Tần Vãn nhìn đồng hồ lần thứ ba, đã qua thời gian hẹn mười lăm phút, không có bất kì một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô luôn luôn ghét mấy người đi muộn, cho dù là khách hàng thì cũng phải biết tôn trọng nhau một chút chứ.
Không muốn lãng phí thời gian nữa, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đứng dậy trả tiền.
Một bóng người vừa lúc phủ tới.
“Tần Vãn. “
Giọng nói mang theo hơi thở hổn hển, dồn dập, thậm chí có thêm chút căng thẳng.
Dừng tay lại, Tần Vãn ngước mắt lên.
Gương mặt của Thẩm Mộ lập tức đập vào mắt cô.
Bắt gặp ánh mắt của cô, đáy lòng Thẩm Mộ lập tức ngập tràn vui vẻ, nuốt khan một cái, anh mở miệng: “Anh……”
Tần Vãn bình tĩnh nhìn anh hai giây rồi đột nhiên cười với anh một cái: “Luật sư Thẩm, đừng nói với tôi người thật sự đặt mua hàng thiết kế của tôi là anh đấy nhé…. “
Nụ cười của cô xinh đẹp rạng ngời, chỉ là ý cười khômg hiện ra trong đáy mắt, trong mắt chỉ toàn là lạnh lẽo.
Lời nói chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng của Thẩm Mộ bị nghẹn lại.
Biết không thể gạt được cô, Thẩm Mộ há miệng, thấp giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi em,người liên lạc với em rồi hẹn gặp em là bạn đồng nghiệp của anh. Anh sợ nếu như anh hẹn thì em sẽ không muốn gặp anh nên là……”
“Tần Vãn tôi đây ghét nhất là loại đàn ông lừa gạt phụ nữ. ” Thu lại toàn bộ dáng vẻ tươi cười, Tần Vãn trực tiếp lạnh mặt, thẳng thừng cắt lời anh, nói thêm mấy lời nữa, “Luật sư Thẩm, giữ lại chút mặt mũi của mình đi, nhé? “
Nói xong cô muốn đi khỏi.
“Tần Vãn! “
Thẩm Mộ nhanh nhẹn nắm chặt cổ tay cô lại.
Nhạy cảm nhận ra được vẻ không vui và chán ghét của cô, trong lòng hiện lên nỗi chua xót, anh chỉ đành buông tay rồi mặt dày nói: “Nhưng cho dù thế nào thi em cũng đã nhận tiền đặt cọc rồi……”
Không đợi anh nói xong, Tần Vãn đã nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở WeChat tìm người “khách” hôm qua đã hẹn gặp cô, chuẩn bị trả tiền lại.
Nhưng không ngờ……
Một dòng chữ nhỏ xuất hiện, cô đã bị đối phương hủy kết bạn.
Tần Vãn: “……”
Thẩm Mộ chột dạ, trước khi cô nổi giận đã vội vàng nói: “Chỉ cần nửa giờ thôi, Tần Vãn, nửa giờ thôi được không? “
Tần Vãn thậm chí không thèm nói với anh câu không thể.
Bị hủy kết bạn WeChat, cùng lắm thì ngày mai cô tới văn phòng luật sư trả lại tiền thôi.
Nhưng cô vừa muốn nhấc chân đi, giọng nói của Thẩm Mộ lại vang lên——
“Nửa giờ, sau này anh sẽ không dính lấy em nữa, nếu không đêm nay em đi đâu anh sẽ theo tới đó. Không chỉ là đêm nay, mà ngày mai ngày mốt ngày kia…… sau này ngày nào anh cũng dính lấy em, đeo bám em cho tới khi nào em cho anh nửa giờ nói chuyện. “
Tần Vãn tức quá bật cười.
“Uy hiếp tôi à? ” Cô thờ ơ nhìn lại, trong lòng có một tâm trạng khó hình dung đang lớn dần, có xu hướng muốn phun trào, “Luật sư Thẩm…..”
“Không phải uy hiếp, ” Thẩm Mộ nhìn chằm chằm vào cô, trong lờ nói có vô vàn yêu thương trìu mến, “Là cầu xin, Tần Vãn, anh xin em… cho anh nửa giờ thôi. “
Tư thế vô cùng hèn mọn, mà trong mắt của anh, chỉ có cô.
Nhưng vẻ mặt của Tần Vãn lại vần không hề dao động.
Mím môi, bỗng nhiên cô mỉm cười với anh: “Không bao giờ. “
“Chúng ta nói về chuyện của Tiểu Tinh Tinh đi! ” Thẩm Mộ buột miệng nói ra.
Lời nói vừa dứt, anh nhận thấy vẻ mặt Tần Vãn hoàn toàn thay đổi, đôi mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Anh thấy rằng mình đã quá hấp tấp rồi, nhưng anh không còn cách nào khác, nếu như không nhắc tới Tiểu Tinh Tinh thì chắc chắn cô sẽ không ở lại.
Anh chỉ có thể hèn hạ như vậy.
“Nói về chuyện của Tiểu Tinh Tinh, con bé……” Lặp lại một cách khô khan, không đợi cô đáp lại, cũng không đợi cô từ chối, anh kéo tay cô ép cô ngồi lại bàn lần nữa.
“Chát~——”
Một cái tát giòn tan.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộ nhanh chóng đỏ ửng lên, cả người của anh cứng đờ.
Sau lời nhắc nhở của Lục Gia Thụ vào ngày về nước, Tần Vãn nghĩ rằng nếu có một ngày Thẩm Mộ thật sự biết đến quan hệ của Tiểu Tinh Tinh với anh, nhắc đến con bé ở trước mặt cô thì mình sẽ phản ứng và hành động như thế nào.
Cô nghĩ, không cần làm gì cả, bởi vì từ trước đến giờ Thẩm Mộ không có tư cách nhắc đến Tiểu Tinh Tinh. Với một người không đáng để quan tâm thì cần gì cô phải bận tâm tới, anh ta không có tư cách.
Nhưng vào giờ phút này, Tần Vãn nhận ra cô đã quá đề cao bản thân rồi.
Khi cái tên Tiểu Tinh Tinh phát ra từ miệng anh, khi anh dùng Tiểu Tinh Tinh để uy hiếp cô, ngay lúc đó, những hồi ức về khoảng thời gian khổ cực đó lần lượt hiện về, trong lòng cô tràn ngập sự chán ghét và bàu xích. Rốt cuộc thì cô cũng bị ảnh hưởng.
Tâm trạng này bao trùm lấy cô, khiến cho cô không thể suy nghĩ thêm được gì, vì thế cô giơ tay tát anh một cái.
Anh ta tưởng mình là ai chứ?
Tiếng đàn piano trong nhà hàng vừa dứt nên không khí rất yên tĩnh, nhờ vậy mà tiếng tát tai này rất to, hấp dẫn không ít người hóng chuyện nhìn sang.
Thoát khỏi sự kiềm hãm của anh, Tần Vãn quyết định ngồi xuống như mong muốn của anh.
“Không phải xin tôi nửa giờ sao, bây giờ bắt đầu đi. ” Khẽ hất cằm, cô cao ngạo khiêu khích nhìn anh.
Thế nhưng, thất vọng là vẻ mặt của Thẩm Mộ không có bất kỳ thay đổi nào. Hình như anh không hề để tâm đến cái tát tương đương với việc giẫm đạp tự tôn trước mặt người khác này, kể cả ánh mắt của những người khác.
Anh ngồi xuống đối diện cô.
“Xem thử muốn ăn gì không? ” Thẩm Mộ đưa menu cho cô.
Tần Vãn không có tiếp.
Thẩm Mộ thu menu về một cách tự nhiên, tiện thể nói: “Để anh gọi một vài món, em chưa ăn gì cả, đừng để bị đói, không tốt với thân thể”
Rất nhanh, anh gọi bốn món mặn một món canh, rồi chọn thêm một món tráng miệng ngọt mà con gái đều thích ăn.
Chờ đến khi nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi khỏi, bầu không khí giữa hai người trở nên kì quái.
Thẩm Mộ rất muốn nói chuyện, tuy trong lòng muốn nói nhưng khi phát ra miệng lại là một câu khô khan: “Chúng ta…… ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện được không? “
“Nhìn thấy anh là lạt miệng, ăn uống gì nữa chứ? ” Tần Vãn cười như không cười hỏi lại.
“……”
Trái tim đau xót trong nháy mắt, Thẩm Mộ mím môi, cố gắng nhịn lại nhưng vô dụng.
“Xin lỗi em. ” Anh xin lỗi một cách buồn buồn.
Tần Vãn mỉm cười với anh, giọng điệu thờ ơ như không có gì: “Luật sư Thẩm, anh là luật sư mà, vậy anh nói cho tôi biết đi, xin lỗi thì có ích gì? “
Mỗi câu mỗi chữ cô thốt ra đều như đầu mũi dao khoét sâu vào trong lòng Thẩm Mộ.
Nhưng anh biết anh không có tư cách đau lòng.
Là do anh đáng đời.
“Đúng là xin lỗi là vô dụng, ” Anh yên lặng nhìn cô, không đẻ ý đến sự châm chọc và khiêu khích của cô, “Anh sẽ đền bù cho em, dùng hành động để đền bù cho em. “
Tần Vãn a một tiếng: “Đền bù cơ à? “
Nhận ra hình như mình đã khiến cho cô hiểu lầm, Thẩm Mộ vội vàng giải thích: “Không phải là bởi vì áy náy, cũng không phải bởi vì Tiểu Tinh Tinh, anh……Không phải, cũng có những yếu tố kia, nhưng quan trọng nhất là, anh……”
Sau khi bối rối, anh càng nói càng loạn, hình như càng nói thì càng sai.
Thấy sự trào phúng trong mắt cô càng lúc càng rõ ràng, Thẩm Mộ cảm thấy đắng chát trong cổ họng, thiếu chút nữa là không nói nên lời,nhưng anh vẫn nhìn cô thành khẩn nói: “Lời nói đêm đó của anh không phải là say, cũng không lừa em, Tần Vãn, anh thật sự yêu em. “
“Tần Vãn, có thể cho anh một cơ hội hay không, cho anh cơ hội theo đuổi em. “
~~~~~~hết ()~~~~~~