Ở trong vòng vây của Thi Vinh, Mạnh Nịnh không có thời gian do dự đã bị anh kéo vào cổng.
Ba Mạnh đang hái rau trong sân, không phải dạy học, ở nhà ông chỉ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, trên chân là đôi giày giải phóng, ông là một người rất ưa sạch sẽ, có thể thấy được, tất cả đều không nhiễm một hạt bụi. Lúc này ông nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là hàng xóm, cười ngẩng đầu lên, chữ ‘ông’ liền bị chặn lại trong miệng.
Mạnh Nịnh cứng đờ đứng tại chỗ không dám nhìn ba mình, một lúc lâu sau, cô xấu hổ cúi đầu. Thi Vinh thấy cô như vậy, đặt Quả Quả trong ngực xuống, tiểu tử kia hí ha hí hửng chạy tới chỗ ba Mạnh, tuyệt không sợ người lạ mà ôm cổ ba Mạnh, vui vẻ hỏi: “Ông chính là ông ngoại có đúng không? Ông là ông ngoại có đúng không?”
Mặc dù trong lòng ba Mạnh rất thất vọng về Mạnh Nịnh, nhưng cũng không làm mặt lạnh với đứa bé, hơn nữa đứa trẻ này lại là hòn ngọc quý trên tay của ông. Cho nên ông chỉ sửng sốt một chút, ngay sau đó cười híp mắt bế Quả Quả lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, ông là ông ngoại, con có phải là Quả Quả hay không?”
Bạn nhỏ kinh ngạc mở to hai mắt: “Làm sao ông biết con gọi là Quả Quả? Cho đến bây giờ ông ngoại cũng chưa từng gặp Quả Quả mà!”
Ba Mạnh hiền từ giải thích: “Chỗ ông ngoại có ảnh chụp của Quả Quả, cho nên nhận ra ngay.” Ông ôm Quả Quả đi vào nhà, đi chưa được hai bước, ông cũng không quay đầu lại mà nói: “Còn không đi vào, chẳng lẽ còn chờ tôi mời sao?”
Lời này không biết là nói với Mạnh Nịnh hay với Thi Vinh, nhưng Mạnh Nịnh đã thấy thỏa mãn rồi. Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày, ba lại nguyện ý nói chuyện với mình. Nhấc chân lên mới phát hiện toàn thân vô lực, run rẩy, may mà có Thi Vinh dùng cánh tay đỡ cô, nếu không Mạnh Nịnh cũng không đi được một bước.
Hai người đi vào nhà, ba Mạnh đang ôm Quả Quả chơi đùa, Mạnh Nịnh há miệng, muốn nói điều gì, nhưng mở miệng rồi, lại phát hiện mình không nói được gì. Cô thận trọng bắt chéo hai tay lại, hô hấp cũng không dám quá mạnh, rõ ràng ngôi nhà này là nơi cô từng sống, nhưng giờ khắc này Mạnh Nịnh cảm thấy nơi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Bài trí cơ bản không có gì thay đổi, trên tường vẫn treo đầy bằng khen của cô, nhưng có một phần trống không, giống như nơi đó từng có gì đó, cuối cùng lại bị xé đi.
Ba Mạnh ôm Quả Quả chơi một lát, để nhóc con tự ngồi xem TV, sau đó ông đứng dậy hỏi: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Mạnh Nịnh biết đây không phải hỏi mình, cho nên do dự không biết có nên trả lời hay không. Cô không dám nói lời nào, ngộ nhỡ ba không muốn nghe mình nói chuyện, nếu cô lên tiếng, liệu ông có đuổi cô đi không? Thi Vinh không có bối rối, hé môi mỏng, không khách khí nói: “Chưa ạ.”
“Tôi không hỏi cậu.” Đến bây giờ baMạnh vẫn không có cảm tình với anh. “Lộ Lộ, có đói bụng không?”
Lộ Lộ.
Xa cách đã nhiều năm, Mạnh Nịnh rốt cục lại nghe thấy ba gọi cô là Lộ Lộ một lần nữa. Môi cô mấp máy, một hồi lâu mới nặn ra một chữ ‘dạ’ mang theo tiếng nghẹn ngào. Ba Mạnh thở dài, đứng lên nói: “Ba đi phòng bếp, con tới giúp ba một tay chứ?”
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn đi theo, Thi Vinh cũng muốn đi cùng nhưng lại bị ba Mạnh cự tuyệt. Đây cũng không phải nhà lão già anh, anh khó chịu mà không dám gào lên, đây là ba Mạnh Nịnh, chính là trưởng bối duy nhất đời này anh phải chủ động lấy lòng. Cho nên anh đi tới bên con trai, cùng cậu bé xem phim hoạt hình.
Tài nấu nướng của ba Mạnh rất tốt, nếu không có tay nghề nấu nướng tốt của ông, Mạnh Nịnh cũng không thể có dáng vẻ xinh đẹp như vậy. Thời điểm còn học sơ trung (tương đương cấp THCS ở VN) các bạn đều mắc bệnh đậu mùa, chỉ có cô là không, đó là nhờ đủ loại món ăn bổ dưỡng cùng với sự chăm sóc của ba Mạnh.
Thấy con gái xắt thức ăn nhặt rau vô cùng thành thạo, ba Mạnh không nói nên lờ i được cảm giác trong lòng là gì. Ông cố gắng hết mức làm cho thái độ có vẻ tự nhiên hơn, không nhắc tới chuyện trước kia, cũng không giận cô, càng không cầm xẻng truy đuổi Thi Vinh cút ra khỏi nhà mình giống như mấy năm trước. Những năm này, ông từ từ bắt đầu hối hận năm đó mình quá mức tuyệt tình chỉ trích con gái, khi đó, cô cũng chỉ mới là một đứa con gái mười mấy tuổi! Ông bị tức giận và thất vọng che mắt, thật sự đuổi cô đi. Bây giờ suy nghĩ lại, chỉ dùng hai chữ hối hận sao có thể hình dung được? “Sau khi hai đứa kết hôn, đều là con nấu cơm sao?”
Mạnh Nịnh dừng một chút, mới khẽ nói: “Vâng.”
Trong lòng ba Mạnh chua xót. Cô con gái này của ông được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã được nuôi nấng như một công chúa, việc gì cũng không cho cô làm, thời điểm Mạnh Nịnh học trung học năm thứ hai (tương đương lớp ) đến cả nồi cơm điện còn không biết dùng, chứ đừng nói là nấu ăn, nhưng bây giờ cô chế biến nguyên liệu nấu ăn vô cùng thuần thục, vừa nhìn là biết thường xuyên làm. “Nó bắt con làm hả?”
Mạnh Nịnh nào dám nói, “Không, là con cảm thấy không có gì để làm, mới dần dần học.” Sự thật là Thi Vinh muốn ba bữa cơm đều có mùi vị ‘gia đình’, Mạnh Nịnh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là nghiên cứu xem nấu cơm thế nào. Lúc mới đầu, cô phải đổ cơm vào thùng rác, đến chó hoang cũng không thèm ăn, chỉ có Thi Vinh từ trước tới nay đều tán tụng, đã là cô làm ra, cho dù khó ăn đến mức nào anh cũng ăn đến nỗi thấy được đáy nồi, nhưng không cho cô ăn.
Ba Mạnh trầm mặc rửa nồi, ông đổ chút nước rửa bát vào, hai ba con từng không chỗ nào không nói thế nhưng bây giờ lúng túng không biết nói gì. Qua một lúc lâu, rửa xong rồi, ba Mạnh mới chậm rãi nói: “Các con đều đã kết hôn, ba cũng không phản đối nữa, ba không có yêu cầu gì với các con cả, chỉ hy vọng các con có thể hòa thuận, vui vẻ mà sống, nó có tốt với con không?”
Vấn đề này của ba làm cho Mạnh Nịnh không biết trả lời thế nào. Thi Vinh đối với cô có tốt hay không? Nếu xét về mặt vật chất, vậy khẳng định là vô cùng tốt, phàm là đồ cô dùng, cho dù đắt đến mấy thì Thi Vinh cũng không nhăn mày nháy mắt, anh còn chủ động mua cho cô quần áo hay vật gì đó, vô cùng hào phóng. Nhưng về mặt tinh thần, anh luôn muốn độc chiếm cô, khống chế cô, làm cho trong mắt cô không thể nhìn đến người nào khác. Cho nên, Mạnh Nịnh cũng không biết, Thi Vinh đối với cô rốt cuộc có tốt hay không. Anh rõ ràng chưa tổn thương cô bao giờ, nhưng cô thì rất sợ anh.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói chữ ‘tốt’.
Ba Mạnh thở dài một tiếng, nói: “Tốt là được rồi, tốt là được rồi.” Trước kia thái độ của ông đối với Thi Vinh cực kì không tốt, hiện tại ông mới thông suốt, dù ông không bằng lòng với đứa con rể này đi nữa, con gái cũng đã là người của người ta rồi, nếu ông dùng lời lẽ hung ác với con rể, cuối cùng người chịu tội chẳng phải là con gái mình sao? “Ba định... nghỉ hè đến thủ đô tìm con.”
Mạnh Nịnh hơi sửng sốt, một lúc lâu, mới nhớ hỏi: “Ba… ba, ba chịu tha thứ cho con rồi sao?”
“Là ba tự đâm đầu vào ngõ cụt thôi, con không sai, là ba kỳ vọng quá cao vào con, cho nên chỉ cần một chút xíu không tốt, cũng sẽ khiến ba không cách nào tiếp nhận được.” Ba Mạnh khó khăn mở miệng. “Nhất là khi nghĩ đến mẹ con….”
Nhắc tới mẹ, Mạnh Nịnh lập tức không vui. Mẹ của cô nổi tiếng là mỹ nhân, nghe nói lúc còn trẻ, mười dặm tám xã đều có người theo đuổi bà ta, nhưng cuối cùng bà ta lại coi trọng ba mười phần phong độ trí thức. Nhưng, sau khi sinh Mạnh Nịnh không lâu, bà ta liền bỏ trốn với một người đàn ông đến từ thành phố, cho tới nay vẫn không có tin tức. Mạnh Ninh rất may mắn được ở cùng người ba ngay thẳng và thành thực, nếu không hôm nay cô thành bộ dạng gì cũng khó mà nói lắm.
Mạnh Nịnh vứt bỏ lá rau trong tay, ôm lấy ba Mạnh từ phía sau, lời nói mang theo nghẹn ngào: “Ba, cám ơn ba.”
Cám ơn ông cái gì đây? Cám ơn ông đã chịu nói chuyện với cô, hay là cám ơn ông chúc phúc cho hai vợ chồng họ? Ba Mạnh thở dài, nói: “Cũng làm mẹ người ta rồi, không thể cứ trẻ con như vậy, bị Quả Quả thấy sẽ không tốt.”
Mạnh Nịnh ‘dạ’, lấy tay lau nước mắt, lại tiếp tục nhặt rau.
Trưa hôm đó, ba vợ và con rể uống đến anh sống tôi chết, đều muốn rót cho đối phương, tửu lượng của Thi Vinh rất tốt, ba Mạnh là thầy giáo giữ khuôn phép, bàn về uống rượu, ông hoàn toàn không phải là đối thủ của Thi Vinh. Uống mới được vài chén, mắt ông đã bắt đầu hoa, nhìn người đều thấy bóng chồng vào nhau, chứ đừng nói là có thể nhìn thấy Thi Vinh đưa tay vào trong váy Mạnh Nịnh.