Mùa đông ở Nam Thành rất lạnh, nhất là còn mưa.
Thẩm Mộ vừa nhận xong một cuộc gọi công việc, ngẩng đầu lên đã thấy Tần Vãn đang từ xa đi tới.
Sắc trời tối tăm nhưng khi cô đi tới lại như có ánh sáng chiếu thẳng vào trong lòng anh.
Là ánh sáng, lại là ánh sáng ấm áp.
Tim đập hẫng một cái, hô hấp của Thẩm Mộ hơi nghẹn lại.
Mãi đến khi cô đi tới trước mặt anh thì anh mới hoàn hồn.
“Tần... Tần Vãn...” Anh căng thẳng không thôi, nuốt khan một cái, nghĩ đến gì đó mới lật đật xoay người mở cửa xe cho cô, “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe...”
“Tôi đến đây không phải để đi ăn cơm với anh.” Tần Vãn cắt lời anh.
“Tần Vãn...”
Một tay cầm dù, một tay đút trong túi, Tần Vãn nhìn anh, nhận thấy rõ sự căng thẳng của anh: “Thẩm Mộ, năm nay tôi tuổi chứ không phải .”
Thẩm Mộ muốn giải thích: “Anh...”
Tần Vãn bình tĩnh cắt lời anh lần nữa: “Nếu như là , anh cầm dù đứng trước cửa nhà tôi, tôi sẽ rất cảm động, có lẽ cũng chẳng có cô bé nào chống đỡ được. Nhưng đáng tiếc, bây giờ không phải vậy nữa, tôi sẽ không cảm động trước hành động ấy, nó chỉ làm tôi thấy khó chịu khi bị quấy rầy thôi.”
Câu nói cuối cùng làm tổn thương người khác cực kì.
Cô nghĩ, là đàn ông thì chắc sẽ không chịu đựng được đâu.
“Thẩm Mộ...”
“Nhưng nếu ngay cả việc quấn quýt quấy rầy em mà anh còn không làm được thì có lẽ khoảng cách giữa anh và em sẽ càng ngày càng xa, sợ rằng sẽ chỉ còn một mối liên hệ duy nhất là Tiểu Tinh Tinh thôi.” Hình như căng thẳng và gấp gáp đã biến mất, Thẩm Mộ bình tĩnh nhìn cô.
Tần Vãn khẽ giật mình.
Thẩm Mộ dứt khoát vứt cái dù trong tay mình xuống, mặt dày chen vào dù của cô, ngay lúc cô không kịp phản ứng thì cầm dù nâng cao lên, đồng thời cũng nắm chặt tay cô.
“Tần Vãn,” Trong khoảng cách gần nhau thế này, anh thấp giọng nói, “Mặc kệ là em tuổi hay tuổi thì đối với anh cũng chả có gì khác biệt. Bởi vì anh khẳng định anh muốn ở bên em, muốn trở thành bạn trai danh chính ngôn thuận của em, muốn rằng trong quãng đời còn lại sau này, dù là mặt trời mọc hay là sao lên anh cũng muốn có em bên cạnh, muốn hưởng thụ cuộc sống với em.”
“Không phải áy náy, không phải đền bù, mà bởi vì nơi này của anh,” Bỗng nhiên rút bàn tay đang đút trong túi áo của cô ra đặt lên ngực mình, “Không thể không có em.”
Rõ ràng là cách lớp áo nhưng cô lại cảm nhận được nhịp tim đang đập rất mạnh mẽ của anh.
Không hiểu sao còn có chút nóng bỏng.
Mà hai người gần nhau như vậy, một lát sau, hơi thở mát lạnh thuộc về riêng anh đã quanh quẩn ở mũi cô, luồn lách vào những khe hở để xâm nhập vào các giác quan của cô, bao phủ khắp người cô.
Trong lúc thất thần, Tần Vãn nhớ lại khung cảnh tối hôm qua ở bệnh viện.
Anh che chở cô, bảo vệ cô trong ngực mình.
Tần Vãn phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, cũng muốn cách xa anh.
Nhưng mà người đàn ông nắm tay cô rất chặt, dù cô có giãy dụa cỡ nào cũng không rút ra được.
“Buông tay!” Cô tức giận.
“Không buông,” Không chỉ không nới lỏng mà Thẩm Mộ lại càng nắm chặt hơn, hương thơm thoang thoảng trên người cô cứ phảng phất nơi chóp mũi, anh tham lam muốn thời gian ngừng trôi tại đây, “Em mắng anh cũng được, đánh anh cũng không sao, anh sẽ không buông tay.”
“Tần Vãn, anh không muốn buông tay em ra, cũng không muốn nới lỏng, nếu anh nới lỏng thì em sẽ rời đi. Tần Vãn, anh không muốn em đi.”
Lồng ngực Tần Vãn bắt đầu phập phồng.
“Thẩm Mộ!”
Thẩm Mộ không hề động đậy, nhưng cuối cùng sợ tay cô đau nên thoáng thả lỏng lực tay.
“Tần Vãn,” Thoáng dịu giọng lại, anh nhìn vào mắt cô, rất muốn tiến sâu vào nội tâm của cô, “Những lời tối hôm qua anh nói là rất khốn kiếp. Nhưng anh thấy nếu anh và em không làm rõ quá khứ thì hai đứa mình sẽ không có tương lai. Không phải, quá khứ giống như vết thương giữa hai ta, nếu không loại bỏ thì sẽ chỉ thêm hư thối mà thôi.”
Quá trình loại bỏ sẽ đau, nhưng nếu không loại bỏ, sẽ vẫn luôn đau đớn, vĩnh viễn không có ngày khỏi hoàn toàn.
Tần Vãn... hiểu chứ.
Nhưng...
“Em có quyền từ chối anh nhưng không thể ngăn cản việc anh theo đuổi em, ai cũng không thể,” Thẩm Mộ vẫn luôn nhìn vào cô, “Em nói anh cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp. Không sao cả, anh sẽ dùng thời gian chứng minh cho em thấy anh muốn ở bên cạnh em, muốn tốt với em là bởi vì anh yêu em, anh muốn luôn được đặc quyền yêu em cưng chiều em.”
Cho dù là luyến tiếc đến cỡ nào thì anh cũng tạm thời buông tay cô ra.
Quay người, anh mở cửa xe, ôm một bó hoa hồng vàng tới trước mặt cô: “Tần Vãn, thật ra em nói sai rồi, không phải vì anh muốn làm em cảm động mà anh chỉ muốn gặp em, muốn ăn cơm với em, muốn nghe em nói chuyện, muốn ở chung với em, muốn...”
“Tôi không muốn.” Cắn mạnh tầng thịt bên trong môi, đau đớn lan tràn, trong ồng ngực như có cảm xúc đang muốn dâng trào, Tần Vãn bỗng nhiên quay người, lạnh lùng nói, “Thích đứng thì đứng, nếu có thành ý có bản lĩnh thì đứng ở đây một đêm đi!”
Nói xong cô lập tức nhấc chân rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
“Tần Vãn!”
Tần Vãn không dừng lại dù là một giây.
Không bao lâu, bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Vừa về tới biệt thự, Tần Vãn lập tức đi toilet rửa tay.
Chỉ là dù rửa như thế nào, rửa bao nhiêu lần thì hình như trên tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người đàn ông ấy, thậm chí là càng ngày càng nóng.
“Đáng chết!” Cuối cùng cũng không nhịn được, tiếng mắng của Tần Vãn vang lên.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vành tai phiếm hồng của cô ở trong gương, cô lại sinh lòng bực bội, không đè xuống được, cũng không làm nó biến mất được.
Cảm xúc bực bội vẫn luôn cứ quấn lấy cô, mãi đến khi dỗ Tiểu Tinh Tinh ngủ xong vẫn không biến mất.
Mưa cả ngày bên ngoài đã tạnh, sắc trời càng lúc càng mờ, hơi lạnh xâm nhập càng nhiều hơn.
Tần Vãn ngồi bó gối trên sô pha, ngồi im không nhúc nhích một lúc lâu.
Nhìn như cô đang ngẩn người nhưng thật ra đầu óc cô đang nghĩ đến người đàn ông kia, vứt thế nào cũng không được.
Lúc ăn cơm tối Lục Gia Thụ trở về ăn chung với các cô, anh nói xe Thẩm Mộ còn ở ngoài cổng. Lúc chín giờ bạn anh gọi ra ngoài chơi, lúc rời đi anh lại nhắn tin WeChat cho cô, nói Thẩm Mộ vẫn còn ở đó, còn nói một cách sâu xa, Thẩm Mộ chắc là đang muốn đánh trường kì.
Lúc ấy Tần Vãn đều không trả lời, cô lại tự nhủ là đừng để ý đến, Thẩm Mộ thích ở bao lâu thì ở, đấy là do anh ta tự tìm, cô sẽ không vì vậy mà dễ dàng mềm lòng đâu.
Nhưng bây giờ...
Cũng không biết qua bao lâu, Tần Vãn cảm nhận được trong lòng mình đang có một giọng nói mê hoặc, dụ dỗ cô chỉ tới nhìn một chút thôi, chỉ cần một chút thôi.
Hết lần nay tới lần khác.
Lý trí bảo cô đừng đi, nhưng thân thể cô lại phản bội lý trí của cô, chờ đến khi cô phản ứng kịp thì cô đã đứng ở ban công, tay đang nắm rèm cửa, chỉ cần cô kéo ra là có thể thấy rồi.
Cụp mắt, Tần Vãn do dự thật lâu.
Cuối cùng, cô kéo ra.
Chiếc xe kia... vẫn còn ở đó.
Mà lúc này đã là mười hai giờ đêm.
Đáng chết!
Cô thầm mắng, tự nhủ mình càng không nên mềm lòng.
Nhưng mà một tuần sau dó, mỗi khi Tần Vãn xuống lầu đều thấy một bó hoa, một món quà tặng Tiểu Tinh Tinh và các món ăn mà cô thích, ngày nào cũng không lặp lại.
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ muốn chết luôn, nói ngày nào cũng nhận được quà thật là thích, còn quấn lấy cô hỏi ai tặng quà cho bé, bé nên tặng lại quà gì thì mới được, sau hai lần thắc mắc thì lại mừng rỡ hỏi tiếp là có phải cái chú tặng búp bê hôm trước hay không.
Niềm vui và sự yêu thích của trẻ con là không thể giấu được.
Mỗi lần Tần Vãn nhìn thấy thì tâm trạng đều rất phức tạp. Trong lúc bất tri bất giác thì chỉ số yêu thích của Tiểu Tinh Tinh dành cho Thẩm Mộ càng ngày càng tăng.
Buổi sáng tặng quà, mà tới năm giờ chiều, xe Thẩm Mộ sẽ xuất hiện đúng giờ, vừa đến là nhắn tin hẹn cô ăn cơm ngay, nếu cô không trả lời thì sẽ gọi điện thoại.
Tần Vãn không đồng ý lần nào cả.
Trừ cái đó ra, anh còn dành thời gian nhắn tin cho cô, ví dụ như buổi sáng thì nhắn tin hỏi cô đậu phụ đông lúc sáng có ngon không, giữa trưa hỏi cô ăn cơm chưa, thời gian còn lại thì báo cáo với cô lịch trình của mình, vừa làm xong cái gì hoặc là đang làm gì.
Mỗi ngày có ít nhất là năm tin nhắn.
Tần Vãn thấy phiền, kéo thẳng tên anh vào danh sách đen.
Nhưng dù vậy vẫn không ngăn được việc anh tìm cảm giác tồn tại mỗi ngày, mà mỗi khi trời tối, xe của anh sẽ dừng ở trước biệt thự đến tận khuya. Lục Gia Thụ tìm cờ thấy được hai lần, còn ghét bỏ nói anh làm viẹc trong xe, còn nói là hình như nghe được tiếng anh ho khan, hình như là bị cảm rồi.
Tần Vãn... vẫn không hề quan tâm.
Cô càng không ngừng nói với mình, đấy là do anh ta tự chuốc lấy, dù có bị bệnh nằm liệt giường thì cũng không hề liên quan đến cô.
Một tuần sau, Tần Vãn chuyển về nhà trọ của mình.
Thứ nhất là công việc của cô cũng đã chậm trễ rất lâu rồi, thứ hai là vết thương của mẹ Tần cũng đã khỏi, ba Tần cũng đã từ thủ đô trở về, Tần Vãn thích có không gian riêng của mình nên chuyển về nhà trọ. Ban ngày Tiểu Tinh Tinh sẽ ở biệt thự, ban đêm mẹ Tần sẽ đưa bé lại nhà trọ cho cô chăm sóc.
Điều Tần Vãn không muốn thừa nhận là, nguyên nhân chủ yếu cô chuyển về nhà trọ là để tránh Thẩm Mộ.
Nhưng mà sự thật nói với cô rằng, cô suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
~~~~~~hết ()~~~~~~