Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

chương 60: không thể… nhịn một chút sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như bình tĩnh xem xét thì không ai có thể từ chối một Phó Tây Cố tốt như vậy.

Lê Hoan đã nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình, thậm chí là còn cảm nhận được máu cả người đang chạy nhanh hơn.

Nhưng cô lại từ chối.

“Không được.”

Phó Tây Cố vẫn không thu tay lại: “Vì sao vậy em?”

Lê Hoan nghiêng đầu, cười nhẹ: “Không tại sao cả, không thể là không thể thôi….”

Lúc này Phó Tây Cố không tiếp tục kiên trì nữa.

“Anh sẽ chờ tới lúc em bằng lòng.” Anh thu tay lại.

Ý của cô, anh hiểu.

Anh vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt.

“Anh nhìn em làm gì?” Bị anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, Lê Hoan không khỏi có chút xấu hổ.

Khóe môi Phó Tây Cố cong lên tạo ra một nụ cười quyến rũ: “Bởi vì Hoan Hoan xinh đẹp.”

Lê Hoan: “……”

“Em phải về đây.” Cô đứng dậy rồi nói.

Phó Tây Cố tất nhiên là không nỡ để cô đi, ánh mắt anh vẫn cứ nhìn vào cô, anh thấp giọng bảo: “Ở thêm một xíu nữa nhé?”

Tim đập lỡ nhịp.

“……Em mệt rồi.” Lê Hoan viện cớ.

Cô đã nói như vậy rồi, đương nhiên Phó Tây Cố không có cớ để giữ cô lại nữa, mặc dù anh rất muốn ở bên cô thêm chút nữa, cho dù là không làm gì cả.

“Được, để anh tiễn em.”

Lê Hoan muốn nói không cần, nhưng nghĩ đến tính tình của anh, cô đành nuốt lời từ chối sắp ra khỏi miệng vào, nói nhiều hơn nữa cũng không nói lại anh, cần gì phải mệt hơi mỏi cổ.

Cô bước đi.

Tay của người đàn ông duỗi tới.

Thấy anh muốn……

Lê Hoan né tránh, ngẩng đầu nhướng mày: “Chỉ mới theo đuổi thôi mà anh đã nghiện nắm tay rồi sao? Phó Tây Cố, đừng vượt quá giới hạn được không?”

Phó Tây Cố mỉm cười gật đầu: “Quả thật là anh nghiện rồi, muốn nắm tay em cả đời.”

Lê Hoan: “……”

Cô khẽ hừ một tiếng, cười như không cười mà nói: “Phó nhị thiếu không hổ là người biết chiều chuộng phụ nữ, chỉ cần mở miệng là khiến cho phụ nữ vui vẻ, sợ là không ai dám vượt mặt anh được đâu.”

Phó Tây Cố: “……”

“Hoan Hoan, em biết là……”

“A, em không biết gì cả.”

“……”

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc kinh ngạc của anh, tâm trạng của Lê Hoan tốt lên rất nhiều.

“Đi thôi.” Cô dẫn đầu đi đến cửa ra vào.

Phó Tây Cố nhìn bàn tay đang duỗi giữa không trung của mình rồi bật cười thu tay về.

Hai người đi đến thang máy.

Trong hành lang thật dài chỉ có hai người, không hiểu sao lại có ảo giác trong thế giới này chỉ còn lại hai người họ mà thôi.

Không hiểu sao Phó Tây Cố lại cảm thấy căng thẳng.

Anh liếc nhìn sang cô.

Tất nhiên là Lê Hoan cảm nhận được tầm mắt của anh, nó quá mức mãnh liệt.

“Đi đứng cho đàng hoàng đi, đừng có nhìn em nữa.” Cố gắng kìm chế sự xấu hổ, cô mắng anh.

Phó Tây Cố giật giật môi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Hoan Hoan, em đang xấu hổ sao? Hoan Hoan, thật ra dáng vẻ khi xấu hổ của em cũng rất xinh đẹp, anh không kìm lòng được mà muốn nhìn em mãi.”

“……”

Cái người này……

Lê Hoan tức giận trừng anh: “Phó Tây Cố, nếu anh không im lặng thì đừng có mà theo đuổi em nữa!”

Thoáng nhìn vành tai đang ửng hồng với tốc độ chóng mặt của cô, Phó Tây Cố chỉ cảm thấy ruột gan được rót mật, ngọt ngào dâng lên tới tận đầu quả tim, chưa bao giờ anh cảm nhận được cảm giác này.

“Hoan Hoan.” Anh nhẹ giọng gọi cô.

Không ai đáp lại.

“Hoan Hoan.”

“Hoan Hoan……”

Lê Hoan: “……”

Cô dứt khoát đứng lại nhìn anh.

“Phó Tây Cố,” Cố gắng khiến cho khuôn mặt của mình trở nên lạnh lùng, cô ngạo kiều nói: “Em không thích đàn ông ngây thơ nói nhiều.”

Phó Tây Cố tủi thân: “Hoan Hoan, anh chỉ quá vui mà thôi, hôm nay được ở bên cạnh em, anh rất là vui vẻ.”

“……”

Cạn lời.

“Im lặng!”

Lê Hoan chẳng muốn để ý đến anh nữa, bước nhanh về phía trước để tạo khoảng cách với anh.

Phó Tây Cố ung dung đuổi theo, vừa nhìn cô vừa nói: “Hoan Hoan, anh nói thật lòng đấy, anh đang rất rất vui. Hoan Hoan, ngày mai em phải về rồi sao. Nếu không thì em về trễ một ngày, hai đứa mình đi hẹn hò được không?”

“Không tốt đâu.”

Lời từ chối gọn gàng dứt khoát.

Phó Tây Cố vẫn giữ nguyên nụ cười: “Nhưng mà anh muốn hẹn hò với em.”

Lê Hoan nghe vậy thì cong môi, lộ ra nụ cười quyến rũ: “Vậy anh tự nghĩ cách đi.”

Phó Tây Cố không tức giận tẹo nào: “Hoan Hoan……”

Lời còn chưa dứt, điện thoại của Lê Hoan vang lên.

Cô trừng anh ý bảo anh im lặng rồi mới lấy điện thoại ra.

Là điện thoại của Tấn ca.

“Em nghe đây Tấn ca.”

“Hoan nhi, em vẫn đang ở Cảng Thành phải không?”

Lê Hoan gật đầu: “Vâng, sao vậy ạ?”

“Phó nhị thiếu cũng ở đó hả?”

“……” Không hiểu sao Lê Hoan không muốn trả lời, giống như cảm giác xấu hổ khi yêu đương thời học sinh bị thầy giáo bắt vậy, “Làm sao vậy ạ?”

Cô không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Tấn ca chậc một tiếng, sau đó là một tràng tiếng khóc than nghiêng trời lệch đất: “Hoan nhi! Có phải em đang yêu đương với cậu ấy hay không…?! Hoan nhi, em quên lời anh từng nói rồi sao? Anh nói là bây giờ sự nghiệp của em quan trọng hơn, còn yêu đương thì lúc nào chả được? Chờ đến lúc em có tiền thì em muốn tìm loại đàn ông nào mà chả có: tiểu thịt tươi, lão thịt khô, ngay cả đàn ông già cú đế cũng có… chỉ cần em muốn! Cần gì phải vì một thân cây mà bỏ qua cả một rừng rậm, em đã gặp được bao nhiêu người đàn ông đâu cơ chứ?”

Anh ấy nói rất lớn, gần như là muốn khóc lóc om sòm, trong hành lang yên tĩnh, những lời đó tất nhiên cũng chui vào tai Phó Tây Cố.

Lê Hoan nhìn cái vẻ nhíu mày không cười của anh, như thể anh đang khó chịu.

Lê Hoan: “……”

“Tấn ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Cô bất đắc dĩ hỏi.

Tấn ca lại oán thán một hồi lâu, mới hóng chuyện hỏi: “Cho nên các em đang ở bên nhau phải không?”

“……Không có.” Thái dương Lê Hoan nhảy lên, nhận ra được điều gì, cô hỏi trực tiếp, “Bị chụp hả anh?”

“Xem như là thế đi,” Tấn ca biết hỏi nữa cũng không được gì nên quyết định chờ cô về rồi hẵng hỏi, “Người bị chụp là Phó nhị thiếu, em cũng biết rõ độ hot của cái khuôn mặt với cái địa vị kia đấy, hơn nữa cậu ấy còn tỏ tình ngày hôm qua trên Weibo nữa. Có người chụp cảnh cậu ấy đi vào khách sạn, không có bóng dáng của em. Nhưng khi tấm ảnh này được tuồn ra thì lại có người bình luận nói rằng đã chụp được bóng dáng phụ nữ trong xe Phó nhị thiếu, chỉ là không thể nhìn rõ mặt được thôi.”

Lê Hoan: “……”

Tấn ca Vẫn còn đang huyên thuyên ở đầu dây bên kia: “Hoan nhi à…, lỡ như bị cặp mắt sắc bén của fan hâm mộ nhận ra thì em có thừa nhận hay không? Nói cho anh để anh biết đường mà lần, anh đã chuẩn bị đội ngũ quan hệ xã hội đâu vào đấy rồi. Hơn nữa, em ở trong giới này mà em không biết sao? Dân mạng bây giờ cứ như Serlock Holmes vậy, mắt họ tinh lắm, vài phút là có thể đào ra em ngay.”

Dừng một chút, anh lại nói một cách bi thống: “Sao hai đứa lại gấp như vậy chứ, không thể nhịn tới lúc về lại Nam Thành sao? Đằng này lại ở bên ngoài……”

Anh càng nói càng bậy bạ, Lê Hoan vội vàng cắt ngang anh: “Anh nghĩ cách để giảm độ hot đi ạ.”

“Em yên tâm, anh biết rõ mà, đang làm đây,” Tấn ca vô tư trả lời rồi lại chuyển chủ đề nhiều chuyện tiếp, “Hoan nhi, nói anh nghe thử xem, rốt cuộc hai người đã ở bên nhau chưa? Định khi nào thì ở bên nhau? Hay là cân nhắc ngay tối nay luôn hả? Có phải em thấy cảm động khi Phó nhị thiếu theo em đến tận đó hay không? Ai, anh nói cho em nghe, theo như cái nhìn của đàn ông đối với đàn ông thì những thứ này chả là cái đinh gì cả, ai cũng có thể làm được. Em đừng vì cảm động mà vội vàng quyết định, cũng đừng đồng ý với cậu ấy một cách đơn giản, những tên đàn ông có tiền có thế rất thích việc không quý trọng thứ gì đã nắm được trong tay.”

Lê Hoan: “……”

Không có cách nào làm anh ấy im lặng được mà.

“Tấn ca.” Cô nghiêm túc gọi anh.

Nghĩ đến việc đánh cược với Tiểu Thang, Tấn ca rạo rực đáp: “Hả…?”

“Phó nhị thiếu trong miệng anh đang ở ngay bên cạnh em này.”

“……”

“Anh ấy nghe hết rồi.”

“……”

Tấn ca trở nên đứng đắn ngay tức thì: “Mới nãy anh chỉ nói giỡn thôi, tụi anh đều nhìn thấy tấm lòng chân thành Phó nhị thiếu dành cho em. Cậu ấy hoàn toàn khác những vị thiếu gia đào hoa kia, Phó nhị thiếu cậu ấy……”

Lê Hoan bất đắc dĩ bật cười.

“Em biết mà Tấn ca,” Cô nói nhẹ nhàng, “Anh không nói em cũng biết, anh đâu phải không biết em luôn là người có chính kiến, nên anh không cần lo lắng đâu ạ.”

Tất nhiên là cô biết Tấn ca lo lắng là do có ý tốt.

“Vậy thôi, em biết là tốt rồi,” Không trêu cô nữa, Tấn ca nghiêm túc trở lại, “Anh gọi cho em là muốn nói với em một tiếng, em và Phó nhị thiếu vẫn nên ít xuất hiện cùng nhau hơn đi. Hôm nay có tấm ảnh đó rồi, chắc chắn Phó nhị thiếu sẽ bị nhìn chằm chằm, bây giờ cộng đồng mạng đang rất tò mò bạn gái cậu ấy là ai. Còn với em, bây giờ là lúc em đang được biết đến nhiều hơn, do những lời khen ngợi từ chương trình tạp kĩ kia, fan club của em đang hoạt động rất tốt, hai ngày nay fans tăng rất nhanh. Chờ đến khi chương trình này được phát sóng thì chắc chắn sẽ càng tốt hơn nữa, nếu như bị chụp được thì sợ là sẽ ảnh hưởng. Em muốn làm diễn viên chứ không phải làm minh tinh nên em phải dùng tác phẩm để nói chuyện.”

Hiểu được ý anh, Lê Hoan gật đầu: “Em hiểu mà, em sẽ có chừng mực.”

Tấn ca cũng gật đầu: “Đúng rồi, em cố gắng về sớm một chút, có một vài kịch bản và đại ngôn cho em chọn. Chương trình tạp kĩ kia muốn mời em tham gia mùa tiếp theo, em suy nghĩ thử xem nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

Tấn ca cũng không phải là người thích làm phiền việc của người khác, anh ấy cà lơ phất phơ nhướng mày: “Xong rồi, không quấy rầy em hẹn hò nữa. Hoan nhi à, hẹn hò vui vẻ nhé.”

Câu nói cuối cùng rõ ràng có ý trêu chọc, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.

Lê Hoan cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Tây Cố nhìn mình không chớp mắt, giống như……có chút tủi thân.

Đoán được là vì sao, nhưng cô vẫn hỏi: “Tủi thân cái gì?”

“Anh không giống những tên thiếu gia đào hoa kia.” Phó Tây Cố nói nghiêm túc.

Lê Hoan nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Phải, không hề giống, nguyên nhân bọn họ đổi bạn gái không giống nguyên nhân anh đổi bạn gái, có nhiều bạn gái như vậy thì nguyên nhân chia tay cũng sẽ hoàn toàn không giống.”

Phó Tây Cố……nghẹn lại.

“Không phải anh muốn khiến cho em cảm động mới theo em đến Cảng Thành,” Anh lại giải thích, “Bởi vì em nói anh phải hiểu thông suốt mới được đến gặp em.”

“Dạ, em biết mà.” Lê Hoan rất bình tĩnh.

“Anh không phải loại người có được trong tay rồi là không biết quý trọng.”

“À.”

“Việc ảnh chụp anh sẽ cho người xử lí, anh sẽ không để người ta tìm ra em.”

“Được.”

“Anh sẽ không ép em chấp nhận anh, em muốn thử anh đến khi nào cũng được.”

“Được.”

Anh một câu em một câu, Lê Hoan đều bình tĩnh từ đầu tới cuối.

Nhưng mà Phó Tây Cố……

“Hoan Hoan……” Không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút thất bại.

Nhìn thấy vẻ ngây ngốc của anh lần nữa, rốt cuộc Lê Hoan cũng không nhịn cười được.

“Em biết mà,” Cô nhìn anh nói, “Phó Tây Cố, em tin là anh đã hiểu ý của em. Nhưng nếu như anh không hiểu thì em có thể bật mí một chút cho anh.”

“Không cần đâu, anh……”

“Lúc trước em sợ tới sợ lui, sau này suy nghĩ kĩ càng hơn, thích nhau thì ở bên nhau, không thích nữa thì chia tay, không có gì phải sợ, dù sao không phải đoạn tình cảm nào cũng có thể đâm hoa kết trái. Mà em và anh cũng vậy, nếu như em hoặc anh không còn thích người kia nữa, hoặc là không vui, vậy thì chia tay, không dây dưa lòng vòng.”

“Trong lòng em, tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất, em sẽ không vì nó mà buông tay những thứ mình thích, cũng sẽ không thay đổi bản thân, bây giờ em thế nào thì sau này vẫn là thế đấy. Em thích đóng phim, trước kia em ngu ngốc không có ý chí nghị lực, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì em quyết định sẽ vì niềm đam mê này mà cố gắng hết sức. Nếu như chúng ta yêu nhau thì em cũng không công khai.”

Cô nói vô cùng tỉnh táo, cuối cùng cô nhìn vào Phó Tây Cố: “Em nói vậy, nếu như anh không ủng hộ, thì anh nên……”

“Nên cái gì? Hửm?” Phó Tây Cố đột nhiên bước lên một bước, thấp giọng hỏi.

Lê Hoan trừng mắt với anh.

Phó Tây Cố bất đắc dĩ bật cười, lúc nói chuyện có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi: “Hoan Hoan, có lúc em nói chuyện tỉnh táo tới mức khiến anh không có cảm giác an toàn, khiến anh muốn… cắn em.”

“……”

“Nhưng anh không nỡ,” rốt cuộc vẫn nhịn không được, anh vươn tay sờ tóc cô, “Em thích làm gì thì làm, anh sẽ không ngăn cản, bởi vì đó là đam mê và ước mơ của em. Anh cũng sẽ không yêu cầu em thay đổi gì, người anh thích là Lê Hoan bây giờ. Phụ nữ là để chiều chuộng, nếu có điều gì không tốt, đương nhiên anh sẽ nhường em, anh sẽ thay đổi, em không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở nơi đó, bất kể là ở đâu, bất kể là lúc nào, anh cũng sẽ đến bên cạnh em.”

“Phó……”

“Lê Hoan, anh sẽ cho em cảm giác an toàn đầy đủ.”

Lê Hoan lập tức giật mình.

Thì ra… anh cũng nhìn ra.

Chỉ là không muốn bị anh nhìn thấu hoặc là không muốn thừa nhận, Lê Hoan gật đầu, thay đổi chủ đề: “Khi anh trở nên nghiêm túc thì anh rất nghiêm túc, không hề ấu trĩ chút nào.”

Phó Tây Cố bật cười.

Rất muốn sờ tóc cô rồi sờ mặt cô, nhưng biết rằng quan hệ của hai người bây giờ còn chưa thể làm tới mức đó, rốt cuộc anh vẫn nhịn lại được.

“Đàn ông nghiêm túc đều sẽ có lúc không nghiêm túc, tương tự, đàn ông không nghiêm túc cũng sẽ có thời điểm nghiêm túc, cho nên, em đừng kết luận đàn ông một cách đơn giản như vậy.” Anh nói với ý vị sâu xa.

Lê Hoan nhất thời không hiểu.

Mãi đến một ngày nào đó của sau này, lúc người đàn ông này giày vò, bắt nạt cô bằng đủ cách trên giường thì cô lập tức hiểu ra, rốt cuộc nghiêm túc và không nghiêm túc là như thế nào.

“A.” Cô chỉ đáp lại một cách qua loa, không hề để trong lòng.

Phó Tây Cố cười cười, anh biết là cô không hiểu.

“Ngày mai có thể hẹn hò được không?” Anh cũng quyết định thay đổi chủ đề.

Lê Hoan nghe vậy thì liếc nhìn anh, khóe mắt nhếch lên, lạnh lùng mà trêu người.

“Anh rất muốn sao?”

“Ừ.”

“Nhưng mà làm sao bây giờ, không có được,” Lê Hoan nhìn anh, nghiêm túc nói, “Em nghe theo lời người đại diện, anh ấy nói không thể thì không thể, không thể bị chụp ảnh được.”

“Được,” Dường như là đồng thanh, lời nói của anh cũng vang lên, “Anh nghe lời em.”

Không phải dỗ dành, cũng không phải là tình cờ nói ra, trong mắt của anh tràn đầy chân thành.

Anh rất là nghiêm túc, lời nói đó cũng là lời thật lòng.

Nhận ra điều này, Lê Hoan nhất thời không biết nói gì, giống như nói gì cũng sẽ phá hủy bầu không khí lúc này.

Cô quyết định không nói.

Ít nhiều nhìn ra được cô đang mất tự nhiên, Phó Tây Cố cũng không tiếp tục chủ đề lúc nãy mà nói: “Đi thôi, anh đưa em về phòng.”

Lê Hoan thuận thế gật đầu: “Được ạ.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Cửa mở, Phó Tây Cố đợi cô đi vào trước, sau đó mới nhấn nút tầng trệt.

Thang máy chạy rất nhanh.

Nháy mắt đã đến cửa phòng của cô.

Phó Tây Cố đứng ở cửa ra vào, lại bắt đầu trêu chọc không cho cô vào phòng.

“Hoan Hoan.” Anh gọi cô, mắt mang đầy vẻ chờ mong, “Anh ở đây chơi với em tí nữa nhé?”

Dáng vẻ kia……

Lê Hoan cảm thấy có chút giống chú cún con đang làm nũng.

“Có camera.” Cô nhắc nhở.

Phó Tây Cố vừa định nói anh có thể giải quyết, nhưng lời nói đến bên miệng, nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy của hai người, anh đành nuốt trở vào.

“……Vậy anh về đây.” Anh không muốn.

Lê Hoan không giữ anh lại.

Phó Tây Cố xoay người rồi lại quay đầu lại, tỏ vẻ đau lòng: “Hoan Hoan, em không thể giữ anh lại thêm một chút nữa hay sao? Cho dù hư tình giả ý cũng được.”

“À……” Lê Hoan nghe vậy kéo dài giọng, hỏi lại, “Anh thích hư tình giả ý sao?”

“……”

“Không phải!” Phó Tây Cố vội vàng giải thích, “Đương nhiên không phải!”

Lê Hoan……muốn cười.

Nhưng cô nhịn được.

“Đi về đi.” Cô vô thức dịu giọng lại.

Hai người đối mặt.

Cuối cùng, Phó Tây Cố quyến luyến thỏa hiệp: “Được rồi, anh nghe lời em.” Nhưng anh lại nhịn không được mà dặn dò thêm, “Em nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức xuống, buổi tối không nên để nhiệt độ của điều hòa quá thấp, sẽ dễ bị cảm, cũng không nên đá chăn mền, không nên uống nước lạnh, không nên……”

“Phó Tây Cố……”

“Hả?”

Lê Hoan nhìn anh một cái, buồn bã nói: “Anh thật là dài dòng…..”

Cho dù cố nén, nhưng khóe môi cô vẫn cứ cong lên, vui vẻ tràn ngập khắp khuôn mặt.

Phó Tây Cố nhìn cô, cũng không nhịn được cười theo.

“Anh đi đây.”

“Dạ.”

Rốt cuộc Phó Tây Cố cũng xoay người đi.

Nhìn theo bóng lưng của anh, bỗng nhiên Lê Hoan lại gọi anh lại.

“Chờ một chút.”

Phó Tây Cố lập tức quay người, vui vẻ ra mặt: “Hoan Hoan! Em không nỡ để anh đi sao?”

Lê Hoan: “……”

“Không có,” Cô đánh tan tưởng tượng của anh một cách nhẫn tâm, sau đó nói, “Quên nữa, nói về Hạ Manh Manh chút đi. Hôm nay ở nhà hàng hai ta cũng chưa nhắc đến đề tài này. Thật ra hai chúng ta đã nói rất nhiều và rất rõ ràng nhưng chưa nói nhiều về đề tài này, anh nghĩ sao?”

Phó Tây Cố lập tức thu lại vẻ lưu manh, vẻ mặt đứng đắn trở lại.

“Ừ.” Anh gật đầu, nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói, “Là do anh không giải quyết tốt chuyện này, Hoan Hoan, tin anh, anh sẽ cho em một câu trả lời hợp lí.”

Lê Hoan cong môi: “Không phải em không tin anh, em rất tin anh là đằng khác, nhưng cái em muốn nói không phải là cái này.”

~~~~~~hết chương ~~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio