Từ bến xe bus đến cổng tập đoàn AC đi bộ khoảng 5 phút, Phan An không tin vào mắt mình, cả một tòa cao ốc nhìn mỏi cả mắt, cũng đã gần 10 năm cô chưa đi làm, lúc trước cô cũng là sinh viên khá giỏi ở trường, tốt nghiệp ra trường cũng có công việc ổn định nhưng khi lấy chồng cô chấp nhận lui về phía sau, đi làm được hơn 2 năm cô quyết định nghĩ việc ở nhà chăm sóc chồng con cho tiện, Tuấn Kiệt chồng cô là giám đốc một chuỗi khách sạn ở thành phố này, đối với cô khoảng thời gian đó là đẹp nhất, cả nhà 3 người rất hạnh phúc, nhưng dần dần có những bữa cơm cô chờ đến tận khuya, cuộc hôn nhân của hai người dần rơi vào ngỏ cụt, cô biết anh có người con gái khác ở bên ngoài, cô mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, nhưng cuối cùng cô cũng nhận được tờ đơn li hôn từ anh, với câu nói: "Anh hết yêu em rồi, mình li hôn đi!", cô gạt nước mắt kí đơn, anh chủ động đưa nhà, xe và tài khoản ngân hàng cho cô, nhưng cái cô cần là gia đình là chồng con của cô, có những thứ đó để làm gì.
Cô lặng lẽ xách vali rời đi, chỉ nhắn lại với anh hãy nuôi Bảo Bảo, khi nào cô tìm được việc làm ổn định cô sẽ đến đón con.
Mấy tháng qua cô ở nhờ nhà của Lâm Hân, nhưng về lâu dài cũng không phải là cách, vì cô ấy cũng có cuộc sống riêng của mình, cô tự nhủ với bản thân phải thật mạnh mẽ, nhất định phải làm cho kỳ được công việc này để không uổng công Lâm Hân gửi gấm cô.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lâm Hân đứng đón cô ở ngay cửa, Lâm Hân nắm tay cô kéo đi, vừa đi vừa nói:
- Sao cậu đến trễ vậy! Lúc sáng trước khi tớ đi đã nói là 9h30 mà! Trễ gần 10 phút rồi, cũng còn hên cho cậu là chủ tịch đang ăn sáng cùng khách hàng! Cậu ngồi ở đây đợi, khi nào chủ tịch đến sẽ có người dẫn cậu vào, giờ tớ có việc tớ đi về phòng, có gì điện tớ.
Xỗ nguyên một tràng dài xong, Lâm Hân biến mất sau khúc quanh! Phan An lúc này mới để ý xung quanh, đây chắc là phòng để pha cafe của mọi người, một cô tạp vụ đi tới hỏi Phan An:
- Cô có muốn uống gì không?
- Dạ, cô cho cháu xin ly nước lọc là được!
Cô tạp vụ vừa đưa ly nước vừa nói:
- Cô đến tìm ai? Đã gặp chưa?
- Dạ cháu đợi chủ tịch Cố! Cháu đến xin làm trợ lý kiêm osin! Hiiii!.
.
Cô tạp vụ cười hiền rồi nói:
- Lão Tam phải sang Mỹ phẫu thuật cái chân ông ấy, cháu cố gắng lên nhé!
Nói rồi cô rời đi, khoảng 5 phút sau một nữ thư ký xinh đẹp đến đưa cô vào phòng chủ tịch, Phan An vừa bước vào phòng đã choáng ngợp trước khung cảnh xung quanh! Một căn phòng hầu như toàn bằng kính, nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy toàn thành phố! Ôi mẹ ơi, cha sinh mẹ đẻ đến giờ Phan An phải mất gần 30 giây mới ngậm được miệng lại! view quá đẹp, một giọng nam trầm trầm vang lên, cắt đứt dòng cảm hứng của cô:
- Lấy cho tôi ly cafe!
- Dạ!
Phan An làm theo hướng dẫn của chú Tam, chưa đầy 5 phút đã có ly cafe đưa đến trước mặt của chủ tịch! Lúc này cô mới nhìn được mặt vị chủ tịch của mình, ôi mẹ ơi! Phan An xém tý làm đổ ly cafe, cô nghĩ chủ tịch một tập đoàn xuyên quốc gia là một ông già khó tính nên chú Tam mới xét duyệt kĩ càng, đã đổi qua không ít trợ lí, rồi chỉ dẫn cô đủ thứ, còn Lâm Hân thì bảo: cậu vượt qua ải của chú Tam là sẽ trở thành trợ lý kiêm osin của chủ tịch à! Nào ngờ không như cô nghĩ, một cậu thanh niên chừng 27, 28 tuổi đẹp thuộc dàng top, cực phẩm, gương mặt gốc cạnh nét nào ra nét đó, cặp mắt đẹp như hồ nước sâu muốn đắm mình trong đó, chủ tịch Âu Cung Lãnh tập đoàn AC xuyên quốc gia.
Một giọng nói trầm ổn lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phan An:
- Cafe của tôi!
Phan An lúc này mới ý thức được mình thất thố, vội đưa ly cafe qua! Cậu ta tiếp tục lên tiếng:
- Chú Tam đã nói qua công việc của cô rồi, dựa theo đó mà làm,hi vọng cô làm tốt công việc của mình, hợp tác lâu dài!
Vừa dứt lời, một bàn tay đưa đến trước mặt cô, Phan An cũng đưa tới, cái bắt tay này đánh dấu sự thay đổi trong cuộc đời của cô, giờ cô đã được đi làm rồi! Cậu ta lại nói tiếp:
- Thư kí sẽ gửi lịch trình và công việc của tôi tuần này qua cho cô!
Vừa dứt lời, một cô thư kí xinh đẹp, bước vào đưa Phan An ra ngoài, bàn làm việc của cô nằm ở cuối hành lang, gần phòng chủ tịch, ngồi ở đây cũng có thể nhìn được phong cảnh bên ngoài, bao xung quanh cũng là những tòa cao ốc chọc trời, cô ấy tự giới thiệu là Mỹ Mỹ, còn 4 người ngồi đó là Ái Chân, Alex, Tuyết Ái và cuối cùng là Ngọc Ân!
Phan An khẽ gật đầu chào mọi người và đến bàn làm việc của mình, trên điện thoại của cô không ngừng hiện lên tin nhắn đưa vào nhóm của mọi người! Mất cả buổi sáng cô mới dần dần thích nghi với công việc của mình.
.