Trông thấy công kích của Sở Vân bị quang tráo ngăn cản, toàn bộ Trữ gia Đảo lập tức bạo phát một hồi tiếng hoan hô.
- Tiểu Bá Vương cho dù uy mãnh, nhưng Trữ gia Đảo cũng không phải là quả hồng chín muốn nắn thế nào thì nắn!
- Đây chính là Tứ Tượng Đại Trận sao? Bố trí ra loại đại trận này, ít nhất cũng phải hao tổn mấy trăm vạn Địa Sát Thạch Tệ! Trữ gia quả nhiên là tài đại khí thô!
- Trữ gia có tiền, trên chủ đảo tồn đọng không biết bao nhiêu hàng hóa như vậy sẽ tích trữ được bao nhiêu tài phú? Căn bản là không có khả năng ẩn giấu một vài biện pháp phòng hộ đặc thù.
Mọi người nhao nhao nghị luận, thần sắc vốn khẩn trương đến cực điểm, cũng dần dần bình tĩnh trở lại? Dươi sự bảo vệ của quang tráo, bọn hắn tự nhiên sinh ra một cảm giác an toàn.
- Ta đầu hàng, đừng giết ta... Đọc Truyện Online
Có người gào lớn. Đám binh mã Sở Vân phái đi đại đa số đều là lính quy hàng, hôm nay rơi vào hoàn cảnh này lập tức mất đi ý chí chiến đấu.
Bọn hắn vốn là binh lính Trữ gia, lúc này lập tức đầu hàng không chút do dự. Trong chớp mắt, một số lượng lớn binh sĩ lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
- Chủ tướng...
Giữa đám tinh binh Hải Giao có người nhìn về phía Vương Trạch Long, thấp giọng hô.
- Câm miệng! Chúng ta tiếp tục tấn công, quyết không quy hàng!
Vương Trạch Long kêu to. Hắn không cần quay đầu lại vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Sở Vân đang tập trung trên người hắn. Hắn nhớ tới cảm giác đáng sợ mà Sở Vân mang lại cho hắn. Đối với hắn mà nói, Sở Vân chính là mãnh hổ, còn Trữ gia chỉ là một con gà con mà thôi.
- Vương Trạch Long này, quả nhiên là rất thông minh.
Khóe miệng Sở Vân có chút nhếch lên, cảm thấy rất có ý tứ.
Trong trí nhớ, Vương Trạch Long tuy xuất thân từ lính đánh thuê, nhưng cuối cùng đi theo sau đó trở thành thủ hạ của Trữ Thiên Vương. Hắn tác chiến trên bộ không quá dũng mãnh, nhưng nếu như là tác chiến trên biển, quả thực là vô cùng thiện nghệ. Cũng coi như là một vị thượng tướng có năng lực, rất nhiều trận chiến lớn, hắn đều có mặt.
Tuy rằng mỗi lần không quá nổi bật, nhưng cũng không phạm phải sai lầm quá lớn. Là một viên tướng khá chính quy.
- Toàn quân tiến công từ xa! Sử dụng toàn bộ hỏa lực!
Sở Vân đột nhiên hạ lệnh. Thư Gia quân sử dụng tiểu yêu thú Hỏa Sơn Quy với tư cách là hỏa lực tầm xa. Mỗi một một chiến hạm phổ thông chí ít phải được trang bị tầm hai mươi đầu Hỏa Sơn Quy, nếu là bảo thuyền phải có được tám mươi đầu Hỏa Sơn Quy. Chủ yếu đều lĩnh ngộ đan hỏa, phun ra nham tương.
Sở Vân ra lệnh một tiếng, lập tức hỏa cầu đồng loạt mạn thiên phi vũ (bay đầy trời), đồng thời nham tương nóng chảy, phun thẳng lên trời, tạo thành một đường vòng cung, sau đó đổ xuống. Đồng thời liên quân Hoa gia, cũng bộc phát ra hỏa lực vô cùng hung mãnh. Một cơn mưa tên, giống như một đám mây đen lập tức trút xuống. Quang tráo lập tức hiện lên một tầng rung động nhộn nhạo, yêu binh phương bia ở trung ương lập tức rung động, trong tế đàn từ bốn phía lập tức bộc phát ra từng hồi thú rống, chúng là nguồn gốc của hộ tráo, là trụ cột của phương bia, mà tầng hộ tráo này chính là do lực lượng của bốn đại yêu thú dung hợp lại.
Đám người trên đảo nguyên bản vốn đang im lặng, thấy hộ tráo vẫn hoàn hảo như cũ, lập tức dâng lên một trận hoan hô ngợp trời.
- Chủ tướng!
Trong đám tinh binh Hải Giao, không ngừng có người nhắc nhở Vương Trạch Long.
Mắt thấy rất nhiều quân phòng thủ của Trữ gia, đang dần bao vây bọn hắn lại. Mà bên phe ta lại không ngừng xuất hiện binh lính đầu hàng, những người này cho dù là bách chiến tinh binh, lúc này sĩ khí cũng đã xuống thấp tới cực điểm. Tâm Vương Trạch Long chợt có chút giao động. Bỗng nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh Sở Vân ngồi ở trên cao, một đôi mắt lạnh lùng đang quan sát bản thân mình, nội tâm lập tức trở nên
kiên định:
- Không hàng! Tử chiến!
- A! Tử chiến!
Tinh binh Hải Giao lập tức rống to, tạo thành trận thế tập trung lại, như một dòng nước lũ chảy trong đá ngầm, ngăn cản thủy triều từ bốn phương tám hướng đang ập đến.
- Hắc, xem ra hoàn toàn có thể trụ vững rồi!
Ánh mắt Trữ gia Đảo chủ bạo trướng, tinh thần đại chấn. Chứng kiến hộ tráo dưới công kích của đại quân mà vẫn không hề suy suyển, không khỏi cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Hắn biết tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng có thể trút xuống, toàn thân lập tức trở nên nhẹ nhõm, dùng ngữ điệu không che dấu được sự vui mừng nói:
- Đại trận này quả nhiên lợi hại, quá lợi hại! Nhị vị quả thực đã lập được đại công. Nếu không trọng thưởng thực sự là có lỗi với tài hoa của nhị vị rồi!
- Ha ha!
Anh Hùng Đảm cười to đầy thoải mái:
- Đại trận này, ngay cả Tiểu Bá Vương cũng phải ngạc nhiên!
Thiên Mã Tung Hoành tức thì mang theo ngữ khí đầy kiêu ngạo, tiếp lời:
- Chúng ta bố trí ra tòa đại trận này, xưng là Tứ Huyết Tượng Trận, không chỉ rút ra yêu nguyên của yêu thú, mà còn có cả tu vi của bọn chúng nữa, bởi vậy lực phòng ngự viễn siêu hơn bình thường nhiều. Đánh xong một trận này chỉ sợ tu vi của bốn đầu yêu thú này
sẽ giảm xuống rất nhiều, không thể tái sử dụng được nữa. Còn phải nhờ cậy đảo chủ chọn thêm một ít yêu thú mới, thay thế bốn đầu này.
- Được, ta sẽ nhớ kỹ!
Trữ đảo chủ liên tục gật đầu. Mua sắm bốn đầu đại yêu thú, chi phí phải bỏ ra sẽ cực lớn.
Nhưng so sánh với tác dụng phòng hộ cường đại của tòa đại trận này, quả thực là không có chút nào ý nghĩa. Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt cực nóng đánh giá màn quang tráo này một hồi, càng nhìn lại càng vừa ý. Trong mắt Trữ gia Đảo chủ lập tức hiện lên thần sắc
âm lãnh:
- Hừ! Tên Vương Trạch Long này đầu hàng Sở Vân dứt khoát như thế. Lúc này lại rõ ràng liều mạng kháng cự như vậy, quả thực là quá xem thường chúng ta rồi!
- Chỉ là một tên thượng tướng so với chúng ta nhiều hơn một ít kinh nghiệm lãnh binh mà thôi. Để ta tới giải quyết hắn!
Thiên Mã Tung Hoành cười lạnh một tiếng, triệu hồi ra đại yêu thú Hổ Bì Thiên Mã, lại lấy ra thêm một đôi Đại Yêu binh Tung Kiếm Hoành Đao, mang theo sát khí lạnh
thấu xương, lao xuống chiến trường, kịch chiến cùng Vương Trạch Long.
- Ha ha, Vương Trạch Long, ngươi đầu hàng bây giờ còn kịp, Thiên Mã Tung Hoành vừa chiến đấu vừa cười lạnh.
Vương Trạch Long không để ý tới, chỉ tiếp tục mãnh công.
- Đại trận bực này, ngươi còn vọng tưởng nữa hay sao? Cho dù là có Linh Yêu, cũng đừng mơ có thể phá tan.