc này khắp người đầy vết thương, mặc dù chỉ là ngoại thương, nhưng cơ thể cũng tan da nát thịt, máu me khắp nơi, huyết dịch hôi hám vô cùng, Tiểu Lôi một tay ôm Diệu Yên, cẩn thận đặt chân đứng vững.

Diệu Yên sắc mặt đã có chút vàng vọt, hiển nhiên thương thế không nhẹ, pháp lực của nàng đã hao tổn hết, mơ mơ hồ hồ, đột nhiên bị Tiểu Lôi ôm lấy, lúc này mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, giãy dụa vài cái, nhìn thấy cặp mắt Tiểu Lôi nửa cười nửa không đang nhìn mình, nàng nổi giận, giơ tay muốn tát, chỉ là nàng đang trọng thương thật sự vô lực, bị Tiểu Lôi bắt được cổ tay. Chỉ nghe hắn cười mắng: "Xú bà nương ngoan độc, ta không nỡ nhìn ngươi chịu chết quay lại giúp ngươi, ngươi tại sao lại giơ tay muốn đánh người ?"

Diệu Yên lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: "Ai muốn ngươi giúp ta, ta còn vài món pháp bảo lợi hại còn chưa có sử dụng, hừ."

Tiểu Lôi bật cười ha ha, tay ôm eo nàng chặt thêm vài phần, cười nói: "Phụ nữ đều là trời sanh ngang ngạnh vậy sao? Hắc hắc, ngươi vừa rồi lấy sợi dây quấn đầu nó, tưởng đã chế ngự nó phải không? Ngươi tưởng làm cao bồi dễ vậy à?"

Diệu Yên chỉ cảm thấy cánh tay đối phương giữ chặt eo mình, khiến cho thân thể hai người áp vào nhau, đồng thời, nàng càng cố gắng giãy dụa, thân thể mềm mại của nàng càng cọ xát với Tiểu Lôi, dù cách bởi lớp quần áo, Tiểu Lôi tựa hồ có thể cảm nhận được sự mỹ diệu đó, nhất là song phong dựa sát ngực mình, Tiểu Lôi trong lòng cũng không nhịn được sinh ra chút ý niệm. Hắn cười nói: "Được rồi được rồi, đừng loạn động, nơi này vốn rất trơn, chẳng lẻ ngươi muốn té xuống à? Thủy đàm này bị ngươi biến thành một hồ acid, nếu thân thể mềm mại của ngươi té xuống, không đáng tiếc hay sao?"

Diệu Yên hận tới nhức răng, tình huống đã xoay chuyển, chính mình lại bị Tiểu Lôi khống chế, nàng nhướn mày, nói: "Xì! Nếu ta không tính sai, đã sớm giải quyết đại ô quy này rồi."

Tiểu Lôi lắc đầu, chỉ cẩn thận ôm chặt Diệu Yên, sau đó hai người nhẹ nhàng bay tới trên bờ. Hai chân vừa rơi xuống đất, Diệu Yên lập tức dùng sức thoát khỏi ngực Tiểu Lôi, còn chưa đứng vững, đã trở tay hướng mặt hắn tát tới. Tiểu Lôi trong lòng sớm có phòng bị, giữ chặt tay nàng, cười nói: "A ha, … độc nhất là lòng dạ đàn bà, xem ra đàn bà thật là loại động vật lấy oán báo ân a."

Rồi hắn dùng sức kéo mạnh, Diệu Yên một lần nữa rơi vào trong lòng Tiểu Lôi, Tiểu Lôi đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh, cười nói: "Ta giúp ngươi, cũng phải có chút tiện nghi chứ."

Diệu Yên nghe vậy trong lòng sinh ra vài phần bất an, nhưng không đợi nàng phản ứng lại, Tiểu Lôi đã hôn nhanh lên môi nàng một cái, sau đó buông nàng ra. Diệu Yên hét lên một tiếng, nhấc tay chực đánh, Tiểu Lôi cũng đã nhảy ra xa xa, cười: "A a, đại công cáo thành, một nụ hôn. Ta cứu ngươi một lần, chỉ hôn ngươi một cái, tính ra chính ngươi mới chiếm đại tiện nghi đó."

Diệu Yên phẫn nộ muốn chết, nhưng toàn thân vô lực, lại lảo đảo té ngồi trên mặt đất, ngực không ngừng phập phồng, giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi thở dài, nói: "Được rồi được rồi, bất quá, chỉ hôn ngươi một chút, ngươi trong lòng không phục, sau này hôn lại ta là được."

Diệu Yên sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại, trầm mặc một hồi, trong chốc lát, thấp giọng nói: "Tốt lắm, được rồi, lần này là ngươi lợi hại, còn không mau đỡ ta đứng lên?"

Tiểu Lôi nghi ngờ liếc mắt nhìn nàng, nhưng vẫn đi lên kéo tay Diệu Yên, nhưng nào ngờ Diệu Yên đột nhiên trở tay nắm mạch môn của hắn, dùng sức kéo một cái.

Tiểu Lôi không nghĩ tới Diệu Yên đột nhiên có đại khí lực như vậy, người như bị mất đà, lao đi, "ùm" một tiếng, rơi vào thủy đàm ……

Thủy đàm kia nước sớm đã thành biến thành chất lỏng ăn mòn, thân thể Tiểu Lôi ngay khi rơi xuống nước, trong lòng thất kinh.

"Xong đời, mụ đàn bà này quá mức ác độc, bất quá, chiếm của nàng một chút tiện nghi mà thôi, cái thứ chất siêu tẩy trong cái hồ acid này, sợ rằng sẽ bị ăn mòn thành xương trắng ……"

Thuỷ đàm nóng bỏng không quá đau đớn, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy cả người nóng giẫy, da thịt cảm thấy trận trận tê buốt, tay chân liều mạng giãy dụa, lúc này mới chạm đáy. Nhưng hắn đã kinh ngạc phát hiện toàn thân hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là quần áo cơ hồ bị ăn mòn hết, từng mảnh tả tơi rơi xuống, Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái đứng trong nước, cả người xích lỏa, may là hạ thân còn đang dưới nước.

Diệu Yên đứng ở trên bờ, mặc dù miễn cưỡng đứng lên được, nhưng thân thể như nhũn ra, nhìn Tiểu Lôi, cười lạnh nói: "Dạy ngươi biết, lần sau còn dám chiếm tiện nghi của ta, ta khiến cho ngươi thật sự biến bạch cốt. Hôm nay thấy ngươi quả thật giúp ta một lần, đợi sau này còn muốn ngươi xuất lực, bất quá, chỉ là trừng phạt răn đe thôi, để ngươi tỉnh ngộ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio