Dừng một chút, bà giả vờ liếc xéo Phó Tây Cố đang cà lơ phất phơ: "Cháu xem đi, nó nói như vậy thì ai có thể ép nó liên hôn được cơ chứ? Nó có suy nghĩ riêng của nó, từ nhỏ tới lớn không ai ép buộc được nó cả. Tiểu Hoan Hoan, cháu có tin nó không?"
"Tuy nói nó là là cháu ruột của bà, nhưng bà nội cũng không nói giúp nó đâu, càng sẽ không trái lương tâm mà gạt tiểu Hoan Hoan của bà. Bà nội chỉ nói một câu, tuy thanh danh của tiểu tử này thiếu chút nữa... nhưng nó rất ghét lừa gạt người khác." Vỗ vỗ tay Lê Hoan, Phó lão phu nhân không nói nữa.
Lê Hoan nhấp môi, cũng không lên tiếng.
Phó lão phu nhân cũng không vội.
Phó Tây Cố lại biểu hiện ra vẻ mặt đau lòng: "Bà nội, bà không thể nói giúp cháu hai câu sao? Khen cháu nhiều nhiều cũng được, dù sao ưu điểm của cháu cũng có rất nhiều mà, nếu không có thì bà khen cháu lớn lên đẹp trai cũng được, để cháu tạo ấn tượng tốt với Hoan Hoan."
"Hừ, nằm mơ đi!" Phó lão phu nhân trừng anh một cái.
"Bà nội..."
"Đừng có gọi bà!" Vẻ mặt Phó lão phu nhân ghét bỏ không che giấu chút nào, nhưng khi nhìn Lê Hoan thì lại tươi cười chân thành, "Được rồi được rồi, tiểu Hoan Hoan à, chúng ta không nói về tên tiểu tử thối đáng ghét này nữa, để nó tự mình suy nghĩ."
Đột nhiên ánh mắt bà sáng lên: "Ôi chao! Xem trí nhớ của bà này," bà cúi sát vào, nhỏ giọng nói, "Tiểu Hoan Hoan, đúng lúc đêm nay bà nội bảo thím Ngô chuẩn bị đồ nướng BBQ, cháu ăn cùng bà nhé?"
Ánh mắt bà nhìn Lê Hoan sáng rực, bà vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Lời nói từ chối của Lê Hoan lập tức bị mắc kẹt ở cổ họng.
Phó lão phu nhân rèn sắt khi còn nóng: "Không có sao đâu tiểu Hoan Hoan, lâu lâu mới ăn sẽ không béo phì đâu. Hơn nữa, cháu gầy quá đi, mỗi lần bà nội nhìn thấy cháu ở trên TV đều đau lòng."
Bà cực lực mê hoặc: "Tay nghề của thím Ngô cháu đỉnh lắm, ai đã thưởng thức qua thì đều trầm trồ ca ngợi! Cô ấy còn làm đồ ngọt và kem, đợi lát nữa bà bảo cô ấy làm một ít cho cháu mang về từ từ ăn. Quyết định như vậy đi!"
Nhìn dáng vẻ của bà giống như nếu cô không đáp ứng thì bà sẽ lập tức tức giận, Lê Hoan vô cùng bất đắc dĩ nhưng ý cười trong mắt nhiều thêm.
"Được ạ, bà nội Phó." Cô đồng ý, tiếng nói ôn nhu.
Đôi mắt Phó lão phu nhân càng sáng: "Tiểu Hoan Hoan, cháu thật tốt! Không được không được, bà phải chụp chung tấm ảnh với tiểu Hoan Hoan của bà một tấm để đăng vào vòng bạn bè mới được. Bà phải khoe với bọn họ. Tiểu Hoan Hoan, cháu không biết đâu, bạn bè bà có rất nhiều người thích cháu đấy, các bà ấy nếu nhìn thấy bà và cháu chụp ảnh chung, nhất định sẽ hâm mộ chết luôn."
Bà nói xong thì trừng với Phó Tây Cố: "Còn thất thần ở đấy làm cái gì? Cầm di động chụp ảnh cho bà và tiểu Hoan Hoan nhanh lên! Chụp nhiều lên đấy, chụp đẹp một chút. Tên tiểu tử thúi này sao lại không có mắt nhìn như vậy chứ, đáng đời tiểu Hoan Hoan không thích cháu!"
Lê Hoan: "..."
Phó Tây Cố: "..."
Bị ghét bỏ, khóe miệng Phó Tây Cố bất đắc dĩ cong lên: "Bà nội, bà vừa nói như vậy thì Hoan Hoan lại không để ý tới cháu nữa đấy, vốn dĩ cháu đã không có ấn tượng gì tốt ở trong lòng cô ấy rồi."
"Ừ, đáng đời cháu."
Phó Tây Cố bị oán giận: "..."
"Hoan Hoan..." Anh dứt khoát nhìn về phía Lê Hoan, oan ức bảo đảm, "Đó đều không phải sự thật, nếu không thì anh đều sẽ sửa."
Ánh mắt kia......
Lê Hoan quay mặt đi, không để ý đến anh.
Chỉ là bàn tay đặt trên sô pha lặng yên nắm chặt.
Phó Tây Cố không nghĩ tới việc cô sẽ đáp lại anh cho nên không thất vọng. Ngược lại anh vô cùng vui vẻ lấy điện thoại mở ứng dụng chụp ảnh.
"Răng rắc răng rắc --"
Anh chụp liên tiếp nhiều tấm.
Phó lão phu nhân vui rạo rực, gấp không chờ nổi đi đến bên cạnh anh : "Mau! Mau gửi WeChat cho bà!"
Phó Tây Cố lập tức mở WeChat ra.
Nghĩ đến cái gì, anh bình tĩnh mà cười cười: "Bà nội, di động của bà đâu?"
Phó lão phu nhân a một tiếng, vội vàng khom lưng cầm di động từ trên bàn trà.
Phó Tây Cố nhân cơ hội này nhanh chóng chuyển đổi tài khoản WeChat.
"Cháu gửi cho bà rồi đấy."
Phó lão phu nhân nhìn chằm chằm di động, cực kỳ vừa lòng: "Chà, tiểu Hoan Hoan nhà ta quả nhiên độ không góc chết, thịnh thế mĩ nhan mà, bà nên đăng tấm nào vào vòng bạn bè đây? Nếu bà đăng hết thì các bà ấy có thể bị tức chết hay không nhỉ? Ha, không được, bà phải tìm thím Ngô nhìn thử đã."
Thịnh thế mĩ nhan: miêu tả vẻ đẹp trẻ trung, tràn đầy sức sống, vẻ đẹp cực đỉnh của người con gái khi còn trẻ.
Lê Hoan chưa từng gặp qua bà lão nào đáng yêu như vậy nên cô cầm lòng không được giương môi cười nhẹ.
Đột nhiên một tiếng "Răng rắc --" vang lên.
Cô mẫn cảm ngẩng đầu, lập tức chạm vào con ngươi nhuộm đầy ý cười của Phó Tây Cố, giống như là khoe khoang, lại giống như là đắc ý.
Lê Hoan không hiểu sao lại tức giận.
"Hoan Hoan," Phó Tây Cố nịnh bợ, ghé sát mặt vào, chỉ vào di động cho cô xem, dáng vẻ tranh công, "Nhìn đi, anh cài ảnh của em thành hình nền rồi, sau này cho dù em bận anh không gặp được em, anh cũng có thể nhìn ảnh chụp để giảm tương tư."
Anh dựa vào gần quá khiến hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về anh nháy mắt bao phủ cả khuôn mặt cô.
Lê Hoan chỉ cảm thấy tức giận tăng lên.
"Xóa!"
Đè nặng cảm xúc và giọng nói, cô lạnh lùng nhìn anh.
Phó Tây Cố lắc đầu, ý cười trên khóe môi càng sâu: "Không được, lâu lâu mới có được ảnh chụp của em, lại còn là tự tay anh chụp, ý nghĩa không giống nhau, anh cần phải giữ gìn thật tốt."
"Phó Tây Cố!"
Phó Tây Cố chớp mắt, rất là vô tội: "Ừ, Hoan Hoan, anh ở đây. Em muốn anh làm cái gì đều được, ngoại trừ xóa ảnh chụp và không để ý tới anh, như vậy anh sẽ bị tổn thương khổ sở."
Lê Hoan: "..."
Vô lại!
Một luồng khí nghẹn ngay lồng ngực, nửa vời khó chịu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, Lê Hoan trừng mắt nhìn anh một cái.
Trái tim đột nhiên rung động.
Hô hấp hơi ngừng lại, Phó Tây Cố buột miệng thốt ra: "Hoan Hoan, dáng vẻ em trừng anh cũng cực kỳ xinh đẹp, làm anh nhịn không được... muốn hôn em."
Giống như là cầm lòng không được, anh tiến gần thêm chút nữa.
Lê Hoan giận quá hóa cười.
Cô không nhúc nhích, mãi đến khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, cô mới nhẹ nhàng cong môi: "Phó nhị công tử quả nhiên như lời đồn của người ngoài, không chỉ thích yêu chiều phụ nữa mà còn có thể mở miệng liền nói lời ngon tiếng ngọt. Như vậy thì những cô bạn gái cũ đó của Phó nhị công tử đều nhớ mãi không quên anh đâu."
Phó Tây Cố: "..."
"Hoan Hoan," ánh mắt nhìn cô nóng rực, anh chợt trầm thấp bật cười,
"Em ghen sao?"
Lê Hoan: "..."
Hít một hơi thật sâu, cô cười lạnh, xoay người rời đi.
"Hoan hoan..."
"Phó Tây Cố, cháu làm gì đấy! Bà mới rời đi một lát, cháu liền dám ăn hiếp tiểu Hoan Hoan sao?" Phó lão phu nhân đúng lúc quay lại, giữ chặt tay Lê Hoan, che ở trước mặt cô, hung hăng trừng anh:
"Cẩn thận bà đuổi cháu đi đấy!"
Phó Tây Cố cười: "Bà nội..."
"Biến biến biến, tìm nơi nào mát mẻ mà ở đi, nhìn thấy cháu liền phiền."
Phó lão phu nhân trừng anh, quay đầu lại an ủi Lê Hoan, "Đừng để ý đến nó, tiểu Hoan Hoan, bà nội làm chủ cho cháu, nếu nó dám ăn hiếp cháu thì bà đánh gãy chân nó! Đi ăn đồ nướng BBQ với bà nội thôi, còn có đồ ngọt nữa."
Không muốn ở lại cùng Phó Tây Cố nữa, Lê Hoan gật đầu đồng ý.
Hai người ai cũng không liếc mắt nhìn Phó Tây Cố một cái.
Phó Tây Cố bất đắc dĩ bật cười.
Đúng như lời Phó lão phu nhân nói, tay nghề thím Ngô tốt đến mức khiến người ta ăn miếng thứ nhất sẽ không nhịn được ăn miếng thứ hái, cho nên cho dù biết rõ làm một nữ minh tinh yêu cầu nghiêm khắc phải giữ dáng nhưng Lê Hoan vẫn không nhịn được ăn thêm mấy miếng.
Phó lão phu nhân thấy vậy vui vô cùng, nói mà cũng muốn tự mình ra trận để Lê Hoan nếm thử tay nghề của bà.
Bất luận Lê Hoan khuyên ra sao đều ngăn cản không được, mà cô nhìn nụ cười quan tâm cô trên mặt Phó lão phu nhân, không hiểu sao cô lại cảm thấy chua xót.
Cô có thể cảm giác được Phó lão phu nhân là thật tình, không phải bởi vì bây giờ cô là đối tượng theo đuổi của Phó Tây Cố, cũng không phải bởi vì cô là người Lê gia, chỉ là cô là Lê Hoan, là một đứa cháu bà thích.
Đã bao nhiêu lâu rồi?
Từ khi cả nhà Tần Vãn ra nước ngoài, đã bao lâu cô không cảm nhận được ấm áp giống như người thân như này?
Đáy lòng có một thứ gì đó lặng yên trào ra, sau đó lan tràn đến mỗi góc trong người cô, Lê Hoan rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc khổ sở không nên có trong đáy mắt.
Cô tự cho là mình che giấu rất khá, nhưng không ngờ Phó Tây Cố đều thấy hết tất cả, càng không thể gạt được đôi mắt của Phó lão phu nhân.
Lúc rời đi, Phó lão phu nhân quyến luyến cầm tay Lê Hoan :
"Tiểu Hoan Hoan, có rảnh thì nhất định phải tới thăm bà, bà nội bảo thím Ngô làm đồ ăn ngon cho cháu, chúng ta chơi với nhau nhé?"
Lê Hoan gật đầu, ý cười tràn ngập trong mắt: "Được ạ."
"Nói chuyện phải giữ lời đấy."
"Dạ."
"Không được," Phó lão phu nhân bĩu môi, dáng vẻ như sợ cô đổi ý, vươn ngón tay về phía cô, "Ngoéo tay! Nói chuyện không giữ lời chính là cún con."
Ấm áp trong lòng dâng đầy, Lê Hoan duỗi tay câu lấy tay bà: "Được, cháu đồng ý với bà nội Phó."
Phó lão phu nhân thừa tanhg xông lên: "Tiểu Hoan Hoan, WeChat của cháu là bao nhiêu? Bà nội thêm bạn với cháu!" Dừng một chút, bà lại nói thêm, "Yên tâm, bà không nói cho tiểu tử kia đâu, cháu cũng không cần cho nó!"
Lê Hoan từ chối không được Phó lão phu nhân, cô lấy di động ra thêm WeChat với bà.
Phó lão phu nhân cầm di động đắc ý khoe với Phó Tây Cố: "Nhìn đi, bà có WeChat của tiểu Hoan Hoan, cháu không có nhé. Cho dù cháu xin bà, xin tiểu Hoan Hoan, chúng ta cũng đều không cho cháu, tức chết cháu đi!"
Phó Tây Cố: "..."
"Bà nội, bà càng sống càng giống đứa trẻ mà." Anh nhướng mày, ánh mắt dừng ở trên sườn mặt Lê Hoan, "Một ngày nào đó Hoan Hoan sẽ đồng ý thêm WeChat của cháu."
Sườn mặt Lê Hoan đối diện với anh, không có nhìn anh, nhưng dù vậy cô vẫn có thể cảm giác được tầm mắt anh dừng ở trên người cô , không cách nào bỏ qua được.
Cô không lên tiếng, chỉ làm như không nghe thấy.
Phó lão phu nhân nhìn thấy, rất là vui sướng khi người gặp họa, bà làm mặt quỷ với Phó Tây Cố : "Phi, nằm mơ đi nhé, tiểu Hoan Hoan sẽ không thêm WeChat của cháu đâu."
Phó Tây Cố chỉ cười không nói.
Phó lão phu nhân khó hiểu, cảm thấy ánh mắt anh có chút kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái chỗ nào bà lại không thể nói.
Tên nhóc lừa gạt này, cứ giả bộ đi! Bà cũng không tin anh có thể nhịn được mà không tới tìm bà.
Bà khinh bỉ.
Lại nhịn không được nói thêm mấy câu với Lê Hoan, mãi đến khi Phó Tây Cố nhắc nhở ngày mai cô còn phải đóng phim, Phó lão phu nhân mới từ bỏ, nắm tay cô đưa cô lên xe Phó Tây Cố.
"Tiểu Hoan Hoan, về đến nhà đừng quên nói một tiếng với bà nội nhé."
"Được ạ."
"Tạm biệt tiểu Hoan Hoan của bà."
"Tạm biệt, bà nội Phó."
Xe khởi động.
Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Phó lão phu nhân vẫn không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ với thím Ngô.
Lê Hoan thu hồi tầm mắt, rũ mắt.
Trong trí nhớ, mẹ cô Lộ nữ sĩ chưa từng như thế với cô, nhưng với Lê Tư Tư thì khác. Mỗi khi Lê Tư Tư rời khỏi biệt thự, Lộ nữ sĩ đều sẽ lưu luyến không rời giống như Phó lão phu nhân vậy.
Nghĩ nghĩ, Lê Hoan nở một nụ cười khó phát hiện.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Không bao lâu sau, cô nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn nói chuyện với Phó Tây Cố.
Phó Tây Cố nhìn cô một cái.
Ngoài cửa sổ, đèn đường lúc sáng lúc tối rơi xuống mặt cô từng đợt bóng mờ, làm cả người cô thoạt nhìn dường như lộ ra một tia yếu ớt, chi dù cô che giấu rất khá.
Anh nhìn cô chớp chớp lông mi.
Phó Tây Cố bỗng nhiên rất muốn cầm tay cô, rất muốn... hôn cô.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, xe dừng.
Anh nghiêng người tới gần.
~~~~~~hết chương ~~~~~~