CHƯƠNG
“Tử viết: ‘Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi'(). . . . . .” Trong Tẩm Mai đình ở Ngự hoa viên , vẫn đang truyền đến một âm thanh đọc sách của trẻ con, phóng tầm mắt nhìn lại, Vệ Thanh Hồng vẫn vẻ mặt trầm tĩnh ngồi nơi đó, đối diện là vị hoàng đế vừa đăng cơ mãn một năm Long Triệt, đang nghiêm túc ngâm nga《 Luận ngữ 》.
Thanh âm bỗng nhiên dừng lại, Vệ Thanh Hồng giương mắt nhìn Long Triệt, mỉm cười hỏi: “Sao vậy? không thuộc nổi sao?”
Long Triệt cười hì hì nhìn về phía y nói: “Cũng không phải. Tứ thư ngũ kinh ta đã đọc làu làu, tỷ phu, những thứ sách này đều không thú vị, ngươi dạy ta kiếm thuật kị mã đi. Phàm là người quân tử, theo lý nên văn võ song toàn, điều này không phải là do ngươi dạy ta sao?”
Vệ Thanh Hồng thở dài, nhu nhu ấn đường, đối Long Triệt, y thật sự không biết nên dạy như thế nào mới tốt. Cho dù là do phụ hoàng mất sớm, khiến hài tử này chuyển dời tình cảm lưu luyến phụ thân lên người y, mỗi ngày chỉ dính lấy y, không chịu cùng người khác tiếp xúc. Lúc đầu vẫn không sao, chỉ bám theo đòi y truyền thụ võ nghệ, sau thì lại ngày càng trầm trọng hơn. Không biết hắn dùng cách gì lại không ai dám dạy hắn đạo trị quốc,. Lại đành phải để tỷ phu như y gánh lấy trọng trách ngàn cân này, y cũng biết mình chỉ là một võ tướng, luận về học thức thì thua xa sự uyên bác của Thái Khang, Lí Phong, chỉ có thể vừa học vừa dạy. Ai ngờ Long Triệt thông minh dị thường, y học một thứ ba ngày, hắn không đến một ngày là có thể thông hiểu đạo lí, nói một biết mười(), giảng so với y còn muốn ưu việt hơn. Y trong lòng cao hứng rất nhiều, nhưng cũng không khỏi lo lắng, nếu cứ để cho Long Triệt tùy hứng tống cổ tất cả các lão sư, chỉ sợ một nhất đại minh chủ sẽ bị mình làm hỏng .
“Hoàng Thượng nếu nói vậy, liền nghỉ ngơi một lát đi.” Vệ Thanh Hồng tuy trong lòng có trăm mối lo, nhưng trên mặt lại không chút gợn sóng, đứng dậy nói tiếp: “Hôm nay hoa mai nở rất đẹp, Hoàng Thượng nếu không ngại liền thưởng hương khí và dùng chút trà bánh, vi thần đi một lát sẽ lập tức trở lại.”
Long Triệt vội vàng kéo ống tay áo của y, lưu luyến không rời nói: “Tỷ phu không cùng thưởng mai với ta sao? Ta mới vừa lệnh ngự thiện phòng làm ngươi một ít bánh nếp ngươi thích ăn nhất, có còn có chuyện gì quan trọng hơn thế sao?”
Vệ Thanh Hồng hạ thấp người cười nói: “Hoàng Thượng yêu quý, vi thần vô cùng cảm kích, nhưng thái hậu vừa rồi tuyên triệu, không biết có gì chuyện quan trọng, chi bằng vi thần đi một chuyến, lập tức sẽ trở về.” Nói xong liền lui vài bước, lúc này mới xoay người vội vàng bước đi.
Long Triệt vẫn nhìn theo bóng dáng của y, một cung nữ dung mạo đoan lệ()tiến lên một bên khoác thêm áo choàng cho hắn, một bên hé miệng cười nói: “Còn ngắm sao, người ta đi xa rồi.”
Long Triệt lúc này mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn chung quanh liếc mắt một cái, vung tay lên, thái giám cung nữ còn lại đều lui ra, hắn lúc này mới rầu rĩ không vui nói: “Liên Hương, ngươi nói trẫm rất giống sói sao? Vì sao tỷ phu lại gấp gáp chạy trốn như thế chứ?” (Ngươi không phải sói là đúng rồi, ngươi là tiểu sắc lang a~~ Không chạy là bị người ‘ăn’ a~~)
Liên Hương mềm nhẹ nhàng vì hắn thắt lại dây lưng trước ngực, cười nói: “Hoàng Thượng lo lắng nhiều rồi, Đại tướng quân tuy rằng từ trước đến nay khiêm tốn hữu lễ, nhưng cũng bởi vì việc phụ chính trọng đại, lại không chịu kéo bè kết cánh, làm cho kẻ khác có cảm giác bất hòa cũng là chuyện bình thường, hơn nữa người là Hoàng Thượng, y thân là hoàng thân, sao có thể cùng ngươi quá phận thân cận mà bỏ quên miệng đời đàm tiếu chứ?”
Long Triệt hừ một tiếng nói: “Ngươi không cần vì y nói chuyện nữa, trẫm biết y có ý trốn trẫm, có đôi khi triệu y, y cũng sẽ không đến, đến bất quá cũng chỉ ngồi hai ba canh giờ, trẫm đang cao hứng, y lại nói có việc phải đi.”
Liên Hương bất đắc dĩ lắc đầu, “Haiz” một tiếng nói: “Hai ba canh giờ, thật phiền người nói ra, là người không biết chừng mực, rõ ràng không phải y trốn người, mà do chính người ngày càng tham lam, y chính là tỷ phu của người, lại là phụ quốc trọng thần, mỗi ngày xử lý không ít công vụ, nào có đạo lý y mỗi ngày đều đến hậu cung, cùng ngươi chơi cờ thưởng hoa, đọc sách luyện kiếm? Đừng nói Đại tướng quân, cho dù là thái hoàng thái hậu, cũng không thể cùng người như hình với bóng a. Người khiến y khổ đủ rồi đấy, ta nghe nói vì dạy người đạo trị quốc, Đại tướng quân mỗi ngày đều phải thỉnh Sĩ đại phu dạy học cho mình, sau khi hồi phủ còn phải thường xuyên ôn tập suốt đêm không ngủ, ban ngày còn phải ứng phó đám quyền thần hục hặc với nhau cùng tiểu ma tinh người, người khiến cho y thở không nổi a.”
Long Triệt gật gật đầu, có chút đăm chiêu nói: “Thì ra là thế, trẫm cũng biết y là võ tướng, phương diên văn ngôn không thể bằng trẫm, nhưng lại hiếu học như thế, y vốn đã rất lợi hại, tuyệt không thể làm cho y càng thông minh hơn, nếu không y cầm binh quyền thiên hạ trong tay, trẫm sao có thể khống chế được.” Ánh mắt nhìn thoáng qua《 Luận ngữ》trên thạch bàn, gương mặt bỗng giãn ra cười nói: “Cũng may y vì giáo trẫm, chỉ ưu tiên xem những thứ sách vô dụng cổ hủ này, cũng chẳng thông minh hơn được bao nhiêu.”
Liên Hương sủng ái sờ sờ khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi kia, cười nói: “Người nha, nghe người nói những lời này, lại nghe được những tâm kế mưu tính của người với Đại tướng quân, làm sao giống một tiểu hài tử mười hai tuổi chứ.”
Long Triệt nghe xong lời này, không những không giận mà còn vui vẻ, ngạo nghễ cười nói: “Trẫm là thiếu niên thiên tử, tự nhiên phải có chút bản lĩnh phi phàm.” Bỗng nhiên ngưng trọng nói: “Tỷ phu nói mẫu hậu triệu y, không phải lễ tết, cũng không phải ngày giỗ của phụ hoàng tỷ tỷ, mẫu hậu lại cũng không tham chính, triệu y đến làm làm gì?”
Chú giải:
()Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi: Dịch thoáng: Học không nhớ cũng vô dụng, nhớ mà không học cũng chẳng làm được gì.
()Nói một biết mười: nguyên bản là: cử nhất phản tam: suy một ra ba. Mình chuyển thành học một biết mười cho dễ hiểu hơn.
()Đoan lệ: Đoan chính thanh nhã.
Heát chính vaên ñeä nhò chöông