Chí Tôn

chương 530: khách sạn long môn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tố chất thân thể hắn lại trở thành điểm yếu.

"Dù sao Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi tạm thời không thể độ kiếp. Không bằng dùng hết toàn bộ Long Tình Quả tuyệt phẩm."

Sở Vân liền hung hăng, ăn hết bốn Long Tình Quả: Cực Địa Băng Long, Vạn Tu Tham Long, Ly Hợp Huyền Long, Thương Mãng Thổ Long.

Nhất thời tố chất thân thể hắn tăng mạnh, hiệu quả còn tốt hơn gấp đôi so với ăn đan dược.

Nói cách khác, đợi cho đến khi linh quang trưởng thành, lại đạt tới cực hạn, trong cơ thể Sở Vân có đủ linh quang dự trữ thu phục hai Kiếp Yêu.

- Một tháng sau, chính là đại hội du hiệp. Thời gian không nhiều.

Vì thế Sở Vân không thể không tìm Ngự yêu sư ở chung quanh, đánh tan hồn phách của bọn họ, hấp thu linh quang của bọn họ.

Cũng may Thư gia đảo, Đôn Hoàng quốc, đều đang chiến loạn. Bởi vậy trong nhà giam, giam giữ rất nhiều Ngự yêu sư đối địch. Những Ngự yêu sư, này đều ngoan cố, địch ý cừu hận đối với Thư Gia hoặc là Đôn Hoàng vương thất đều rất sâu nặng.

Sở Vân cầu còn không được, chỉ hận số lượng những người này không nhiều thêm một chút.

Hắn lợi dụng những tù phạm không có tác dụng, gần như làm sạch tù nhân chiến tranh được giam giữ tại Thư Gia và Đôn Hoàng quốc. Cuối cùng linh quang của hắn tăng vọt.

Linh quang sau khi thu phục một Kiếp Yêu vẫn còn dư dả, nhưng lại không đủ thu phục hai Kiếp Yêu.

Hắn khẩn trương bổ sung để tăng tu hành, thời gian trôi qua rất nhanh. Thời gian một tháng như bạch câu chạy nhanh, chớp mắt lướt qua.

Đại hội du hiệp bắt đầu.

Đại Hoang Quốc là một trong mười lăm quốc đảo của Tinh Châu. Diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhưng tương đối hoang vắng, gồm tám mươi ba tòa thành trì.

Ở đây hoàn toàn khác với các quốc đảo khác. Trong Đại Hoang quốc không thống nhất về chính quyền, mà do các bang phái du hiệp, phân cách từng vùng, quản lý một mảnh đất riêng biệt.

Nơi này là vùng đất khởi nguồn cho du hiệp ở Tinh Châu. Bao nhiêu anh hùng hào kiệt mạnh mẽ đều xuất hiện từ đây. Lại có nhiều Kỳ Nhân Dị Sĩ đến mức đếm không xuể, biến mất tại mảnh đất này.

Nơi này là một trong những nơi hỗn loạn nguy hiểm nhất trong Tinh Châu, cũng là nơi tràn ngập kỳ ngộ và hy vọng.

Đại hội du hiệp năm năm một lần khiến Tinh Châu gió nổi mây tuôn. Vô số cường giả thành danh, hoặc là anh hùng bình thường, từ các nơi trong Tinh Châu, chạy tới nơi này.

Hoặc là muốn trở nên nổi bật, hoặc là đến trao đổi luận bàn, hoặc là trả thù, hoặc là báo ân, hoặc là hành hương... Bọn họ thân ôm tuyệt kỹ, cùng đủ các mục đích, hình thành một dòng người, tụ tập tiến đến.

Đại mạc cô yên, ngàn dặm tiêu điều. Bão cát như đao, một đống xương khô hoặc một vài lùm cây khô, là cảnh sắc thường thấy ở Đại Hoang quốc.

Trên mặt đất khô nứt nẻ, bụi chợt tung lên. Ngay lập tức tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng tới.

Rất nhanh, một nhóm người ngựa phi như bay tới, bụi mù cuồn cuộn nổi lên.

Những người này, các đều tinh tráng dũng mãnh, trên người mặc cùng một loại trang phục, khí thế nghiêm nghị.

- Đại mạc chết tiệt, khi nào mới đến nơi chứ! Chúng ta đã đi ba ngày ba đêm, cuối cùng Thanh Ngưu Đại Hạp Cốc ở chỗ nào vậy?

Một vị kỵ sĩ đi phía trước oán giận kêu lên. Hắn không phải ai khác, chính là một trong những đệ tử ưu tú nhất của Sinh Tử Cốc—— Độc Tinh Tử.

Năm đó ở Khu rừng vô tận, khi Sở Vân và Bắc Quang Quang chiến đấu, hắn và Dược Tinh Tử từng nhúng tay qua.

Lúc này, lông mày hắn nhíu lại, trong lòng không vui vẻ, phiền táo nhìn về phía cuối tầm nhìn. Trừ đại mạc vẫn là đại mạc.

- Đệ đệ, bình tĩnh một chút chớ nóng nảy. Đã qua ba ngày ba đêm, ta nghĩ chắc đã không còn xa Long Môn.

Người ở bên cạnh hắn chính là Dược Tinh Tử.

- Long Môn?

Độc Tinh Tử quay đầu lại, nhìn về phía ca ca hắn.

- Không sai, Thanh Ngưu Đại Hạp Cốc ở ngay trong Long Môn. Long Môn từng là tiên nang của Du Hoàng, nơi đó là một thế giới. Năm năm, Long Môn mở ra một lần, lần đại đại hội du hiệp diễn ra, đều được tổ chức ngay tại Thanh Ngưu Đại Hạp Cốc trong Long Môn.

Dược Tinh Tử kiên nhẫn giải đáp.

Trong Tinh Châu có Tam Hoàng Tứ Đế. Du Hoàng chính là một trong Tam Hoàng. Trời sanh tính hắn thích tiêu dao, du tẩu trong thiên hạ, công bình công chính, hiệp nghĩa nguyên tắc, là tổ sư gia của tất cả du hiệp. Bởi vì tồn tại và mị lực của hắn mới tác động một bộ phận người, dần dần phát triển thành du hiệp giới như bây giờ.

- Long Môn...

Độc Tinh Tử nhắc lại, bỗng nhiên toàn thân chấn động, ngón tay chỉ về phía trước nói.

- Long Môn, đó không phải là Long Môn sao? Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy!

Thúc cho ngựa lao nhanh tới, Độc Tinh Tử thấy cuối tầm mắt, phía đường chân trời chậm rãi hiện lên một kiến trúc hùng vĩ.

Nó giống như nhà lầu nhưng lại không phải, giống như tháp nhưng cũng không phải tháp, quy mô khổng lồ, kim bích, giống như một thành trì. Truyện Sắc Hiệp

- Đó không phải Long Môn, mà là khách sạn Long Môn! Ba ngày tới chúng ta đều nghĩ ngơi và chờ hồi phục ở trong này, chờ đợi Long Môn xuất hiện. Các huynh đệ cố gắng lên một chút. Đã sắp tới khách sạn Long Môn!

Nói xong, giọng điệu Dược Tinh Tử chợt lớn hơn.

- Giá!

Đám tinh nhuệ Sinh Tử Cốc ở phía sau cùng phấn chấn hét lớn lên.

Có mục tiêu, khiến thân thể đang mỏi mệt của bọn họ đột nhiên sinh ra một sức sống mới. Lúc này, họ cùng ra roi thúc ngựa, tốc độ nhanh hơn hẳn, chạy về hướng khách sạn Long Môn.

Đại mạc vẫn tĩnh lặng, mặt trời lặn dần.

Tới chập choạng tối, bọn họ đi tới khách sạn Long Môn.

Thu yêu mã thu vào trong túi, một đám người long đong vất vả mệt mỏi, tiến vào khách điếm.

Trong sảnh lớn vô cùng rộng rãi, có yêu binh đèn g chiếu sáng, vô cùng rộng rãi sáng sủa. Bên trong lộng lẫy, khiến Độc Tinh Tử vừa bước nào liên đứng ngây ra nhìn.

Thiên tài địa bảo, thanh ngọc thạch ở trong này cũng trở thành gạch ngói.

Tử Lưu Mộc trên thị trường có giá ngàn vàng, xa xỉ như vậy mà lại tạo thành gần trăm cái bàn vuông, trở thành bàn ăn, đặt trong sảnh lớn.

Chiếc đũa làm bằng Tượng Nha thạch. Ghế dài dùng Phượng Vũ Mộc tạo thành.

Cầu thang đi thông lên lầu hai, lầu ba, lầu bốn đều là Long Đảm Mộc! Những vật liệu này, đều là có tiền cũng không mua được, vô cùng quý hiếm. Một cân một lượng cũng đã vô giá.

Hiện giờ lại phô trương lãng phí, trăm cân ngàn cân, chỉ vì dựng khách điếm cho người nghỉ ngơi.

- Hít...

Độc Tinh Tử mới vừa rảo bước tiến vào, không nhịn được thật hít một hơi lạnh.

- Không ngờ có khách điếm như vậy. Chủ của khách điếm này khoe khoang như thế, không sợ bị cướp hay sao?

- Ai dám cướp yêu binh của một vị vương giả?

Dược Tinh Tử cười cười, vỗ vỗ bả vai Độc Tinh Tử.

- Khách sạn Long Môn này là của Yêu binh của Tửu Hào Vương. Năm đó là từ trong thế giới Long Môn, thu hoạch bảo vật. Không biết vì sao, không e ngại Thiên Kiếp. Đệ mới đến lần đầu tiên, mở mang kiến thức là chính. Nơi này làm gì cũng phải cẩn thận. Đây là nơi long xà hỗn tạp. Đi theo ta.

Lúc này trong đại sảnh đã có không ít du hiệp đang ngồi. Một đám đều vô cùng điêu luyện, có lưng hùm vai gấu, có vết sẹo dữ tợn. Có người nhỏ giọng trao đổi, vẻ âm hàn trong mắt bắn ra bốn phía. Có người lớn tiếng đấu rượu, hào khí vượt mây.

Đám người Sinh Tử Cốc đến, vẫn không khiến bất luận ai cảm thấy kinh ngạc. Mọi người nhìn lướt qua, sau đó không còn chú ý tới bọn họ nữa.

Nơi này có rất nhiều cường hào ác bá, quái kiệt cũng không ít. Dược Tinh Tử, Độc Tinh Tử là Song Tinh Sinh Tử Cốc, kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng ở trong này lại chẳng có gì đáng để ý.

Độc Tinh Tử theo sát phía sau Dược Tinh Tử, tới quầy.

- Chưởng quầy, còn phòng hạ đẳng không?

Dược Tinh Tử là người dẫn đầu đám người Sinh Tử Cốc chắp tay, hỏi.

- Tiểu tử kia, nếu ngươi biết nơi này lần lượt phân thành bốn loại phòng tuyệt phẩm, thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng, đó là quy củ trong này, vậy không cần ta nhiều lời?

Chưởng quản dáng cao vừa gầy, râu sơn dương dài, nhìn Dược Tinh Tử, giọng điệu chậm rãi.

- Đương nhiên biết. Phòng tuyệt phẩm, Quân hầu ở. Phòng thượng đẳng, Hào Kiệt ở. Phòng trung đẳng, Kỳ Nhân Dị Sĩ ở. Phòng hạ đẳng, Tuấn Kiệt ở. Tiểu tử là truyền nhân của Sinh Tử Cốc - Dược Tinh Tử. Hiện giờ xếp thứ bảy mươi tám trong danh sách Tuấn Kiệt bảng, thỉnh chưởng quản minh giám.

- Một khi đã như vậy, cho ngươi một gian hạ đẳng phòng. Cả đêm một trăm thiên cương thạch tệ. Các ngươi ở mấy đêm? Mặc kệ là mấy đêm, đều giao trước một nửa tiền cọc.

Chưởng quầy vuốt râu nói.

- Ở một đêm, đây là tiền cọc.

Dược Tinh Tử nói xong, đưa cho đối phương một túi thạch tệ.

Chưởng quầy đếm đếm, bỗng nhiên nheo mắt nhìn về phía Dược Tinh Tử:

- Tiểu thiếu niên, trong gói không chỉ có thiên cương thạch tệ nha...

- Số còn lại, là hiếu kính tiền bối. Lúc này tiền bối làm lụng vất vả, này đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, thỉnh tiền bối vui lòng nhận cho.

Dược Tinh Tử chắp tay nói.

- Ha hả a, xem ra tiểu tử ngươi không phải lần đầu tiên đến đây. Ừ, cho ngươi phòng số tám trong góc đi. Được rồi, thẻ phòng đây, đi đi.

- Cảm ơn chưởng quầy. Cáo từ.

Phòng hạ đẳng đều ở lầu hai. Đoàn người gồm người người cùng đi lên. Khi lên đến nơi, Độc Tinh Tử cuối cùng không nhịn được nói:

- Phòng này cũng sang trọng quá! Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, chỉ lấy một phòng hạ đẳng phòng, chẳng lẽ chúng ta phải chen chúc ngủ cùng nhau sao?

- Đệ vào phòng sẽ hiểu.

Nhưng Dược Tinh Tử không nhiều lời, trong mắt thoáng hiện ý cười.

Dùng thẻ mở cửa phòng, Độc Tinh Tử nghẹn họng nhìn trân trối gian phòng. Không gian bên trong rộng như một cung điện nhỏ. Bên trong đình đài sân viện, núi giả rừng trúc, cái gì cần có đều có. Không chỉ nói mấy người bọn họ, cho dù một ngàn tám trăm người, cũng không chật chội.

- Trong khách sạn Long Môn trong, mỗi một gian phòng đều có đạo pháp không gian chống đỡ, chẳng khác động thiên. Phòng hạ đẳng coi như phòng nhỏ, chỉ có thể giống như một lâm viên. Không gian bên trong phòng thượng đẳng còn lớn hơn một thành trì vạn người, bên trong càng thêm xa hoa. Nguyên khí sung vô cùng túc, mắt thường cũng có thể thấy, là môi trường tốt nhất cho yêu vật tu luyện.

Dược Tinh Tử vỗ vỗ bả vai đệ đệ nói.

- Thật là lợi hại!

Một hồi lâu sau, Độc Tinh Tử mới khép miệng lại nói.

Sau khi thu dọn xong, mọi người rời khỏi phòng, đóng cửa phòng, đi về hướng đại sảnh.

- Ca ca, chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ ở một đêm sao? Vì sao huynh có bao nhiêu thạch tệ đều cho chưởng quầy, lại chọn phòng trong như vậy?

Độc Tinh Tử lại hỏi.

Dược Tinh Tử vừa định trả lời, đúng lúc bên tai truyền đến tiếng gầm thét đầy giận dữ.

- Lão tử thích phòng này. Ngươi cút ra ngoài cho ta!

- Dựa vào cái gì?

- Chỉ bằng vào nắm đấm của lão tử cứng rắn hơn so với của ngươi!

Nói xong, hắn trực tiếp động thủ, đánh nhau tại lầu hai.

Rầm rầm oanh...

Cuộc chiến đấu kịch liệt vừa diễn ra một lúc, chủ nhân gian phòng mặt xám mày như tro chạy ra ngoài. Người khiêu chiến thành công chiếm được phòng.

Độc Tinh Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn. Khách sạn Long Môn quả thật quá khác thường.

Trận chiến đấu kịch liệt này không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Trong đại sảnh vẫn xôn xao ầm ĩ. Chỉ có vài người chú ý tới cuộc chiến chiến này.

Những người khác cũng đã thấy nhưng không cho là kỳ lạ.

Người bị đuổi ra khỏi phòng đành cho mình xui xẻo, lại đi tới trước mặt chưởng quầy, đưa ra thạch tệ, mướn một phòng hạ đẳng khác.

- Hiện tại đệ đã hiểu chưa? Vì sao phải hối lộ chưởng quầy, cho chúng ta một phòng trong góc? Sở dĩ đặt cọc một đêm cũng vì phòng ngừa bị đuổi ra ngoài. Một khi bị đuổi ra đến, tiền đặt cọc có thể là thu không trở lại. Chúng ta sẽ ở lại ba đêm, nhưng phí tiền phòng lại phải trả ba lần.

Dược Tinh Tử nói.

- Thật sự là quá đen a!

Độc Tinh Tử cảm khái một tiếng, bỗng nhiên lại hỏi.

- Vậy người khiêu chiến có cần đưa phí tiền phòng không?

- Đương nhiên không.

Dược Tinh Tử ha ha cười.

- Đen, mẹ nó quá đen mà.

Độc Tinh Tử thật tốn hơi thừa lời nói thêm vài câu.

- Đây là phong cách của du hiệp giới. Toàn nói chuyện bằng bản lĩnh. Đến đây đi, chúng ta tới đại sảnh ăn một chút, sau đó trở về đóng cửa nghỉ ngơi. Nơi đây long xà hỗn tạp. Trong ba ngày tới tốt nhất là ít lộ diện thôi.

Dược Tinh Tử nói.

Hai mắt Độc Tinh Tử lóe ra ánh sáng bất định:

- Không phải chúng ta còn lương khô mang theo sao? Cũng không cần ăn cơm ở đại sảnh, đóng cửa nghỉ ngơi cũng được.

- Làm vậy cũng không được. Đệ nghĩ những du hiệp này là kẻ ngốc sao? Đóng cửa không ra, chính là biểu hiện yếu đuối, sẽ bị người ta tìm tới cửa. Đồng thời, thức ăn trong khách sạn Long Môn, chỉ có ở trong đại sảnh mới có thể được ăn. Đệ ăn một lần, cả đời khó quên.

- Gan rồng chiên, bạch chử u hoàng ti, long hổ đấu, canh nhân sâm trăm năm, còn có rượu hầu nhi!

Sau một lát, thấy những thức ăn trước mắt, Độc Tinh Tử giật mình, thiếu chút nữa cằm cũng phải rơi xuống.

- Trong luyện đan sư, có một vài người đặc biệt gọi là trù đan sư. Dùng đan dược, tạo ra kháng dược tính. Nhưng dùng ăn đồ ăn, lại không hạn chế kháng dược tính. Những thức ăn này không phải tăng trưởng tố chất thân thể cũng chính là cô đọng hồn phách, từ từ ăn đi. Chúng ta chỉ có thể ăn một chút. Nếu ăn nữa, sợ là không đủ tiền.

Dược Tinh Tử ôn nhu cười nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio