Mới vài ngày không gặp Hứa Thiên, Châu Băng đã cho rằng ba năm thiếu bóng ý trung nhân. Như mọi lần, cô là người chủ động liên lạc.
- Alo - Giọng Hứa Thiên ngái ngủ.
- Anh đang làm gì vậy? Có nhớ em không? - Châu Băng nũng nịu.
- Anh vừa đi học về, mới chợp mắt được vài phút.
- Vậy em gọi không đúng lúc rồi! Nhưng nhớ anh quá! Lát nữa có thể gặp em không?
- Được, em chuẩn bị đi, anh tới đón.
Hứa Thiên cúp máy, bước xuống giường quơ bừa chiếc áo mang ra thay. Trước giờ là vậy, Châu Băng muốn điều gì Hứa Thiên đều nhanh chóng đáp ứng.
Cũng như lần này, cô ấy muốn gặp, Hứa Thiên lập tức đồng ý đến đón, không chút chần chừ. Từ lâu cậu đã xem việc này như một thói quen, không nhiệt tình thực hiện, cũng không bao giờ từ chối.
Hứa Thiên đối với Châu Băng thật hoàn hảo, lúc nào cũng lễ phép với người lớn, hết lòng yêu thương cô, tuyệt đối không phải thiếu gia giàu có đào hoa, quen lâu sẽ giở thói chán chường.
Người con trai tốt như vậy, cô nhất định không bao giờ từ bỏ.
Hôm nay không có mặt Quách Kinh và Hồ Gia Minh, Hứa Thiên và Châu Băng không đến quầy rượu gia đình nữa.
Châu Băng bảo hôm nay muốn đến trung tâm mua sắm, ngày mai là sinh nhật Quách Kinh, bạn bè lâu năm như vậy, cô muốn tặng Quách Kinh món quà gì đó thật đáng nhớ.
Hứa Thiên vốn không rành rọt những vấn đề này, tiệc tùng chỉ cần có mặt, quà cáp chưa bao giờ là quan trọng với ba anh em bọn họ, cho nên chỉ đi theo khoanh tay đứng nhìn, còn lại để Châu Băng tự ý mà chọn lựa.
Hứa Thiên và Châu Băng phải mất gần bốn tiếng dạo quanh trung tâm mua sắm, Châu Băng mua đồ chất đóng, y như lâu lắm rồi không được thoải mái mua sắm như thế này!
Hứa Thiên nhìn toàn bộ đồ đạc mà choáng váng, không phải chưa biết Châu Băng yêu thích mua sắm như thế nào, mà là nghĩ mãi vẫn chưa thể hiểu được, phụ nữ bọn họ đi mua sắm như đi vệ sinh, nhưng sao lúc nào cũng mua hoài không đủ. Đã vậy còn đi hàng tiếng liền mà không mệt mỏi. Nếu như đi ngoài phố thế này, chắc chắn Châu Băng đã ngồi xuống khóc lóc, bắt Hứa Thiên mang xe đến đón cho bằng được.
Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Hứa Thiên đưa Châu Băng đến nhà hàng gần nhà cô để dùng bữa tối.
Châu Băng ngồi bên cạnh Hứa Thiên, hai tay nhẹ nhàng cắt đồ ăn đưa lên miệng, ra dáng tiểu thư con nhà giàu có, thùy mị, nết na, bất cứ ai một lần gặp mặt đều sẽ cùng nhau nhận định sau này cô sẽ là người phụ nữ vô cùng chuẩn mực.
Riêng Hứa Thiên, cậu không hề quan trọng những hình thức bên ngoài này, ngày trước chọn Châu Băng đơn giản vì cô luôn luôn đứng về phía Hứa Thiên, chưa bao giờ hỏi han quá nhiều về quá khứ và cuộc sống của cậu, hơn nữa không phản đối cậu trong bất cứ chuyện gì.
Một tuần sau đó...
“Kim Tuệ Nhi, có người tìm cậu”
Kim Tuệ Nhi đang cắm cúi cùng Hồ La La giải quyết đóng bài tập thì có người tìm. Hứa Thiên đang nằm dài trên bàn tự nhiên cũng ngốc đầu dậy, nhìn ra cửa.
Kim Tuệ Nhi bước ra, ngớ ngẩn nhìn nam sinh trước mặt.
- Không nhớ tớ sao? - Nam sinh chủ động.
- .....
- Kim Tuệ Nhi, có phải cậu muốn chối bỏ trách nhiệm với chiếc máy ảnh của tớ không?
- À....không. Tại vì bất chợt quá, tớ chưa kịp nhớ. Cậu sửa xong nó rồi à? Bao nhiêu tiền vậy?
- tệ.
- Cái gì? Cậu có đùa không? Tớ kiếm đâu ra tệ mà đưa cậu?
- À, vậy cậu định không trả đúng không?
- Đúng vậy! Tớ không có tiền.
Hoàng Siêu phì cười, Kim Tuệ Nhi đúng thật là ngây thơ đến khó tin, mặc dù máy ảnh của cậu đắt tiền thật, nhưng không tổn thất đến mức phải sửa chửa tận tệ. Cậu vừa rồi vốn chỉ muốn chọc Kim Tuệ Nhi, không ngờ cô ấy ngốc đến mức tin là thật.
- Lát nữa giải lao cậu có làm gì không? Nếu không thì bồi thường tớ bằng một bữa ăn đi. - Hoàng Siêu cười hết cách.
- Được, lát nữa hết tiết hai xuống căn tin đợi tớ.
Chưa thỏa thuận xong Kim Tuệ Nhi đã vô tình trở vào lớp. Hoàng Siêu đứng trước lớp cô, cơ miệng đang cười tươi bỗng đơ lại, hắn còn chưa kịp trả lời nữa mà, tự nghĩ nếu ở đó có cái lổ, cậu đã chui ngay xuống đó. Con gái như vậy, chắc chắn không ai thèm để ý.
Ngồi vào bàn, Kim Tuệ Nhi tự nhiên cảm thấy lành lạnh sóng lưng, hình như có ai đó đang nhìn mình, quay nhẹ sang trái, cô bắt gặp đôi mắt hình viên đạn.
- Cậu nhìn cái gì?
- Hay thật, lớp trưởng của tôi mới đây đã dụ dỗ được một con nai rồi!
- Cậu là có ý gì?
- Cậu chẳng phải vừa hẹn tên ấy đi uống nước hay sao? Có cần hẹn hò trước mặt chúng tôi thế không?
Khỉ thật, tôi ra đấy nói chục câu, cậu chỉ nghe đúng được câu ấy! Tên này có phải thật sự bị đần thối rồi hay không, tưởng tượng ra như vậy, còn giở thói mẹ chồng tra hỏi con dâu.
- Ừ đấy! Thì sao? Liên quan gì đến cậu?
- Đã là lớp trưởng, học không lo học, lại còn lo hẹn hò.
- Tôi thích!
Hai từ kết thúc cuộc trò chuyện.
- Hồ La La - Kim Tuệ Nhi lấy viết chọc chọc vào lưng bạn thân.
- Có chuyện gì à?
- Lát nữa xuống căn tin với tớ nhé! Tớ vẫn chưa ăn sáng.
- Cậu tự đi đi, lát nữa tớ phải làm cho xong phần bài tập còn lại rồi, tối qua tớ quên chưa làm.
- Ừ, thôi vậy!
Kim Tuệ Nhi bày ra vẻ mặt thất vọng, lần này một mình đi gặp người không hề quen biết, cô linh cảm có chút rắc rối.