Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi trở lại thủ đô, Mạnh Nịnh phải mất một thời gian rất dài mới khiến mình bình tĩnh trở lại. Lần này trở về thành phố Dung, cô vừa vui mừng lại vừa đau khổ. Vui mừng vì rốt cục hiềm khích trước kia giữa bản thân và ba đã không còn, đau khổ vì chuyện trước kia cứ thế hiện lên trước mắt mình. Điều này làm cho cô đột nhiên trở nên rất khó chấp nhận Thi Vinh tới gần, sự sợ hãi đối với anh năm đó dường như đã trở lại.

Loại cảm giác này vẫn duy trì đến tận khai giảng vẫn chưa từng nguôi bớt, Mạnh Nịnh chú tâm vùi đầu vào công việc, hy vọng như thế có thể khiến bản thân trở lại bình thường. Trong long cô đã hoàn toàn bình tĩnh, chuẩn bị tâm lý sống cả đời cùng Thi Vinh rồi, quyết không thể xảy ra chuyện gì vào thời khắc này. Cô đã là vợ Thi Vinh, cả đời này đều là người phụ nữ của anh, cô căn bản không trốn thoát nổi!

Cô cũng không thể trốn.

Có lẽ, cho dù ngay bây giờ Thi Vinh đứng trước mặt cô nói, anh thả em đi nhé. Mạnh Nịnh cũng không dám bước đi một bước.

Trước đây cũng không phải là chưa có tình huống như vậy. Thi Vinh ôm cô vào lòng, dùng mọi lời dụ dỗ cô, anh là người đàn ông khôn ngoan khiến người ta phải căm hận, nếu như anh có ý định lừa gạt, dù là như thế nào cô cũng không nhìn thấu được. Khi ấy, anh ôm cô, tỏ vẻ như một người đàn ông hết sức khoan dung, anh nói mình bằng lòng buông tay, bằng lòng để cô đi, ban đầu Mạnh Nịnh cũng không tin, rồi lại không chịu nổi sự cám dỗ đó, nhất là lúc Thi Vinh còn nói “Nếu không đi, thì em cũng đừng hòng đi nữa”, Mạnh Nịnh chẳng hề nghĩ ngợi, nhấc chân bỏ chạy.

Lúc đó cô ở trong căn hộ của anh, bị ép trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, thậm chí ngay cả giầy trên chân cũng không đi. Đôi chân nhỏ nhắn của Mạnh Nịnh như châu tròn ngọc sáng, mềm mại trắng như tuyết, cực kỳ thích hợp đặt trong lòng bàn tay mà thưởng thức, Thi Vinh ngoài yêu nhất mái tóc và làn da của Mạnh Nịnh, còn yêu chân ngọc của cô nhất. Lúc đó anh ôm cô, hai tay di chuyển ở trên người cô, một giây trước anh còn uy hiếp cô không cho phép rời đi, một giây sau lại rất thoải mái tỏ vẻ muốn thả cô ra.

Mạnh Nịnh chỉ chạy không đến một mét, đã bị Thi Vinh bắt được áo sơmi lôi về, cả người chật vật quỳ rạp xuống giữa hai chân anh, nụ cười trên mặt anh hung hiểm đáng sợ như vậy, bàn tay to giữ cằm của cô, hung ác hỏi cô tại sao lại muốn chạy.

Mạnh Nịnh run rẩy nói, là anh bảo tôi chạy. Là anh nói, nếu tôi không đi, sẽ phải hối hận.

Thi Vinh nói, đúng vậy, em không đi thì sẽ hối hận, nhưng nếu em đi, em lại càng hối hận hơn.

Nói xong anh đè cô xuống, xé nát áo sơmi tràn ngập nguy cơ của cô.

Đó là đêm đau khổ nhất từ khi Mạnh Nịnh ở cùng Thi Vinh tới nay. Hình như anh căn bản không coi cô như con người, không ngừng giày vò cô, nói cô đần, nói cô ngốc, nói cô suy nghĩ kỳ lạ, nói cô dám cả gan làm loạn.

Khi ấy anh nói như thế nào? À. Lộ Lộ, nếu như em còn muốn chạy đi, tôi liền đánh gãy chân của em, để em từ giờ trở đi không thể rời khỏi tôi nữa. Khi tôi còn chưa chơi chán em, mãi mãi em cũng đừng hòng thoát khỏi tôi. (Nhã: Có lẽ TV ép buộc người ta quá mức. nên người ta không thể yêu anh được)

Ánh mắt của anh tựa như dã thú khát máu, Mạnh Nịnh run rẩy gật đầu, chịu đựng đau đớn phía dưới, chủ động ôm lấy cổ Thi Vinh - cô mơ hồ cảm thấy, hình như chỉ cần bản thân nghe theo Thi Vinh thì có thể chịu ít đau khổ hơn nhiều.

Cho nên, cho dù bây giờ Thi Vinh nói với cô, Mạnh Nịnh, Mạnh Nịnh em đi đi, anh không cản em nữa, anh thả em đi, em muốn đi đâu thì cứ đi, Mạnh Nịnh cũng không dám đi. Cô đã trở thành cây hoa tầm gửi phụ thuốc vào Thi Vinh mà sinh tồn, bị anh nắm chặt trong tay, trừ khi chết đi, bằng không hai người đã định trước phải dây dưa trọn đời.

Cô cũng không phải chưa từng muốn tự sát. Thời điểm vừa mới bị anh cưỡng bức, cô đau khổ, lại không dám báo cảnh sát, nhưng cô vừa có ý định tự sát, đã bị Thi Vinh nhìn ra. Anh bắt lấy chân cô, để hai chân cô mở rộng ra mặc anh xâm lấn, miệng thì đe doạ cô, nếu như cô dám dám làm chính mình bị thương, anh liền giết chết ba cô.

Thi Vinh khôn ngoan đến mức có thể liếc mắt là nhìn thấy Mạnh Nịnh giả bộ cùng điểm yếu của cô, Mạnh Nịnh trong tay anh giống như con mèo nhỏ bị anh bóp cổ, chỉ có thể mặc cho người khác bắt nạt.

Sau khi trở lại từ thành phố Dung, Mạnh Nịnh luôn gặp phải ác mộng, ban đêm cô ngủ trong lòng Thi Vinh, trong mộng, anh cũng là người đàn ông đáng sợ nhất. Lòng tự trọng và nguyên tắc của cô, cả chuyện giữ thân trong sạch của cô, tất cả đều bị anh chà đạp tan nát. Mạnh Nịnh thi thoảng nghĩ, nếu bản thân không chạy thoát, vậy không phải cô giết Thi Vinh là được rồi sao?

Chỉ cần Thi Vinh chết rồi, sẽ không còn ai uy hiếp cô nữa, cũng không còn người cưỡng ép cô nữa, lại càng không có người có thể làm hại đến người thân của cô được nữa... Nhưng mà cái ý nghĩ này, từ mười năm trước ông Thi đã nhìn thấu. Khi đó ông tới tìm cô, nói, muốn cô ngoan ngoãn chờ ở thủ đô ba năm, lên đại học, ông chịu trách nhiệm đưa Thi Vinh đi nhập ngũ, nếu như ba năm sau, Thi Vinh không còn ý định với cô, vậy ông sẽ để cô đi, từ nay về sau không liên quan nữa, nhưng nếu là ba năm sau Thi Vinh vẫn cố chấp trước sau như một với cô, cô nhất định phải ở cùng với Thi Vinh. Mạnh Nịnh không muốn đáp ứng, nhưng ông Thi sao lại cho cô cơ hội cự tuyệt được, ông có hàng trăm cách thức làm cho cô dễ dàng chịu khuất phục.

Ba năm không có Thi Vinh ở bên, mỗi ngày cô nghiêm túc chăm chỉ đến trường đọc sách, quy luật sinh hoạt mỗi ngày, ngoại trừ nhất định phải ở trong nhà của Thi gia, không được liên hệ cùng người thân ở thành phố Dung, phải báo cáo hiện trạng của mình bên ngoài với ông Thi định kỳ... quả thật không có chỗ nào có thể soi mói được. Ba năm này, từ khi Thi Vinh xuất hiện trong cuộc sống của cô, chính là ba năm cô sống vui sướng nhất thoải mái nhất. Trong hơn một nghìn ngày này, giờ nào phút nào cô cũng cầu khẩn Thi Vinh đừng quay lại, cầu khẩn Thi Vinh coi trọng người con gái khác, không còn hứng thú với cô nữa.

Nhưng đến cùng cô vẫn phải thất vọng rồi.

Lúc trở lại Thi Vinh vẫn mặc quân trang, cứ trực tiếp xông vào nhà trọ của cô, còn chưa nói chuyện, anh lại còn chưa tắm rửa gì, cũng không cởi quần áo, còn chút mùi mồ hôi trên người, liền kéo khoá quần xuống, đặt cô lên trên cửa, hung hăng làm qua lại vài cái, sau đó từ trên cao nhìn xuống cô cả người không cô sức lực mà nói: “Lộ Lộ, anh đã trở về.”

Mỗi một lần Thi Vinh gọi cô là Lộ Lộ, đều sẽ làm cho toàn thân Mạnh Nịnh run rẩy. Giọng nói của anh trầm thấp lại rất hấp dẫn, cực kỳ dễ nghe, nhưng Mạnh Nịnh chỉ cảm thấy sợ hãi.

Từ khoảnh khắc đó trở đi, cô liền biết đời này mình là thứ thuộc về Thi Vinh, không phải là vợ anh, cũng không phải người phụ nữ của anh, càng không phải vật báu của anh. Đơn giản chỉ là một thứ đồ vật, một thứ đồ chỉ có thể cân nhắc giá trị mà thôi.

Mạnh Nịnh ở trên bàn làm việc thức dậy, thì ra, không biết cô lại ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đồng thời, bàn làm việc cứng rắn để lại vết hằn đỏ sậm trên cánh tay non mềm như tuyết của cô, Mạnh Nịnh hút một ngụm khí nhỏ, đứng dậy rót chén nước uống, trong lòng rối bời, cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Cô thật không nên trở về thành phố Dung, sau khi kết hôn cô và Thi Vinh không nên gặp lại người quen trước đây nữa. Cô phải hoàn toàn bỏ qua tất cả, mới có thể yên tâm thoải mái làm vợ Thi Vinh.

Uống nước xong, Mạnh Nịnh ngơ ngác ngồi tại chỗ đờ người ra, mãi đến khi có người gõ cửa phòng làm việc, Mạnh Nịnh mới sửng sốt một chút, nói ‘Mời vào’, một cô gái mặc quần short jean cùng áo phông trắng bừng bừng khí thế đi đến, đi thẳng tới trước bàn làm việc của cô. (Nhã: Nhân vật mới lên sàn nè)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio