Mím chặt môi, Lê Hoan không dừng lại, cũng không đáp lại.
"Anh không có người trong lòng."
Giọng nói lại truyền đến.
Tay đã muốn kéo cửa.
"Lê Hoan."
Tay người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, ngăn cản động tác chuẩn bị mở cửa của cô.
Thái dương Lê Hoan nhảy nhẹ, mắt lạnh nhìn về phía Phó Tây Cố.
Lần đầu tiên Phó Tây Cố cảm thấy bất lực, thậm chí là đau đầu, còn có một loại cảm giác thất bại trước kia chưa từng có .
"Lê Hoan," anh bất đắc dĩ cười nhẹ, "Anh thật sự không có người trong lòng, em cùng với toàn bộ người Nam Thành đều cho rằng Phó Tây Cố anh có người trong lòng, yêu sâu đậm người nọ nhiều năm, không phải sự thật, không phải như mọi người luôn nghĩ đâu ."
Ánh mắt anh ảm đạm mà nhìn cô.
Lê Hoan thần sắc không đổi, chỉ là khóe môi vẽ ra độ cong nhạt nhẽo: "Thật không?"
Không phải hỏi lại, mà là không liên quan tới cô, cô cũng không để bụng.
Phó Tây Cố tự nhiên rõ ràng.
"Thật, anh không cần phải lừa em." Anh khẳng định trả lời, ánh mắt sau khi rút đi cà lơ phất phơ, có vẻ thâm tình không ít.
Nhưng Lê Hoan nghĩ, cũng chỉ là có vẻ mà thôi.
Chỉ cần Phó Tây Cố nguyện ý, cái dạng thâm tình gì diễn không ra?
Cô không tiếp tục nghĩ nữa, không có ý nghĩa.
"À." Cô thuận miệng đáp, đôi mắt rũ xuống dừng trên tay anh, ý tứ thật rõ ràng, muốn anh tránh ra.
Phó Tây Cố bỗng nhiên cảm thấy đầu đau.
Sớm biết như thế......
"Em không tin anh?" Đầu lưỡi để sau răng cấm, anh tới gần, hỏi.
Lê Hoan vốn định muốn nói không liên quan tới cô, nhưng lời nói đến bên miệng, không biết là do tác dụng của rượu, hay là do điều khác, cô sửa miệng, cười như không cười: "Nếu Phó nhị công tử nói có người trong lòng là hiểu lầm, vậy không bằng nói cho tôi chân tướng là cái gì vậy?"
Cô không phải muốn biết, cô chỉ là không tin anh mà thôi.
Giữa hè, gió đêm thổi qua mang đến hơi lạnh, cảm giác thoải mái, đèn đường chiếu xuống, cô gái nhỏ ngay trước mắt phảng phất như bị bịt kín một tầng khăn che mặt thần bí mông lung, Phó Tây Cố nhìn, trái tim hung hăng giật mình một cái, ở sâu trong nội tâm càng trào ra một cỗ khát vọng khó có thể khống chế.
Anh muốn hôn cô.
Nhưng hiện giờ, cũng chỉ có thể khắc chế.
Lại mở miệng nói, tiếng nói anh mất tiếng mấy phần, một tia bất đắc dĩ quấn quanh trong đó: "Xin lỗi, hiện tại còn không đến thời điểm nói cho em, Lê Hoan, em chỉ cần biết, anh theo đuổi em là nghiêm túc."
Lê Hoan cười, chỉ là ý cười kia chút nào cũng không đạt đáy mắt, cứ cho là vẫn ôn hòa như ngày xưa, nhưng phía dưới lại cất giấu trào phúng không chút nào che dấu .
Phó Tây Cố: "......"
Mẹ nó.
Anh càng muốn hôn cô.
Cực lực khắc chế, đầu lưỡi lại dùng sức chống đỡ sau răng cấm, anh tiếp tục ngăn cản động tác của cô: "Anh chưa từng theo đuổi ai, đây là lần đầu tiên theo đuổi một cô gái làm mình rung động, không có kinh nghiệm gì, nhưng anh sẽ nỗ lực."
Lần đầu tiên?
Thật là buồn cười.
Lê Hoan muốn phản bác, nhưng cuối cùng lười vạch trần, rượu tác dụng càng ngày càng lợi hại, đầu cô cũng càng ngày càng đau, càng ngày càng khó chịu, cô không muốn ở lại nghe anh nói hươu nói vượn, cố ý trêu chọc lòng người.
Trực tiếp làm lơ ánh mắt anh, cô duỗi tay kéo cửa.
"A......"
Một tiếng kêu rên, đến từ chính người đàn ông bên cạnh.
" Dạ dày anh không thoải mái, có thể dẫn anh đi bệnh viện hay không? Được không?" Một bàn tay che trên dạ dày, Phó Tây Cố ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, ra vẻ đáng thương, "Đêm nay đồ ăn quá cay......"
"Ông chủ!" Lúc này, Cao Khang vội vàng lao xuống xe chạy đến bên cạnh Phó Tây Cố, đỡ lấy anh, lại nhìn về phía Lê Hoan, khẩn thiết giải thích, "Lê tiểu thư, ông chủ chúng tôi không ăn được đồ cay, nhưng......"
"Tự làm tự chịu."
Bốn chữ lạnh như băng từ trong môi mỏng phát ra, trước khi cả người hoàn toàn đứng không được muốn té ngã, Lê Hoan đột nhiên dùng sức kéo ra cửa xe, khom lưng tiến vào.
"Lê tiểu thư!"
"Đừng quấy rầy chị Hoan Hoan nhà tôi!" Tiểu Thang ló đầu ra, hung tợn mà trừng mắt nhìn Cao Khang một cái, vạn phần ghét bỏ, "Có bệnh thì chính mình không thể đi bệnh viện sao, một hai phải quấn lấy chúng tôi, khổ nhục kế đã cũ lắm rồi được không! Không có trình độ!"
Cao Khang không hiểu sao chịu tội thay: "......"
Phó Tây Cố: "......"
Tiểu Thang hừ một tiếng, làm bộ muốn đóng cửa.
"Từ từ!" Cao Khang hậu tri hậu giác nhớ tới một việc, không thể không tạm thời buông ông chủ mà chạy về trong xe, lại cấp tốc chạy tới, đem một cái túi đưa cho Tiểu Thang đang phòng anh như phòng sói, "Đây là trà tỉnh rượu ông chủ chúng tôi mua cho Lê tiểu thư, nhận lấy đi."
Tiểu Thang không muốn nhận, cô theo bản năng muốn trưng cầu ý kiến Lê Hoan, thoáng nhìn sắc mặt cô, âm thầm kinh hãi, không muốn lại lãng phí thời gian nói cái gì, cô một phen túm lấy, ngay sau đó phân phó tài xế lái xe.
"Lê Hoan," Phó Tây Cố tay mắt lanh lẹ ngăn trở cửa xe, không hề chớp mắt nhìn Lê Hoan, dù là cô đã nhắm mắt lại, "Vết thương ngày hôm qua như thế nào?"
Thái dương Lê Hoan lại nhảy.
"Lái xe." Không mở mắt, cô phân phó, tiếng nói mỏng lạnh.
Phó Tây Cố còn muốn nói cái gì, vèo một cái, xe chạy nhanh đi, không kịp phòng ngừa, cũng may Cao Khang nhanh chóng đỡ lấy anh, mới không có bởi vậy mà chật vật.
Anh nhìn đuôi xe thật lâu không nói.
"Ông chủ," Cao Khang thu hồi tầm mắt, ánh mắt hiện lên u oán, "Thật rõ ràng, khổ nhục kế của ngài không xài được với Lê tiểu thư, kỳ thật ngài nên một mình lái xe, tôi không ở đây, Lê tiểu thư nói không chừng thấy ngài một mình đáng thương liền đồng ý đưa......"
Lời nói dư lại tại ánh mắt ghét bỏ lạnh lùng của Phó Tây Cố bị cứng rắn nuốt xuống, Cao Khang rất có ánh mắt kiến giải lập tức làm động tác kéo khóa miệng, chỉ là nghĩ đến cái gì, anh nhịn không được lại lắm miệng hỏi: "Ông chủ, ngài thật sự đau dạ dày?"
"Câm miệng!"
"...... Được, ông chủ."
Phó Tây Cố chỉ cảm thấy có cỗ nóng nảy ở trong thân thể đấu đá lung tung, như là ở cười nhạo anh vừa mới ngu xuẩn một cách đáng khinh, anh thật đúng là lần đầu tiên ở trước mặt một cô gái bó tay không có biện pháp.
Không nhịn được, anh thầm mắng dưới đáy lòng.
Duỗi tay đè đè ấn đường, anh bực bội mà đi về phía xe.
Chỉ là mới đi được hai bước......
"Ông chủ!" Cao Khang sắc mặt hoảng hốt.
Bên trong xe.
Tiểu Thang đầu tiên là thật cẩn thận đem trà tỉnh rượu kiểm tra một lượt, xác định nhìn không ra có vấn đề gì mới nhìn về phía Lê Hoan, nghĩ đến cái gì, cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Chị Hoan Hoan, đem trà tỉnh rượu uống trước nhé?"
Lê Hoan nhắm hai mắt, miệng chu lên, tiếng nói mềm mại: "...... Không uống."
Tiểu Thang: "......"
Xong rồi, rượu đã tác dụng rồi.
Cô nghĩ nghĩ, phân phó tài xế lái nhanh lên một chút, tiếp theo lần nữa nhẹ nhàng dụ dỗ: "Được được được, chúng ta không uống, bất quá chị Hoan Hoan, chúng ta uống chút nước khoáng đi, được không? Vừa mới chị không phải muốn nước khoáng sao?"
Nhưng mà lần này, Lê Hoan lại không nói, chỉ là nhắm hai mắt.
Tiểu Thang lo lắng: "Hoan......"
Lời còn chưa dứt, liền thấy Lê Hoan đột nhiên duỗi thẳng lưng, một bộ dáng tiểu thư khuê các ngồi nghiêm chỉnh , chẳng qua đôi mắt cô vẫn nhắm.
"Chị Hoan Hoan?"
Không đáp.
Tiểu Thang một lòng muốn tìm cách giải quyết, nghĩ nghĩ, nhanh chóng lấy ra di động click mở WeChat của Tấn ca đem việc đêm nay, đặc biệt là việc của Phó nhị công tử nói cho anh, mà ngay khi cô cúi đầu trả lời mấy câu hỏi của Tấn ca, cô mơ hồ nghe được một câu --
"Mới...... Mới không cần anh......"
Tiểu Thang theo bản năng tiếp nhận lời nói: "Chị Hoan Hoan, không cần ai cái gì?"
Chỉ là mặc kệ cô hỏi như thế nào, Lê Hoan cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Nửa giờ sau.
Tiểu Thang đỡ Lê Hoan về tới chung cư của cô.
Mới vừa mở cửa --
"Bạn yêu! Surprise!"
Một thân ảnh đột nhiên vọt ra, mạnh mẽ đem...... cô ôm lấy.
Tiểu Thang: "......"
"...... Không phải, chị Tần Vãn chị ôm sai rồi, em không phải chị Hoan Hoan, chị Hoan Hoan...... chị Hoan Hoan ở bên cạnh mà." Tiểu Thang bị ôm đến độ thở không nổi, một khuôn mặt đỏ bừng, "Khụ......"
Tần Vãn: "......"
Cô nhanh chóng buông Tiểu Thang ra, rất là mê người mà hướng cô quăng ánh mắt mê hoặc: "A...... Nguyên lai là Tiểu Thang à, ta nói trách không được bế lên lại thoải mái như vậy, Hoan nhi nào có thoải mái như vậy."
Tiểu Thang...... mặt đỏ.
Tần Vãn nhìn thấy, ra vẻ ngả ngớn mà nâng cằm Tiểu Thang: "Tiểu Thang, thật lâu không gặp? Mặt đỏ cái gì chứ? Sẽ không phải...... em yêu chị chứ?"
Tiểu Thang: "......"
"Chị Tần Vãn!" Cô thẹn thùng dậm chân.
Tần Vãn khanh khách cười không ngừng: "Được rồi được rồi, không đùa em, để cho chị tới nhìn xem Hoan Nhi nhà chị."
Cô dứt lời, quay đầu.
"Ách, đây là uống rượu?" Cô nhướng mày.
Tiểu Thang bất đắc dĩ gật đầu: "Phải, chị Tần Vãn, chị Hoan Hoan còn không chịu uống trà tỉnh rượu đâu."
Cô nói, bất đắc dĩ mà vươn túi.
Một vẻ giảo hoạt từ đáy mắt xẹt qua, Tần Vãn tròng mắt xoay chuyển, cười tiếp nhận: "Tiểu Thang em cứ yên tâm về nhà đi, có chị chiếu cố Hoan nhi rồi," dừng một chút, cô chớp chớp mắt, đè thấp giọng nói, "Chị có thể xử lí cô ấy đấy."
Tiểu Thang: "......"
Cô hiện tại đổi ý còn kịp không?
Nhưng Tần Vãn không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp đẩy cô đi đến hướng thang máy: "Yên tâm, em còn chưa tin chị Tần Vãn của em? Yên tâm yên tâm, chạy nhanh trở về ngủ một giấc thật ngon, bằng không nhanh già đấy, em nhìn quầng thâm mắt của em kìa!"
Quầng thâm mắt của cô rõ ràng như vậy sao?
Tiểu Thang vừa nghe, hoảng sợ, không dám lãng phí thời gian, vội vàng tiến vào thang máy, từ đêm nay cô cần phải ngủ sớm mới được.
Tiễn Tiểu Thang đi, Tần Vãn lúc này mới chậm rì rì mà trở lại chung cư.
Lê Hoan đứng dựa vào tường, mặc dù là trạng thái say rượu, dáng vẻ của cô cũng không hề loạn, lưng vẫn thẳng tắp, một bộ tiểu thư khuê các thậm chí là điệu bộ danh viện thục nữ, thấy thế nào đều không giống như là người say rượu, trừ phi là nhìn sát vào, ngửi được mùi rượu của cô, nhìn ánh mắt của cô.
Tần Vãn hừ cười, ngón tay chọc chọc mặt Lê Hoan, hỏi: "Hoan nhi, còn nhận ra được tớ là ai sao?"
Đầu óc choáng váng nặng nề, mọi thứ trước mắt tựa hồ đều có bóng chồng, lại còn lay động, Lê Hoan cắn môi, nghiêng đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên, cô vui vẻ mà cười.
"Vãn Vãn...... là Vãn Vãn của tớ đã về rồi!"
Đôi tay giương tới, muốn nhào vào trong lòng ngực Tần Vãn.
Tần Vãn ghét bỏ: "Một thân mùi rượu, không cho phép ôm tớ."
Động tác cứng rắn dừng lại, Lê Hoan ủy khuất bĩu môi, nhỏ giọng lên án: "Không có mùi rượu mà."
Bộ dáng kia......
Tần Vãn tấm tắc: "Lâu như vậy không thấy, Hoan nhi nhà tớ càng ngày càng mê người nhỉ, so với cậu ngày thường bộ dáng quyến rũ, đáng yêu không biết bao nhiêu lần, tớ nói Hoan nhi, cậu nên như vậy, đừng vẫn luôn ủy khuất chính mình."
"...... Cái dạng gì?" Lê Hoan ánh mắt vô tội hỏi.
Tần Vãn nhìn trời, mắt trợn trắng, nghĩ đến cái gì, không hề tiếp tục đề tài này , cô hỏi: "Trước nói cho tớ, vì cái gì không chịu uống trà tỉnh rượu, lại vì cái gì muốn uống rượu, hả?"
Sau khi Lê Hoan say rượu là cái trạng thái gì, cô so với ai khác đều rõ ràng, cho nên lúc trước cô xuất ngoại, ngàn vạn dặn dò người đại diện Tấn ca của Lê Hoan đừng cho cô chạm vào rượu, không nghĩ tới đêm nay cô mới trở về liền nhìn thấy trạng thái như vậy.
"Đều là cái người đáng ghét kia......"
Đột nhiên lẩm bẩm một câu, Tần Vãn tức khắc ngửi được hương vị bát quái, không chút suy nghĩ hỏi: "Người đáng ghét? Ai vậy?"
Lê Hoan lại ngậm miệng không nói.
Tần Vãn lòng sinh một kế, khóe miệng lộ ra ý cười, thay đổi đề tài: "Hoan nhi, người đàn ông bốn năm trước cậu thích kia...... Hiện tại còn thích không? So với người đáng ghét đêm nay thì thế nào? Hả?"
~~~~~~hết chương ~~~~~~