Kim Tống Bách vì không muốn con mình nghĩ sai vấn đề mà vội vàng bịa ra câu chuyện không hề logic để giải thích qua loa. Kim Tuệ Nhi đặc biệt thông minh nên dễ dàng phát hiện ra những điều ba mình nói không trùng khớp nhau, nhưng cũng phải, ba tuổi đã cao, nhất định vì không nhớ rõ chuyện năm xưa nên kể lại có phần hời hợt. Tuệ Nhi lập tức vì như vậy mà cảm thấy vui vẻ, ngày xưa ba mình và chú Vương là bằng hữu, bây giờ cô với La La lại là bạn rất thân, đúng là có duyên mấy đời. Chỉ nghĩ như vậy Kim Tuệ Nhi liền thoải mái mà kéo chăn trùm kín, mỉm cười ngủ một giấc dài. Buồn phiền hôm nay coi như qua hết.
Sau khi rời khỏi phòng con gái, Kim Tống Bách ra ngồi trên ghế gỗ ở sân nhà, ông đốt một điếu thuốc rồi đưa lên hút một hơi sâu. Làn khói trắng phả ra theo gió nhẹ bay ngược lại mặt ông, Kim Tống Bách thấy cay cay nơi khóe mắt, mọi thứ giờ đây mơ hồ. Càng hút nhiều hơi thuốc ông càng nghĩ nhiều về những chuyện trước đây, hình như mọi thứ đều bắt đầu tồi tệ từ sau ngày mẹ Kim Tuệ Nhi mất.
Một ngày mùa hạ năm về trước, Kim Tống Bách nhận vị trí trưởng phòng của công ty Kiến Trúc Nội Thất Hoa Lư. Đây là công ty ba vợ ông gầy dựng nên, Kim Tống Bách chỉ cần học hỏi vài ba tháng đã có thể cùng vợ đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc. Có điều một người đầy lòng tự trọng và chính trực như ông không chấp nhận tay không ngồi trên thiên hạ, rỗng tuếch nhưng lại hơn người khác vạn tầng, huống hồ xưa kia Kim Tống Bách lại tốt nghiệp chuyên ngành bất động sản, đối với việc thiết kế nội thất muôn hình muôn vẻ này ông hoàn toàn chưa đụng tới.
Cũng phải nói hoàn cảnh lúc ấy, tình hình bất động sản trong nước gặp nhiều khó khăn, giá cả sụt giảm ở tất cả các phân khúc, số lượng giao dịch giảm mạnh, thậm chí nhiều dự án không bán được hàng. Huống hồ ba vợ già yếu, giao toàn bộ công ty cho hai chị em Ngô Mịch và Ngô Lục Dương. Kim Tống Bách chỉ còn cách chiều lòng ba vợ, đến công ty đảm đương trọng trách giúp vợ mình. Ngô Phúc Lâm yêu cầu Kim Tống Bách theo vợ học hỏi trong vài tháng, sau đó sẽ cùng vợ quản lý công ty, tuyệt đối không đứng dưới người nào, nhưng Kim Tống Bách một mực từ chối, cho rằng làm việc phải có kiến thức, muốn đứng đầu ngàn người sao có thể cưỡi ngựa xem hoa.
Kim Tống Bách là người trách nhiệm, cần cù, thông minh, chỉ sau tháng đã có thể thành thạo mọi thứ, từng bước hoàn thiện kiến thức chuyên ngành, nhận được vị trí trưởng phòng Kiến trúc. Ngô Mịch cảm thấy hài lòng vì sự cố gắng của chồng mình, nên ngay hôm chồng ngồi vị trí mới, bà muốn cả gia đình cùng đi nhà hàng ăn mừng hoành tráng.
Kim Tống Bách trên đường đi lái xe ngang phiên chợ đêm đông đúc, cả một đoạn đường sáng trưng những cây đèn đủ màu. Thấy trẻ con chơi đùa nhiều quá, ông biết bảo bối nhà mình rất thích nên dừng xe lại định bụng dắt con gái đi vài vòng. Kim Tuệ Nhi thấy bên đường có bán kẹo hồ lô đủ màu, mê mẫn ngắm nhìn mãi. Kim Tống Bách biết con gái mình thích ăn kẹo hồ lô, không chần chừng để lại Ngô Mịch và Tuệ Nhi đứng bên xe, ông đi nhanh lại ông chú hồ lô để mua vài xiên kẹo.
Cùng phía Kim Tống Bách đang đứng có một đôi vợ chồng trạc tuổi ông đang cãi nhau, người phụ nữ trong có vẻ quý phái, hiền hậu nhưng gương mặt đầy nỗi thống khổ, ngược lại người đàn ông dứt khoát kiên nghị, sắc mặt không một chút nương tình. Kim Tống Bách đứng ở gần bên, trong lúc chờ đợi mua kẹo hồ lô, thuận tai nghe được cuộc cãi vã. Đứa con trai ngồi trong xe loay hoay, cuối cùng đẩy cửa nhảy xuống, đôi mắt ngấn nước nhìn cha mẹ mình. Người phụ nữ đưa tay vuốt từ má xuống cằm đứa trẻ: “Ba không cần mẹ con mình nữa, chúng ta đi thôi“. Nói rồi dắt tay đứa trẻ định đi. Cha mẹ nào mà không thương con, tất nhiên người đàn ông không để hai mẹ con đi như vậy được, cho nên hai vợ chồng giằng co. Thằng nhóc khóc thét, vùng vẫy chạy đi. Xung quanh mọi người hoảng hốt, chiếc xe sáng đèn lao tới đứa trẻ, còn nó thì ngẩn ngơ đứng nhìn.Người phụ nữ nằm trong vũng máu. Người lớn trẻ nhỏ của khu chợ bắt đầu hỗn loạn, truyền tay nhau chiếc điện thoại để gọi xe cấp cứu. Trần Ái Mẫn hai tay rung rung, chạy vội đến ôm con trai vào lòng, mặt không còn máu tươi. Kim Tống Bách quẳng hai xiên kẹo hồ lô xuống vệ đường, cố gắng vội vã nhưng bước chân tự nhiên nặng nhọc mà bước đến bên vợ. Ngô Mịch giơ các ngón tay đẫm máu lên sờ mặt chồng:“Anh...anh...thay em chăm sóc tốt cho...con gái... Em...“. Hơi thở bà bắt đầu chậm lại, từng dao từng dao cứa vào da thịt Kim Tống Bách. Giờ phút này ông cảm thấy lục phủ ngũ tạng rơi lã chã xuống đường rồi bị người ta giẫm đạp. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt vợ, nước mắt người chồng rơi không ngừng lên khuôn mặt Ngô Mịch, đau đớn hòa cùng máu tươi rồi chảy dài nhiều phía. Hứa Phong, người vừa cãi vã liên hồi với vợ khi nãy bây giờ mới chậm rãi ngồi lại bên cạnh Kim Tống Bách, gương mặt ông muốn bao nhiêu tội lỗi có bấy nhiêu tội lỗi, muốn bao nhiêu đau thương liền có bấy nhiêu đau thương.
Kim Tuệ Nhi vẫn đứng bên lề đường, gương mặt không chút cảm xúc, con bé nhìn trân trân mẹ mình rồi ngước lên nhìn mọi người chung quanh, trên mắt chỉ đọng lại duy nhất một giọt nước. Người ta bảo tâm tình trẻ con là dễ đoán ra nhất, khi bị chọc giận sẽ nổi đóa lên, khi buồn một chút liền bật khóc, vui vẻ thì toe toét miệng cười, tại sao đứa trẻ này lại cứng đầu như vậy?
Kim Tuệ Nhi không phải một đứa trẻ biết che giấu cảm xúc, cũng không phải một đứa trẻ mau nước mắt, nó lúc này đơn giản cảm thấy không thể chấp nhận sự việc đang diễn ra trước mặt. Rõ ràng mẹ Ngô còn vừa đứng kế bên nó, tại sao vội vã chạy đi? Tuệ Nhi tự nhiên cảm thấy mình quá bé nhỏ, mọi người xung quanh đều một dạng bi ai, nó rất muốn khóc lên nhưng không biết ai sẽ dỗ dành. Một bước tiến lên thì hai bước lùi lại, Kim Tuệ Nhi nhìn thấy mẹ nằm trên vũng máu đỏ tươi, đầu óc cô quay cuồng.
Thấy Kim Tống Bách đưa Ngô Mịch lên xe rồi nhìn về phía mình với ánh mắt đau khổ, Kim Tuệ Nhi giãy giụa tại chỗ, hai tay bấu víu vào mui xe khóc to. Thấy xe chuẩn bị đi, con bé chạy nhanh đến níu tay ba mình thở hỗn hễnh, nhanh chóng theo ba lên xe. Cô khóc liên tục, nhích người lại gần mẹ, ôm cánh tay đẫm máu của Ngô Mịch kéo mạnh. Kim Tống Bách đưa tay ôm con gái: “Đừng rộn, để mẹ ngủ”
Tuệ Nhi không phải đứa trẻ ngốc nghếch, tuyệt đối có thể phân biệt được mẹ mình khi ngủ thoải mái và hiền dịu chừng nào, bà không như lúc này...mỏi mệt.
Hứa Phong cùng Trần Ái Mẫn và con trai lái xe đến thẳng bệnh viện, xe cấp cứu vừa đến không bao lâu, ba người bọn họ cũng đến, đủ thấy Hứa Phong lo lắng vội vã biết chừng nào. Trần Ái Mẫn ôm con trai ngồi ở hàng ghế chờ, không rời mắt khỏi cửa phòng cấp cứu.
Kim Tống Bách ngồi bệt xuống đất, hai chân duỗi thẳng trước mặt, dường như không còn nhìn thấy gì cả. Hứa Phong đến bên cạnh Kim Tuệ Nhi, kéo nó ngồi xuống bên mình, đưa tay vuốt tóc.
“Chú là ai?” - Kim Tuệ Nhi mếu máo.
Hứa Phong thấy nghẹn nghẹn ở cổ họng, nhưng cố gắng điềm tĩnh: “Chú là người qua đường, có ba con ở đây, không cần sợ”
Kim Tuệ Nhi hai tai vẫn đang bị ù đi, cơ hồ không nghe Hứa Phong nói gì cả, nó ngồi xuống bên cạnh ôm cánh tay dính đầy máu tươi của ba mình.
Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra, kiêng dè mang lời lẽ phủ phàng thông báo cho người nhà. Kim Tống Bách đẩy bác sĩ qua một bên, cố gắng lao vào phòng cùng vợ, rất nhanh bị các y tá và bác sĩ khác ngăn cản lại. Tay chân Kim Tống Bách không còn chút sức lực, ông ngã khụy xuống trước cửa phòng cấp cứu, đưa tay đấm nhiều cái mạnh vào tường. Kim Tuệ Nhi khóc to rồi nhỏ, từ nhỏ lại khóc thật to, mẹ mất rồi, chẳng phải ba nói mẹ ngủ sao, đúng rồi, mẹ Tuệ Nhi đang ngủ, không phải, ba gạt Tuệ Nhi. Đứa trẻ đau đớn dằn vặt giữa tin và không tin vào những gì đang diễn ra, nắm chặt áo bác sĩ cầu cứu: “Sao mẹ Tuệ Nhi còn chưa dậy? Tuệ Nhi muốn gặp mẹ”
Từ trong phòng cấp cứu đẩy ra thân thể một người bị một lớp vải trắng phủ kín. Kim Tuệ Nhi nắm lấy miếng vải dưới chân mẹ giật ra nhưng bị ngăn cản lại.
“Tôi muốn nhìn thấy vợ mình lần nữa” - Kim Tống Bách đứng dậy, hai mắt đỏ hoe nhìn vào thi thể. ()
[(): Ở nơi này trước giờ không được nhìn mặt người vừa mất sau khi phẫu thuật hay chữa trị thất bại, họ cho rằng người sống sẽ không kiềm chế nổi kích động, níu kéo người đã mất làm họ luyến tiếc không thể thanh thản ra đi. Chỉ khi thi thể được đưa về nhà làm lễ mai táng, người thân mới được nhìn mặt]
Y tá nhận được cái gật đầu của bác sĩ, mở tấm khăn trắng lên. Gương mặt Ngô Mịch hốc hác đã được lau sạch máu. Kim Tống Bách đưa tay lên cưng chiều gương mặt hiền hòa của vợ. Bà ta thanh xuân đã gửi hết cho ông, ngay khi lấy ông về thì ngày đêm chăm lo cho mẹ chồng, chưa kể còn gánh vác việc công ty, quán xuyến việc nhà. Kim Tống Bách nhận trên mình bao nhiêu lỗi lầm, thời gian qua chưa làm được gì cho vợ.
Kim Tuệ Nhi thấy mọi người u buồn nên dừng khóc, cô cố gắng giữ yên lặng, chỉ còn nghe được vài tiếng nấc đứt quãng.
Đứa trẻ còn lại nãy giờ liên tục nhìn Kim Tuệ Nhi. Mọi cảm xúc, biểu cảm trên khuôn mặt con bé nó đều nhớ rất rõ, có phải là tại nó?
“Bách à...” - Tiếng bà nội của Kim Tuệ Nhi nhỏ nhẹ nhưng vẫn đủ đánh thức thính giác Kim Tống Bách. Ông dừng suy nghĩ mà chạy vào nhà.
Lý Nga đang đứng cạnh bàn ăn nhìn ra cửa, đêm khuya thấy con trai chưa ngủ mà còn ngồi ngoài sân, lo con cảm lạnh nên bà cũng không ngủ được: “Con vào ngủ đi, đã mấy giờ rồi”
“Con biết rồi mẹ, chỉ tại hôm nay hơi khó ngủ, con dìu mẹ vào phòng”
Kim Tống Bách nằm trên giường, chắp tay lên trán, có phải nên gặp lại đồng nghiệp cũ một lần?