Chẳng lẽ anh muốn...
Nấu cơm cho cô ăn sao?
"Anh..."
"Hoan Hoan, em còn chưa ăn cơm mà, đúng lúc anh cũng chưa ăn. Anh mua rau rồi này, đều là đồ tươi đấy, anh muốn làm cơm cho em ăn." Người đàn ông vượt lên trước một bước, nói xong thì cũng không đợi cô trả lời mà trực tiếp đi lướt qua cô vào trong phòng.
"Hoan Hoan, chờ anh một xíu thôi, nhanh lắm. Em có thể xem kịch bản hoặc là ngồi chơi một lát, đói thì ăn chút trái cây hoặc là uống nước. Đúng rồi, anh mua anh đào em thích ăn cho em đấy."
Hoàn toàn không xem mình là người ngoài.
Nói xong, anh đi vào phòng bếp, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau bức tường.
Lê Hoan đứng ở trước cửa, thở dài một cái rồi đóng cửa lại.
Ngồi xuống ghế sa lon, chưa kịp ấm ghế thì đã thấy người đàn ông bưng một đĩa trái cây đã rửa sạch đi tới trước mặt cô, không chỉ có anh đào, còn có việt quất, ô mai,... Tóm lại đều là thứ cô thích ăn.
Cánh môi khẽ nhúc nhích, Lê Hoan muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đã để trái cây xuống rồi đi mất.
Trong phòng bếp nhanh chóng truyền đến tiếng vang bận rộn.
Phòng bếp là kiểu mở, chỉ cần Lê Hoan ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Phó Tây Cố.
Nhưng cô không làm.
Cô nhìn qua đĩa trái cây, tươi đẹp ướt át, nhìn đã muốn làm cho người ta cắn một cái. Suy tư một lát, cuối cùng cô vẫn cầm miếng ô mai bỏ vào trong miệng.
Rất ngọt, ăn rất ngon.
Chớp lông mi, Lê Hoan cảm thấy không thể hình dung ra tâm tình bây giờ của mình, có một loại cảm giác... rất kỳ quái, rất vi diệu .
Thời gian dần trôi qua, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức dường như biến thành một giọng nói, một giọng nói dụ dỗ, dụ dỗ cô ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp kia.
Cô len lén liếc nhìn một cái...
Cái giọng nói kia lại từng chút một dụ dỗ cô.
Động tác bóp hạt việt quất dừng lại. Trái tim lặng yên đập mạnh hơn, cuối cùng, Lê Hoan vẫn ngẩng đầu lên nhìn.
Trong tầm mắt của cô, lưng anh đối diện với cô, anh đang cúi đầu rửa rau, giống như rất tập trung. Sau khi rửa xong, anh quay người bật lửa, chuẩn bị xào rau.
Bóng lưng của anh mạnh mẽ, cao ngất.
Nhìn một chút, Lê Hoan lại dần dần hoảng hốt, mãi đến khi người đàn ông xoay người lần nữa, vô tình đối diện ánh mắt của cô, cô mới giật mình mà hoàn hồn.
Cách một khoảng nhưng cô vẫn thấy rõ ràng vui vẻ trong mắt người ấy.
Bỗng nhiên tim đập hẫng một nhịp.
Lê Hoan quay mặt, dời mắt. Cho dù cố hết sức giả bộ bình tĩnh nhưng chỉ có cô biết rõ, giờ phút này tim của cô đập vô cùng nhanh, hoàn toàn không khống chế được nữa.
Muốn tiếp tục ăn trái cây, nhưng không biết tại sao, trái cây hình như lại trở nên nóng phỏng tay.
Hít sâu một hơi, cô dứt khoát bỏ xuống, lấy kịch bản trong túi ra định xem kịch bản. Bất kể là quay phim hay là xem kịch bản, từ trước đến nay cô đều có thể làm hết sức chăm chú, tập trung tinh thần trăm phần trăm.
Nhưng lúc này đây, cô làm không được.
Cô bị ảnh hưởng.
Cho dù người đàn ông trong phòng bếp không nói với cô câu nào, ngoại trừ xào rau thì cũng không phát ra âm thanh gì, thậm chí anh cũng không có nhìn cô, nhưng cô... vẫn không ổn định tâm trạng được.
Đến cuối cùng, loạn ý tăng lên, một chữ cô cũng không đọc vào.
"Hoan Hoan, có thể ăn rồi."
Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn trêu người của Phó Tây Cố chợt vang lên.
Lê Hoan vô thức men theo thanh âm nhìn về nơi phát ra, một giây sau, cô chạm phải con ngươi đầy ý cười của anh. Ý cười quá sâu, dường như muốn lôi kéo cô cùng trầm luân.
"Hoan Hoan, rửa tay rồi ăn cơm." Ánh mắt Phó Tây Cố nhìn cô sáng rực, anh cười nhẹ nhắc nhở, "Anh chờ em."
Cho đến lúc này Lê Hoan mới để ý đến thức ăn trên bàn.
Rượu đỏ, bò bít-tết, món tráng miệng ngọt, nến, còn có súp.
Trong nháy mắt, trong đầu cô lập tức toát ra bốn chữ--
Bữa tối dưới ánh nến.
Trong tiếng Trung thì chỉ có chữ thôi 烛光晚餐
Trong thoáng chốc, người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, vươn tay về phía cô.
"Hoan Hoan."
Vô cùng ga lăng.
Lê Hoan lại hoảng hồn.
"Tôi đi rửa tay." Tránh đi ánh mắt của anh, cô đứng dậy, trực tiếp đi về hướng toilet, gần như chạy trối chết.
Sau lưng, Phó Tây Cố nở nụ cười.
Đi đến toilet, Lê Hoan nhìn mình trong gương, cảm thấy không điều khiển được nhịp đập của con tim nữa rồi, mà hình ảnh Phó Tây Cố vươn tay về phía cô lại cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô nữa chứ.
Cô thở ra một cái thật dài.
Cô cho là mình đã chuẩn bị xong tâm lí, nhưng mà lúc bước chân ra ngoài, cô phát hiện mình vẫn vô cùng khẩn trương.
Cô rất sợ, sợ một lát nữa lúc ăn cơm Phó Tây Cố sẽ vẫn nhiễu loạn tinh thần của cô, sợ chính mình...
Nhưng mà ngoài ý muốn chính là, bữa tối dưới ánh nến này, tuy bầu không khí hơi lộ ra mập mờ, nhưng Phó Tây Cố không nói lời nào, ngoại trừ lúc bắt đầu anh giúp cô kéo ghế, giúp cô múc canh, sau đó anh vô cùng yên tĩnh, giống với lúc trong phòng bếp.
Lê Hoan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cúi đầu xuống, cô cũng yên lặng mà ăn.
Cô không biết là, Phó Tây Cố nhìn cô rất nhiều lần. Mỗi lần nhìn cô, vui vẻ trên khóe môi lại sâu thêm một ít, đó là một loại thỏa mãn.
Nửa giờ sau, bữa tối yên tĩnh chấm dứt.
Lê Hoan đứng dậy chuẩn bị thu dọn, Phó Tây Cố lại nhanh hơn cô một bước.
"Đưa anh," Phó Tây Cố ngăn cản cô, tiếng nói thản nhiên nhưng vẫn chứa đựng vui vẻ như lúc nãy, "Tay con gái không nên làm những thứ này, anh có thể. Hoan Hoan, em đi nghỉ ngơi đi, nhé?"
Nói xong, anh cũng không đợi cô nói cái gì, thu dọn bát đĩa trực tiếp đi về phía phòng bếp.
Lê Hoan nhìn bóng lưng của anh, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào, cầm lấy kịch bản, cô đứng dựa vào tường, vừa đứng vừa xem.
Chưa đầy một phút, tiếng nước chảy đã vang lên.
Khác với lúc trước đó là, rất kỳ quái, lúc này đây, cô không có không tập trung, chỉ là khi Phó Tây Cố dọn dẹp phòng bếp xong đi ra, cô vẫn có chút khẩn trương nho nhỏ mà thôi.
Thực tế, anh còn đi về phía cô.
Đứng lại trước mặt cô, Phó Tây Cố rũ mắt nhìn cô, không nói gì. Mãi đến khi bắt được tia bối rối và khẩn trương trong mắt cô, anh mới trầm thấp cười cười: "Hoan Hoan, em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi về đây, có việc thì có thể gọi điện thoại cho anh, đêm nay anh ở đối diện."
Đến cùng vẫn không nhịn được, anh trêu chọc cô: "Hoan Hoan, vì sao đêm nay vẫn không dám nhìn anh, hửm?"
Âm cuối nâng cao, nguy hiểm lại chọc người.
Tim Lê Hoan phút chốc nhảy dựng.
"...Không có," Thở phào một hơi thật nhỏ, cô buộc mình ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lại anh, "Anh muốn gì nữa, thời gian không còn sớm, anh có thể về rồi, tôi còn có việc muốn..."
"Sử dụng xong liền đuổi? Hoan Hoan, có phải em tuyệt tình với anh quá rồi không?"
"..."
Khóe môi dần dần cong hơn, Phó Tây Cố kìm lòng không được vươn tay, nhưng mới nhúc nhích, anh vẫn nhịn lại được.
"Được, anh đi." Anh ra vẻ thất vọng.
Dứt lời anh quay người.
Bóng lưng... có chút cô đơn.
Lê Hoan không chút suy nghĩ kêu lên: "Phó Tây Cố!"
Anh xoay người qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Như mới hoàn hồn, hoặc như có một tâm trạng khác phát sinh, Lê Hoan quay mặt đi, hiếm khi nói chuyện không tự nhiên: "Cám ơn anh về... bữa tối đêm nay."
Phó Tây Cố nở nụ cười, tiếng nói trầm hơn vài phần: "Hoan Hoan, không có gì đâu. Nếu như em thích thì anh có thể nấu cơm cho em mỗi ngày, em thích ăn món nào anh làm cho em món đó."
Lê Hoan giật giật môi.
Đến khi cô hoàn hồn thì trong nhà đã không còn bóng dáng của anh nữa.
Yên tĩnh bao phủ cả không gian, chỉ còn nghe được tiếng tim đập và tiếng hít thở của cô mà thôi.
Trong đầu hiện lên những việc liên quan đến Phó Tây Cố trong ngày hôm nay, hình như... nó khiến cho cô thấy được nhiều mặt của anh. Có có chút hoảng hốt nhưng lại không phải vì thế mà hoảng hốt.
Cô bỗng nhiên nghĩ--
Tình cảm không phải là anh tình em nguyện sao? Cả đời dài như vậy, đâu phải mỗi đôi tình nhân yêu đều có thể đi đến cuối cùng, cho nên, sợ cái gì chứ?
Đời người nếu cứ sợ tới sợ lui như vậy thì còn gì thú vị nữa chứ?
Nghĩ như thế, Lê Hoan chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra. Rồi sau đó lơ đãng liếc mắt, cô nhìn thấy Phó Tây Cố tặng cô trên đường về khi nãy.
Hình như kìm lòng không được, hoặc như bị dẫn dụ, cô đi tới.
"Ong-ong-ong--"
Điện thoại đặt trên bàn trà vang lên ngay lúc này.
Vang lên dồn dập.
~~~~~~hết chương ~~~~~~
Lời editor:
Chị Hoan Hoan của chúng ta liệu có đồng ý với anh Tây Cố hay không đây???