Hắn chưa chủ động nhận thua, là rất sáng suốt. Ngay cả thua, cũng không mất mặt.
- Cũng tốt.
Sở Vân hiển lộ thân hình, hắn gọi ra Thiên Hồ chống lại Thái Bạch Kim Vũ Điêu. Cầm Túy Tuyết Đao, Ly Sơn Long Nhãn Chỉ Hoa trong tay, nhất tề phóng ra vô số đạo pháp công kích.
- Tới đây.
Tiểu Tiễn Thần quát lớn một tiếng, tinh thần phấn chấn, thúc giục yêu vật, đón tiếp đợt công kích của Sở Vân.
- Tốt, đáng đánh ah!
- Đây mới chính là tràng cảnh chúng ta muốn thấy!
- Thực sự lợi hại, lợi hai ah! Song phương đêu là thiếu niên hào kiệt, thế tiến công cuộn trào mành liệt, thiên địa phải biến sắc, nhật nguyệt lu mờ!
Cảm xúc mành liệt trong lòng đám người quan chiến, như hỏa tinh bắn tới dầu hỏa, ầm một tiếng, liền dấy động.
Đây mới là tràng diện bọn họ muốn thấy, đây mới tình cảnh quyết đấu mà bọn họ mong chờ.
- Đây mới là trận đối chiến mà ta tưởng tượng!
Trong lòng Tiểu Tiễn Thần cảm thấy thoải mái dễ chịu, hắn càng đánh trên mặt càng lộ rõ hồng quang. Dần dần ý chí chiến đấu dấy lên, sợ hãi phiền muộn lúc trước hoàn toàn tan biến.
Lúc này đây, song phương liều mạng giằng co nửa canh giờ.
Hiện tại, sắc mắt toàn bộ đám người quan chiến đều biến đổi.
- Không hổ là thiếu niên kiệt xuất. Thế tiến công cuồng bạo như vậy, rõ ràng có thể duy trì lâu như vậy!
- Thực của hai người này thật sung mãn ah. Tiểu Tiễn Thần có tài nguyên của Mông Nguyên Quốc, còn Tiểu Bá Vương tích lũy được bảo tàng của vương giả, đây đúng là lương tài kỳ ngộ, kỳ phùng địch thủ.
- đầu Linh Yêu, đầu Linh Yêu... đầu Linh Yêu! Rõ ràng Sở Vân có thể chỉ huy đầu Linh Yêu.
Trong trận chiến, Sở Vân lần lượt bày ra đầu Linh Yêu. Phát hiện này, tự nhiên gợn lên một sóng gió trong lòng đám người quan chiến.
- Không đúng! Đây không phải là toàn bộ thực của hắn, hắn vẫn còn lưu
lại.
Tiến hành chiến đấu, sắc mặt Tiểu Tiễn Thần cũng thay đổi. Rốt cục hắn đã nhận ra điều không thích hợp, bất luận chính mình gia lực lượng nào, rốt cục Sở Vân cũng có thể đề thăng, vận dụng thành thạo.
- Hắn có Thiên Hồ đuôi, có thể cuốn lấy Thái Bạch Kim Vũ Điêu của ta. Lại yêu vật thần bí có thể ẩn thân, có Cụ Yêu Cung, Túy Tuyết Đao cấp Linh Yêu, lại còn có Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi trong truyền thuyết. Tổng hợp những yêu vật này lại, đã nhiều hơn ta một đầu. Rõ ràng hắn vẫn lưu lại!
- Đúng rồi, hắn một mực luận bàn, không dốc toàn lực. Chính là muốn giữ thể diện Mông Nguyên Quốc ta.
Phát hiện ra điều này, nhất thời khiến Tiểu Tiễn Thần tiết khí. Trong nháy mắt, ý chiến đấu hầu như không còn, hơn nữa cũng không muốn đánh tiếp.
- Ta đã kiệt lực, xin nhận thua. Ta không phải đối thủ của huynh.
Thân hình hắn vọt lên, nhảy khỏi vòng chiến, lớn tiếng nói.
- Thật không ngờ, cuối cùng Tiểu Tiễn Thần lại kiệt lực chịu thua.
- Chuyện này cũng là điều tất yếu. Song phương tấn công hung mãnh như vậy, yêu nguyên của yêu vật và linh quang trong cơ thể đều gánh vác hết sức nậng nề.
- Yêu vật ẩn thân của Sở Vân thật lợi hại. Khiến cho Tiểu Tiễn Thần phải vận dụng thân pháp tuyệt thế mới tránh né được, thể lực tiêu hao quá nhiều. Sau cùng ảnh hưởng tới chiến cuộc.
Rất nhiều người ở ngoài tiếc nuối cho Tiểu Tiễn Thần, còn những người Thư gia lại vô cùng phấn khởi. Tất nhiên có rất nhiều người trong các thế lực Thiết gia, Mà gia, Vệ gia hiện lên vẻ mặt âm trầm.
Bọn họ hy vọng Sở Vân sẽ bị đánh bại, khiến cho uy thế của Sở Vân bị mất đi. Thế nhưng ông trời không chiều theo ý người, Sở Vân đã thắng.
- Sở Vân đã đánh thắng Tiểu Tiễn Thần, trong những người trẻ tuổi hiện giờ chỉ còn Ngọc Thư Sinh là có khả năng đấu lại hắn! Bây giờ, trên khối Chư Tinh Quần Đảo này rõ ràng cũng xuất hiện một thiếu niên chiếm cứ vị trí đỉnh phong tại Tinh Châu.
Có ngoại nhân than thở. Chư Tinh Quần Đảo nhiều năm chiến tranh, tài nguyên bị hảo tồn vô cùng nghiêm trọng. Hơn mười vạn năm nay không có xuất hiện thiếu niên ưu tú như vậy.
- Thiếu đảo chủ của chúng ta quả thực quá lợi hại. Các ngươi nhìn xem, ngay cả Tiểu Tiễn Thần cũng không phải đối thủ của Sở Vân thiếu chủ, phải chuốc lấy thất bại.
Mỗi người Thư gia đảo đều ngẩng cao đầu ườn ngực liếc mắt nhìn khắp nơi, tràn ngập cảm giác tự hào.
- Trước kia bại dưới tay Tiểu Bá Vương, cũng không phải chuyện đáng hổ thẹn.
Ngay cả người Viêm gia cũng gật đầu tán thưởng. Sau khi Thư gia thu phục, dựa vào mánh khóe của Nhan Khuyết, dần dần bọn họ cũng đã dung nhập vào Thư gia.
- Có thể nói Sở Vân đã trở về. Vậy phải làm gì cho phải? Thư gia giống như mành hổ đang nằm bên cạnh, Thư Thiên Hào và Hoàng Hiếu tạo áp lực rất lớn lên chúng ta. Mà bây giờ ngay cả Sở Vân cũng đã trở về.
Rất nhiều gia đảo thế lực lân cận Thư gia đảo đều vô cùng lo lắng, trên mặt hiện rõ vẻ u sầu.
Sở Vân có trong tay năm yêu vật có chiến lực cấp Linh Yêu, tu vi đã đạt cấp đỉnh phong. Tạo nên tầm ảnh hưởng vô cùng lớn trên Chư Tinh Quần Đảo.
Trận chiến của những thiên tài trong quần đảo rốt cục cũng đã kết thúc. Khiến các thế lực ôm mối lo trong lòng.
- Tiểu Tiễn Thần đừng vội, hãy đến phủ viện của ta uống vài chén rượu.
Cuộc chiến đã khép lại, Sở Vân trực tiếp mời Tiểu Tiễn Thần ở lại.
Vương tử Mông Nguyên cười đắng ngắt nói:
- Trước mặt Tiểu Bá Vương, ta sao dám nhận là Tiểu Tiễn Thần? Ta họ Mông tên Phi, sau này Tiểu Bá Vương hãy gọi ta bằng tên này.
Trận chiến vừa rồi Sở Vân đã khiến hắn mất hết ngạo khí, lúc này ngữ khí có phần thành khẩn hơn trước.
Bỗng nhiên Sở Vân nảy sinh hảo cảm. Hết thảy nhân vật có tài đều cậy tài khinh người, tích cách không cam lòng chịu thất bại. Thế nhưng Tiểu Tiễn Thần này thất bại mà lòng dạ trống trải. Lập tức nói:
- Mông huynh cũng đừng gọi ta là Tiểu Bá Vương, lần này ta mang đến một chút rượu ngon, chúng ta nhất định phải uống cùng nhau một trận.
- Ha ha, được! Ngay cả Sở huynh cũng cho là rượu ngon, Mông Phi ta nhất định phải nếm thử. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Vương Tử Mông Nguyên ngửa mặt lên trời cười lớn, kỳ thực hắn cũng không giữ được bình tĩnh.
Tuy rằng hắn là Vương Tử nhỏ tuổi nhất trong các Vương Tử, thế nhưng tuổi trẻ thông mình, tư chất phi phàm. Cho nên hắn chính là thiên tài gây sự chú ý và được kỳ vọng nhất Mông Nguyên Quốc.
Từ nhỏ đến lớn, khi giao thủ với bạn bè cùng trang lứa hắn chưa bao giờ thất bại. Bây giờ thất bại dưới tay Sở Vân có thể nói là lần đầu tiên.
Mùi vị thất bại không hề dễ chịu, nhất là chủ động chịu thua, chấp nhận thất bại càng cảm thấy không sảng khoái.