“…Dâng mạng cho tôi sao?”
“Phải.”
Cánh môi đỏ tươi hé mở, Lê Hoan nhìn qua người đàn ông, ngạo nghễ mà hừ một tiếng: “Mạng của anh thì không được…, tôi muốn mạng của anh làm gì chứ? Tôi không muốn…”
Thần kinh cả người dường như đều căng thẳng hết cả lên.
Phó Tây Cố bắt được cái tay đang làm loạn trên mặt mình của cô, tim đập mãnh liệt: “Em muốn cái gì anh đều cho em.”
“Tôi không muốn…”
“Nhất định muốn mà.”
Lê Hoan tức giận.
“Tôi nói tôi không muốn cơ mà,” Cô muốn rút tay mình về, nhưng người đàn ông lại nắm quá chặt, cô có giãy ra sao cũng không được, “Buông ra đi.”
Cô trừng anh, hờn dỗi mà không tự biết.
Phó Tây Cố không nhúc nhích.
“Vậy em có muốn hay không?” Anh thấp giọng dụ dỗ.
Gần đến mức dường như không có khoảng cách, hơi thở nóng rực của anh phả hết lên mặt cô, những nơi mẫn cảm dâng lên từng đợt run rẩy.
Lê Hoan thất thần.
“Hoan Hoan, có muốn hay không? Hửm?”
Cô nghe giọng nói của người đàn ông, nhìn vào bờ môi mỏng cứ khép vào rồi lại mở ra kia.
Đột nhiên, đầu óc của cô vô cùng hỗn loạn.
“Nếu không…”
Mấy chữ cuối cùng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Môi của cô, dán lên môi anh.
Đột ngột xảy ra như vậy đấy.
Cả người Phó Tây Cố cứng đờ theo đúng nghĩa đen của nó.
Mãi đến hai giây sau mới tách ra.
Anh nhìn vào lúm đồng tiền như hoa của cô, xinh đẹp câu người.
“Mềm, nong nóng,” Nháy mắt mấy cái, Lê Hoan kiêu căng ngạo mạn đánh giá, “Nhưng mà lại không ngọt chút nào, không ăn được.”
“Ầ—-m” một tiếng, đầu óc Phó Tây Cố giống như nổ tung, vô cùng hỗn loạn. Máu trong người dường như cùng lúc đình chỉ rồi tập trung chạy về một chỗ.
Hô hấp dồn dập hẳn lên.
Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lê Hoan, trong mắt hiện lên màu đỏ tươi: “Em vừa mới đang làm cái gì đó?”
Lê Hoan bị ánh mắt của anh dọa sợ.
“Anh hung dữ cái gì chứ!” Cô bất mãn trừng anh, dáng vẻ tức giận thở phì phò hoàn toàn không giống vẻ tỉnh táo ngày thường, “Tôi hôn anh đấy thì làm sao, anh là cái đồ…”
Phó Tây Cố cũng không nhịn được nữa, vươn tay giữ chặt gáy cô rồi hôn lên môi cô!
Dục vọng rục rịch nãy giờ đã hoàn toàn bùng phát.
Cạy mở hàm răng cô, anh bắt đầu công thành đoạt đất.
Hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc mút thỏa thích hoặc gặm nuốt say mê.
“Lê Hoan… Lê Hoan…” Anh kìm lòng không được mà gọi tên cô.
Nhận ra cô không kháng cự, Phó Tây Cố như là được ủng hộ mà thâm nhập sâu hơn. Mà càng hôn thì ham muốn giữ lấy cô trong lòng anh lại càng mãnh liệt.
Rất muốn cô, muốn nuốt luôn cả xương cốt của cô vào bụng.
“A…”
Trong lúc hỗn loạn, Lê Hoan cảm thấy mình không thể hít thở nổi nữa.
Thật là khó chịu.
Cô vô thức muốn đẩy ra, nhưng tay vừa nhúc nhích một chút thì lại lập tức bị giữ lại.
Thật đáng ghét, thật không thoải mái mà…
Nghĩ như vậy, cô càng muốn đẩy ra.
Nhưng mà… nhưng mà sao cơ thể lại không có sức lực nữa nhỉ?
“A…” Cô lại giãy giụa lần nữa, hình như cảm giác không khí đã quay lại, cô muốn anh dừng lại, “Phó Tây Cố…”
Mà cô không biết rằng giọng nói yếu ớt tủi thân đó lại càng dễ dàng kích thích dục vọng của đàn ông hơn.
Không có gì kích động hơn việc người con gái mình yêu kêu tên mình trong lúc này, dục vọng muốn cô trở nên mãnh liệt hơn, Phó Tây Cố dùng sức hôn mạnh hơn, lí trí rồi kiềm chế gì đó giờ đây mất sạch.
Hai tay Phó Tây Cố bưng lấy mặt của cô, không kìm lòng nổi, vừa hôn vừa gọi tên cô: “Hoan Hoan… Hoan Hoan…”
Trái tim run rẩy.
Lê Hoan mở to mắt, mơ hồ cảm thấy hình như có cái gì đó rục rịch dưới đáy lòng mình.
Không kìm lòng được, cô níu lấy quần áo của anh: “Phó Tây Cố…”
“Ừ, anh đây…” Phó Tây Cố thấp giọng trả lời, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua lời đánh giá lúc nãy của cô, vì vậy anh vừa hôn vừa hỏi, “Hoan Hoan, bây giờ thì sao, có ngọt không? Có ăn được không?”
Không biết tại sao, anh lại rất muốn có một đáp án chính xác, dù là cô say rượu ăn nói bậy bạ thì anh vẫn cố chấp muốn biết.
Cố gắng kìm chế bản thân, anh lưu luyến không rời tách ra.
“Hoan Hoan,” Anh khàn giọng dụ dỗ, hô hấp càng nặng nề hơn, “Nói cho anh biết đi, lúc anh hôn em có ngọt hay không, muốn hôn nữa không, hửm?”
Hô hấp hòa quyện lại với nhau.
Không khí mập mờ lại nảy sinh.
Lê Hoan thở phì phò, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cách mình rất gần kia, cảm giác rục rịch lúc nãy lại càng mãnh liệt.
Anh ấy là Phó Tây Cố mà…
Kìm lòng không được, cô xoa xoa mặt của anh.
“Phó Tây Cố…”
“Hửm…”
Tim đập thình thịch, đột nhiên Lê Hoan nở nụ cười, ba phần giảo hoạt bảy phần ngượng ngùng: “Tôi nói cho anh biết nhé, Phó Tây Cố, tôi… tôi có thích một người đàn ông bốn năm đó …A… Tôi còn viết cho anh ấy một bài thơ nữa đấy! Tôi cho anh xem được không?”
Như là bị một thùng nước lạnh giội vào đầu, dục vọng và chờ mong hừng hực của Phó Tây Cố bị dập tắt.
Hô hấp nghẹn lại.
“Em nói cái gì?” Anh gằn giọng hỏi.
Phát hiện anh không hôn mình nữa, Lê Hoan chu môi, ngón tay chọc chọc trên mặt anh như muốn xả giận.
“Tôi nói tôi có người mình thích đó, tôi thích anh ấy bốn năm rồi!” Cô giận dỗi nói lại.
“Anh ta là ai?” Phó Tây Cố nghe thấy mình nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
Đột nhiên chóng mặt cực kỳ, thái độ của người đàn ông lại vô cùng đáng ghét, Lê Hoan không nhịn được trừng anh, tức giận nói: “Không nói cho anh đâu!”
Trong cổ Phó Tây Cố khô khốc đến cực điểm, một lần thở là một lần đau. Dù vậy, anh vẫn muốn biết người đàn ông kia là ai, cho dù đau đớn cũng vẫn muốn biết.
“Hoan Hoan…”
“Thật là khó chịu… không thoải mái…” Lê Hoan điềm đạm đáng yêu cắt ngang anh, “Muốn đi ngủ…”
Phó Tây Cố dừng lại, lời nói bị chặn lại trong yết hầu.
Rất muốn tiếp tục hỏi, nhưng… cuối cùng lại không nỡ để cô khó chịu.
“Anh bế em về phòng nhé.” Khắc chế, đè nén, anh khàn giọng nói ra.
Lê Hoan lập tức cao hứng, liên tục gật đầu: “Được được được.”
Dứt lời, cô vươn tay về phía anh.
Phó Tây Cố nhắm mặt lại, đứng dậy bế cô lên.
Giây phút hai người kề sát vào nhau, cả người anh cứng lại, mặc dù cô chẳng động đậy gì cả.
Gân xanh bên thái dương nhảy thịch thịch, Phó Tây Cố nhẫn nhịn cực khổ lắm mới bế cô về tới phòng ngủ.
Từ phòng khách đến phòng ngủ không tới một phút, chờ tới lúc anh cẩn thận đặt người trong ngực lên giường, anh mới phát hiện vậy mà cô đã ngủ rồi, không hề phòng bị với anh luôn.
Phó Tây Cố vừa vui vẻ lại vừa khó chịu, vui vẻ vì sự tín nhiệm của cô dành cho mình, khó chịu vì lời nói lúc nãy của cô. Nhưng hơn hết vẫn là ghen ghét và tức giận, anh không nhịn được nghĩ, nếu như đổi lại những người khác, có phải cô cũng sẽ như vậy hay không?
Đứng ở đầu giường, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt càng ngày phức tạp.
Không biết nhìn cô bao lâu, rốt cuộc Phó Tây Cố quyết định quay người rời khỏi. Chỉ là mới đi được một bước, anh mới phát hiện là cô chưa tẩy trang cũng chưa thay quần áo.
Xoắn xuýt một lát, anh tra trình tự tẩy trang trên mạng rồi quyết định nhìn theo đó mà làm… Khi đi vào toilet, anh tìm được một mớ chai chai lọ lọ.
Luống cuống thấm nước tẩy trang vào bông, anh thở dài, đi đến bên giường tẩy trang giúp cô.
Sợ làm cô tỉnh rồi cũng sợ khiến cô đau, Phó Tây Cố dùng lực vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc không quen tay, lại càng không biết nên dùng lực như thế nào thì mới phù hợp để tẩy trang, nên chỉ là tẩy trang thôi mà cũng mất hai mươi phút.
Sau đó rửa mặt sạch, dưỡng da…
Làm xong tất cả cũng mất một giờ đồng hồ.
Người trên giường vẫn không tỉnh lại.
Tâm trạng Phó Tây Cố càng ngày càng phức tạp.
Không đổi áo ngủ cho cô, anh quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách chỉ còn có một mình anh, sự ghen ghét anh cố gắng kiềm chế lúc nãy lại mãnh liệt tràn ra.
Anh không nhịn được nghĩ, người đàn ông cô thích bốn năm kia là ai?
Anh ghen ghét, điên cuồng ghen ghét.
Mặc dù anh không ngừng tự nói với mình, Lê Hoan uống rượu say, có lẽ những lời cô nói chỉ là vô thức, không thể coi là thật, nói không chừng cái kẻ được gọi là thích kia cũng không tồn tại. Nếu không thì với tính tính của cô, lúc trước anh dính lấy cô, cô đã một hai rõ ràng với anh rồi.
Đúng, nhất định là như vậy.
Anh tự an ủi mình.
Nhưng…
Tâm trạng ghen ghét, bực bội xoắn xuýt vẫn không đè xuống được, Phó Tây Cố lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Tần Vãn.
Tỉnh lại sau cơn say, Lê Hoan cảm thấy cả người chỗ nào cũng đều khó chịu, nhất là đầu.
Cô biết mình uống rượu say, gõ gõ đầu, cố gắng ngồi dậy rồi nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Ánh mắt liếc thấy quần áo chưa thay trên người mình.
“Lê Hoan, là anh, anh về rồi…”
Đang lúc nghi hoặc, bỗng nhiên trong đầu lại xẹt qua câu nói đó.
Phó Tây Cố…
Lê Hoan khẽ giật mình.
Theo sau đó,những đoạn đối thoại lẻ tẻ hôm qua lần lượt chui vào óc cô.
Hầu như cả đêm Phó Tây Cố không ngủ, mới mơ mơ màng màng muốn thiếp đi thì lại nghe thấy tiếng xoay tay nắm cửa.
Anh vô thức đứng bật dậy.
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim Phó Tây Cố đập hẫng một nhịp.
“Em dậy rồi sao?” Vô thức liếm liếm môi, anh khàn giọng hỏi.
Lê Hoan không ngờ anh vẫn chưa đi.
Ánh mắt liếc thấy áo sơ mi của anh bị bung mấy cúc, da thịt nơi lồng ngực như ẩn như hiện hấp dẫn người ta muốn tìm tòi đến tận cùng, cả người anh vô tình toát lên vẻ gợi cảm câu người không cưỡng lại được.
Sắc đẹp trước mắt.
Bỗng nhiên Lê Hoan nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, sau đó, miệng đắng lưỡi khô.
Cô thu hồi tầm mắt, không dấu vết tránh đi cái nhìn của anh, bàn tay rũ bên người lặng yên nắm chặt, nhưng mà nghĩ nghĩ, cô lại ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh lần nữa.
“Phó Tây Cố…”
“Lê Hoan, quên tên đàn ông cặn bã kia đi.”
Lời nói cứng rắn nghẹn lại.
Lê Hoan ngơ ngẩn.
Mà vẻ mặt của cô khi rơi vào trong mắt Phó Tây Cố, anh chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm ghen ghét, sự ghen tuông hành hạ anh cả đêm lại mãnh liệt trào ra.
Vì vậy, anh toàn nói ra những lời không có đầu óc: “Anh ta tốt như vậy sao? Xứng đáng để cho em nhớ mãi không quên bốn năm hay sao? Tối hôm qua em uống rượu vì bữa tiệc đóng máy hay là do nhớ anh ta mà uống hả?”
Lý trí bị ghen ghét ăn mòn, nhịn rồi nhẫn, nhưng đến lúc nói tiếp, Phó Tây Cố lại vô thức lên giọng ra lệnh: “Hoan Hoan, quên anh ta đi, anh không cho phép em nhớ anh ta nữa, anh ta không có gì thú vị cả, nghe lời đi.”
“Tối hôm qua em cưỡng hôn anh, thiếu chút nữa ngủ với anh, cho nên Hoan Hoan, em phải chịu trách nhiệm với anh, em chỉ có thể thích anh thôi. Còn nữa, từ nay về sau không cho phép em uống rượu nữa. Không cho phép em tùy tiện để cho người ta ôm.”
Lời nói cường thế và bá đạo vô cùng.
Rốt cuộc Lê Hoan cũng hồi hồn lại.
“Phó Tây Cố,” Cô nhìn anh, giận quá hóa cười, vươn tay chỉ về phía cửa ra vào, “Anh cút ra ngoài cho tôi.”
~~~~~~hết chương ~~~~~~