- Lấy được rồi, nghìn vạn lần không nên để mất, ngọc bội thân phận chung quy là yêu binh cấp số Ấu Yêu, có chút linh tính yếu ớt, có thể ghi lại học phân. Các loại thủ tục khác rất nhiều phức, nhất là học phân, đến lúc đó sợ là khóc muốn chết.
Nhân viên thư viện nhiệt tình chiếu cố, so với thái độ trước đó hoàn toàn là hai người khác nhau.
- Học phân?
Sở Vân vô cùng kinh ngạc.
- Ta cũng không tiện nói nhiều, chung quy tương đối quan trọng, tiến vào trong thư viện, chậm rãi tìm hiểu.
Nhân viên thư viện nhìn thoáng qua Bạch Mi Đan Sư cách đó không xa, cắn răng thấp giọng nói.
- Hiểu rõ rồi!
Sở Vân gật đầu, tiếp nhận ngọc bội, thời điểm sắp đi qua, đột nhiên dừng lại một chút:
- Được rồi, không nên gọi ta là Trĩ Hổ, gọi là Sở Vân đi, ta vẫn thích cái tên Sở Vân này hơn.
Nhân viên thư viện ngây người.
Không thích xưng hào đại biểu vinh quang, ngược lại muốn xưng hô tên thực?
Nhân viên thư viện nhức đầu, trong lúc nhất thời càng muốn tìm hiểu một chút về vị "vương giả người mới" này.
"Trĩ Hổ kiếp này cũng tốt, Hỏa Hồ công tử kiếp trước cũng được, đều là xưng hào mà thôi. Điều bất biết chính là Sở Vân a."
"Ta chính là ta, vì sao bởi vì xưng hô của người bên ngoài dành cho ta, mà quên đi tên họ thực của chính mình?"
"Cho tới bây giờ, điều ta muốn làm, mặc người ngoài nghĩ ra sao."
Đi qua cửa lớn, Sở Vân bỗng nhiên cảm khái, quay đầu lại nhìn một lượt.
Cánh cửa lớn cao to, sơn son thiếp vàng, trên cột trụ, cánh cửa đều có rất nhiều đồ án yêu thú. Bệ là một khối đá màu đen than chì, khắc đầu vết tích loang lổ của năm tháng, toàn bộ cửa lớn tinh xảo hoa lệ, lại đủ cảm giác tang thương.
Cửa lớn a, cửa lớn.
Bao nhiêu năm tháng mưa gió, ngươi vẫn sừng sững đững yên không ngã.
Ngồi xem gió nổi mây phun, chậm đợi thế giới chuyển dời, biến hóa.
Dưới thân của ngươi, đi qua bao nhiêu tuấn kiệt tuổi trẻ, tài tử phong lưu, hào hùng mãnh dĩ?
Trước kia, những người này cũng giống như các thiếu niên máu nóng hiện tại, xếp hành đội ngũ, dưới sự quan sát của ngươi, một người lại một người tiến vào Thanh Sơn, tiến vào thư viện.
Ngươi đã chứng kiến bao nhiêu năm tháng thăng trầm, khổ lạt chua xót.
Sau này, cánh chim của bọn họ đã cứng, một lần nữa giương buồm xuất phát từ nơi đây, vật lộn trời cao.
Bao nhiêu truyền thuyết vinh quy bái tổ, bao nhiêu cố sự áo gấm về quê, cho ngươi dệt hoa trên gấm, càng làm rạng rỡ huy hoàng?
Mà nay, đến phiên Sở Vân ta rồi!
Trong lúc nhất thời, tâm tình Sở Vân kích động, nhiệt huyết dâng trào.
Từ khi sống lại tới nay, hắn ấp trứng Thiên Hồ hoàn mỹ, trở thành đệ nhất lễ thành niên, cứu viện nghĩa phụ, chém giết Tàn Lang, thu được yêu binh. Trong mạo hiểm gian khổ, nhiều lần sinh tử một đường, thay đổi quỹ tích số mệnh.
Hôm nay chính thức bước vào Thiên Ca Thư Viện, một lần nữa quay đầu nhìn, cửa lớn cao cao, tựa hồ quá khứ và hiện tại, kiếp trước và kiếp này, bên ngoài cửa lớn là số phận kêu lớn rống giận, bên trong cửa lớn mới khả năng thiên địa mới và tất cả!
Tất cả không giống nữa rồi.
"Thiên Hạ xưng hùng đều khởi bước tời chỗ này. Một ngày nào đó, muốn cho hậu nhân cảm hoài, Sở Vân năm đó chính là đi qua từ nơi này! Số mệnh a, ngay cả ngươi cũng không thể vây khốn được ta, chống đỡ được ta!"
Nhãn thần sắc bén như đao như kiếm, Sở Vân sải bước bước đi, ngẩng đầu rộng ngực, long hành hổ bộ!
Kim Bích Hàm một bên trợn to hai mắt, nàng đã tận mắt nhìn thấy khí thế của Sở Vân thăng hoa chuyển biến, trong mắt phiếm động tia sáng kỳ dị. Sở Vân trước kia, cho dù là lúc chém giết Tàn Lang đều có chút dáng vẻ già nua nặng nề. Đó là đau xót, cực khổ, tang thương của kiếp trước mang tới, đã thâm nhập vào cốt tủy.
Thế nhưng lúc này, nhìn cánh cửa lớn đột nhiên kích phát, hào hùng trong lòng phun ra mãnh liệt, giống như biển rộng mãnh liệt dâng trào! Ý chí chiến đấu sục sôi, trong lòng Sở Vân dũng cảm không sợ, mặt tinh thần đã phát sinh chuyển biến về chất, khiến toàn thân của hắn như có vẻ rực rỡ hẳn lên, đã nhiều hơn hẳn tinh thần phấn chất đặc thù của thiếu niên máu nóng.
Bịch bịch bịch…
Tiếng chạy bộ thật gấp vang lên trên sơn đạo, một vị trung niên nhân của Thiên Ca Thư Viện kịch liệt chạy nhanh trên sơn đạo, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển như gió. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn đã sớm quen thuộc con đường dưới chân, đi tới chỗ tiểu viện.
Tiến vào trong đó, người trung niên nhân không hề để ý tới mồ hôi, hướng về phía một vị công tử tuấn tú bên trong tiểu viện, cúi đầu hội báo nói:
- Sở, Sở Vân tới, tới!
- Cái gì? Rốt cuộc Trĩ Hổ cũng tới rồi? Ha ha, đợi thật lâu xa!
Vị công tử tuấn tú đang ngồi phẩm trà, nghe được lời này, bàn tay khẽ run lên, trà trong chén nhất thời trút xuống một ít, rơi vào hoa bào cẩm tú.
Bình thường vị công tử tuấn tú này cực kỳ chú ý tới hình tượng, lúc này k hông chút cố kỵ nào, hầu như từ trên ghế nhảy xuống. Đeo guốc gỗ, nắm chiết phiến, bước thẳng ra ngoài.
- Tốt tốt tốt, nhân vật tuổi đã thu được xưng hào ngự yêu sư, tân sinh cực mạnh trong lịch sử, Hoa Anh ta phải nhìn thật kỹ mới được!
…
- Uy, ngươi nghe nói rồi sao? Sở Vân kia rốt cuộc đã xuất hiện tại cửa lớn rồi!
Tin tức giống như mọc hai cánh, cấp tốc truyền rộng khắp Thiên Ca Thư Viện.
- A? Chính là kẻ đã cự tuyệt lời cầu thân trước mặt mọi người sao? Ngay cả Trữ Y Y tiểu thư dũng dám cự tuyệt?
Có người xoa tay.
- tuổi đã có thể thao túng Đại Yêu đao, chém giết hải tặc Tàn Lang, thực sự là rất cao a, nghe nói được nhâm mệnh làm thiếu chủ Thư gia đảo, tân sinh mạnh nhất trong kịch sử, danh đúng với thực!
Có người tán thán.
- Hừ, đánh bại hải tặc Tàn Lang chỉ là thừa địch thiếu, bố trí tốt từ ban đầu. Ta ngược lại muốn nhìn xem tên tiểu tử này rốt cuộc có năng lực gì. Xưng hào không phải là người bình thường có thể sở hữu.
Có người sinh tâm tình khiêu chiến.
Trong một thư phòng, một vị thư sinh mặc thanh bao, cầm bút viết thư pháp.
Bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
- Mời vào!
Thư sinh mặc thanh bào vẫn chú ý vào ngòi bút như cũ, bút ý chu chính đoan trang, có một cỗ chính khí trường tồn.
Người tới thở hổn hển, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nói:
- Nhan Khuyết học trưởng, sao còn ở chỗ này viết chữ? Không biết hay sao? Sở Vân kia đã xuất hiện tại cửa lớn thư viện, hiện tại tin đồn đã truyền rộng, tất cả mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy vị tân sinh cực mạnh trên lịch sử này.
- A, đã biết!
Thư sinh mặc thanh bào nhàn nhạt lên tiếng.
Người tới ngây người ra một lúc:
- Nhan học trưởng…
- Là Trĩ Hổ thì thế nào? Chỉ là một tên đệ tử nhà giàu mà thôi, tương lai vẫn như cũ nghiền ép bình dân chúng ta, là lão gia quý tộc cao cao tại thượng, làm tốt chuyện của mình là được rồi!
Nhan Khuyết cũng không quay đầu lại.