Nguyệt Thỏ!
Thấy nguy cơ sắp đến, Sở Vân triệu Nguyệt Thỏ ra.
Nguyệt Thỏ hóa ra nguyên hình, giống như là một quả cầu tuyết, đứng trên vai trái của Sở Vân. Mắt nó bắn ra ánh sáng ngọc lưu ly, từng cơn sóng vô hình khuyếch tán ra.
Lần đầu tiên khuôn mặt kiên nghị của Nhị Lang Thiên Quân chợt biến sắc.
- Yêu thú thời gian?
Hắn lắp bắp kinh hãi. Vì vậy tốc độ trở nên "chậm lại".
Thật sự cũng không phải chậm lại, mà là tốc độ thời gian của hắn đã xảy ra sự biến đổi.
Sở Vân lại bắn Hóa Đạo Chi Tiễn, mũi tên như điện, đã được Nguyệt Thỏ tăng tốc, trong giây lát mũi tên tiến sát tới.
Đang đang đang đang.
Nhị Lang Thiên Quân ra sức huy động chiến kích, ngăn cản vô cùng vất vả.
Mấy lần, mũi tên bắn sát hắn, may mắn hắn tránh thoát qua đường tơ kẽ tóc vô cùng nguy hiểm.
Đây không phải là do hắn không phản ứng được, mà là thời gian chậm lại, khiến phản ứng hắn cũng chậm lại. Hắn cũng không kịp điều chỉnh.
- Ha ha ha.
Bỗng nhiên hắn ngửa đầu cười một cách điên cuồng, trong tiếng cười lộ ra ý chí chiến đầu sôi trào không gì so sánh được. Sở Vân càng cường đại, hắn càng hưng phấn.
- Ngươi quả thực không khiến ta thất vọng!
Hắn chỉ ngón tay vào Sở Vân, ý chí chiến đấu hiện lên trong mắt hắn, hừng hực thiêu đốt.
Ngọc Thanh Tâm Liên.
Hắn triệu ra một gốc yêu thực, gắn lên đỉnh đầu.
Tâm Liên này vô cùng khổng lồ, hoa trắng lá xanh, tinh xảo giống như là tác phẩm nghệ thuật. Cánh hoa sen bên ngoài màu xanh thẫm như ngọc, bên trong đóa hoa lại xanh biêng biếc như màu ngọc bích, tâm hoa lại có màu mộc mạc như ánh trắng. Nó cao vút như cái ô, chậm rãi xoay tròn, tản mát ra một ánh sáng màu xanh, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Trong lòng Sở Vân nhất thời trầm xuống, đây là yêu thực tâm hệ tương đối hiếm thấy. Ngay cả thời Thượng cổ cũng đã bị tiêu diệt sạch. Thật không ngờ trong tay Nhị Lang Thiên Quân có một đầu như vậy.
Trong tay Sở Vân không có yêu vật tâm hệ có thể chống lại nó. Ánh sáng màu xanh chiếu đến, không thể không bị nó ảnh hưởng.
Trong đầu giống như có một có một chậu nước giội xuống, làm cho ý chí chiến đấu trong g ngực hắn dần dần tắt đi. Tâm trạng của hắn giống như rơi vào vũng bùn, vô cùng ngưng trệ, tốc độ phản ứng, tốc độ suy nghĩ giảm xuống vô số lần.
Ngay lập tức, mưa tiễn Hóa Đạo rơi xuống lác đác, Nhị Lang Thiên Quân hồi phục lại cục diện, lại triệu ra một con yêu thú.
Thiên Cẩu!
Đây là yêu thú chủ lực, tu vi gần ngàn trăm vạn năm. Toàn thân nó đen kịt, lông như lông quạ, mạnh mẽ như hổ, khí thế điên cuồng mạnh mẽ. Nhất là đôi mắt lạnh như băng, vừa xuất hiện liền chăm chú nhìn Nguyệt Thỏ.
Thân thể mềm mại của Nguyệt Thỏ lập tức run lên, truyền sự sợ hãi của mình đến Sở Vân.
Vạn vật cân bằng, trong yêu thú yêu vật cũng khắc chế lẫn nhau. Thiên cẩu thiên địch đối với Nguyệt Thỏ!
- Uông!
Thiên cẩu sủa một tiếng, sóng âm lan tỏa, nhất thời toàn bộ trận pháp không gian, đều chấn động, không khí nhất thời nổ tung.
Sở Vân kêu lên một tiếng đau đớn, cho dù có Hồng Yêu không màu bảo vệ, sóng âm phát động, cũng khiến hắn bị thương tổn, một cảm giác ngòn ngọt, tràn ngập khoang miệng.
Nguyệt Thỏ không thể tránh né được đã bị áp chế. Nhị Lang Thiên Quân thét dài một tiếng, cưỡi Thiên cẩu, trong tay cầm Kinh Thần Nguyệt Nha Kích, chân giẫm Tinh Vân, đánh về phía Sở Vân.
- Sở Vân, xuất Túy Tuyết Đao ra, cùng ta chân chính đánh một trận!
Nhị Lang Thiên Quân lớn tiếng hò hét, thanh âm như thiên lôi cuồn cuộn, vang vọng không gian. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Sở Vân bị Ngọc Thanh Tâm Liên ảnh hưởng, suy nghĩ chậm chập, chẳng qua khi thấy đối thủ đánh tới, vẫn sáng suốt quyết đoán.
Hắn vươn tay chỉ thẳng vào Ngọc Thanh Tâm Liên.
Tâm Liên run rẩy, rơi từ đỉnh đầu Nhị Lang Thiên Quân xuống.
- Cái gì?
Nhị Lang Thiên hoàn toàn chấn động. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy linh quang liên hệ giữa mình cùng Ngọc Thanh Tâm Liên đột nhiên bị đả kích rất lớn, thiếu chút nữa thì đứt đoạn. May mắn cuối cùng đã khôi phục lại.
Ngọc Thanh Tâm Liên là yêu thực phụ trợ xếp vị trí đứng đầu của hắn, một trong những chiến lực chủ yếu, thiếu chút nữa thì mất đi. Nhị Lang Thiên Quân không rõ nguyên nhân, vội vàng thu hồi Ngọc Thanh Tâm Liên.
- Ngươi đã dùng thủ đoạn gì?
Trong nháy mắt, ngay cả hắn cũng không tránh khỏi đổ mồ hôi lạnh.
- Dùng Thông Linh Xà chiến đấu, cướp đoạt yêu vật đối thủ, quả nhiên còn phải so sánh tu vi.
Trong lòng Sở Vân thở dài, ở ngoài mặt lại cười ha ha, lại chỉ một ngón tay vào Thiên cẩu.
Rống…
Nhất thời toàn thân Thiên cẩu run rẩy, rên rỉ một tiếng, Nhị Lang Thiên Quân bất ngờ không kịp phòng bị quẳng xuống đất.
- Thiên Cẩu, ngươi làm sao vậy?
Nhị Lang Thiên Quân đang hăng hái, lúc này lại có vẻ chật vật. Thủ đoạn của Sở Vân vượt qua tưởng tượng của hắn, khiến hắn vô cùng khiếp sợ.
Hắn khẩn trương nhìn thẳng vào Thiên Cẩu, nhìn vẻ mặt Thiên Cẩu khi thì dữ tợn, khi thì mê mang, linh quang liên hệ giữa mình và nó lại khi có khi không.
Cuối cùng tình huống ổn định lại, Thiên Cẩu lại một lần nữa trở về bên cạnh hắn.
- Xem ra, tu vi của Thiên Cẩu cao thâm hơn so với Thông Linh Xà, không thể cướp đoạt được! Cho dù đoạt lấy, ta cũng không có dư thừa linh quang để hàng phục nó.
Hai mắt Sở Vân nheo lại thành một khe hở, trong lòng thở dài.
Ngay sau đó, hai mắt hắn trừng mạnh, Thiên Nhãn!
Chìm trong nhật nguyệt, phong vân biến hóa, hiện tượng thiên văn vô tận, đều lúc mờ lúc tỏ lóe lên trong hai mắt hắn.
- Nhị Lang Thiên Quân, ngươi có thủ đoạn gì, đều thi triển ra!
Sở Vân thét dài một tiếng, nhân cơ hội này, khí thế bùng nổ, phóng xạ toàn bộ trận pháp không gian.
Chiến đấu kịch liệt lâu như vậy, hắn vận dụng nhiều thủ đoạn, nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm, cuối cùng chân chính xác lập thế thượng phong rất mỏng manh.
- Ha ha ha, ngươi là người đầu tiên có thể làm cho ta vận dụng tới con át chủ bài này.
Đại Nhật Minh Quang Khải! Pháp Thiên Tượng Địa!
Một vòng ánh sáng, từ trong tiên nang bay ra, càng lúc càng lớn. Bốc lên cao, chiếu sáng sinh linh, muôn vàn lấp lánh.
Ngay sau đó lại hạ xuống, bám vào trên người Nhị Lang Thiên Quân, hóa thành một áo giáp sáng loáng, uy vũ đến cực điểm.
Nhị Lang Thiên Quân mặc áo giáp bạch kim, chân đi chiến ngoa màu xanh ngọc, trong tay cầm trường kích, thân hình cao lớn, rất nhanh biến thành một người cao năm trượng, người khổng lồ đỉnh thiên lập địa.
Sở Vân đối với hắn, quả thực chính là một con mèo hoa nhỏ nhìn thấy tượng voi ma mút mạnh mẽ.
- Tốt lắm, ta theo đến cuối cùng!
Sở Vân vui mừng không sợ hãi, nắm một bình Thiên Bạo Đan, đan khí nổ tung mở ra, tung bay, Ngũ Đức Luân lập tức nuốt hết.