Mấy chục năm qua đi, Yến Thừa Chu vẫn cô đơn như cũ.
Cuối cùng anh cũng không tái hôn, nhưng lại nhận nuôi một đứa bé, đặt tên là Quý Chung Khanh.
Quý Chung Khanh là con trai của Minh Tinh, sau khi sinh thì nhận Yến Thừa Chu làm bố nuôi.
Sau khi Quý Chung Khanh lớn lên mới biết được, mẹ nuôi của mình là một nữ nghệ sĩ vô cùng tài giỏi, nhưng không may mắc bệnh nan y qua đời khi tuổi còn trẻ.
Mà cả đời bố nuôi chỉ điều hành công ty, làm từ thiện, du lịch khắp nơi, vô cùng thành công trong cuộc sống, nhìn qua có vẻ cuộc sống rất thú vị và có ý nghĩa.
Nhưng người khác không biết, đối với cuộc đời của chính mình mà nói, Yến Thừa Chu trải qua mấy chục năm vô cùng vô vị và nhàm chán.
Yến Thừa Chu qua đời năm tuổi.
Anh dùng cả đời để hoàn thành nguyện vọng của Tống Doanh.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, anh nói với Quý Chung Khanh ở bên cạnh: “Chung Khanh, bố nuôi muốn ngắm mặt trời mọc, con đưa bố ra ngoài ngắm đi.”
Vừa lúc cách bình minh chỉ còn một, hai giờ nữa, Quý Chung Khanh giúp Yến Thừa Chu mặc quần áo, cậu ôm Yến Thừa Chu đặt vào xe lăn, sau đó đẩy anh ra ngoài sân.
Yến Thừa Chu chờ mặt trời mọc, giống như hồi quang phản chiếu trước khi chết, trong đầu anh như một thước phim bắt đầu hiện lên hình ảnh cả cuộc đời mình.
Từ đầu đến cuối.
Kể từ khi anh bắt đầu nhớ được, chỉ có mẹ yêu anh, bố anh rất ít khi về nhà, cũng bởi vậy nên anh vô cùng xa lạ với người bố này, quan hệ giữa hai bố con cũng không hòa hợp.
Năm anh chín tuổi, mẹ ly hôn với bố sau đó đưa anh về Nam Thành.
Ở đối diện căn nhà thuê ở Nam Thành, anh gặp một cô bé bảy tuổi.
Cô bé đeo cặp sách sau lưng, đi ra ngoài với bố mẹ, có lẽ là chuẩn bị đi học.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô bé vui vẻ hỏi: “Anh ơi, anh là hàng xóm mới chuyển tới ạ?”
Anh khẽ gật đầu, đáp lại một câu “Ừ.”
Cô bé đưa cho anh chiếc kẹo m út đang cầm trong tay, đôi mắt cười cong cong, sáng lấp lánh, giọng nói non nớt giòn tan: “Cho anh này, hoan nghênh anh đến làm hàng xóm với em, em tên là Tống Doanh ạ.”
Sau đó anh chuyển đến học ở trường tiểu học cua cô.
Anh học lớp ba, mà cô mới lớp một.
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày đi học hai người bọn họ đều đi cùng nhau, rồi cùng nhau tan học, bọn họ cũng cùng nhau làm bài tập.
Sau đó, anh chở cô đi học bằng xe đạp.
Vì phải học múa mà cô bỏ lỡ mấy tiết học, thành ra mỗi lần cô đều phải nhờ anh phụ đạo cho.
Cứ như vậy hai người dần dần lớn lên.
Năm bọn họ phải xa nhau cô chỉ mới mười lăm tuổi, còn anh mười bảy.
Mẹ anh vừa qua đời không lâu, nhà họ Hạ lập tức đến Nam Thành, bắt ép đưa anh đi.
Anh vẫn còn nhớ trước khi đi, anh đến tìm cô, hai người ngồi xổm dưới bóng râm, ở giữa là con mèo màu cam được đặt trong cái thùng giấy, sau khi biết anh phải đi, đôi mắt cô lập tức đỏ hoe.
Ngày đó, suýt chút nữa cô đã nói ra câu “Em thích anh.”
Tiếp đó, anh và cô giữ liên lạc suốt ba năm, nhưng cho đến một ngày anh không liên lạc được với cô nữa.
Không bao lâu sau, anh nhìn thấy tin tức cô trở thành diễn viên.
Kể từ lúc đó anh đặc biệt chú ý đến làng giải trí.
Anh luon theo dõi tất cả động thái và hành trình của cô, tận mắt nhìn thấy cô càng ngày càng phát triển, từ trong nước ra nước ngoài, giành được vô số hoa tươi và những tràng vỗ tay to lớn.
Trong những năm ở nước ngoài, mỗi khi anh cảm thấy mệt mỏi liền đi xem phim của cô, nghe những bài mà cô hát.
Cuối cùng, anh cũng có khả năng bảo vệ cô, thế nên anh đi tìm cô ngay lập tức.
Họ gặp lại nhau sau mười năm chia xa, vào đêm gặp lại đó, bầu trời Thẩm Thành rơi rất nhiều tuyết.
Bọn họ nhanh chóng chuyển về ở chung với nhau.
Anh cho rằng cuối cùng hai người cũng được ở bên nhau, sau này sẽ không có bất cứ thứ gì có thể chia cách hai người được.
Nhưng anh lại quên mất còn có bệnh tật.
Không lâu sau, cô phát hiện bị ung thư dạ dày.
Đối với anh và cô mà nói, đây là điều tàn khốc như sét đánh giữa trời quang.
Cả hai đều rơi vào đau khổ, đã từng hoài nghi nhân sinh, oán trách vận mệnh bất công.
Nhưng cuối cùng, anh và cô quyết định cùng nhau vượt qua từng ngày, cố gắng giảm bớt tiếc nuối.
Cho nên những thứ anh có thể làm cho cô, hết thảy đều dành tặng cô.
Chụp ảnh cưới, đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới.
Rốt cuộc bọn họ cũng chung một thể.
Sau khi cưới, hai người cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi uống cà phê, cùng nắm tay nhau đi trên đường, không cần để ý tới những ánh mắt của người ngoài.
Bình minh ngày hôm đó, anh giúp cô rửa mặt, mặc quần áo, chải đầu, sau đó ôm cô ra ngoài sân đợi mặt trời mọc.
Mặt trời lên rồi.
Yến Thừa Chu ngạc nhiên nhìn về phía mặt trời mọc, sau đó từ từ nở một nụ cười.
Anh nhìn thấy Tống Doanh.
Cô đứng trước mặt anh cách mấy mét, cô ôm Yến Bảo trong ngực, cả người chìm trong ánh nắng rực rỡ xán lạn.
Cô vẫn như lúc trẻ, vô cùng xinh đẹp.
Anh nhìn thấy cô nói: “Thừa Chu, em tới đón anh.”
Dưới ánh mặt trời mọc, Yến Thừa Chụ dần dần nhắm nghiền hai mắt.
Nhịp tim dừng lại, hô hấp cũng ngừng theo.
Anh tồn tại đến năm tuổi nhưng thực chất chỉ sống được năm.
Ngay từ khi Tống Doanh qua đời, trái tim Yến Thừa Chu cũng đã chết theo cô.
(Hết).