"Thứ hai lặn đáy biển, thứ ba xem phim, thứ tư đi công viên Thế Kỷ chơi, thứ năm thôi được rồi, nghỉ một ngày, đến thứ sáu lại đi xem triển lãm tranh. Thứ bảy chủ nhật không cần nói, tuần trước đi Xà Sơn, tuần này lại đi Chu Gia Giác."
Công viên Thế Kỷ có diện tích lớn nhất ở Thượng Hải, Trung Quốc.
Đồi Xà Sơn, quận Tùng Giang, Thượng Hải, Trung Quốc.
Chu Gia Giác là một ngôi làng cổ nằm ở ngoại ô Thượng Hải, được mệnh danh là “Thành Venice của Trung Quốc”.
Cô Tiền tựa vào trên ghế sô pha dài, nói một mạch mà không ngừng: "Thầy tôi tính toán sao quá tốt, một tuần bảy ngày thì gặp nhau sáu ngày, đây gọi là gì, là yêu đương cuồng nhiệt nha! Chúng tôi yêu nhau khi anh ta có bản lĩnh, một tuần gặp hai lần vẫn suốt ngày kêu khổ. . . . . ."
Cô ấy hơi thẳng lưng, đôi mắt bỗng chốc đỏ lên, thái độ căm giận của cô cũng được giảm bớt, cẩn thận cầm xấp giấy lau nước ở khóe mắt: "Tôi biết, tôi biết rõ, chia tay đã một năm rưỡi rồi. . . . . . Bác sĩ Lưu, không cần cô nói lý lẽ tôi cũng hiểu rất rõ, thật sự chính là tôi . . . . chính là tôi không nhịn được, tuần trước tôi đã hạ quyết tâm, vừa quay về lại ngay lập tức đi công tác, ba ngày không mở Weibo, chỉ là ngày đó từ sân bay đi ra ngoài, tôi ngồi trong taxi thấy quảng cáo bệnh viện sản nhi, cô hiểu mà bác sĩ Lưu, thật sự trong phút chốc tôi không nhịn được. . . . . ."
Cô Tiền năm nay tuổi, mặc dù xuất thân danh giá, gia giáo, gia cảnh đầy đủ, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, nhưng không biết làm sao đường tình duyên trắc trở, cùng bạn trai cũ yêu nhau bốn năm rồi chia tay, đã một năm rưỡi vẫn chưa vượt qua được cú sốc này, bất đắc dĩ tìm kiếm trợ giúp từ chuyên gia—— cô ấy đến tư vấn rất có quy luật, mỗi tuần đều bắt đầu bằng việc tự mình sám hối, đây là lần thứ Lưu Hà chứng kiến, sau mỗi lần tư vấn, cô Tiền đều hạ quyết tâm bắt đầu lần nữa nhưng mà cho tới bây giờ chưa có một lần thành công.
"Có lúc cũng nghĩ, mình sống như vậy còn có ý nghĩa ư, người ta cùng hồ ly tinh ngọt ngọt ngào ngào, mỗi ngày tình cảm muốn chết, còn tôi ư? Sau khi tan làm cũng không có việc gì, ngồi ở trong phòng làm việc lướt Weibo." Cô Tiền thút tha thút thít: "Tôi tự biết như vậy là không được, đúng là có phần hơi quá rồi, bác sĩ Lưu sao mà tôi đến mức này, anh ta không cập nhật Weibo, được, bắt đầu từ Weibo ông chủ của anh ta, Tổng giám chi nhánh bọn họ, còn mới tuần trước vừa đến công ty bọn họ chính thức nhận chức —— oh, nói đến chính thức, bác sĩ Lưu tôi nói cho cô biết, may mà tôi có kết bạn với cô ta——"
Cô Tiền phấn chấn, tốc độ nói cũng thay đổi rất nhanh: "Tôi cảm giác có chuyện, nhất định cô ta có ý với Gia Bá, tôi thấy cũng chưa chắc Gia Bá không có ý gì với cô ta, hai người là bạn bè lại có cảm giác rung động lẫn nhau, nói không chừng Gia Bá bí mật cùng cô ta cấu kết làm bậy, người đàn ông kia, tôi hiểu rất rõ ——"
“Gia Bá chặn cô trong vòng bạn bè phải không?" Lưu Hà hỏi: "Nên cô mới mở tài khoản phụ kết bạn với anh ta?"
"Ừ" nói đến đúng ý, cô Tiền không khỏi ngồi thẳng: "Tôi mới mở một tài khoản, làm đại lý mua sắm đồ Nhật, giá tiền so người khác cũng ưu đãi nha! Người khác làm mục đích chính là kiếm tiền, tôi à, không lỗ vốn là tốt lắm rồi, cô biết không Gia Bá có một đồng nghiệp là bạn thân của tôi, ngay lập tức tôi giới thiệu cho cô ấy, không tới ba ngày cả công ty họ đều lần lượt kết bạn, cả con điếm kia ——"
Cô nhìn Lưu Hà một cái, đổi giọng: “Ngay cả bạn gái mới của Gia Bá cũng thêm tôi, căn bản trừ mấy đồng nghiệp nữ ra, vòng bạn bè đều theo dõi được, tài khoản kia của tôi không có quyền hạn cũng không sao cả, tôi còn có một cái tên khác, dùng ảnh đại diện đều là ảnh mạng, cô biết đấy, căn bản có thêm không ít đàn ông tới. . . . . ."
Tâm tình của cô lại chua sót: "Tôi nói với cô, bác sĩ Lưu à, đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì, ông chủ Gia Bá, bình thường nhìn qua nhân mô cẩu dạng, cô không biết được anh ta bí mật nói chuyện phiếm đều là bộ dạng gì! Cái giọng điệu nói chuyện đó con mẹ nó quá dâm đãng luôn, ghê tởm! Cũng may, Gia Bá không phải loại người như anh ta —— ai. . . . . ."
Nói xong, tinh thần cô lại chán nản: "Nhưng mà anh ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, rốt cuộc còn không phải là đá tôi rồi sao."
Lưu Hà khẽ cười, rót cho cô một ly trà nóng: "Gần đây người nhà không giới thiệu đối tượng?"
"Lại muốn khuyên tôi dời tiêu điểm chú ý à?" Cô Tiền cũng cười: "Giới thiệu thì có, nhưng mà cũng không để ý."
"Là không có cảm giác, hay là điều kiện không đủ?"
"Điều kiện cũng vô cùng tốt, có thể so được với Gia Bá, nhưng chính là. . . . . . Không nói rõ được, không có cảm giác thôi." Cô Tiền nói: "Tâm tư không đặt vào việc này, bình thường chuyện cần làm quá nhiều."
Hầu hết thời gian sau giờ làm việc đều xử lý Weibo, cửa hàng nhỏ uy tín, làm đại lý, giả vờ làm một phụ nữ xa lạ, theo dõi người cũ, làm sao có thời giờ tiếp xúc với người mới đây?
"Nếu như từ góc độ khác không có cách nào thuyết phục mình, tốt hơn là cô suy nghĩ một chút cô bỏ tiền vốn, không chỉ là thời gian, còn có tiền bạc, đại lý của cô trên căn bản là không kiếm tiền, còn phải dính vào nó." Lưu Hà nói: "Còn có chi phí mỗi tuần tới đây tư vấn, đều là cô trả tiền, cô chỉ cần không làm những việc này, chính là đã tiết kiệm tiền, cô nói đúng không, cô Tiền?"
Cô Tiền nghe vậy không ngừng gật đầu, như mọi lần qua hơn nửa giờ trị liệu tâm lý thay đổi, cô bắt đầu thử thuyết phục mình, thật là bản thân cũng có thay đổi rồi: "Vậy tôi thử xem một chút —— cô nói thật đúng, tính những thời gian này mà tôi đi bày bán hàng vỉa hè, thậm chí chưa đến một năm rưỡi tôi đã giàu to. . . . . ."
Thời gian một giờ cố vấn trôi qua rất nhanh, khi kết thúc tinh thần cô Tiền thoải mái, hình như có thu hoạch lớn, cô vừa mở điện thoại di động vừa nói: "Cô Lưu, cám ơn cô—— tôi cảm thấy một tuần mới này nhất định là một khởi đầu tốt, vậy tôi đi trước, cuối tuần gặp lại, cô Lưu."
"Cuối tuần gặp." Lưu Hà tiễn cô rời phòng cố vấn, trở lại trước bàn làm việc, cô thở ra một hơi, thoáng xoa bóp huyệt thái dương —— với lương hiện tại của Lưu Hà bây giờ mà nói, trên lý thuyết mỗi ngày cô có thể thu vào lên tới hơn vạn tệ, nhưng cũng chỉ là lý thuyết, trong hiện thực, ngoài việc cố vấn liên tục dẫn tới giảm hiệu suất cùng cảm giác mệt mỏi chồng chất ra, vì công việc ghi chép tạo hồ sơ bệnh nhân bằng tay cũng tốn một chút thời gian, bản thân Lưu Hà một ngày sắp xếp tối đa sáu giờ làm việc, mà cô Tiền thật sự rất không thích hợp làm người tư vấn thứ sáu, đặc biệt là. . . . . .
Lưu Hà dành nhiều thời gian hơn so bình thường để hồi phục, mà dường như có lẽ đã vượt ra khỏi giới hạn kiên nhẫn của người khác, kèm theo một tiếng vang nhỏ, cô thấy đèn báo nháy đỏ nháy xanh ——
Quá kém. Anh Thẩm nhận xét nói: Nhân tiện, hi, chiều tối an lành, cô Lưu.
Đúng, đây chính là lý do cô muốn xếp cô Tiền là người cuối cùng. . . . . . Lưu Hà đè lại huyệt thái dương thở dài, nhưng nếu so với lúc mới xử lý anh Thẩm thì lực độ này nhỏ hơn, cô lấy laptop ra, mở đến một trang của Thẩm Khâm, lấy tìm niềm vui trong lòng đau khổ bắt đầu giờ làm việc thứ bảy của mình.
Anh Thẩm. . . . . . cô nhập chữ vào khung tin nhắn Anh biết rằng, tôi phải bảo mật hồ sơ người bệnh ——
,đúng không?
Không đợi cô nhấn xuống nút en¬ter, Thẩm Khâm đã biết trước hành động của cô và bổ sung hoàn thành câu đối thoại, anh còn gửi tới một sơ đồ tư duy, phía trên màn hình hiện ra một cái cây logic:
Mỗi một lần đều cùng tôi cãi cọ vấn đề đạo đức nghề nghiệp—— đạo đức không ngăn cản được tôi —— vì chắc chắn tôi sẽ không tiết lộ, trên thực tế không dẫn đến tình hình xấu hơn, không muốn mất đi tất cả khách hàng —— lựa chọn giữ yên lặng —— không nhịn được bị tôi làm phiền —— cùng tôi nói chuyện phiếm
—— cuộc sống không nên lãng phí vào việc tranh cãi vô nghĩa, trực tiếp cùng tôi nói chuyện phiếm
dĩ nhiên, nếu như cô muốn mỗi lần nói đều lãng phí thời gian năm phút đồng hồ, tôi cũng không có ý kiến nữa ^_^ Anh còn thân thiết kèm trên một khuôn mặt tươi cười: Cô nhất định phải bảo mật bệnh án—— Tốt lắm vậy chúng ta bắt đầu tiếp tục từ đây, sau đó thì sao?
. . . . . .
Anh nói cô ấy quá kém, nhưng tôi phải nói rõ, anh Thẩm, cô Tiền ít nhất không có phạm pháp, không giống anh —— đâu chỉ là đạo đức không ngăn cản được anh, thực sự đến luật pháp cũng không thể ngăn cản anh.
>_
. . . . . . Lưu Hà đánh mấy dấu chấm lửng, nhưng lại xóa đi: Như vậy, anh nói cô ấy quá kém, vì sao?
Đương nhiên là thủ thuật công nghệ kỹ thuật quá kém! Còn đăng kí tài khoản phụ thêm bạn bè vòng quanh, có nhất thiết phải phiền phức như vậy sao? Sao cô ấy không theo dõi sim của ‘Gia Bá’, cài đặt phần mềm ghi màn hình, tiền vốn ban đầu không tới đồng, lần đầu tiên cần nửa giờ, cái gì cũng có. Vừa đi làm vừa có thể chú ý hoạt động của Gia Bá bất cứ lúc nào, pha trà cũng có thể nghe điện thoại. Còn cần lãng phí nhiều thời gian sau giờ làm việc như thế hả? Theo lý luận của cô, cái này thuộc loại trình độ thiếu kiến thức dẫn đến năng suất kém!
Hưng phấn lên cũng không gửi biểu cảm, xem biểu tình thì anh đang dùng chữ để che giấu sự rụt rè? Hoặc là nói, Thẩm Khâm thích sử dụng biểu cảm cùng Thẩm Khâm nghiện công nghệ kỹ thuật, là hai loại trạng thái hoàn toàn không giống nhau?
Xem ra luật pháp thật sự không ngăn cản được anh. . . . . . cô gửi biểu cảm gương mặt mồ hôi lạnh qua: Nhưng anh không cảm thấy làm như vậy rất thiếu đạo đức sao?
Cô đang ám chỉ quan hệ giữa chúng ta sao? Thẩm Khâm liên tiếp gửi tới biểu cảm gương mặt tươi cười le lưỡi. Được rồi, quả thật tôi cảm thấy làm như vậy có hơi thiếu đạo đức, chỉ là, nhìn anh ta, Gia Bá không phải còn bắt cá hai tay đấy, việc này cũng thuộc loại hơi vô đạo đức.
Quan niệm đạo đức mênh mông, có thể dễ dàng khẳng định quan điểm đạo đức trong trường hợp này?
Chỉ là người phụ nữ này cũng thật kỳ ba() Thẩm Khâm vừa nói, vừa gửi mấy biểu cảm gương mặt lau mồ hôi tới: Theo dõi người yêu cũ như vậy còn chưa tính, tại sao phải thêm mọi người trong công ty? Có cảm giác mọi thứ liên quan đến Gia Bá đều nằm trong phạm vi nghiên cứu của cô ấy.
()kỳ ba: là một từ ngữ mạng được nhiều người Trung Quốc sử dụng, thường để nói về những người khác thường, từ suy nghĩ cho đến hành động, thực hiện nhiều chuyện làm người bình thường khó có thể tưởng tượng hay giải thích được. Thường dùng để nhạo báng, châm chọc.
. . . . . . Hơn nữa còn vô cùng tự luyến, thiếu năng lực nhận thức bản thân. . . . . .
Xem xét Thẩm Khâm cư nhiên không biết xấu hổ nói cô Tiền nghiên cứu mọi thứ liên quan đến Gia Bá là kỳ ba, Lưu Hà viết hai lần ‘vô cùng’ —— vô cùng, vô cùng tự luyến.
Gia Bá không bắt cá hai tay.
Câu trả lời của cô gần như đồng thời tới cùng Thẩm Khâm, Thẩm khâm nói: Cô ấy làm hơn lần trị liệu ở chỗ cô, chẳng lẽ cũng chưa có một chút xíu chuyển biến tốt sao? Hay là nói bệnh tình trước kia quá nặng?
Ngòi bút Lưu Hà dừng lại.
Vụ án có tiến triển mang tính đột phá như mong muốn, thậm chí Cảnh Vân cùng tiểu đội cuả anh điên cuồng làm thêm giờ liên tục, thỉnh thoảng gặp Trương Noãn sẽ hỏi một chút chuyện của Cảnh Vân, xem ra còn chưa quyết định có chủ động xuất kích hay không, Lưu Hà dùng băng dán đen che kín camera máy vi tính của mình, tiếp tục làm cô chuyên gia tư vấn tâm lý —— thời gian một tuần trôi qua, dường như nhịp điệu cuộc sống của cô trở về như cũ . . . . . Chỉ ngoại trừ cố vấn tâm lý nhiều thêm một Thẩm Khâm.
Cũng không phải mỗi vụ đều can dự vào, nhưng căn bản mỗi ngày anh đều xuất hiện cùng cô nói vài câu, có đôi khi là châm chọc cô cố vấn người kỳ ba biết bao nhiêu, có lúc lại chấn kinh trước một cú sốc văn hóa, chỉ là Lưu Hà có thể cảm nhận được, thay vì nói Thẩm Khâm cực kì có hứng thú đối với mấy vụ này, chi bằng nói anh muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng cô một chút, hôm nay, đây là lần đầu tiên anh phản bác kiến nghị đương sự cố vấn, quá trình cho thấy sự hứng thú rõ ràng.
Nhận thấy, anh cũng không còn tỏ ra tự luyến như vậy. Vấn đề của cô Tiền, có lẽ được anh liên hệ với bản thân, anh tỏ vẻ thắc mắc, chưa chắc là vì cô Tiền.
Cô cân nhắc một chút, xóa bỏ một từ vô cùng —— nhưng là chỉ là một từ.
Gia Bá không bắt cá hai tay. Cô lướt qua một loạt dấu chấm hỏi lớn Thẩm Khâm gửi tới, nhắc lại nói: Sau khi anh ta và cô Tiền chia tay, mới bắt đầu theo đuổi bạn gái mới.
? ? ? Cô ấy nói dối sao? Thẩm Khâm có chút rối loạn.
Càng giống như là tự lừa mình. Lưu Hà trả lời: Nhưng mà cô Tiền cũng có lý do nhận định như vậy —— lý do Gia Bá và cô ấy chia tay chính là anh ta thích người khác. Có lẽ chuyện này đối với cô ấy mà nói coi như là bắt cá hai tay, đến mức bệnh tình, hoặc là nói ‘biểu hiện thất thường’. . . . . . Mức độ gần như vẫn giống khi lần đầu tiên tới cũng vậy, quá bình thường.
Ách. . . . . . Tại sao anh ta thay lòng đổi dạ?
Tình cảm thay đổi cần có lý do sao? Lưu Hà hỏi hoặc là nói, thấy biểu hiện của cô Tiền, anh còn có thể chất vấn lý do Gia Bá thay lòng sao?
Tôi bắt đầu hơi thông cảm với Gia Bá rồi. . . . . .
Như lời của anh nếu là tôi, cũng không quá để tâm mối quan hệ này.
? Cô giống như biết rất rõ tình hình—— còn nữa, những lời này thật vô tình, cô Lưu, chẳng lẽ từ trước tới giờ cô không quan tâm đến tình cảm người tới cố vấn sao?
Để tâm tình cảm cá nhân đối với người cố vấn là không chuyên nghiệp, anh Thẩm.
Vậy cô đối với tôi đây? ●▽●
Lưu Hà tạm ngừng ngón tay Anh Thẩm, anh đây là đặt mình vào đối tượng cố vấn sao?
Cô trả lời hẳn được coi như thẳng thắn, Thẩm Khâm nghẹn họng mấy giây mới trả lời: Tôi là người thân của người cố vấn thôi! Cô Lưu!
Anh lại không dám nói tiếp cái đề tài này, mà là tiếp tục hỏi: Tư vấn lần cũng không có một chút cải thiện, tại sao?!
Bởi vì cô ấy không muốn cải thiện —— Lưu Hà dừng tay lại, do dự một chút, bị Thẩm Khâm nghe lén mất đi khách hàng, dù sao bất đắc dĩ thảo luận có điểm khác biệt so với chủ động tiết lộ nhiều tin tức hơn.
Chỉ là. . . . . .
Nếu như anh có hứng thú muốn biết, tôi có thể nói cho anh biết, lần cố vấn này vẫn như cũ, một chút hiệu quả cũng không có.
? ? ? Tại sao khẳng định như vậy?
Anh đoán cô Tiền bây giờ đang làm gì?
Đang làm gì??? Đợi chút, rốt cuộc tôi là hacker hay cô là hacker! Làm sao cô biết bây giờ cô ấy ở đâu?
Tôi chẳng những biết cô ấy ở đâu, còn biết cô ấy đang làm gì. . . . . . Bây giờ hẳn là cô ấy ở tầng dưới siêu thị thành phố Lưu Hà nói, thấy Thẩm Khâm gửi tới một đống lớn dấu chấm hỏi, khóe môi cô càng vểnh lên càng cao Đoán chừng sắp tính tiền chứ, nếu như mà tôi đoán không lầm, cô ấy chắc hẳn mua một con gà có bọc vỏ lá màu xanh không gây ô nhiễm môi trường, có lẽ vẫn là loại đắt nhất siêu thị đó, tiếp đó cô ấy sẽ về nhà hầm cháo gà thật ngon, sau đó lái xe đưa đến dưới lầu nhà Gia Bá, mẹ Gia Bá mở cửa cầm vào trong.
Thẩm Khâm một hồi không lên tiếng, sau đó gửi hình ảnh màn hình theo dõi lên —— chính là hình ảnh bàn tính tiền của siêu thị, cô Tiền đang đưa một con gà được đóng gói giữ lạnh tốt, tươi sống đưa cho nhân viên tính tiền. ? ? ? ?
Lưu Hà muốn gửi một cái nhãn dán thủy thủ mặt trăng biến hình qua, nhưng cô chưa từng định nghĩa biểu cảm của bản thân, không thể làm gì khác hơn là bảo thủ gửi đi biểu cảm vạn năm mỉm cười của cô. :)
Xin cô đừng ép tôi, cô là đang ép tôi cầu xin cô sao cô Lưu, sao cô lại nữ vương như vậy? Tôi sẽ không phối hợp với cô, tôi nhất định sẽ tìm ra logic trong đây!
Không đến hai giây sau Cầu xin cô, cô Lưu, nói cho tôi biết làm sao cô đoán được, tôi cầu xin cô còn không được sao? 【 lăn lộn ôm đùi. gif】
Ở trên mạng, nhân cách đặc biệt không biết xấu hổ . . . . .
Lưu Hà để bút xuống —— thật ra, phản ứng của Thẩm Khâm cũng ít nhiều chứng thực suy đoán của cô.
Anh chỉ là đang nghe tôi cố vấn họ, không nhìn thấy hình ảnh của cô ấy đúng không.
Cô hỏi —— đã thấy thành trì an toàn của Thẩm Khâm, sau khi chứng kiến cách anh thông qua màn hình lớn theo dõi điện thoại di động của cô, cô đã dán camera của điện thoại di động và webcam máy vi tính lại, nếu cần thì gỡ ra. Chỉ là Thẩm Khâm vẫn có thể thông qua microphone của điện thoại di động và máy vi tính để nghe lén các cuộc đối thoại cố vấn của cô, trong mấy lần trao đổi, anh cũng cho cô cảm giác như thế —— không có máy ảnh lỗ kim() đứng một mình hay gì đó, sau khi cô che webcam lại, anh cũng chỉ có thể tiếp nhận tin tức bằng việc nghe.
()Máy ảnh lỗ kim hay còn gọi là pinhole camera là thiết bị ghi hình cực kì đơn giản không có ống kính.
Ý của cô là? Thẩm Khâm giảo hoạt không để lộ đáp án chính xác.
Nếu như anh có thể nhìn thấy, sẽ chú ý tới khi sau cuối buổi cố vấn cô ấy mở điện thoại di động ra, kiểm tra WeChat của vòng bạn bè. . . . . . Từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy, Gia Bá gửi vòng bạn bè một dòng than phiền bị cảm. Lưu Hà nói: —— thật ra thì chỉ đơn giản như vậy, trước kia cô Tiền từng nói, Gia Bá bị cảm thích uống chút cháo gà bổ dưỡng, siêu thị gần chỗ ở của cô ấy đậu xe bất tiện, cho nên cô ấy sẽ mua ngay tại siêu thị dưới lầu. Cô ấy không nhạy cảm với giá cả, vì để cho mẹ Gia Bá có ấn tượng càng sâu sắc, cô ấy sẽ chọn thương hiệu đắt tiền nhất, hơn nữa dùng túi vốn là siêu thị cho giả bộ giao thuốc cảm đến, cố ý ‘quên’ lấy hóa đơn ra —— ưmh, nếu như anh muốn đồng tình lời nói của Gia Bá, bây giờ có thể bắt đầu đồng tình, bất luận anh ta đã làm cái gì, theo lẽ thường mà nói, một người bệnh cảm, quả thật cũng không nên chịu đựng việc này.
. . . . . . Thẩm Khâm gửi tới một dãy dấu chấm lửng hiếm có, không biết là đối với khả năng suy luận của Lưu Hà, hay là vì sự cố chấp của cô Tiền.
Còn việc cô Tiền vẫn tới tư vấn, nhưng hành động rập khuôn chưa hề thay đổi, thì nguyên nhân lại càng đơn giản hơn, đối với hành động theo dõi của mình, quả thật một nửa trong lý trí biết được đây là việc không đúng, cô ấy biết mình nên thay đổi, nhưng một nửa kia là cảm tính, tôi không thể không nói, cô ấy cũng có chút thích thú. Trong tiềm thức, một phần cô ấy cũng không muốn thoát khỏi trạng thái như vậy, một lần một nghìn tệ, phần lớn là để giải thích cho bản thân, giống như thành phần tri thức không có động lực giảm cân, khoảnh khắc bỏ tiền làm thẻ phòng tập Gym như thể gầy đi mấy cân ngay lập tức, cảm giác tội lỗi giảm đi đáng kể, về phần rốt cuộc số cân nặng cuối cùng như thế nào, vậy thì lại hoàn toàn là một chuyện khác. Đây cũng là nguyên nhân cô ấy chuyển tới chỗ này của tôi—— cố vấn khách hàng như cô Tiền, đối với rất nhiều cố vấn tâm lý mà nói là một vấn đề khó khăn.
Tại sao là vấn đề khó khăn? Bởi vì cô ấy thật ra cũng không muốn thay đổi? Nhưng nếu như cô ấy không muốn thay đổi, ngược lại không phải đơn giản sao? Cùng nói chuyện một giờ là có thể lấy tiền —— ít nhất tôi thấy cô mới vừa rồi chính là làm như vậy, khó trách ở nước Mĩ, mọi người đều nói cố vấn tâm lý là bác sỹ kiếm được nhiều lãi nhất.
Bởi vì cô ấy thật sự có ý muốn thay đổi, nhưng mơ mơ hồ hồ, lại hết lần này đến lần khác dao động. Nếu như anh đổi bệnh tâm lý thành viêm ruột thừa, có một số bệnh nhân ngay khi đến đã ký đơn cho phép phẫu thuật, bệnh tình tiến triển cũng rất thuận lợi, mà có số ít bệnh nhân tuyên bố thẳng thừng từ chối phẫu thuật, chỉ cần thuốc giảm đau, kiểu người này anh cũng có thể ứng phó, giống như cô Tiền vậy, đã lên bàn mổ, cái bụng cũng định mổ ra rồi, nhưng mà bệnh nhân lại kêu dừng lại, sẽ làm một số bác sĩ mổ chính rất thất vọng, mà sự thất vọng sẽ ảnh hưởng đến hành vi của cố vấn tâm lý, tạo thành áp lực cho cô Tiền, đây là một sự tương tác qua lại ác tính, trước khi tới chỗ của tôi, cô ấy đã đổi một vài chuyên gia tư vấn. Trên môi Lưu Hà thoáng mỉm cười Anh Thẩm, anh sẽ phát hiện, tiếp chuyện cũng là cần kỹ xảo.
Tại sao cô thất vọng lại không thể hiện trong hành vi?
Bởi vì tôi sẽ không cảm thấy thất vọng.
?? Tại sao?
Ngón tay Lưu Hà dừng ở trên bàn phím mấy giây, cô từ từ cầm bút lên: quá mức nhạy bén. . . . . . tràn đầy hứng thú đối với cố vấn tâm lý. . . . . . nói chuyện với anh ta phải cẩn thận.
Bởi vì tôi biết trong lòng cô Tiền muốn gì, cho nên tôi chỉ cần làm cô ấy hài lòng là tốt rồi. Cô nhập vào câu trả lời: Bởi vì tôi là cố vấn tâm lý tốt nhất trong thành phố này, anh Thẩm, tôi còn nhớ đây vốn là lời của anh.
Bởi vì viết, phản ứng của cô cùng lúc có chút chậm chạp, nhưng việc này cũng không khiến cho Thẩm Khâm cảnh giác, xem ra anh đối với cái án lệ quả thật sự quá nhập tâm, giống như là anh đối với cháu gái sĩ án lệ giống nhau, bao nhiêu đều là kinh nghiệm rút ra từ bản thân. Nhưng tâm lý này không phải chẳng khác gì thuốc phiện? Cô căn bản không hề giúp cô ta giải quyết vấn đề.
Bởi vì cô ấy cũng không muốn giải quyết vấn đề, anh Thẩm, trong lòng người thầy cố vấn giống như là một chiếc gương, khi anh vì muốn giải quyết vấn đề mà đến, tôi sẽ giải quyết triệt để cho anh, nếu như anh chỉ muốn thoải mái một chút, tôi cũng có thể cho anh đến được dịu cơn đau hiệu quả mạnh nhất. Lưu Hà nói: Vấn đề của cô Tiền dễ dàng giải quyết sao? Dễ giải quyết, chỉ cần cô ấy nghĩ phải giải quyết. Mặc kệ nói thế nào, loại theo dõi Internet này cũng không phải là triệu chứng khó xử lý, nếu như anh đang lo lắng lời của mình, tôi có thể xác minh rõ cho anh biết điểm này: chỉ cần anh phối hợp, không có gì không thể giải quyết.
Hôm nay lần đầu tiên, Thẩm Khâm lâm vào trầm mặc lâu, Lưu Hà dựa vào sau, xem xét kỹ lưỡng cuộc đối thoại của bọn họ: Thẩm Khâm cũng là có giải quyết loại chướng ngại này, động lực trở lại thái độ bình thường, anh cũng không bài xích nói chuyện, nếu như muốn cô nói, vậy càng giống như là một loại e lệ cực đoan, mà ở biểu hiện trên Internet nói nhiều, tính công kích, muốn theo dõi, đều là thay cho loại này e lệ, bao gồm theo dõi Internet, cũng là lựa chọn bất đắc dĩ không còn cách nào khác để bắt đầu trao đổi tư tưởng thực tế. Anh chú ý cô Tiền, cũng thể hiện động lực của anh, mặc dù anh nhập triệu chứng của cô Tiền với anh làm một, mặc dù triệu chứng biểu hiện ra rất tương tự, nhưng từ cấu tạo tâm lý mà nói, đây hoàn toàn là hai loại quy luật. . . . . .
Tôi sẽ không tiếp nhận bất kỳ tư vấn gì, cô Lưu.
Nhưng, sau mười giây yên lặng, Thẩm khâm còn là gửi tới câu trả lời giống y như lần trước.
Lông mày Lưu Hà nhíu lại.
Có thể hỏi tại sao không?
: )
Thấy kí hiệu vẻ mặt quen thuộc, cô lắc đầu một cái, biết cuộc trò chuyện hôm nay đến đây là kết thúc ——giờ phút này, xem ra là bãi mìn Thẩm Khâm, chỉ cần vừa giẫm phải liên hệ giữa bọn họ sẽ gián đoạn.
Tắt hộp thoại, cầm bản ghi chép lên, cô xem lại những câu ghi chú ngắn: cực độ tự luyến, quá mắc nhạy cảm. . . . . . Đặc biệt không biết xấu hổ. . . . . .
Lưu Hà lắc đầu một cái: đối với hình thức hành vi của Thẩm Khâm, cô đã có hiểu đầy đủ, nhưng nếu muốn chẩn đoán chính xác vấn đề tâm lý của Thẩm Khâm, cô cần nhiều thông tin hơn.
‘tíc tíc tíc’, loa phát ra một âm thanh nhắc nhở, Lưu Hà ngẩng đầu lên, mà cùng lúc đó, điện thoại nội bộ cũng vang lên.
"Chị Lưu, anh Thẩm Thước lần trước lại đến." Trương Noãn nói, cái cô nữ sinh này thấy sắc quên bạn, hiển nhiên bị Thẩm Thước mê hoặc phơi phới: "Để anh đi vào không ạ?"
Người này không biết cái gì gọi là buông tha đúng không? vốn Thẩm Khâm đã trốn đi lại một lần nữa quay lại Để cho nó cút!
Lưu Hà nhìn màn hình một cái: được rồi, không kinh ngạc, vậy là anh cũng nghe lén máy vi tính Trương Noãn, hoặc là theo dõi cả phòng chờ —— vì lý do an toàn, phòng chờ vốn là trang bị Cameras giám sát."Oh, cho anh ta vào đi, Noãn."
Cô!!!!
【Pikachu tức giận phóng điện】
【 Seiya nổi giận 】
. . . . . . Thẩm khâm trong vòng hơn mười giây, gửi hơn mai mươi ảnh gif tức giận, Lưu Hà dường như có thể thông qua màn hình nhìn đến mặt anh diễn lại từng cái những vẻ mặt khoa trương này, cô co rút khóe môi, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc—— Thẩm Thước đã đến gõ cửa."Mời vào."
Cũng là giày Tây, thanh cao đô thị nhưng có vẻ lưu manh, ngọc thụ lâm phong, vẻ đẹp của công tử thường thấy. . . . . . Nhưng hôm nay Thẩm Thước là cười đi vào, thái độ của anh, đã không còn cao cao tại thượng như lần trước đến: "Cô Lưu, xin lỗi đã quấy rầy."
Biết là quấy rầy thì đừng tới a!【Pikachu tức giận 】
"Anh đúng là chiếm dụng thời giờ của tôi." Lưu Hà nói thẳng: "Đột nhiên đến thăm, xin hỏi anh có chuyện gì không, anh Thẩm?"
A! Cô gọi nó anh Thẩm! Cô lại có thể cũng gọi nó là anh Thẩm! Tôi không sống được, tôi không sống được!【 đi tìm chết. gif】
"Xem ra cô Lưu quả thật có thành kiến rất lớn đối với tôi." Lưu Hà còn không nể tình so với lần trước, nhưng lần này, Thẩm Thước giận quá hóa cười, nhìn Lưu Hà với vẻ đầy hứng thú: "Một chuyến này đúng là không thể không tới —— vốn cũng muốn gọi điện thoại cho cô hẹn thời gian, chỉ là điện thoại của cô Lưu vẫn không gọi được, Q.Q cũng bị từ chối, cô Lưu, thật ra thì tôi cũng không làm chuyện gì quá mức cả, cần gì phải chặn người ngoài ngàn dặm đây?"
Nói xong lời cuối cùng, anh có chút cảm giác nũng nịu, mắt to sâu xa nhìn chằm chằm Lưu Hà, tỏ ra hình dạng bị yếu thế chịu uất ức —— Thẩm Thước là rất biết tướng mạo bản thân, hơn nữa rất biết lợi dụng nó.
Lưu Hà nhướng lông mày lên, cô nói, "Oh —— Anh chờ chút, anh Thẩm."
Vị công tử trong máy vi tính có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đột nhiên không có một chút tin tức, Lưu Hà gõ bàn phím tàn bạo.
Thẩm Khâm!!!
Lăn ra đây!!!!
. . . . . . Không phải đã nói, đã không sống được à. . . . . .
【 tôi đã chết, có việc hoá vàng mã. gif】
Đã nói giới hạn ở đâu! Đã nói không can thiệp cuộc sống riêng này?!
Đã. . . . . . Đã chết triệt để. . . . . .
Sau đó Thẩm Khâm không trả lời, coi như là thật sự tự tử. Lưu Hà hít một hơi sâu, tiện tay tắt màn hình như mong muốn.
"Rất xin lỗi, anh Thẩm" cô nói: "Trên công việc có một số việc cần trả lời —— anh có lẽ đã hiểu lầm, tôi đối với anh cũng không có thành kiến gì, nếu như anh gọi điện thoại cho tôi không được, có lẽ là bởi vì khi tôi tư vấn, điện thoại để im lặng, không có thói quen vừa xong đã cầm điện thoại ngay."
Thái độ của cô khiến ánh mắt Thẩm Thước sáng lên, anh cười híp mắt nói: "Đây cũng đã tốt lắm rồi, tôi còn đang suy nghĩ nên xin lỗi như thế nào, mời ăn cơm? Tặng lễ? Làm gì cũng sợ cô không nể mặt. Nếu cô Lưu không tức giận, nhà hàng tối nay, xem ra là không giải quyết được."
"Nhà hàng?" Lưu hà nói.
"Cô Lưu không đồng ý?" Thẩm Thước chau mày, cố ra vẻ không vui: "Vẫn còn giận tôi?"
"Tôi không có việc gì phải tức giận." Lưu hà như nói thật.
"Vậy chính là cô đồng ý." Thẩm Thước cười hì hì nói, không thể phủ nhận, anh cười lên quả thật rất có sức quyến rũ —— anh dù sao cũng là anh em con bác con chú với Thẩm, hình dáng có điểm tương tự.
Nhưng khác nhau ở điểm, Thẩm Thước rất biết sức quyến rũ của mình, anh là quá biết sức quyến rũ của mình rồi, Lưu Hà thấy dáng vẻ của anh, chính là vì liều mạng sử dụng vũ khí của mình: tập hợp đủ toàn bộ con nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi, nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của sự giàu có, nổi danh Thước thiếu ở thành phố S, trước mặt một người phụ nữ làm ra vẻ mặt ẩn chứa năn nỉ có thể mang đến lực sát thương cỡ nào, Thẩm Thước vô cùng rõ ràng, anh giống như một con báo hóa được chỉnh huấn luyện nghiêm chỉnh, con thú săn đã ngắm được đầu của Lưu Hà này, cho dù cô cố giãy dụa như thế nào, ở trước mặt của một con thú mạnh mẽ, cuối cùng cũng chạy không thoát được kết cục bị bắt.
Có chút hứng thú. Con mồi nghĩ, cô nhìn chăm chú vào nụ cười tình tứ của Thước thiếu. Ừ, anh ta đánh giá quá thấp năng lực chiến đấu của cô. . . . . .
Không nên đi. . . . . . màn hình sáng lên, có người làm bộ tội nghiệp nói 【 Pikachu van xin 】
Vốn là sẽ không đi. Lưu Hà nhập trả lời nhưng bởi vì biểu hiện của anh, tôi quyết định đi.
Ánh sáng lọt vào trong mắt, nét mặt Thẩm Thước —— anh có chút nghi ngờ, bởi vì lúc trước thấy Lưu Hà tắt các màn hình. Mặc dù vậy, có lẽ không quá để ý, cho nên không thể ý thức được vấn đề ngay lập tức, nhưng bây giờ đã bắt đầu cảm thấy không đúng, biểu tình đắc ý bắt đầu mờ nhạt —— Lưu Hà lại tắt màn hình lần nữa, trực tiếp đứng dậy, trước khi anh sinh nghi rời lực chú ý của Thẩm Thước.
"Vậy thì đi thôi." Cô nói, ra lệnh biểu thị mình kỳ vọng chút: "Nếu là để xin lỗi, nhất định phải là một nhà hàng tốt."
Con ngươi Thẩm Thước đột nhiên co lại, khóe môi cũng hưng phấn nhếch một cái —— mắc câu!
"Sẽ không để cho cô thất vọng." Anh rất nhanh thu lại hài lòng, đẩy Lưu Hà đi ra ngoài: "Chúng ta nhanh đi, nếu không sẽ gặp phải giờ cao điểm. . . . . ."
Cũng may, không tách rời.
Bên môi Lưu Hà hiện lên nụ cười mơ hồ, nhưng không có một chút hé răng —— hàm răng lộ ra quá nhiều cũng có hơi dọa người quá.
"Chờ chút." Cô nói, quay lại trước bàn làm việc, lấy ra hộp gỗ cách âm mới mua hôm qua."Anh cũng bỏ điện thoại di động vào đi—— đã là một bữa cơm tốt, trước khi ăn cơm và sau khi ăn xong những chuyện kia, cũng không nên để bất kỳ việc gì quấy rầy."
Trên cách cô biểu hiện, đã làm Thẩm Thước khiếp sợ rồi, anh ngây ngốc nhìn chằm chằm Lưu Hà một hồi lâu, mới bỏ điện thoại di động vào trong hộp."Cô Lưu, chân nhân bất lộ tướng, cô đủ ngang tàng đó!"
Lưu Hà không để ý tin nhắn mới màn hình điện thoại di động lần lượt sáng lên: "Không thích sao?"
Thẩm Thước giống như là bị rượu mời choáng váng, hất đầu một cái, hô to một tiếng: "Mới là lạ!"
"Ừ." Lưu Hà gật đầu một cái. Cô cũng bắt đầu thừa nhận, khách quan mà nói, quả thật, Thẩm Thước ít nhất còn có mấy phần đáng yêu —— ngốc đáng yêu.