Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

chương 35: ở lại bồi dưỡng tình cảm với cô.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Câm miệng!" Phó Khanh Khanh từ sau lưng Phó Tây Cố đi tới, ngạo nghễ hất cằm, vẻ mặt xem thường nói, "Cô tốt bụng như vậy sao? Rõ ràng là một bông sen trắng thực thụ, vậy mà cũng có mặt mũi vu oan cho Lê Hoan nhà tôi?"

Lê Tư Tư nghẹn một hơi ở yết hầu, khuôn mặt tức đến nỗi hồng cả lên.

"Tôi..."

"Cô cái gì...?" Phó Khanh Khanh hừ nhẹ, ánh mắt quét cô ta từ trên xuống dưới, chợt nghĩ đến cái gì, cô cười nhạt một cách khinh thường, "Ai mà dám vượt mặt Lê Tư Tư đây, toàn diễn những nhân vật ngây thơ thảo mai, nói về lừa người, cô giành giải nhì thì ai dám tranh giải nhất chứ...."

"Đúng không? Phó tiểu nhị." Quay đầu, cô cười dịu dàng với Phó Tây Cố.

Lồng ngực Lê Tư Tư phập phồng kịch liệt, giờ phút này đây, cô ta hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ, cô ta chỉ muốn nói ra những lời làm hại đến Lê Hoan mà thôi.

"Không phải đâu Phó nhị công tử, Lê Hoan chị ta..."

Lời nói còn dư lại đã bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Tây Cố ép xuống.

Cho dù người đàn ông này không nói cái gì nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy... sợ hãi!

"Tôi..." Theo bản năng cô ta lui về sau một bước, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, "Tôi..."

Sắc mặt cô ta trắng bệch.

Phó Tây Cố không liếc nhìn cô ta một cái.

"Những việc trước kia chúng ta từ từ tính sổ một lượt." Môi mỏng của anh nhẹ nhàng nói ra một câu.

Rõ ràng giọng nói của anh rất bình tĩnh, không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì, nhưng Lê Tư Tư lại nhận ra uy hiếp trong đó, tim đập cuồng loạn, cô ta bất an, run rẩy xoắn chặt ngón tay.

"Tư Tư..." Lộ Vận Nhân đau lòng cầm chặt tay cô ta, ép xuống tâm trạng không thể hình dung đối với Phó Khanh Khanh và Phó Tây Cố rồi nói, "Thật xin lỗi, Tư Tư... không hiểu chuyện, hai người đừng để bụng, tôi sẽ..."

"Lớn như vậy mà còn không hiểu chuyện sao? Cô ta là một đứa bé to xác à?" Phó Khanh Khanh trào phúng không che giấu chút nào.

Bị châm chọc, sắc mặt Lộ Vận Nhân cũng lúc đỏ lúc trắng.

"Cô..."

Lời còn chưa dứt, tay đã bị hất mạnh ra.

Lộ Vận Nhân sững sờ, sau đó đuổi theo: "Tư Tư!"

"Tư Tư!"

Lộ Vận Nhân đuổi kịp Lê Tư Tư lúc cô ta chuẩn bị mở cửa xe.

"Tư Tư!" Bà dùng sức bắt lấy tay của cô ta, vừa tức giận lại vừa đau lòng, nhìn khuôn mặt kia của cô ta, chua xót dâng lên, giọng nói của bà trở nên run rẩy, "Nói cho mẹ biết rốt cuộc là tại sao vậy? Nó là chị của con kia mà! Tại sao con phải làm những việc đó chứ!"

"Chị ta không phải!" Lê Tư Tư gào thét.

Lộ Vận Nhân ngơ ngẩn, bà nhìn người xa lạ trước mặt mà không nói nên lời.

Bà cảm thấy chua xót, đôi mắt lại đỏ lên lần nữa..

"Tư Tư..."

Hàm răng cắn mạnh môi, nhìn vẻ mặt thất vọng của bà, đầu óc Lê Tư Tư vang lên những tiếng ong ong ong, trong lúc xúc động buộc miệng thốt ra: "Phải! Chính là con đã chèn ép chị ta đó! Những việc kia đều là do con làm ! Con cũng cố ý đẩy chị ta xuống nước ! Vì sao à? Bởi vì con ghét chị ta! Con thà không có một người chị như chị ta! Con ghét..."

"Chát--"

Một cái tát giòn tan vang lên .

Thời gian dường như dừng lại.

"Tư Tư..." Bàn tay đánh cô ta của Lộ Vận Nhân vẫn còn đang run rẩy.

Trong mắt Lê Tư Tư tràn đầy oán hận.

Hất mạnh bàn tay đang muốn sờ mặt mình của Lộ Vận Nhân, cô ta bụm mặt, xoay người bỏ chạy.

"Tư Tư!"

"Lê Hoan!" Phó Khanh Khanh tay chân nhanh nhẹn nhân lúc Lê Hoan muốn đóng cửa chui vào, cười vô cùng đáng yêu, "Buổi sáng tốt lành, tôi tới thăm cô này. Thế nào, vui mừng đến mức kinh ngạc luôn chứ gì, sao lại không vui được chứ?"

Không đợi cô nói chuyện, cô ấy đã quay đầu vươn tay khiêu khích Phó Tây Cố: "Phó tiểu nhị, đưa đồ cho cô, cháu có thể biến đi rồi."

Phó Tây Cố nhìn về phía Lê Hoan, nhưng từ đầu đến cuối Lê Hoan đều không liếc anh một cái, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

Trong lòng buồn bực, anh đưa cái túi trong tay cho Phó Khanh Khanh.

Phó Khanh Khanh nhíu mày với anh, vừa nhận lấy đồ liền lập tức đóng sầm cửa lại.

Xoay người, cô cười dịu dàng: "Lê Hoan, nhất định cô chưa ăn sáng phải không? Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng!"

Lê Hoan bị cô dắt đi vài bước, lập tức đứng lại.

"Làm sao vậy?" Vẻ mặt Phó Khanh Khanh khó hiểu.

Lê Hoan rút bàn tay bị cô nắm về, nhìn ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Cám ơn cô đã tới thăm tôi, nhưng tôi không đói bụng, thật xin lỗi."

Ngụ ý gián tiếp đuổi khách.

Phó Khanh Khanh đương nhiên hiểu được, nhưng cô mặc kệ.

"Cô không đói nhưng tôi đói," Cô vô tội nháy mắt mấy cái, "Lê Hoan, cô biết không? Mỗi lần đến cuối tuần tôi đều muốn ngủ nướng, ai cũng không thể gọi tôi dậy sớm đâu, nhưng hôm nay vì tới thăm cô mà tôi cố ý dậy sớm đấy! Vậy mà cô muốn đuổi tôi về hay sao?"

Lê Hoan nhấp môi, dứt khoát nói thẳng: "Tâm ý của cô tôi nhận, tôi cũng biết ơn khi cô vì tôi mà hy sinh lớn như vậy, nhưng mà vẫn xin lỗi, tôi...."

"Tôi biết bây giờ cô không muốn nhìn thấy người Phó gia phải không?" Khuôn mặt Phó Khanh Khanh oan ức lại vô tội,"Nhưng mà chọc giận cô là tên nhóc xấu xa Phó tiểu nhị kia cơ mà, không phải là tôi, sao cô có thể giận lây tới tôi?"

Cô thở dài, trực tiếp ngồi xuống sa lon trước mặt Lê Hoan.

"Lê Hoan, cô không thể qua cầu rút ván như vậy được," Cô nghiêm túc nhấn mạnh, "Lúc trước cô vì Dịch Miên Miên mà nhất quyết không chịu rời khỏi bệnh viện, bây giờ đổi thành tôi, tôi quyết định sẽ học theo tinh thần của cô, sẽ chết da nát mặt dính lấy cô không đi."

Nghĩ nghĩ, cô lại lắc đầu nói: "Không đúng, tính chất lại không giống nhau, lần trước là cô muốn tôi tha cho Dịch Miên Miên một con đường sống nhưng tôi thì khác, hôm nay tôi tới không phải là làm thuyết khách cho tên nhóc Phó tiểu nhị xấu xa kia."

"Thật đấy!" Cô gật mạnh đầu thề thốt, còn đặc biệt nhấn mạnh, "Tôi sẽ không nói giúp nó một chữ... ngay cả một dấu ngắt câu cũng không! Đáng đời nó, ai bảo chọc cô tức giận chứ. Tuy tôi không biết nó đã làm gì khiến cho cô giận nhưng việc này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi chửi mắng nó! Lê Hoan, cô tin tôi không?"

Ánh mắt cô sáng rực mà nhìn Lê Hoan, mặt dày uy hiếp: "Cô không tin tôi phải không, tôi... tôi phải đi tạo phiền phức cho Dịch Miên Miên! Tuy gần đây cô ta ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng cô cũng biết tính tình của cô ta chịu không được kích thích mà, lỡ như tôi gây sự..."

"Cô muốn dạy dỗ nó như thế nào thì tùy." Lê Hoan thản nhiên nói.

Phó Khanh Khanh: "..."

"Lê Hoan!" Cô tức giận, "Tôi giận thật đấy..."

Cô nói xong liền giả vờ bụm mặt khóc: "Lê Hoan, cô thật xấu tính, cứ luôn chà đập tấm chân tình của tôi... Uổng công tôi còn lo lắng khi biết cô bị bệnh. Thật là... đau lòng mà..."

Lông mi Lê Hoan bất đắc dĩ chớp một cái.

"Tôi tin cô," Cô mở miệng, cắt đứt suy nghĩ đang trôi xa dần của mình, "Không phải rất đói sao? Ăn sáng thôi."

Tiếng nói vừa dứt, Phó Khanh Khanh liền thả tay xuống, hai mắt sáng lên.

"Thật hả?"

"Ừ."

Phó Khanh Khanh lập tức vui vẻ ra mặt, không nói hai lời lập tức đứng dậy kéo Lê Hoan ngồi xuống ghế sa lon, mở túi thức ăn ra.

"Tôi nói cô nghe nha, toàn bộ thức ăn ở đây đều là do Phó..." Khi hai chữ 'tiểu nhị' xém chút nữa thốt ra, cô hắng giọng,"Đều là do Phó Khanh Khanh tôi sáng sớm xếp hàng mua đấy, có phải tôi rất tốt với cô hay không?"

Mùi thơm lặng lẽ tràn ngập trong không khí.

Lê Hoan nhìn sang, món nào cũng là đồ cô thích ăn.

Bỗng nhiên cô hoảng hốt, nhớ tới những món ăn bày trên bàn cơm lúc nãy phần lớn đều là món Lê Tư Tư thích ăn.

Cô biết rõ những món này có lẽ đều là do người đàn ông kia chuẩn bị.

"Cám ơn." Thu hồi suy nghĩ, cô thấp giọng nói, chỉ làm như không biết, .

Hai mắt Phó Khanh Khanh sáng vô cùng: "Không có gì đâu Lê Hoan, cô thích ăn là tốt rồi, cô là người bệnh, cô lớn nhất! Thế nào, có phải tôi rất hiểu cô hay không? Có phải tôi không ngang ngược bướng bỉnh như trong lời đồn không?"

Thoáng một cái, cô tiến đến trước mặt Lê Hoan, bày ra dáng vẻ cầu được khen ngợi.

Ánh mắt của cô ấy giảo hoạt lại trong trẻo, Lê Hoan nhìn vào, cảm thấy tâm trạng không tốt từ ban sáng đến giờ dường như biến mất.

"Phải." Hơi cong cong môi, cô gật đầu.

Phó Khanh Khanh vui vẻ không chịu được: "Tôi nói rồi mà, Phó Khanh Khanh tôi tốt như vậy, người gặp người thích, đâu có hư hỏng như bọn họ nói, chắc chắn là đám người đó ghen ghét tôi," Cô vừa đắc chí khoe khoang, vừa đem đũa đưa cho Lê Hoan, "Đũa của cô này, chúng ta ăn thôi!"

"Cám ơn."

"Không cho phép khách sáo với tôi, nếu không thì tôi giận cô đó! Có nghe hay không hả?"

"Được."

Cho dù không muốn ăn lắm nhưng Lê Hoan vẫn nhận lấy đũa, cô ăn rất chậm mà cũng rất ít.

Khóe mắt Phó Khanh Khanh vẫn luôn quét tới chỗ cô, nhìn thấy dáng vẻ ăn không vào của cô, không khỏi liền nghĩ đến tên cháu trai đáng nguyền rủa ở ngoài cửa kia của cô.

Haiz.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, thật sự là không làm cho cô bớt lo mà.

Cô nhịn không được lại thầm mắng Phó Tây Cố thêm vài lần nữa.

Lê Hoan ăn vô cùng nhã nhặn, toàn bộ bữa ăn không phát ra âm thanh cũng không nói chuyện, mỗi lần Phó Khanh Khanh có ý muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của cô ấy thì cô vẫn đành nuốt toàn bộ trở vào.

Cô thề, chắc chắn đây là bữa ăn sáng dày vò cô nhất từ trước đến nay.

Khổ sở ăn xong, nhìn thấy Lê Hoan thu dọn, cô vô thức nói ra: "Để đó cho tôi, bây giờ cô là người bệnh mà."

"Không cần, tôi không sao, cũng không cần nuông chiều tôi như vậy." Lê Hoan từ chối.

Phó Khanh Khanh nháy mắt mấy cái.

"Lê Hoan..." Cô kéo dài giọng gọi cô ấy, "Nếu không chúng ta..."

Lê Hoan quay đầu: "Nếu như cô muốn nói chuyện về Phó Tây Cố thì tôi sẽ không cho cô ở lại đâu."

Phó Khanh Khanh: "..."

"Không có!" Cô giả ngu phủ nhận, "Đang vui tự nhiên nói tới nó làm gì? Tôi đang muốn hỏi cô hôm nay không đi tới phim trường, muốn ở nhà nghỉ ngơi phải không?"

"Tôi..."

"Tôi hỏi đạo diễn rồi, ông ấy nói cho cô nghỉ hai ngày tịnh dưỡng!"

Ngụ ý rằng đừng nghỉ đến việc nói dối để đuổi tôi đi.

Lê Hoan chỉ đành gật đầu: "Ừ."

Phó Khanh Khanh nở nụ cười, lập tức được đằng chân lân đằng đầu: "Vậy thì tốt quá! Hôm nay tôi cũng không đi đâu, bị người khác cho leo cây rồi, vậy tôi sẽ ở lại đây với cô! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm phiền cô! Tôi sẽ im lặng để cho cô khỏi phải bực mình."

"Lê Hoan Lê Hoan, cô để cho tôi ở lại đi, tôi cảm nhận được hai chúng ta mới gặp đã thân, cô không biết đâu, tôi thích tính cách của cô lắm! Tôi nhất định phải ở lại bồi dưỡng tình cảm để trở thành bạn tốt với cô!" Cô ấy dứt khoát ôm tay Lê Hoan làm nũng.

Lê Hoan bị cô nài nỉ đến mức bó tay, cuối cùng đành đồng ý, cho dù lý trí nói cho với cô rằng không được đồng ý.

Cũng may Phó Khanh Khanh làm đúng như lời cô ấy nói là không làm phiền cô, chỉ im lặng nằm trên ghế sa lon xem tạp chí lướt điện thoại.

Cứ như vậy, nháy mắt đã đến trưa.

Đang chơi điện thoại, bỗng nhiên Phó Khanh Khanh chau mày ôm bụng: "Không được không được, tôi giống như bị tiêu chảy rồi, tôi đi toilet đây, tôi đặt mua thức ăn bên ngoài rồi đấy, cô nhớ lấy giúp tôi nha."

Cô nói xong liền xông vào toilet.

Mà cửa toilet vừa đóng lại, chuông cửa liền vang lên.

Lê Hoan không nhúc nhích.

Cô nhìn về phía cửa, dự cảm mãnh liệt rằng--

Ngoài cửa là Phó Tây Cố.

~~~~~~hết chương ~~~~~~

E

ditor lảm nhảm:

Mọi người có thắc mắc là tại sao tuần đây t lại siêng thế hông Bởi vì đăng hết tuần này là t gác bút ôn thi rồi nhé. Nên tuần đây sẽ đăng mỗi ngày một chương, hết tuần này thì chúng ta hẹn nhau ngày / nhé

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio