Cả người Lê Bằng Trình đều run rẩy.
Làm sao ông tin được đây?
Nhưng ông biết rõ Phó lão phu nhân cần chi đêm hôm khuya khoắt lại vô duyên vô cớ tới nơi này, nói những lời này, bà cũng chẳng cần lừa gạt ông làm gì, cho nên ông lại càng không chấp nhận được.
Vợ của ông, làm sao lại…
“Vận Nhân!”
“Lê tổng,” Phó lão phu nhân cắt ngang ông, lúc mở miệng giọng nói đã lạnh đi nhiều, “Tôi tới đây không phải muốn nghe anh dạy dỗ người khác. Hơn nữa ai biết anh có giống với Lê phu nhân hay không, trước mặt người ngoài thì giả vờ dạy dỗ trách mắng, sau lưng thì lập tức quên mất, cuối cùng đổ toàn bộ tội trạng lên trên đầu tiểu Hoan Hoan.”
Lê Bằng Trình khẽ giật mình.
Ý của lời này…
“Phó lão phu nhân…”
Phó lão phu nhân không trả lời nhưng ánh mắt thì vẫn luôn nhìn vào Lê Tư Tư không nói câu nào từ lúc đi vào tới giờ. Giờ phút này sắc mặt của Lê Tư Tư không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung nữa rồi.
Nhưng bà biết rằng sắc mặt Lê Tư Tư khó coi chỉ là bởi vì mọi việc bị bà phanh phui ra ánh sáng, cô ta đang sợ hãi chứ không phải là áy náy.
Bị một đôi mắt trải nhiều sự đời nhìn chằm chằm như vậy, Lê Tư Tư chỉ cảm thấy càng thêm sợ hãi. Cô ta muốn tránh đi, thậm chí là muốn quay người chạy đi, nhưng mà hai chân của cô ta như là bị đóng đinh, không thể nào nhúc nhích được.
Trong nháy mắt, máu trong cơ thể dường như ngừng lưu thông.
“Con…”
Phó lão phu nhân a một tiếng, cười: “Lê tiểu thư, tôi tới đây không phải để nghe cô giải thích, càng không phải tới nghe cô ‘tố khổ’. Tôi đến là muốn nói cho cô biết, cho dù toàn bộ Nam Thành chỉ còn lại một cô gái là cô, cho dù tất cả mọi người đều không muốn gả cho Tây Cố của tôi ngoại trừ cô thì chúng tôi cũng tuyệt đối không chấp nhận cô. Đừng nói tới con cháu nhà quyền quý, cho dù là con cháu gia đình bình thường thì cũng vô cùng xem trọng nhân phẩm.”
Chấp nhận…
Nhân phẩm…
Những câu nói dường như nhẹ nhàng nhưng khiến cho khuôn mặt Lê Tư Tư trắng bệch lạ thường, cô ta nóng lòng muốn nói cái gì, nhưng một câu khiến cô ta khó chịu lại phát ra——
“Nhân phẩm của Lê tiểu thư như vậy, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta ghét thôi, Phó gia chúng tôi thấy mình không trèo cao nổi, lỡ như cô không vui rồi lại hãm hại chúng tôi thì sao?”
Hô hấp bỗng nhiên cứng lại, một giây sau, cả người Lê Tư Tư run rẩy mãnh liệt.
Dường như Phó lão phu nhân không nhìn thấy.
Bà lại nhìn về phía Lộ Vận Nhân: “Lê phu nhân, ba mẹ thiên vị là việc thường thấy, tôi có thể hiểu được. Tôi cũng thế, tôi cũng thiên vị với nhiều cháu trai cháu gái, ai cũng biết tôi thích nhất là đứa cháu Tây Cố có thanh danh hỗn độn trong miệng các người đấy.”
Lộ Vận Nhân thở dồn dập: “Cháu…”
Phó lão phu nhân vẫn cắt ngang bà: “Nhưng ít nhất tôi vẫn công bằng. Loại thiên vị như của Lê phu nhân thật đúng là hiếm thấy, mà buồn cười hơn nữa là Lê phu nhân lại cho rằng mình không hề bất công.”
Con ngươi Lộ Vận Nhân co rụt lại!
“Lê phu nhân, tôi xin mạo muội hỏi một câu, Tiểu Hoan Hoan là con gái ruột của cô ư?”
“Cháu… cháu…”
Lộ Vận Nhân không nói được tiếng nào.
Phó lão phu nhân cũng không có tâm trạng nghe bà giải thích, bà đứng dậy.
“Lê tổng,” Bà thu lại vui vẻ trên mặt, phát ra khí thế lạnh lùng uy nghiêm, không muốn giả vờ với đám người này nữa, “Bởi vì nhân phẩm của Lê tiểu thư không được tốt, với lại tôi cũng không đồng tình với cách hành xử của Lê phu nhân, vì thế hôn ước của hai nhà chấm dứt vậy. Ngày mai tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho ba anh nói rõ việc này, như vậy sẽ không gây khó dễ cho Lê phu nhân và Lê tiểu thư.”
“Phó lão phu nhân…”
Phó lão phu nhân khoát tay: “Lê tổng, anh không biết chứ tôi thật sự rất thích con bé Lê Hoan kia, nếu như không phải con bé bị hiếp đáp quá đáng thì tôi cũng sẽ không tới đây làm phiền đâu. Hơn nữa, tôi có lời muốn nói với Lê tổng và Lê phu nhân, nếu như các người thật sự cảm thấy Lê Hoan chướng mắt thì để con bé rời khỏi Lê gia đi, tôi có thể nhận con bé làm cháu gái. Có tôi yêu thương con bé dù sao cũng tốt hơn việc ở lại cái nhà này rồi chịu ấm ức.”
Mỗi chữ mỗi câu trong lời của bà đều vô cảm, sắc mặt của bà cũng vô cùng thản nhiên. Nhưng càng như thế, Lê Bằng Trình càng cảm thấy như bị vả vào mặt, áy náy và tức giận trong lòng càng tăng lên gấp bội.
“Phó lão phu nhân, cháu…”
“Nói đến đây thôi, tôi phải về rồi,” Phó lão phu nhân không để cho ông có cơ hội giải thích, quay đầu ý bảo Cao Địch đang xem kịch vui nãy giờ đi về với bà, “Đúng rồi…”
Nghĩ đến cái gì, bà nói tiếp: “Lê tổng, nhớ hỏi con gái cưng của anh ngoại trừ chuyện này thì những năm qua… nhất là hai ngày trước đã làm gì với Lê Hoan, mà tại sao Lê Hoan lại vẫn luôn nhẫn nhịn cô ta, sao không tranh giành cướp đoạt cái gì của cô ta cả.”
Câu nói cuối cùng, bà nhìn vào Lộ Vận Nhân mà nói.
“Chúng ta đi thôi.” Bà nói với Cao Địch.
Cao Địch gật gật đầu, lúc đi ngang qua Lê Tư Tư, giống như là chợt nhớ đến cái gì đó, cô dừng lại tươi cười dịu dàng với cô ta. Mãi đến khi nhìn thấy cơ thể cô ta phát run thì cô mới nói với Lê Bằng Trình: “Chú Lê à, cháu sợ Lê tiểu thư bận rộn nhiều việc, lại sợ Lê phu nhân thiên vị đến cùng nên cháu quyết định nói cho chú biết. Mấy năm nay Lê tiểu thư ỷ vào thế lực của Lê gia mà chèn ép Lê Hoan ở trong sáng lẫn ngoài tối.”
“A…, đúng rồi, chỉ mấy hôm trước đây thôi, Lê Hoan còn bị cô ta đẩy xuống nước trước mặt mọi người, sau đó bị bệnh nặng vô cùng. Mà người làm mẹ như Lê phu nhân đây không chỉ không xuất hiện mà ngược lại chỉ lo lắng đau lòng cho Lê tiểu thư thôi.”
Mặt Lê Tư Tư càng trắng thì cô càng cười sáng lạn.
“Còn nữa… Lê tiểu thư cho người thổi gió bên tai cháu, muốn mượn tay cháu để bắt nạt Lê Hoan. Nhưng cô ta lại không biết cháu thích Lê Hoan vô cùng, một chút thủ đoạn này của cô ta không đủ dùng với cháu đâu.”
Cuối cùng, cô còn cảm khái: “Aiz, chú Lê à, Lê tiểu thư và Lê phu nhân nhà chú đúng là làm cho cháu mở rộng tầm mắt đó. Lê Hoan cũng thật đáng thương, người lương thiện như cô ấy lại có một người mẹ và một người em gái như vậy.”
Nói xong, cô cũng không nhìn sắc mặt của ba người, đỡ Phó lão phu nhân đang thở dài rời đi.
Chờ đến khi ngồi lên xe, Cao Địch mới lộ ra vẻ mặt tranh công: “Bà nội, cháu tức giận thay cho Lê Hoan như vậy có tốt hay không?”
Mặt Phó lão phu nhân thay đổi: “Coi như cũng được đấy.”
“Chỉ là cũng được thôi sao?” Vẻ mặt Cao Địch khiếp sợ, “Bà nội, bà không thấy vẻ mặt của ba người họ sao? Cháu thấy cháu mắng hay lắm mà.”
Mắt Phó lão phu nhân nhìn về phía biệt thự Lê gia, bỗng nhiên thở dài: “Tiểu Hoan Hoan của bà…”
Cao Địch thấy thế lập tức ôm lấy bà an ủi: “Bà nội đừng lo lắng, thật ra trong lòng Lê Hoan luôn có những suy nghĩ riêng của mình, cô ấy sẽ không để Lê Tư Tư ức hiếp mình đâu.”
“Bà hiểu mà, nếu như không phải bà muốn cho Tiểu Hoan Hoan tự lực cánh sinh thì bây giờ Lê Tư Tư có thể sống tốt trong giới giải trí nữa sao?” Phó lão phu nhân gật đầu, “Chỉ là bà thương con bé…”
Chẳng lẽ Cao Địch không thương cô ấy sao?
“Bà nội, vậy bà không thương cháu sao?” Cô cố ý diễn kịch, “Bà có mới nới cũ sao? Vậy cháu thất sủng mất rồi… Làm sao bây giờ đây?”
Phó lão phu nhân bị cô chọc cười, tức giận trong lòng vơi đi không ít.
“Cháu đấy nha…” Bà vươn tay chọt chọt trán cô.
Cao Địch thừa cơ mượn lừa xuống dốc mà làm nũng: “Bà nội, đêm khuya như thế này mà cháu còn đến đây với bà, còn giúp bà vạch trần Lê Tư Tư. Vậy bà có thể nói giúp cháu vài câu trước mặt Lê Hoan, nói với cô ấy hôm đó cháu không phải…”
Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc sử dụng điều kiện thuận lợi để hành động.
Không ngờ Phó lão phu nhân lập tức đẩy cô ra.
“Tự mình gây họa thì tự mình giải quyết đi.”
Cao Địch: “…”
“Bà nội!”
“Có gọi bà là tiên nữ cũng vô dụng.”
“…”
Cao Địch nhụt chí, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi được rồi, để cháu tự mình đi tìm cô ấy, xin lỗi cô ấy rồi giải thích rõ ràng, thuận tiện thêm cho tên Phó Tây Cố kia một chút điểm cộng.”
“Không được.” Phó lão phu nhân lập tức từ chối.
Cao Địch tạm thời không hiểu được: “Dạ…?”
Phó lão phu nhân hừ hừ: “Mình tạo nghiệp thì tự mình giải quyết, chỉ có việc theo đuổi vợ mà cũng cần người khác giúp thì làm nên cơm cháo gì nữa chứ?”
Cao Địch suy nghĩ thấy cũng đúng.
“Vậy cháu sẽ không nói giúp cậu ấy, đúng lúc cháu cũng không muốn giúp cậu ấy. Ai bảo cậu ấy mấy lần trước từ chối cháu làm cháu mất mặt chứ.” Nghĩ đến cái gì đó, cô lại nhiều chuyện, “Đúng rồi bà nội, cháu nghe nói cậu ấy đi đến công ty chi nhánh ở nước ngoài rồi sao? Là do Lê Hoan từ chối nhiều quá rồi nhục mặt sao, hay là cậu ấy thật sự hết hy vọng rồi? Trước kia cho dù mọi người ép buộc như thế nào thì cậu ấy cũng không chịu đi cơ mà?”
Phó lão phu nhân nghĩ việc này, hừ hừ, vẻ hài lòng trong mắt không thể nào che hết được: “Vậy thì phải hỏi Tiểu Hoan Hoan rồi.”
Cao Địch nháy mắt mấy cái, cố ý hỏi: “Bà nội, vậy bà xem thử cháu còn có cơ hội theo đuổi Phó Tây Cố không?”
Phó lão phu nhân cũng nháy mắt mấy cái: “Nhưng không phải gần đấy cháu đang yêu đương với tiểu tử Cảnh Thâm kia sao?”
Cao Địch: “…”
“Quỳ xuống!”
Phẫn nộ đã dâng đến tận cùng, khí thế uy nghiêm vô cùng khiếp người.
Cả người Lê Tư Tư run rẩy mãnh liệt.
“Con không quỳ!” Cô ta cứng cổ phủ nhận, “Con không làm gì sai thì tại sao lại phải quỳ! Ba vì mấy câu nói của người ngoài mà đã bắt con quỳ, rốt cuộc con có phải con gái của ba không! Tại sao ba tin bọn họ mà lại không tin con chứ!”
Lê Bằng Trình tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“Còn mạnh miệng nữa đúng không?” Ông quay đầu, thất vọng nhìn về phía Lộ Vận Nhân, “Nếu như nó không nói vậy thì em nói đi! Nói cho anh biết những lời của Phó lão phu nhân có phải là sự thật hay không? Vận Nhân, có phải em muốn giấu anh gả Hoan Hoan cho Phó Tây Cố không? Là vì Tư Tư sao?!”
Cả người Lộ Vận Nhân run lên.
“Em… em…” Ánh mắt trốn tránh, bà nói không nên lời.
Lê Bằng Trình biết đây là bà ngầm thừa nhận rồi.
Giờ phút này, ông không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào. Cuối cùng, ông phát hiện mình hình dung không được.
“Vận Nhân,” Ông nhắm mắt lại, quyết tâm nói ra lời nói nặng duy nhất trong suốt nhiều năm kết hôn của họ, “Em làm như vậy không sợ phụ lòng… ba ruột của Hoan Hoan sao?”
Bùm!
Như là sét đánh, đầu óc Lộ Vận Nhân nổ tung, mọi thứ trong đầu bà bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Sắc mặt bà hoàn toàn trắng bệch. Cả người bà đều run lẩy bẩy, nhất là bờ môi, vô cùng rõ ràng: “Em… em…”
Lê Bằng Trình nhẫn tâm không nhìn bà, càng không an ủi.
Ông nhìn về phía Lê Tư Tư một lần nữa: “Con thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng thế. Lê Tư Tư, từ đêm nay trở đi con ở trong phòng cho ba, không được phép bước ra khỏi cửa, chờ đến lúc con suy nghĩ thông suốt thì chúng ta nói tiếp.”
Giọng nói mỏi mệt, ánh mắt lạnh lùng. Với những biểu hiện như vậy, nói ông thất vọng thà nói Lê Tư tuyệt vọng thì đúng hơn.
“Con còn muốn quay phim!” Cô ta hoảng loạn la lên.
Mặt Lê Bằng Trình không giãn ra, ngược lại còn thờ ơ hơn: “Vậy rời khỏi giới giải trí đi, đừng có hại người hại mình nữa!” Dứt lời, lồng ngực bình thường trở lại, ông gọi người giúp việc trong nhà “Người đâu! Nhốt Lê Tư Tư vào phòng của nó!”
“Ba!”
“Đừng gọi tôi là ba!”
Hai người giúp việc đi ra rất nhanh, liếc nhìn Lê Bằng Trình rồi cắn răng đi đến bên cạnh Lê Tư Tư, mỗi người một bên giữ chặt cô ta đưa về phòng.
“Đừng đụng vào tôi! Không được đụng vào tôi! Buông tay ra! Các người buông tay ra!” Lê Tư Tư la lối om sòm.
Nhưng mà không ai để ý tới.
Nghe được giọng hét thê thảm đó, rốt cuộc Lộ Vận Nhân cũng hoàn hồn, bà phản xạ có điều kiện muốn nói cái gì đó nhưng khi thoáng nhìn thấy ánh mắt của Lê Bằng Trình, bà nghẹn lại.
Lê Bằng Trình chỉ vì yêu con mình mới làm như thế.
“Hoan Hoan tuy không phải con gái của anh, nhưng anh vẫn luôn xem con bé như con gái. Từ nhỏ anh thấy con bé vô cùng yêu thương em và Tư Tư, anh đã tự nói với mình, cho dù sau này thế nào thì anh cũng sẽ không để cho con bé chịu ấm ức, sau này khi con bé cưới chồng, anh nhất định sẽ chuẩn bị cho nó của hồi môn khiến mọi người đều hâm mộ, để cho con bé biết nó không phải là đứa bé không có cha. Anh cứ luôn nghĩ rằng con bé sẽ không tủi thân khi sống trong cái nhà này, ai ngờ…”
“Bằng Trình…” Giọng nói của Lộ Vận Nhân run rẩy.
Lê Bằng Trình nhắm mắt cắt ngang bà: “Bây giờ anh không dám nghĩ tới, mấy năm qua Hoan Hoan đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, những lúc tủi thân như vậy thì con bé nghĩ gì. Hoan Hoan là một cô gái tốt… Vận Nhân, em tự hỏi lòng mình xem, em xứng đáng làm mẹ sao?”
Đêm này là một đêm khó ngủ của Lê Bằng Trình.
Khi tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, ông lập tức lái xe đến chung cư của Lê Hoan. Không ngờ Lê Hoan đã đi làm từ sớm, hỏi thăm bảo vệ xong, ông quay xe chạy đến phim trường.
~~~~~~hết chương ~~~~~~