Đêm hôn lễ hôm đó, sau khi Tống Doanh tắm rửa xong thì ngồi dựa vào đầu giường.
Trên tủ đầu giường có để ảnh cưới của cô và Yến Thừa Chu, cô cầm lấy tấm hình cưới, mím môi cười cười, sau đó xuống giường lấy ba cuốn album ảnh từ trong tủ ra.
Hai trong số ba album ảnh này là ảnh cưới của cô và Yến Thừa Chu, một cái khác là album do Minh Tinh chụp cho cô.
Tháng trước, lúc Minh Tinh đến Nam Thành chụp ảnh cưới cho họ có mang theo cuốn album này đưa cho cô. Bên trong phần lớn đều là ảnh đơn của Tống Doanh, cũng có một vài tấm ảnh chụp chung của cô và Yến Thừa Chu, thậm chí có nhiều tấm đều do Minh Tinh chụp lại.
Rất nhiều khoảnh khắc được chụp lại, đều là phản ứng và trạng thái đời thường tự nhiên nhất của anh và cô.
Tống Doanh xem ảnh một lát, cảm thấy cơ thể mệt mỏi nên cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Yến Thừa Chu tắm rửa xong, lúc đi ra đã thấy Tống Doanh ngủ say.
Anh nhẹ nhàng lấy album ảnh ra khỏi vòng tay của cô, để nó lên tủ đầu giường ở bên cạnh.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, Yến Thừa Chu cúi đầu, dịu dàng hôn lên mắt cô.
Cả ngày hôm nay Tống Doanh và Yến Thừa Chu không lên weibo xem, đơn giản là bọn họ không thèm để ý đến những lời gièm pha của người ngoài.
Tất nhiên cả hai người đều muốn được mọi người thật lòng chúc phúc nhưng có người không chúc phúc cho họ cũng chẳng sao.
Lúc trước Yến Thừa Chu rất sợ Tống Doanh cảm thấy tủi thân, đau khổ trong lòng, thế nhưng Tống Doanh lại cười nói với anh: “Là em muốn giấu fan của mình, cho nên em không trách họ không hiểu em.”
Ngày hôm sau sau khi cưới, Tống Doanh để Yến Thừa Chu đưa cô đến nghĩa trang.
Hai người cùng nhau đến thăm bố mẹ của Tống Doanh, cũng đến thăm mẹ của anh luôn.
Hôn lễ đã cắt phần kính rượu trưởng bối, bởi vậy hôm nay hai người cùng nhau đến tế bái bố mẹ hai bên.
Tống Doanh không gọi mẹ anh là “bác Yến” nữa, mà gọi một tiếng “mẹ”.
Yến Thừa Chu cũng đổi xưng hô với bố mẹ của cô từ “Chú Tống, cô Lâm” thành “bố, mẹ”.
Trước đó Tống Doanh còn định đi dạo với anh sau khi từ nghĩa trang về nhưng cơ thể của cô thực sự chống đỡ không nổi, Yến Thừa Chu đành phải đưa cô về nghỉ ngơi.
Còn kế hoạch đi dạo phố của hai người chỉ có thể chờ đến khi cơ thể cô tốt hơn rồi tính.
Sau đó, giống như Tống Doanh đang tự sắp xếp hậu sự cho bản thân mình, nói lời tạm biệt với thế giới này một cách từ từ.
Cô nhờ Yến Thừa Chu chở cô bằng chiếc xe đạp như hồi học cấp hai, cấp ba trên con đường xưa cũ, rồi còn để anh đưa cô về trường tiểu học mà họ đã từng theo học.
Một buổi chiều, Yến Thừa Chu chờ đến khi Tống Doanh ngủ say xong thì xuống bếp nấu cháo cho cô.
Dạo gần đây vì ăn uống khó khăn mà cô gầy rạc cả người, Yến Thừa Chu muốn nấ chút cháo cho cô dễ ăn.
Kết quả đến khi anh bưng tô cháo nóng mới nấu xong lên phòng ngủ thì không thấy cô đâu cả.
Yến Thừa Chu phát hiện cửa phòng làm việc khép hờ nên anh đẩy cửa ra nhìn.
Tống Doanh mặc bộ đồ ngủ, ngồi trước bàn làm việc với mái tóc rối bời, cô cúi đầu nghiêm túc nắn nót từng chữ.
Ánh hoàng hôn hắt lên cửa sổ màu vàng óng ánh, vầng sáng dịu dàng chiếu lên cơ thể cô.
Yến Thừa Chu bước vào hỏi cô: “Đang làm gì thế em?”
Tống Doanh ngẩng mặt lên, cười nói: “Em đang viết thư cho mọi người.”
Cô cầm lấy mấy bức thư đã viết, từ tốn nói: “Đây là cho chị Cận, đây là cho Thẩm Tâm, cái này cho Minh Tinh, còn cái này dành cho fan ạ.”
Yến Thừa Chu giả bộ ghen tị, bất mãn hỏi: “Còn anh?”
Tống Doanh biết rõ anh chỉ đang giả vờ tức giận, cũng nói đùa với anh: “Anh không có.”
“Em mệt rồi.” Tống Doanh giang hai tay ra trước mặt Yến Thừa Chu: “Ông xã bế em về phòng.”
Yến Thừa Chu đặt tô cháo lên bàn, đi đến trước mặt, bế cô lên.
Bây giờ cân nặng của cô nhẹ đến mức khiến người ta sợ hãi, anh bế cô như không bế vậy, không cảm giác được chút nặng nào.
Yến Thừa Chu đặt Tống Doanh lên giường, để cô dựa vào gối đầu giường, anh quay lại phòng làm việc bưng tô cháo nóng về cho cô, anh giúp cô thổi nguội từng thìa cháo xong rồi mới đút cho cô ăn.
Tống Doanh ăn cháo xong, dặn dò Yến Thừa Chu: “Ông xã, mấy bức thư kia, làm phiền anh sau khi em ra đi hãy gửi cho mọi người, bức thư gửi cho fan hâm mộ anh đưa cho chị Cận là được ạ.”
Sau đó lại nghĩ tới điều gì, cô bổ sung thêm: “Của Minh Tinh thì anh đừng đưa cho cô ấy, hai ngày nữa chúng mình đi dạo phố, em muốn mua quà mừng kết hôn sớm cho cô ấy, lúc đó để bức thư trong hộp quà luôn, sau này cô ấy kết hôn anh nhớ đem quà mừng tân hôn cùng lời chúc phúc của em tặng cho cô ấy, lúc tham gia hôn lễ anh cũng đừng quên thay em chúc cô ấy tân hôn vui vẻ nhé.”
Yến Thừa Chu không nói bất cứ lời nào, cũng không vì cô nói những lời này mà tức giận với cô, chỉ dịu dàng đồng ý: “Được.”
Tống Doanh cười nhìn anh, đôi mắt có hơi ướt át.
Sau khi ăn xong cháo, Tống Doanh đi ngủ, còn Yến Thừa Chu về phòng làm việc, cất mấy bức thư đi, sau đó phát hiện trên bàn còn mấy tờ giấy viết thư còn chưa dùng tới.
Trên cùng có nét chữ của cô, chỉ có một vài dòng thôi, trông không giống viết cho người khác.
Yến Thừa Chu lục lại đống giấy vụn nhưng không tìm được mẩu còn lại.
Anh lấy bút chì trong hộp bút, tô lên tờ giấy trống trên bàn, cuối cùng cũng biết được cô đã viết những gì.
Cô viết: “Em vượt qua được sự tuyệt vọng là nhờ có anh. Em muốn anh luôn luôn khỏe mạnh, luôn luôn nhớ đến em. Anh chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của em.”
Đoạn trích này ngắn gọn nhưng tóm tắt được đầy đủ cách mà họ vượt qua như thế nào trong mười năm xa nhau.
Yến Thừa Chu vuốt v e tờ giấy trong tay, cảm xúc của anh đột nhiên sụp đổ mà không hề có bất cứ dấu hiệu nào.
Nếu có thể đổi được cho cô một cơ thể khỏe mạnh, anh nguyện ý không gặp lại cô ở kiếp này.
Cho dù anh có thất hứa với cô, cho dù cô oán hận anh cả đời cũng không thành vấn đề.
Miễn là cô khỏe mạnh và bình an.
…
Ngày họ đi dạo phố, thời tiết sáng sủa, trời trong xanh, gió nhè nhẹ.
Nhưng gió đầu xuân vẫn buốt giá.
Tống Doanh chọn đồ trang trí là một đôi thiên nga tặng Minh Tinh.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Tống Doanh không muốn cứ như vậy mà đi về nhà.
Cô nói với Yến Thừa Chu: “Thừa Chu, em muốn uống cà phê.”
Nhưng tình trạng của cô bây giờ không thể uống được cà phê.
Yến Thừa Chu lại đưa cô ghé vào một quán cà phê.
Anh gọi một ly capuchino mà cô yêu thích nhưng chỉ chấm một ít vào thìa cho cô nếm thử.
Tống Doanh vui vẻ mở miệng nếm thử capuchino, “Ngon lắm.”
Thực tế là vị giác của cô đã mất đi phân nửa, cho nên không nếm ra hương vị của cà phê.
Yến Thừa Chu uống xong ly capuchino, anh ôm eo Tống Doanh đi ra ngoài, ở trước cửa quán anh cúi đầu hôn cô một cái.
Trên môi anh còn vương lại mùi thơm của cà phê, chỉ là cô không nhận ra được.
Sau đó Yến Thừa Chu giúp Tống Doanh quàng khăn, rồi anh nắm lấy tay cô chậm rãi đi bộ dọc con đường.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới cả hai sẽ thực hiện được ước nguyện nắm tay nhau đi trên đường phế.
Tống Doanh đi được một lúc cơ thể đã muốn quỵ ngã, nhưng cô ra ngoài chưa bao giờ dùng xe lăn, cho nên Yến Thừa Chu trực tiếp cõng cô lên.
Đêm đó, sau khi kết hôn xong lần đầu tiên Tống Doanh lên top hot search.
Trong tấm ảnh, Tống Doanh và Yến Thừa Chu cùng nhau đi dạo phố, xong ghé quán cà phê, sau đó hai người như những người trưởng thành yêu nhau vậy, cùng nhau nắm tay đi trên đường lớn, nhà trai còn cõng Tống Doanh.
Nhìn kiểu gì cũng thấy cuộc sống sau hôn nhân rất hạnh phúc.
Không ít fan hâm mộ đã chấp nhận việc Tống Doanh kết hôn và rời khỏi giới giải trí, trong bình luận họ nói: “Chỉ cần Doanh Doanh hạnh phúc là được, Hoa Lam Doanh luôn luôn ủng hộ Doanh Doanh.”
Còn có fan công nhận Yến Thừa Chu là anh rể: “Theo thông tin mà tôi biết thì Yến tổng lớn hơn Doanh Doanh hai tuổi, ngoại hình đẹp trai không cần phải nói nhiều, điểm mấu chốt là trình độc của người ta cao, tài sản cá nhân không biết có bao nhiêu trăm triệu, dù sao tôi cảm thấy Doanh Doanh và Yến Tổng rất xứng đôi, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”
Nhưng điều mà tất cả các fan không ngờ tới, ngày tháng hôm đó, có một hot search nhanh chóng đứng đầu, trở thành hot search “hot” nhất trong ngày, thậm chí khiến weibo tê liệt trong nhiều giờ.
Hot search kia chính là Tống Doanh qua đời.
Mà một ngày trước khi xuất hiện hot search này, bộ phim do Tống Doanh và Giang Diệc thủ vai được thông báo sẽ công chiếu vào tháng năm nay.