Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cận thủy lâu đài tựu năng tiên đắc nguyệt: Một thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ là người đầu tiên nhận được một lợi ích hoặc sự thuận tiện nhất định vì nó gần gũi với người hoặc vật nào đó hơn.(Theo Baidu)
"Nói gì vậy? " Dáng vẻ vội vàng nằm sấp lên trên bả vai của Lê Hoan, trong mắt Tần Vãn lóe ra tia sáng hóng chuyện, nhướng mày, ý vị thâm trường hỏi, "Thổ lộ? Hay là..trực tiếp cầu hôn? "
Lê Hoan: "......"
Tần Vãn nhìn chằm chằm vào cô: "Hoan nhi cậu nói đi..."
Lê Hoan im lặng: "Cậu không đi làm biên kịch thật sự là đáng tiếc. "
"Thật không? Nếu không thì... tớ đi học tập rèn luyện một chút? " Tần Vãn cười dịu dàng nói tiếp, "Đừng nói sang chuyện khác, mau nói cho tớ biết Phó Tây Cố nói gì vậy? "
Lê Hoan quay mặt đi.
"Hoan nhi? "
Lê Hoan thở sâu, không biết nói như thế nào, trong đầu hiện ra gương mặt Phó Tây Cố.
"Anh ta nói..." Chớp chớp mắt, tiếng nói của cô hơi thấp, còn có chút cảm xúc không thể hình dung quấn quanh trong đó, "Đầu tư bộ phim này bởi vì kiếm tiền là một trong những nguyên nhân, sửa kịch bản cũng không phải là thuần túy vì tớ, chỉ là thấy tớ có năng lực nên anh cho tớ một cơ hội để không bị mai một mà thôi."
Dừng lại hai giây, cô lại nói, giọng nói thấp hơn: "Anh ta nói cho tớ biết, mặc kệ tớ có nỗi khổ tâm gì, đã lựa chọn thì phải chịu trách nhiệm, dù sao... đằng sau tớ còn có người đại diện, có trợ lý, có đoàn đội, tớ không cô đơn..."
Nói xong lời cuối cùng, cô rũ mắt.
Tần Vãn xoay mặt của cô để cô đối mặt với mình: "Hoan nhi, muốn nghe tớ nói thật một câu không? "
Lê Hoan giật giật môi.
"Tớ cảm thấy được Phó Tây Cố cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, còn rất đúng đấy. " Tần Vãn nhướng nhướng mày, "Đừng phủ nhận, thật ra cậu cũng cảm thấy như vậy, đúng không? "
"Tớ..."
"Giống như tớ vừa mới nói, Hoan nhi, không nên tự tạo áp lực cho chính mình, kể cả sự nghiệp. Đúng là cậu nên vì sự nghiệp của mình mà để tâm, nỗ lực tiến lên, cho dù không vì chính cậu, cũng phải suy xét cho đoàn đội đi theo cậu chứ.... "
Hai tay gối lên trên bờ vai cô, Tần Vãn tiếp tục: "Tại sao phải bởi vì người khác mà kiềm chế mình, bọn họ là bọn họ, cuộc sống của cậu, tất cả đều là của cậu. Hoan nhi, còn nhớ rõ sơ tâm khi cậu tiến vào giới giải trí không? "
Sơ tâm: lòng dạ lúc ban đầu ( không biết dịch sao cho hay nên để từ Hán-Việt luôn)
Sơ tâm...
Đôi mắt Lê Hoan hơi chớp.
Đương nhiên là cô nhớ chứ.
Bởi vì thích...
"Bởi vì cậu thích.... " Tần Vãn cười, nói thay cô, "Cậu thích đóng phim, cũng có thiên phú đó, nhưng cậu nhìn lại mình bây giờ đi, cậu còn có phần sơ tâm, phần mơ ước kia sao?"
Lê Hoan muốn nói có, nhưng sau một lúc lâu, cô vẫn nói không nên lời.
Chỉ vì... cô hoàn toàn mê man.
"Được rồi, suy nghĩ thật kỹ đi, tớ đi tắm trước đây. Tối nay tớ ngủ chung với cậu, hai đứa mình tâm sự về công việc ở nước ngoài." Tần Vãn vỗ vỗ bờ vai của cô rồi đứng dậy đi vào toilet tắm, cũng là muốn để cho cô có không gian suy nghĩ.
Lê Hoan không phải không thừa nhận trong lòng mình đã có chút dao dộng, cho dù là nghe được lời nói của Phó Tây Cố trước khi lên lầu, hay là bây giờ nghe được những lời đó của Vãn Vãn. Tâm tình bị chôn kín dưới đáy lòng dường như muốn xông lên một lần nữa, xông lên mạnh mẽ như thế chẻ tre, chạy thẳng đến trái tim cô.
Dường như nhiệt huyết cũng theo đó xông lên, giống như cảm giác lúc cô chơi đua xe vậy. Nhưng thật ra cũng không giống nhau lắm, chơi đua xe là vì phát tiết, mà phần nhiệt huyết này là vì đam mê và ước mơ của cô.
"Tích" một tiếng, lúc này Wechat vang lên thông báo có tin nhắn.
Lê Hoan hoàn hồn.
Thuận tay cầm lấy điện thoại ở trên bàn trà, ấn mở, thì ra là tin nhắn Wechat đến từ Phó Khanh Khanh--
"Cháu dâu tương lai, nữ thần của tôi, cô đang làm gì vậy? "
Lê Hoan phát hiện tin nhắn của Phó Khanh Khanh có thể làm cho cô thoải mái hẳn ra.
Cô nhịn không được cong môi, dường như gõ tin nhắn cũng nhẹ nhàng nhanh nhảu hơn ngày thường: "Tôi đang suy ngẫm một việc, bây giờ nghĩ thông suốt rồi."
"Chuyện gì? Chẳng lẽ là đồng ý với việc của Phó tiểu nhị cháu tôi? "
Nhìn thấy hai chữ Phó nhị, tim Lê Hoan không khống chế được đập lỡ nhịp.
Cô giải thích: "Không phải, chuyện công việc mà thôi. "
"À......Vậy có nghĩ đến việc hai người các cô ở cùng nhau không? "
"Đúng rồi, dạ dày Phó tiểu nhị hình như không thoải mái nên nhập viện rồi, nếu không thì cô với tôi cùng đi thăm nó nha? "
Tay Lê Hoan dừng lại.
Cô muốn nói không muốn đi, nghĩ một hồi, thay đổi cách dùng từ, cô trả lời: "Thật xin lỗi, tôi không có thời gian. "
Đèn đỏ chuyển xanh, mắt nhìn vào trả lời của cô, Phó Tây Cố cong môi.
"Được. " Anh gửi.
Lê Hoan nhẹ nhàng thở ra, cô rất sợ Phó Khanh Khanh sẽ không quan tâm, nhất định phải kéo cô cùng đi. May là cô ấy không có nhắc lại, sau này có lẽ có chuyện cũng sẽ không gửi tin nhắn đến đây nữa.
Không biết chuyện gì xảy ra, gương mặt của Phó Tây Cố cũng tại giây phút này xuất hiện rõ ràng trong đầu cô, làm thế nào cũng không bỏ ra được, mãi đến khi cô cùng bạn thân Tần Vãn nằm trên giường trò chuyện thì mới chậm rãi biến mất.
Nhưng mà...
Chờ đến đêm khuya khi đi vào giấc ngủ , cô vậy mà... mơ tới Phó Tây Cố và mình.
Đúng ra mà nói, là bốn năm trước anh và cô......
Lê Hoan ngủ cũng không ngon, nhưng ban ngày còn phải quay phim nên vì để có thể có trạng thái tốt, cô đã dậy thật sớm để chạy bộ trên máy chạy bộ.
Tần Vãn thức dậy sau cô hai mươi phút .
Mới đánh răng rửa mặt xong, chuông cửa vang lên.
"Hoan nhi, để tớ mở cửa cho. " Cô ấy kêu lên, ý bảo Lê Hoan tiếp tục chạy đi.
Bởi vì trong tay còn cầm ly uống nước, Tần Vãn không chú ý nhìn mắt mèo, vô thức nghĩ rằng Tiểu Thang tới đón Lê Hoan, trực tiếp mở cửa.
Cửa mở, cô lập tức sửng sốt.
Sau đó Tần Vãn giương môi, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà cười: "Ôi, đây không phải người có tiếng tăm lừng lẫy khắp Nam Thành chúng ta là sống phóng túng, không bị trói buộc, Phó Tây Cố, Phó Nhị công tử sao? Vừa sáng sớm anh tới đây làm gì vậy? "
Cô là biết rõ mà còn cố hỏi, dù sao cô đã sớm quét mắt đến đồ anh cầm trong tay.
Bữa sáng và hoa.
Phó Tây Cố cong môi, cười: "Tôi tới đưa bữa sáng cho hai người. "
"Chúng tôi? "
"Ừ. "
Tần Vãn cố ý làm khó, trực tiếp vạch trần tâm tư nhỏ của anh: "Chẳng lẽ không phải anh chỉ muốn ăn bữa sáng với Hoan nhi nhà tôi, cho nên chuẩn bị phần hai người, nhưng mà không ngờ tôi lại ở đây, làm hư mất chuyện tốt của anh sao? "
Phó Tây Cố cười, không chột dạ chút nào: "Đương nhiên không phải, bây giờ Hoan Hoan sẽ không đồng ý ăn sáng với tôi đâu." Không đợi cô nói chuyện, anh đã lễ phép hỏi, "Bây giờ có thể vào không? "
Tần Vãn cười với anh: "Cái này hả.........Tôi cũng không biết được. " Cô quay đầu, "Hoan nhi, Phó nhị công tử mời chúng ta ăn sáng đấy, có để cho anh vào không? "
Phó Tây Cố nói theo, cũng mặc kệ Lê Hoan có thể nghe thấy hay không: "Hoan Hoan, anh mua bữa sáng em thích ăn, để cho anh xuống bếp tự mình làm thêm chút đồ ăn ngon khác, để cho anh vào nhé, được không? "
Tất nhiên là không ai đáp lại anh.
Phó Tây Cố đợi hai giây, nhíu mày, trực tiếp nhẹ nhàng nói: "Hoan Hoan, em không nói lời nào, vậy... anh mang mấy thứ đó vào rồi liền đi. "
Dứt lời, anh đi vào.
Tần Vãn đối với dáng vẻ tự quyết định của anh, xì mũi coi thường.
Lúc này Lê Hoan đi ra, nhìn thấy Phó Tây Cố, cô không khỏi nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua của mình.
"Anh cầm về đi. " Cô từ chối.
Nếu mà cô nói cái gì chính là cái đó thì Phó Tây Cố không phải Phó Tây Cố.
"Hoan Hoan, em nhất định sẽ thích, anh nếm qua đồ ăn quán này rồi, rất ngon, " Anh tự mình đem bữa sáng mua được đặt trên bàn cơm, lấy từ trong túi ra hai đóa hoa, "Hoan Hoan, tặng cho em."
Vẫn là một đóa hoa hồng có gai và một đóa hoa lưu ly.
Anh cong môi, khóe môi thủy chung chứa ý cười.
Lê Hoan chỉ cảm thấy trong lòng tràn ra một chút bực bội.
"Phó..."
"Lần đầu tiên tôi thấy theo đuổi con gái mà tặng hai đóa hoa này đấy, " Tần Vãn đi đến bên người Lê Hoan, theo thói quen mà ghé vào bờ vai cô, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà hỏi, "Phó nhị công tử, có ý gì vậy...? "
Phó Tây Cố rũ mắt mắt nhìn hai đóa hoa, cuối cùng ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Lê Hoan.
"Hoan Hoan biết rõ. " Anh trầm thấp mà cười.
Tần Vãn rất là phối hợp: "Hoan nhi, có ý gì vậy? "
Lê Hoan đương nhiên biết rõ hai người này đều là cố ý.
"Tớ đi tắm. " Kéo tay Tần Vãn xuống, cô trừng cô ấy, quay người, tâm phiền ý loạn mà đi về phía toilet.
Ánh mắt Phó Tây Cố một mực đuổi theo cô mãi đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
"Nhưng mà... Phó Tây Cố, " Tần Vãn hừ cười, "Theo tôi được biết, chung cư ở đây phải có mật khẩu mới được lên lầu, anh đây là......mua chuộc bảo vệ, hay là mua chung cư đối diện? "
"Dời đến ở cùng một tầng lầu Hoan Hoan là một việc rất vui vẻ. " Phó Tây Cố cười đến vô cùng vô lại, vừa cười vừa lấy bình hoa nhỏ mới mua ra, rót nước, sau đó cắm hoa vào.
Tần Vãn đả kích anh không khách khí chút nào: "Anh cho rằng gần nước thì có được trăng trước sao? "
"Không thử một chút thì làm sao biết? "
Lúc Lê Hoan thay xong quần áo đi ra, liếc mắt liền thấy được Tần Vãn và Phó Tây Cố ngồi đối mặt nhau, Tần Vãn ngồi ở vị trí bên cạnh cô, bữa sáng gần như bày đầy một bàn, mà tào phớ cô thích nhất lại có mặt.
Tào phớ được làm từ đậu tương. Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á. Tại Trung Quốc, có nơi còn ăn cơm chan tào phớ.
"Hoan Hoan, " Vừa thấy cô đi ra, Phó Tây Cố rất tự giác mà đứng lên, "Mau tới ăn. "
Lê Hoan rất muốn bỏ qua anh, thế nhưng dù sao cũng là một người sống sờ sờ, trừ khi cô không nhìn thấy hoặc là anh biến mất thì mới bỏ qua được.
"Hoan nhi, đứng làm gì vậy, mau tới nếm thử bữa sáng..." Tần Vãn cười đến giảo hoạt, dừng vài giây mới ung dung tiếp tục, "Phó nhị công tử vất vả xếp hàng mua được, hương vị cũng không tệ lắm đâu, tớ đói bụng lắm rồi, mau tới đây. "
Lê Hoan bị Tần Vãn mạnh mẽ lôi kéo ngồi xuống.
Người đàn ông còn đứng lấy, một mực nhìn cô.
Lê Hoan rủ mắt xuống.
Tần Vãn nhịn cười: "Ai ai ai, tôi nói Phó Tây Cố, anh không thể ngồi xuống sao? Đứng đấy ảnh hưởng đến chúng tôi ăn sáng đấy. "
Ánh mắt Phó Tây Cố sáng rực: "Hoan Hoan không cho ngồi thì tôi làm sao dám ngồi xuống chứ? Phải nghe Hoan Hoan nói, không thể làm cô ấy tức giận, tôi không muốn làm cho cô ấy không vui. "
Lê Hoan: "..."
Thật sự là quá đủ rồi!
"Hoan Hoan..."
"Phó Nhị công tử, " Lê Hoan hít sâu, nụ cười nhẹ nhàng cắt ngang anh, giọng điệu rất là dịu dàng, "Không muốn chọc tôi tức giận, muốn nghe lời của tôi thật không? Được, vậy anh nghe rõ ràng đây, bây giờ anh có thể đi, anh vừa đi khỏi, tôi sẽ không tức giận. "
Phó Tây Cố không thấy xấu hổ chút nào.
"Thế nhưng mà Hoan Hoan, " Anh sâu kín thở dài, "Không nhìn thấy em, anh sẽ khó chịu cả ngày, em cũng không muốn anh đây cả ngày đều đi theo em đúng không? "
"Uy hiếp tôi sao? "
"Tất nhiên không phải, anh chỉ là muốn biểu đạt nỗi nhớ đối với em mà thôi. "
Lê Hoan cầm lấy chiếc đũa, lực đạo lặng yên không một tiếng động tăng thêm.
"Phụt! " Tần Vãn ở một bên thật sự nhịn không được cười ra tiếng, cô tất nhiên là thấy được động tác của Lê Hoan, dù là cực kỳ nhỏ.
Cô thật sự là rất lâu rồi chưa thấy có ai có thể tác động đến Hoan nhi nhà cô, còn để cho Hoan nhi lộ ra một mặt móng vuốt sắc bén như thế này.
Chậc...
Cô nháy mắt ra hiệu với Lê Hoan:
"Hoan nhi, cậu nói đi, rốt cuộc có muốn cho Phó nhị công tử ngồi xuống không hay?"
X X X X X X X X X X X X X X X X X X X X
Lời tác giả:
Đoán xem Phó nhị của chúng ta có thể thành công ăn bữa sáng với Hoan Hoan hay không nào? O(∩_∩)O~