- Mời tiên sinh bình phẩm.
Công Tôn Viện Viện lấy đan dược ra, trên mặt có vẻ đắc ý kiêu ngạo, đưa cho Sở Vân.
- Mời tiên sinh bình phẩm!
Đám thiếu nam thiếu nữ phía sau nàng đồng thanh hô lên, hơn mười đôi mắt đều nhìn chằm chằm Sở Vân, mang theo khí thế bức người.
- Ha hả, lại là ngón nghề này.
- Viện Viện luyện chế Bách Thảo Hoàn, tuyệt đối sắp thành đại sư rồi. Cậu trai trẻ này thật không may rồi.
- Cậu trai trẻ này có lẽ có chút bản lĩnh, nhưng lần này hớ lớn rồi, lại dám chứng tỏ trước mặt Công Tôn gia ta. Dập tắt ngạo khí của hắn cũng là điều tốt.
Những người khác ở tầng một của tàng kinh các nghe tiếng của các thiếu niên, đều chuyển ánh mắt nhìn qua, dồn về phía này để xem náo nhiệt với vẻ cười cợt trên sự đau khổ của người khác.
Sở Vân thầm đắn đo:
- Thủ pháp luyện đan này không khác biệt nhiều so với Tinh Châu, chỉ có việc phun ra đan khí là nằm ngoài dự liệu của ta. Xem ra hẳn là pháp môn đặc biệt của Đan Châu.
Công Tôn Viện Viện vừa luyện chế, hắn một bên vừa học tập. Hắn có trí tuệ Vương Cấp, Công Tôn Viện Viện luyện chế hoàn tất, hắn cũng đã đại khái nắm được thủ pháp luyện chế Bách Thảo Hoàn. Ngoại trừ việc phun ra đan khí thì vẫn còn chưa thể mài mò thông suốt được.
Thấy Sở Vân trầm mặc, khóe miệng Công Tôn Viện Viện nhếch lên thành một vòng cung, trong lòng càng thêm khinh thường:
- Ha ha, vẻ mặt này ta thấy nhiều lắm rồi. Xem ra luyện đan sư này chẳng qua cũng thế mà thôi.
- Mong tiên sinh bình phẩm đôi điều.
Nàng lại lên tiếng nhắc nhở, nụ cười mỉm nơi khóe miệng toát lên một chút lãnh ý. Đây là rõ ràng là muốn bức bách Sở Vân, muốn là khó hắn.
Sở Vân nhìn nàng một cái, biết rõ lòng nàng nghĩ gì, ngữ khí bình thản nói:
- Coi như không tệ.
Đây là ngữ khí gì?
Không tệ? Ngươi còn làm bộ làm tịch!
Trong lòng Công Tôn Viện Viện căm giận, chân mày liền nhướng lên, muốn mở miệng nói lại thì nghe Sở Vân nói tiếp:
- Ta luyện chế một lần Bách Thảo Hoàn cho các ngươi xem. Các ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Công Tôn Viện Viện hít sâu hơi, nuốt những lời muốn nói vào bụng. Sau đó ngữ khí xoay chuyển, mang theo vẻ châm chọc hết sức rõ ràng:
- Vậy mời tiên sinh đại triển thần uy, để các học sinh chúng ta được mở rộng tầm mắt!
Sở Vân đưa tay về phía nàng, tỏ ý muốn một phần dược liệu luyện chế.
- Ngay cả một phần dược liệu luyện chế Bách Thảo Hoàn tầm thường cũng không có?
Lúc này, không chỉ Công Tôn Viện Viện, rất nhiều người nhìn về phía Sở Vân với ánh mắt vô cùng khinh thường.
Sắc mặt Sở Vân vẫn vô cùng bình thản, hắn vỗ nhẹ vào tiên nang một cái. Gọi Thảo Mãng Sơn Hùng thú ra.
Yêu vật của Tinh Châu đều là Kiếp Yêu Tiên Thiên, hắn không thể tùy ý lấy ra. Một khi lấy ra sẽ gây chấn động kinh thiên động địa.
Bởi vậy, lựa chọn duy nhất chính là Thảo Mãng Sơn Hùng thú. Con yêu thú Linh Yêu đỉnh phong này có tư chất tốt, là cấp tuyệt phẩm, rất đáng giá để bồi dưỡng. Sở Vân bắt nó về là dự định sử dụng để thay trận nhãn. Thế nhưng, suy nghĩ đến việc mình mới đến đây, nên không dám tùy tiện rót nguyên tinh khí Tiên Thiên vào, mà tạm thời giữ trong Cực Lạc Hoan Hỷ Thuyền.
Bây giờ triệu hồi ra, kỳ quang lóe lên rồi chợt tắt, mọi người liền thấy một mãnh tướng thân mặc áo giáp cây cỏ xuất hiện trước mặt.
Hình thể Thảo Mãng Sơn Hùng thú khá lớn, cho nên hóa thành hình người để xuất hiện.
- Đây là Thảo Mãng Sơn Hùng thú cấp tuyệt phẩm!
Công Tôn Viện Viện trừng mắt, bất giác thoái lui hai bước, do bị khí thế của Thảo Mãng Sơn Hùng thú bức ép.
Đoàn người đứng quen xung quanh cũng trở nên náo động.
Yêu vật cấp tuyệt phẩm, đối với bọn họ mà nói, vẫn là tương đối hiếm thấy.
Sở Vân đứng yên tại chỗ, bắt đầu luyện đan. Dược liệu trong tay từng món được liên tiếp ném ra, đồng thời, tay kia không ngừng bấm thủ quyết. Gã nam nhân dũng mãnh do Thảo Mãng Sơn Hùng thú biến thành thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, miệng mở rộng, phun ra Thảo Hỏa màu ngọc bích.
Dưới sự thiêu đốt của Thảo Hỏa, dược liệu hòa tan thành nước thuốc bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ban đầu, vũng nước thuốc to cở bằng nắm tay, dưới ngọn Thảo Hoả không ngừng tinh luyện, thể tích nước thuốc dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng cô đọng thành một vũng cở ngón cái. Nhưng thủy chung vẫn không thể ngưng kết thành đan hoàn, thiếu bước quyết định cuối cùng.
Chân mày của Sở Vân nhíu lại, nếu ở Tinh Châu, đến bước này thì đan dược cũng đã luyện thành. Thế nhưng ở Đan Châu thì lại chỉ là bán thành phẩm.
- Độ lửa quá lớn, cứ duy trì liên tục cháy như vậy, đặc tính của Bách Thảo Hoàn sẽ không ngừng bị thất thoát đi mất. Đan dược luyện chế thành thì cũng chẳng bằng phân nửa của ta, luyện đan sư ẩn tu này quả thật là một tên ngu ngốc. Ngay cả cơ sở đan dược như Bách Thảo Hoàn cũng luyện chế không tốt.
Trong mắt Công Tôn Viện Viện tràn đầy sự châm chọc giễu cợt.
Rất nhiều người đứng xem thấy cảnh như vậy cũng phải nhíu mày.
Bách Thảo Hoàn là đan hoàn cơ bản nhất ở Đan Châu, hầu hết tất cả luyện đan sư vào lúc bắt đầu học đã không ngừng luyện chế Bách Thảo Hoàn, để làm quen với cảm giác luyện đan, nhuần nhuyễn thủ quyết luyện đan. Bách Thảo Hoàn giống như bài học vỡ lòng dành cho thiếu nhi vậy.
Có người há hốc mồm hỏi:
- Sao vẫn còn đốt nữa? Đan dược tốt đến đâu cũng không chịu nổi thiêu đốt như vậy.
Có người nóng ruột nói:
- Mau phun đan khí ra, ài...
Có người thở dài tiếc nuối:
- Xong rồi. Đặc điểm hoàn mỹ nhất của Bách Thảo Hoàn chính là trong đan hoàn ẩn chứa khí tức sinh mệnh như cây cỏ không ngừng sinh sôi tươi tốt, bị ngọn lửa mạnh như vậy thì đã không còn gì nữa rồi. Sinh đan biến thành tử đan rồi.
Càng nhiều người nhìn có chút hả hê:
- Ha ha, lại sắp luyện chế thất bại rồi. Ngay cả luyện chế một viên Bách Thảo Hoàn mà cũng có thể thất bại.
- Xem ra phun ra đan khí là công đoạn cuối cùng. Không có bước này thì sẽ không thể luyện chế thành đan ở Đan Châu. Thú vị, có ý nghĩa.
Trong lòng liên tục suy nghĩ, Sở Vân há mồm thổi nhẹ một cái.
Tuy trong người hắn không có đan khí nhưng hắn cũng là thân thể Tiên Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Hắn âm thầm điều động bản nguyên Tiên Thiên, do đó trong hơi thở hắn thổi ra có kèm theo một tia nguyên tinh khí Tiên Thiên. Tia khí Tiên Thiên này vô cùng yếu ớt, đã gần như là không có. Chỉ có một phần vạn mà thôi, người bên ngoài không thể nào phát hiện được. Nếu bản thân Sở Vân không biết trước thì cũng không có thể cảm ứng được sự dị thường trong hơi thở này.
- Hả?
Toàn bộ mọi người ở hiện trường đều kêu lên kinh ngạc!
Tất cả mọi người kinh ngạc mở tròng mắt, bọn họ ngơ ngác nhìn Sở Vân, vô số ánh mắt giống như mũi tên nhọn, muốn xuyên thấu qua thân thể Sở Vân.
Cái tên này đang làm quái gì thế?
Không phun ra đan khí, thổi hơi ra làm gì?
Lẽ nào hắn cho rằng, chúng ta ngay cả hơi thở bình thường và đan khí cũng đều không phân biệt được?
Đan khí là tiêu chuẩn chủ yếu đánh giá luyện đan sư ở Đan Châu. Từ trong đan khí có thể nhìn ra thực lực của vị luyện đan sư đó. Trên thực tế, tất cả mọi người đều đang chờ mong nhìn thấy đan khí của Sở Vân. Thế nhưng thật không ngờ, Sở Vân không phun ra đan khí, mà trực tiếp thở ra một hơi.
Sau khi kinh nghi, ngay tiếp theo đó là sự khinh thường và châm chọc nặng nề.
- Một tên đan sư ngu ngốc!
- Không có đan khí rót vào, bách thảo hoàn bị phàm khí này lây nhiễm, sẽ liền biến thành tử đan, luyện chế thất bại rồi!
- Sao hắn có thể trà trộn vào Công Tôn gia chúng ta? Khó có thể tin được, thế gian này lại có luyện đan sư tồi tệ đến thế. Thật mất mặt, mất mặt quá!
Công Tôn Viên Viên trong nhất thời cũng không biết nói gì.
Nàng ngây người ra!
Nàng vốn tưởng rằng Sở Vân có tệ đến đâu thì chí ít cũng ra dáng một chút. Thật không ngờ, hắn lại kém cỏi đến như vậy! Sao hắn có thể lừa gạt được tỷ tỷ? Đan Châu lớn như vậy lại có hạng bại hoại như vậy!
- Khoan đã, không lẽ ngay cả nội đan mà hắn cũng không có sao?
Khóe miệng Công Tôn Viên Viên nhếch lên, nở nụ cười lạnh.
- Đây là thuật luyện đan của tiên sinh đấy ư? Thực khiến học sinh được mở rộng tầm mắt! Ha ha ...
Nàng nhịn không được cười rộ lên. Tiếng cười này cảm nhiễm mọi người xung quanh, rất nhiều người cũng cười theo. Trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường, trào
lộng, ngạo nghễ và có chút hả hê.
- Thất bại rồi sao... Lẽ nào khí Tiên Thiên không thể thay thế được đan khí?
Sở Vân bỏ ngoài tai những tiếng cười đó, sắc mặt hắn bình thản, giữ sự trầm tĩnh, tiếp nhận Bách Thảo Hoàn do Thảo Mãng Sơn Hùng thú hai tay dâng lên.
Viên bách thảo hoàn này đen sì sì, tỏa ra một mùi thối cháy khét. So với đan dược mà Công Tôn Viện Viện luyện chế ra, quả thực là vịt xấu gặp phải thiên nga.
Chỉ là, thất bại thì cũng đã thất bại rồi.
Sở Vân đối với kết quả này, căn bản không coi vào đâu. Đây chỉ là một lần thử nghiệm lý thú của hắn mà thôi.
Mọi người xung quanh cười nhạo thì để mặc cho bọn họ cười nhạo. Chẳng lẽ vì thế mà phải nổi giận?
Sự cười nhạo của con kiến bé nhỏ, chẳng có ý nghĩ gì đối với một con voi cả.
Nghe tiếng cười nhạt như vậy, Sở Vân ngược lại cảm thấy thú vị. Đây là sự thay đổi của nhân tâm, hắn chìm đắm vào trong tiếng cười nhạo đó, lĩnh hội ý nghĩa làm người ở phía sau, ngược lại có chút thu hoạch mơ hồ.
Chỉ là, trong lòng hắn còn có chút nghi hoặc.
- Theo lý mà nói, khí Tiên Thiên hẳn là có hiệu quả mới đúng. Không lẽ, bởi vì Bách Thảo Hoàn là loại cơ sở cấp thấp, ngược lại không chịu nổi ơn trạch của khí Tiên
Thiên? Khoan đã...
Bỗng nhiên, trong lòng Sở Vân khẽ động, ngón tay hắn nhẹ nhàng dùng sức, liền bóp bể viên Bách Thảo Hoàn.
Không.
Bóp bể chỉ là lớp ngoài cháy đen thui của viên Bách Thảo Hoàn mà thôi.
Trong thoáng chốc, hào quang xanh biếc lọt qua kẽ tay của Sở Vân chiếu sáng ra ngoài. Hào quang này vô cùng lấp lánh chói mắt, đến nỗi tất cả mọi người ở tàng kinh các không mở mắt ra được.
- Đan quang!
- Đan quang thật chói mắt!
- Sao có thể được? Nó lại có đan quang. Chỉ có đan dược trung đẳng mới có thể tỏa ra đan quang!
Mọi người liền hít một hơi khí lạnh, tiếng kinh hô thay nhau nổi lên.
Soạt soạt soạt...
Đan quang lóe lên rồi chợt tắt, nhưng ngay lập tức thay vào đó là đan khí bàng bạc.
Nếu như nói Bách Thảo Hoàn mà Công Tôn Viện Viện luyện chế ra toả ra đan khí như làn gió nhẹ trên thảo nguyên. Thế thì đan khí mà viên đan hoàn của Sở Vân tỏa ra giống như một cơn lốc ngoài khơi!
Biển lớn sục sôi!
Đan khí màu xanh biếc, lấy Bách Thảo Hoàn làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Đan khí cuồn cuộn ùa đến, như sóng biển đánh tới, tất cả mọi người như đang đối mặt với một cơn lốc, liên tục thoái lui.
Đan khí lại nồng nặc như vậy, cho dù nín thở cũng có thể ngửi được mùi hương cây cỏ nồng đậm.
Soạt soạt soạt...
Đan khí tuôn tràn ra khỏi tàng kinh các, bay đến chỗ nào là hoa cỏ cây cối nơi đó sinh trưởng lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Trong thoáng chốc liền tươi tốt hơn gấp bội!
Sau lúc yên lặng ngắn ngủi, lấy tàng kinh các làm trung tâm, phương viên năm trăm bước quanh quanh náo động.
- Người nào đang luyện đan?
- Đan khí thật nồng nặc, đây là đan dược gì mà lại có dược hiệu như vậy!
- Hình như là Bách Thảo Hoàn...
- Cái rắm! Bách Thảo Hoàn chỉ là đan dược hạ đẳng, ngươi không nhìn thấy đan quang vừa nãy sao, không ngửi thấy đan khí nồng đậm như vậy sao?
Nhất thời, tiếng bước chân rầm rập vang lên, vô số người như thủy triều ùa sang đây.
Tiếng ầm ĩ bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng trong tầng một của tàng kinh các lại yên ắng đến quỷ dị.
Không còn tiếng cười nhạo.
Sắc mặt kinh ngạc đến cực điểm đọng lại trên mặt mọi người. Bọn họ ngơ ngác nhìn Sở Vân, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Công Tôn Viện Viện càng ngây ngốc hơn nữa. Miệng nàng há ra thật to, gần như có thể trực tiếp nuốt chửng một quả trứng gà.
- Điều đó không có khả năng, sao có chuyện như vậy? !
Trong lòng nàng đang gào thét, sự chấn động cực độ khiến nàng khó có thể suy nghĩ tiếp được.
Đan dược của Sở Vân đã vượt qua sự hiểu biết của của nàng. Rõ ràng chính là dùng dược liệu của nàng, thế nhưng Bách Thảo Hoàn luyện chế ra lại không phải là đan dược hạ đẳng, mà là trung đẳng.
Chuyện gì đã xảy ra?
Bách Thảo Hoàn trung đẳng, có còn là Bách Thảo Hoàn không?
Công Tôn Viện Viện cảm thấy mình giống như đang mơ. Có thể luyện chế Bách Thảo Hoàn trực tiếp thành đan dược trung đẳng, nàng chưa từng nghe nói qua, nhưng giờ lại có chuyện như vậy.
Nhưng tất cả đều đã diễn ra trước mắt nàng. Nàng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Nàng hoảng hốt nhìn Sở Vân đứng trước mặt, đây có còn là người không?
- Khí Tiên Thiên là căn nguyên vạn vật. Quả thế, nguyên tinh khí Tiên Thiên có tác dụng rất lớn đối với đan dược, có thể trực tiếp thăng phẩm đan dược. Nếu ta tiếp tục rót vào thì có thể trực tiếp thăng cấp viên đan dược này thành tuyệt phẩm không?
Sở Vân nhìn viên Bách Thảo Hoàn trong tay một lúc, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu.
- Khí Tiên Thiên ẩn chứa trong viên Bách Thảo Hoàn này chỉ là một phần mười khí Tiên Thiên mà ta thổi ra. Khí Tiên Thiên còn lại đều toả ra ngoài theo luồng đan khí kia.
Xem ra vật phàm thế này, khả năng có thể chịu được khí Tiên Thiên rất có hạn. Nếu ta tiếp tục rót vào, chỉ sợ sẽ làm nổ viên đan dược này.