Chí Tôn

chương 545: khẩu vị tương đối mạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đồ nhi ngươi trước tiên lui ra sau, đợi vi sư giải trừ bẫy rập được thiết trí tám năm trước ở chỗ này rồi nói sau.

Tất Diệu Xá ngẩng đầu, ngữ khí tràn ngập đắc ý. Hắn đi tới trên đồi cỏ, cúi người xuống, bắt đầu giải trừ bẫy rập.

- Hắn rõ ràng đã xếp đặt bẫy rập trong phạm vi hơn mười trượng. Nếu chúng ta mạo muội hành động, chỉ sợ không chết cũng bị lột da róc xương.

Tiếu Tiểu Hiền thấy đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Những bẫy rập này, thâm độc không gì sánh được, rất nhiều trong số đó đều lợi dụng tư duy giết chóc của con người mà tiến hành tính toán. May mà bọn họ chưa hành động, bằng không nếu làm không tốt, sẽ bị những bẫy

rập này hại chết.

Nửa canh giờ sau, Đông Dâm Tất Diệu Xá mới đại công cáo thành, giải trừ triệt để toàn bộ bẫy rập thiết trí nhiều năm trước.

- Đa Tình Vương, truyền thừa ngươi thiết lập, cuối cùng vẫn rơi vào tay lão tử. Ha ha ha… Đồ nhi ngoan mau qua đây, đi trước thay vi sư dò đường.

Tất Diệu Xá cười lớn một tiếng, thanh âm đột nhiên lạnh lại, nói với đồ nhi.

- Sư tôn, con…

- Ngươi do dự cái gì? Kêu ngươi thay vi sư làm một vài chuyện, ngươi lại ra sức từ chối. Ngươi như vậy, vi sư làm sao có thể an tâm truyền thụ mọi sở học bản thân cho ngươi đây?

Tất Diệu Xá trừng mắt liếc đồ đệ, thanh âm chợt dịu lại:

- Theo dự đoán của vi sư, trong số truyền thừa của Đa Tình Vương, nhất định có một quả trứng yêu thú Lục Dục Tâm Ma Hạt. Vi sư nhất định sẽ giao quả trứng yêu thú này cho ngươi.

- Sư tôn, Lục Dục Tâm Ma Hạt là yêu thú gì?

Trong mắt đồ đệ của Đông Dâm hiện lên một tia tinh mang, nói.

- Tên ngu xuẩn này! Ngay cả tam bảo của dâm tặc cùng không biết?

Đông Dâm Tất Diệu Xá hừ lạnh một tiếng, cong ngón tay lên, lại chỉ xuống dưới, cốc cho đồ đệ một cái.

- Tam bảo của dâm tặc, thứ nhất chính là Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi. Linh khí của nó bồi dưỡng thân thể, có thể cải tạo thân thể, hình thành Long Vương Giản suốt đời, ngàn nữ không mòn, vạn dùng không nát, là vật ân huệ bậc nhất thiên hạ.

- Thứ hai là Kiến Mộc. Linh khí của nó bồi dưỡng thân thể, có thể hình thành thần công thông thiên. Từ đầu tới cuối thẳng tắp như một, tốc độ khôi phục so với Long Vương Giản muôn đời còn nhanh hơn nhiều, lực bền bỉ cũng siêu phàm thoát tục.

Tất Diệu Xá tiếp tục chậm rãi nói:

- Thứ ba chính là Lục Dục Tâm Ma Hạt. Linh khí của nó bồi dưỡng cơ thể, tuy rằng so ra kém hơn so với hai thứ trên, nhưng lại mạnh ở tính linh động, có thể tùy ý uốn lượn, thậm chí có thể thay đổi biên độ rung. Ngươi đã hiểu chưa?

- Thì ra là cái này!

Đồ đệ của Đông Dâm mạnh mẽ nuốt nước bọt, sắc mặt ửng hồng, tâm động đến cực điểm:

- Có bảo bối này, nửa phía dưới của ta thực sự là hạnh phúc rồi. Tạ ơn sư tôn ban cho!

- Ngươi yên tâm. Nếu ta thu ngươi làm đồ đệ, tất nhiên là sẽ chiếu cố cho ngươi chu toàn. Mau đi lên trước dò đường!

Tất Diệu Xá ôn nhu an ủi nói.

- Sư tôn, tính mạng của đồ đệ, xin được giao vào trong tay sư tôn!

Tên đồ đệ liếm liếm đôi môi khô ráo, biểu tình do dự cuối cùng cũng biến thành kiên định.

Nhìn độ đệ tiến vào trong động quật, trong mắt Tất Diệu Xá hiện lên một tia độc ác.

Lục Dục Tâm Ma Hạt chính là kỳ thú thượng cổ, hiện nay đã tuyệt chủng. Hắn sao có thể đưa cho đồ đệ một yêu thú quý hiếm như vậy đây?

Những lời vừa nói, bất quá chỉ là cách ổn định tâm lý cho đồ đệ, để hắn làm pháo hôi mà thôi. Trong lòng Tất Diệu Xá, sớm đã phán quyết hắn án tử hình.

- Chưởng môn…

Tiếu Tiểu Hiền nhìn lưng chừng núi chỗ bị Đông Dâm đào bới thành cái động lớn, đã có chút gấp không thể chờ đợi được.

- Không vội! Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy, bên trong nơi truyền thừa của Đa Tình Vương vẫn còn một trạm kiểm soát. Đây là thủ đoạn của vương giả, ngay cả Đông Dâm, cường giả Quân cấp bài danh thứ năm cũng không dám sơ ý, muốn phái đồ đệ của chính mình làm pháo hôi. Chúng ta trước tiên cứ theo dõi tình hình đã.

Thần tình Sở Vân rất bình tĩnh, trong mắt lóe ra ánh sáng tự tin.

Mặc dù hắn có chiếc nhẫn chưởng môn trong tay, thế nhưng cũng lo lắng bởi vì Đông Dâm nhúng tay mà mà thủ đoạn phòng vệ nơi truyền thừa đã xảy ra biến hóa. Dù sao đi nữa, có Hồng Yêu không màu cấp bậc Kiếp Yêu, còn phối hợp với rất nhiều loại đạo pháp tàng hình cao minh trong thành Dạ Đế, sẽ không sợ bị Đông Dâm phát hiện.

- Sư tôn, nơi này có một bức tường vô hình, đồ nhi không thể đột phá được.

Không bao lâu sau, từ chỗ sâu bên dưới đáy động truyền đến thanh âm của tên đồ đệ Đông Dâm.

- Tường vô hình? Không tốt! Chẳng lẽ là vách tường đạo lý?

Đông Dâm nhất thời biến sắc, thần tình hoảng loạn, vội vã cất bước tiến vào trong động.

Dưới tình huống hắn không thể phát hiện được, ba người Sở Vân dụng Hồng Yêu không màu bao bọc, theo sát phía sau.

Huyệt động này bề ngoài nhìn lại cũng không sâu. Thẳng đến khi ba người Sở Vân thâm nhập vào trong mới phát hiện nó không chỉ sâu thẳm, mà còn bốn phía thông suốt, quy mô vô cùng to lớn. Đông Dâm nỗ lực hơn mười năm, lấy thực lực Quân cấp, giải trừ thủ đoạn phòng vệ của Đa Tình Vương, cũng coi như là một người có nghị lực vô cùng lớn lao. Đọc Truyện Online

Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm.

Tuy rằng thái độ làm người của Đông Dâm khiến người khác khinh thường, đê tiện hoang dâm, nhưng cũng có rất nhiều chỗ hơn người. Bằng không mà nói, cũng không có khả năng đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Trên Đằng Bảng, hắn thậm chí còn cao hơn Sở Vân hai bậc.

- Chết tiệt! Quả thật là vách tường đạo lý!

Một lúc sau, ba người Sở Vân đã theo Đông Dâm đi tới đáy động.

Đông Dâm thấp giọng chửi bới, sắc mặt xanh mét, tâm tình rất là bế tắc.

- Sư tôn, cái gì là vách tường đạo lý?

Tên đồ đệ nghi hoặc hỏi.

Trên thực tế, vách tường đạo lý chính là cùng đạo lý với vách tường hư vô. Có thể nói nó tồn tại, cũng có thể nói nó không tồn tại. Mỗi một vách tường đạo lý đều giống như không khí, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu thỏa mãn được điều kiện, nó sẽ không tồn tại, nhưng nếu chưa đủ điều kiện, nó chính là phòng hộ cường đại nhất thế gian. Cần phải có tiên thiên chi bảo hoặc cường giả Đế Cấp có thể nghịch chuyển càn khôn, nhiễu loạn đại đạo mới có thể mạnh mẽ đột phá.

Đông Dâm không trả lời, sắc mặt âm tình bất định, thử đi xuyên qua. Nhưng mà hắn vừa bước lên một bước, liền bị một cỗ khí tức cường đại bắn ngược trở lại.

Bịch! Bịch! Bịch! Hắn liên tiếp lui lại mười bước lớn, lúc này mới có thể trụ vững thân mình.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Đông Dâm ngây ra một lúc, sắc mặt chợt trở nên dữ tợn, ngửa mặt lên trời rít gào:

- Hơn bảy mươi năm ta nỗ lực, kết quả là chỉ thiếu một bước cuối cùng. Một bước cuối cùng a!

Tóc tai hắn bù xù, hai mắt đỏ ngầu, giống như điên dại, tiếng gào thét quanh quẩn trong huyệt động, tràn ngập cừu hận, phẫn nộ cùng không cam lòng.

- Sư tôn…

Đồ đệ của hắn sợ đến sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau mấy bước.

- Hừ! Ngươi đang chế giễu ta phải không?

Toàn thân Đông Dâm run lên, hai mắt đỏ bừng hung hăng nhìn đồ đệ.

- Sư tôn, đồ nhi làm sao dám?

Tên đồ đệ vội vã xua tay phân trần:

- Sư tôn, sự do người làm. Mọi việc chưa hẳn không có phương pháp giải quyết. Chỉ cần chúng ta đạt được yêu cầu của Vách tường đạo lý, không phải là xong sao?

- Ngươi muốn châm chọc ta sao? Vách tường đạo lý này có thể có tiêu chuẩn thông hành nào? Không phải là chiếc nhẫn chưởng môn của Thần Thâu môn sao? Hừ! Người đời cũng không biết lai lịch của Đa Tình Vương. Hắn kỳ thực chính là chưởng môn đời thứ sáu mươi sáu của Thần Thâu Môn. Ta cũng bởi vì điều tra được bí mật này mới lần mò tìm đến đây. Bỏ ra gần trăm năm khổ công, không ngờ cuối cùng lại là kết quả này. Ha ha ha ha…

Đông Dâm tự khóc tự cười, giống như điên loạn. Toàn thân hắn toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, khiến kẻ khác run sợ.

- Sư tôn, chẳng lẽ chúng ta không thể đào một lối đi khác, vượt qua vách tường đạo lý này sao?

- Ngu xuẩn! Vách tường đạo lý này giống như vỏ trứng, bao bọc kín mít toàn bộ mật thất truyền thừa của Đa Tình Vương, làm sao có thể xuyên qua? Ngươi đi xuyên qua cho vi sư xem?

Đông Dâm trợn mắt trừng trừng, đi từng bước một tới gần đồ đệ, lớn tiếng quát lên.

- Sư tôn anh minh bác học, đồ nhi đã khiến sư tôn mất mặt rồi…

Trong mắt tên đồ đệ toát ra thần sắc sợ hãi, sau mỗi bước tiến của Đông Dâm, hắn lại lui về phía sau một bước, rất nhanh đã lui đến góc tường.

- Anh minh bác học? Lá gan ngươi thực không nhỏ, cư nhiên dám châm chọc vi sư? À? Tên nghịch tử như ngươi để lại có lợi ích gì? Chết đi cho ta!

Tâm tình Đông Dâm kích động đến cực điểm, những lời tâng bốc êm tai trước đây, hiện tại lọt vào tai hắn lại trở nên vô cùng khó nghe.

Hắn đưa tay vỗ vào tiên nang, lập tức bay ra một đàn châu chấu thật lớn.

- Sư tôn tha…

Tên đồ đệ sợ hãi há miệng kêu lên. Chỉ mới nói được ba chữ, đàn châu chấu đông đảo đã bao trùm toàn thân hắn, không ngừng cắn nuốt thân thể hắn. Đồng thời, những con châu chấu thông qua miệng, mũi, hai lỗ tai hắn chui vào trong cơ thể, cắn xé lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hắn ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra. Hầu như trong nháy mắt đã triệt để biến mất. Đàn châu chấu đã ăn sạch toàn bộ huyết nhục cùng xương cốt của hắn.

- Ha ha ha… Đây là cái giá của việc dám mạo phạm ta!

Đông Dâm cười âm hiểm không ngừng, vừa rồi phát tiết một trận, rốt cục chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn thu hồi đàn châu chấu, quay đầu sững sờ nhìn vách tường đạo lý trước mặt, ánh mắt cực kỳ phức tạp:

- Thực sự là không cam lòng a, kẹt tại một bước cuối cùng này. Ta không phục! Ta sẽ không bỏ qua! Chiếc nhẫn chưởng môn Thần Thâu Môn… Chủ nhân cuối cùng

hẳn chính là Thổ Hành Thần Sưu. Hừ! Tên vương bát đản này, tên gia hỏa khốn khổ vì tình này! Chết cũng không bình thường mà chết, lại còn mang chiếc nhẫn chưởng môn đi chôn cùng. Một ngày nào đó, Tất Diệu Xá ta tìm được nơi táng thân của ngươi, nhất định sẽ nghiền xương cốt của ngươi thành tro tàn!

Hắn lại thấp giọng chửi bới phát tiết một hồi, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài.

Nhưng rất nhanh, hắn lại chợt dừng bước lại.

- Chờ một chút! Loại nhẫn chưởng môn này cũng là vật dễ hư hao. Nơi bố cục truyền thừa của Đa Tình Vương, ngoài việc tìm kiếm truyền nhân, còn muốn vì Thần Thâu Môn làm một phần bảo hiểm. Nếu Thần Thâu Môn suy yếu, hậu nhân liền có thể dùng phần truyền thừa này, một lần nữa quật khởi. Nếu ta là Đa Tình Vương, tại sao lại không nghĩ đến tình huống chiếc nhẫn Chưởng môn bị hủy đây?

Đông Dâm rốt cuộc vẫn là cường giả Quân cấp, linh quang thực sự dư thừa, rất nhanh đã nghĩ tới chỗ không hợp lý.

Hắn nhanh như thiểm điện xoay người, một lần nữa đối mặt với vách tường đạo lý vô hình. Lúc này đây, hắn không còn lỗ mãng cất bước tiến về phía trước, mà tản mát ra linh quang dao động, tiến hành khai thông.

Một nỗi sợ hãi lần vui mừng rất nhanh hiện lên trên mặt hắn.

- Quả nhiên!

Hắn hét lớn:

- Ngoại trừ chiếc nhẫn chưởng môn, còn một tiêu chuẩn khác, nội dung cụ thể là…

Cảm nhận thêm một lát, hắn biến sắc, khóe mắt co rút, chửi ầm lên:

- Đa Tình Vương chết tiệt! Đây là cái điều kiện gì?

Không ngờ lại bắt phải tìm được tình nhân của mình, hai người yêu thương lẫn nhau, hôn nhau thắm thiết trước vách tường đạo lý… Con mẹ nó! Ta tốt nhất vẫn nên tìm kiếm chiếc nhẫn chưởng môn là được rồi!

Điều kiện này, đối với Đông Dâm mà nói, quả thực là sự châm chọc cay độc.

Hắn có thể sử dụng các thủ đoạn, chiếm đoạt thân thể nữ tử, nhưng mãi mãi không thể nào chiếm được chân tình của các nàng.

Ngược lại tìm kiếm chiếc nhẫn chưởng môn bị thất lạc, khả năng thu được thành công còn cao hơn.

- Chiếc nhẫn chưởng môn, ta nhất định phải tìm được ngươi!

Vừa nổi lên hy vọng, kết quả lại càng thất vọng nhiều hơn khiến Đông Dâm nhịn không được ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, phát tiết phiền muộn trong lòng.

- Hừ! Đông Dâm! Ngươi còn muốn có được chiếc nhẫn chưởng môn, thực sự là si tâm vọng tưởng!

Thanh âm lãnh đạm của Sở Vân nhẹ nhàng vang lên trong huyệt động.

- Kẻ nào?

Tóc gáy Đông Dâm lập tức dựng đứng lên, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Đồng tử hắn mạnh mẽ co rút lại, thập phần khiếp sợ!

Không ngờ có người cứ vậy tiếp cận hắn, trong khi hắn vẫn luôn cảnh giác, toàn bộ quá trình đều dùng đạo pháp tra xét mà vẫn không thể phát giác.

Đây là thần thánh phương nào?

Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt hắn xảy ra biến hóa cực lớn.

Hắn bị hấp thu đến giữa không gian trận pháp, có ba người xuất hiện trước mặt hắn, hai nam một nữ. Khi nhìn rõ đối phương, trong lòng hắn lại lập tức bình tĩnh lại.

- Hừ! Ta còn tưởng ai, thì ra là Đôn Hoàng công chúa! Hai tên này là tùy tùng của ngươi sao?

Hình tượng Sở Vân đã thay đổi lớn, khiến Đông Dâm cũng không nhận ra, mà toàn bộ ánh mắt hắn tập trung trên người Kim Bích Hàm.

- Tiểu nữ oa, trước đây vài ngày ta còn đang suy nghĩ, thời gian tới có nên nếm thử tư vị mới mẻ của quốc chủ Đôn Hoàng tương lai hay không. Không ngờ ngươi cư nhiên lại chủ động đưa tới cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio