Ừng ực...
Từng ngụm từng ngụm mỹ tửu trôi xuống cổ họng, mỹ tửu tràn ra chảy xuôi theo lồng ngực. Ánh mặt trời nóng bỏng, nam nhi hào tình, tất cả hòa quyện lại bao phủ lên phiến rừng dừa này. Sở Vân đặt chén rượu xuống, thở sâu một hơi, cảm thụ được mùi thơm của mỹ tửu, hưởng thụ từng cơn gió biển mát mẻ phả vào mặt, trong lúc nhất thời nội tâm hắn cảm thấy thư sướng, giống như là toàn bộ lồng ngực được khuếch trương ra vô số lần. Lúc này, trời thanh khí sảng, hàng dừa cao chót vót, thân dừa màu cam, phía trên là những phiến là màu xanh đậm, quả dừa màu hoàng kim. Mỗi cây không khác gì một tòa tháp cao, yên lặng đứng ở trên bờ cát trắng. Hình ảnh một bãi biển thực đẹp, đẹp không bút nào tả xiết. Đây chính là rừng dừa Chuông Đồng mà Kiều Lão Hầu Tử vun trồng.
Từ khi Sở Vân đạt được vị trí đệ nhất trong lần khảo hạch thứ hai, Lão Hồng Thương đề nghị đầu tiên nên cử hành tiệc ăn mừng. Lễ thành niên chia làm ba lần khảo hạch. Đến ngày hôm nay Sở Vân đã liên tục chiến thắng hai lần, còn lại một lần mặc dù là lần cuối cùng nhưng cũng không thể lay động vị trí đệ nhất trong lần lễ thành niên này của Sở Vân. Đến lúc này, có thể nói nhập học Thiên Ca Thư Viên đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Bởi vậy Lão Hồng Thương muốn tổ chức tiệc ăn mừng lập tức nhận được phụ họa cùng hưởng ứng từ tất cả mọi người. Kiều Lão Hầu Tử lại càng thêm hô lớn.
- Tiểu tử Sở Vân thắng được không dễ, hôm nay lão tử tiếc gì chút mỹ tửu! Mọi người đến nhà của ta, uống rượu sữa dừa!
Đám đông ở xung quanh lại càng thêm hứng khởi. Nghe được cái tên rượu sữa dừa, Lão Hồng Thương cũng không khỏi liếm liếm bờ môi, hai mắt Lão Ngư Vương cũng tỏa sáng. Chứng kiến sự nhiệt tình của tam lão, Sở Vân cũng đành gật đầu.
- Tửu lượng tốt lắm!
Thấy Sở Vân một ngụm uống cạn chén thứ năm, Lão Hồng Thương vui vẻ kêu lớn.
Lão nhân gia đối đãi với Sở Vân không khác gì cháu ruột của mình. Sở Vân đoạt được vị trí đệ nhất, Lão Hồng Thương càng uống lại càng thêm vui mừng.
- Lão Hồng Thương, lời này ngươi nói thực dư thừa, nam nhi Thư gia chúng ta, ai lại không có tửu lượng tốt?
Bộ dáng Kiều Lão Hầu Tử giống như đang say rượu, cười lên ha hả.
Tuy rằng Sở Vân họ Sở, nhưng thực chất bên trong lại kế thừa được tính cách dũng mãnh, bưu hãn của nam nhi Thư gia. Nhớ lại cảnh tượng Thư Nhị bị ngược đãi trên địa đàn, vừa ngoan lại vừa lạt, thực sự là khiến cho nhân tâm sảng khoái. Chư Tinh Quần Đảo tôn sùng thực lực, kính trọng cường giả. Điều này trên Thư gia đảo đã được phát huy đến cực hạn. Mọi người xem thường Thư Nhị khóc lóc, thất bại, nằm bò ở trên địa đàn.
Đối với Sở Vân trí dũng song toàn, lại có một loại nhận thức mới.
Sau khi những người quan chiến trở về, thanh danh Sở vân cũng sẽ lan truyền ra khắp toàn bộ Thư gia đảo. Thư phu nhân, Thư Đại, Thư Nhị lại trở thành những thằng hề làm nền cho vở hài kịch anh hùng.
- Đúng rồi, việc ngươi nhờ ta bán lại tiên nang, ta đã làm xong rồi.
Lão Hồng Thương nói xong, đưa qua một túi địa sát thạch tệ. Sở Vân tiếp nhận đến tay, cũng cảm thấy trong túi này có không ít hơn tám trăm địa sát thạch tệ, lập tức nội tâm vui vẻ.
Tiên nang là chiến lợi phẩm từ lần hắn đặt bẫy giết chết gian tế của đoàn hải tặc Tàn Lang. Trừ cái này ra, hắn còn thu được gần một ngàn địa sát thạch tệ, có thể nói là một lần thu hoạch lớn.
Nhưng mà sau đó, ấp trứng Thiên Hồ, tiêu hao vượt quá sức tưởng tượng, hắn gần như đã tiêu hết hơn chín trăm địa sát thạch tệ. Lúc này Sở Vân thực sự là một tên khố rách áo ôm. Hơn nữa vỏ trứng thức ăn của Thiên Hồ cũng đã sắp hết. Sau này việc ăn uống của
Thiên Hồ, hoàn toàn dựa vào tài lực của Sở Vân chèo chống. Tám trăm địa sát thạch tệ này quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mang túi địa sát thạch tệ này cất vào trong ngực, Sở Vân cũng không khỏi cảm thấy bớt chút áp lực trong lòng.
- Lần khảo hạch thứ ba còn cách hôm nay ngày nữa. Trong khoảng thời gian này ta có ý định tiến vào khu rừng rậm tu hành. Đề thăng tu vi của yêu thú.
Sở Vân hướng chúng nhân nói ra tính toán của mình.
- Tiến vào rừng rậm tu hành sao... Cũng tốt!
Lão Hồng Thương trầm ngâm, sau đó gật đầu đồng ý. Trên thực tế, trong tay Sở Vân chỉ có một đầu Hỏa Hồ biến dị tu vi tám năm, tiến vào bên trong khu rừng rậm trên Thư gia đảo, quả thực rất mạo hiểm. Bất quá, biểu hiện của Sở Vân đã khiến bọn họ thay đổi cách nhìn đối với hắn một cách triệt để. Tất cả đều lựa chọn tin tưởng Sở Vân.
- Ừ, Hỏa Hồ tu vi tám năm, quả thực là thấp một chút. Khi nào ngươi sẽ xuất phát?
Kiều Lão Hầu Tử bỏ chén rượu xuống, ân cần hỏi thăm.
- Sau khi tiệc rượu kết thúc, chuẩn bị lại một chút, sau đó lập tức xuất phát. Ta dự định sẽ qua đêm bên trong rừng rậm.
- Sao vội vàng như vậy?
Vũ Đại Đầu kinh ngạc.
- Ta đã chuẩn bị từ trước, sao lại nói là vội vàng?
Sở Vân cười nhàn nhạt, nụ cười sáng lạn như ánh dương quang, tràn đầy tự tin. Một cảm giác phấn khích dâng trào trong tâm tất cả mọi người.
- Tuổi trẻ thực tốt!
- Sở Vân, rất tốt, có phiền toái gì cứ đến tìm chúng ta!
- Cố gắng phấn đấu, kiên trì không sơ xuất, quả thực là bóng dáng của đảo chủ khi còn trẻ tuổi!
Tam lão cảm khái, chuyện xưa lại ùa về trong ký ức.
- Khi còn trẻ, đảo chủ tràn đầy khí phách, giống như là trên thế gian này không có chuyện gì có thể làm khó được hắn. Ha ha!
- Khi đảo chủ tuổi, danh tiếng đã vang xa. Được thế nhân gọi là "Chư Tinh Mãnh Hổ", lực áp đồng niên, thực sự là thiếu niên anh hùng!
- Đáng tiếc... Bắt đầu từ một trận chiến ngoài ý muốn đó, đảo chủ mất đi cánh tay trái, yêu thú Nộ Hải Hổ tử trận, từ đó đảo chủ bắt đầu trầm xuống.
- Mọi người đều nói Mãnh Hổ không có chiến ý thì chỉ là một con mèo bệnh. Tuy rằng những năm gần đây đảo chủ chèo chống toàn bộ Thư gia đảo, nhưng ba lão già chúng ta muốn được một lần nữa chứng kiến, phong thái anh hùng, tung hoành khắp tám phương bốn biển khi xưa của đảo chủ!
Mọi người thở dài, nhắc đến nghĩa phụ của Sở Vân, đảo chủ Thư Thiên Hào, có chờ đợi, có kiêu ngạo cũng có tiếc hận.
Sở Vân cũng trở nên trầm mặc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thư Thiên Hào mất đi cánh tay trái, chuyện này đối với hắn là một đả kích cực lớn. Mọi người đều nói, Chư Tinh Mãnh Hổ ngày xưa, đã mất đi nanh vuốt, không còn uy hiếp.
- Không! Ta tin tưởng vào đảo chủ! Đời người nào mấy ai không có lúc thăng trầm? Đảo chủ nhất định sẽ quật khởi trở lại, hắn nhất định sẽ trọng tổ lại ý chí chiến đấu, uy áp bát phương, ta tin rằng ngày đó nhất định sẽ đến!