Lúc này, tay của người đàn ông lại duỗi tới nắm tay cô.
“Hoan Hoan…”
Cô nghe được giọng nói đầy ý cười của anh, lưu luyến dịu dàng.
Lê Hoan liếc mắt nhìn anh.
Quả nhiên là anh đang cười, hai con ngươi lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, nhìn có vẻ… hơi ngốc.
Lê Hoan cố nhịn để không phải cười lên, nhắc nhở: “Phó Tây Cố, anh say rồi.”
Phó Tây Cố không phủ nhận, gật đầu: “Ừ, nhìn thấy em anh sẽ say.”
Lê Hoan: “…”
Người này…
Không muốn để ý đến anh nữa, Lê Hoan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không hiểu sao người bên cạnh lại cứ bám lấy cô.
“Hoan Hoan.”
Lê Hoan không để ý tới.
“Hoan Hoan.”
“…”
“Hoan Hoan…”
“Im lặng.” Lê Hoan giả vờ dùng giọng vô cùng hung dữ cảnh cáo anh.
Thế nhưng Phó Tây Cố lại nở nụ cười, anh tiến lại gần, ngửi hương nước hoa thoang thoảng trên người cô rồi tủi thân nói: “Hoan Hoan, anh rất nhớ em…”
Lê Hoan: “…”
“Biết rồi.” Hít thở sâu, cô cố gắng kìm chế giọng nói run rẩy của mình.
“Vậy em có nhớ anh không?”
“…”
Lê Hoan muốn nói không nhớ, nhưng người đàn ông đột nhiên dùng bụng ngón tay vuốt ve bàn tay cô, vô cùng chậm, mỗi lần vuốt là như có dòng điện xẹt qua, tạo ra từng đợt cảm giác tê dại.
“Hoan Hoan, có nhớ anh không?” Phó Tây Cố thấp giọng hỏi lại.
Trong khi nói chuyện, anh lặng lẽ tới gần, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô.
Ngứa.
Người Lê Hoan hơi cứng lại.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, đêm nay thật đẹp.
Trong lòng rung động, cuối cùng Lê Hoan cũng xoay người qua, không phủ nhận: “Có.”
Cô thừa nhận, cô cũng nhớ anh.
Trong tầm nhìn, cô chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông lập tức nở nụ cười, đáy mắt anh lộ vẻ thỏa mãn.
“Ngày nào anh cũng rất nhớ em, Hoan Hoan.” Anh lặp lại, chữ nào cũng nói rành mạch rõ ràng.
Lê Hoan không phải chưa từng được tỏ tình, nhưng ngay lúc này cô cảm thấy, cho dù người thổ lộ có chân thành đến mức nào thì thật ra cũng không bằng người trong lòng mình nói một câu nhớ mình.
Nhớ thôi là đủ.
“Dạ.” Cô nhìn anh rồi đáp lại, khóe môi có chút cong lên.
Chỉ với một cái liếc mắt, Phó Tây Cố đã ngẩn ngơ, kìm lòng không được, anh khẽ vươn tay muốn vuốt mặt cô.
“Hoan Hoan…”
“Ông chủ, đã đến nơi rồi ạ.” Cao Khang yên lặng lái xe nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Bầu không khí bỗng chốc bị cắt ngang.
Bàn tay dừng giữa không trung.
Phó Tây Cố: “…”
Lê Hoan quay mặt đi, rất muốn nhịn cười nhưng lại nhịn không được.
Phó Tây Cố nhìn thấy, hoàn hồn: “Hoan Hoan, không được cười.”
“Em muốn cười.” Lê Hoan nghiêm túc trở lại.
Đầu lưỡi chạm vào răng cấm, Phó Tây Cố bật cười, thoáng nhìn qua vành tai xinh xắn của cô, một ý nghĩ nảy ra, anh nhéo nhéo giống như trừng phạt, khàn giọng uy hiếp: “Hoan Hoan, tương lai chúng ta còn dài mà, phải không?”
Lời nói chưa dứt, anh nhạy cảm nhận ra cả người cô cứng đờ.
Chỉ một giây thôi, Phó Tây Cố lập tức phản ứng kịp.
“Thì ra vành tai của Hoan Hoan rất nhạy cảm…” Anh ghé sát vào, đè thấp giọng nói vào tai cô.
Lê Hoan: “…”
“Phó Tây Cố!” Lần đầu tiên đỏ mặt vì xấu hổ, Lê Hoan quay đầu, lập tức hung dữ trừng anh, “Câm miệng!”
Phó Tây Cố cười không nói.
Lê Hoan: “…”
“Được được được, anh câm miệng, cũng không cười,” Dừng tay đúng lúc, Phó Tây Cố lại nịnh nọt nắm tay cô lần nữa, không để cho cô có cơ hội giãy giụa, anh dụ dỗ nói, “Không tức giận nhé Hoan Hoan, chúng ta xuống xe, anh có chuẩn bị quà cho em đấy.”
Kiến hảo tựu thu (见好就收): thấy được rồi thì dừng lại, làm việc đúng mực.
Nơi Phó Tây Cố đưa cô đến là một bãi cỏ trên bờ đê ở ngoại ô, tầm mắt rộng lớn. Dường như là ngay giây đầu tiên khi bước lên bãi cỏ, Lê Hoan đã đoán được gì đó rồi.
“Pháo hoa sao?” Cô nhịn không được hỏi.
Phó Tây Cố vốn còn đang nghĩ phải làm sao để lừa cô bịt mắt lại.
Không ngờ…
“Hoan Hoan, em không thể… cho anh cơ hội thể hiện chút sao?” Anh giả vờ cười một cách bất đắc dĩ.
Trái tim mềm mại, khóe môi Lê Hoan cong lên, cười nhẹ: “À… anh muốn em làm sao để thỏa mãn mong ước nhỏ nhoi của anh đây?”
Phó Tây Cố: “…”
“Bịt mắt lại nhé?”
“…”
Phó Tây Cố chỉ có thể ra vẻ hung dữ uy hiếp: “Hoan Hoan, em có tin là nếu em còn như vậy thì anh sẽ bắt nạt em không hả?”
“Như vậy là như nào?”
“…”
“Bắt nạt em à? Ai cho anh lá gan đó thế?”
“…”
Cuối cùng, Phó Tây Cố đầu hàng, mà vui vẻ trong mắt Lê Hoan lại không thể nào che hết được.
Dưới ánh trăng, mặt mày người đàn ông vô cùng dịu dàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hình như tiếng lòng bị kích thích, Lê Hoan đưa tay về phía anh, nói nhỏ: “Phó Tây Cố, dẫn em đi xem pháo hoa đi.”
Trái tim đập hẫng một nhịp.
Phó Tây Cố nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt, anh nói: “Được.”
Vì đêm nay là sinh nhật của cô, Phó Tây Cố đã sắp xếp xong xuôi hết thảy từ sớm, vì vậy Cao Khang vừa nhận được lệnh là lập tức gọi điện thoại ra bên ngoài ngay.
Lúc đó, Lê Hoan ngồi xuống bãi cỏ cùng Phó Tây Cố.
“Chíu–“
“Bùm~–“
Pháo hoa nở rộ, chiếu sáng phía chân trời.
Lê Hoan đã đoán ra là chuẩn bị pháo hoa, nhưng cô không ngờ là lại hoành tráng như vậy, đêm đen như mực bỗng chốc được thắp sáng.
Xán lạn, chói mắt.
Lê Hoan bỗng nhiên có cảm giác rằng hình như đáy lòng u ám của mình cũng đã được chiếu sáng, biến mất sạch sẽ.
Luôn có người chờ cô, nguyện ý trao cho cô tất cả ấm áp.
Từ nay về sau, không còn đáng sợ nữa, cũng không còn cô đơn nữa.
Cô quay đầu, người đàn ông bên cạnh không nói gì, chỉ là vẫn luôn nắm chặt tay của cô.
“Phó Tây Cố.”
Nghe được tiếng gọi của cô, Phó Tây Cố quay đầu.
Dường như là cùng một lúc, bờ môi mềm mại phủ lên môi anh.
Không hề báo trước.
Phó Tây Cố thoáng ngơ ngẩn, pháo hoa vừa mới nổ tung, “bùm… bùm… bùm” một tiếng, cũng là tiếng nổ của lòng anh.
Trong lúc nhất thời, dục vọng muốn giữ lấy ở nơi sâu nhất trong lòng người đàn ông rục rịch, cảm xúc mãnh liệt.
Nhưng cô vừa mới chạm nhẹ đã muốn tách ra.
Phó Tây Cố nhanh tay giữ lấy gáy cô.
“Hoan Hoan,” Đảo khách thành chủ, anh vừa hôn cô vừa nói, “Hôn môi không phải như thế, để anh dạy cho em…”
Giọng nói thấp dần xuống, chữ nào chữ nấy đều dụ dỗ.
Lê Hoan chớp mắt, nhìn anh: “Được.”
Thản nhiên cười nhẹ, không phải yêu nữ mà là hơn hẳn yêu nữ.
Pháo hoa bắn hết, hai mắt Phó Tây Cố cũng đã hiện lên màu đỏ tươi.
“Lê Hoan…” Một tay giữ chặt gáy cô, một tay bóp eo của cô, hơi thở nặng nề, lúc anh nói chuyện, từng chữ từng chữ như được gằn ra từ cổ họng, “Đời này, anh thua trên người em rồi…”
Lúc đầu còn có thể nhịn được, nhưng chỉ cần động vào cô là mọi thứ đều vượt tầm kiểm soát.
Nụ hôn, khốc liệt lại tàn nhẫn.
Nếu như có thể, Phó Tây Cố thầm nghĩ phải khảm cô vào trong xương cốt của mình.
Từng giây từng phút, đời đời kiếp kiếp…
Không chia lìa.
Trên đường quay về, vốn là Phó Tây Cố muốn tâm sự với Lê Hoan, nhưng thoáng nhìn cô đang cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ, nhận ra rằng đã h rồi, anh lập tức đau lòng không thôi.
Vươn tay ôm chầm cô để cô dựa vào vai mình, anh dỗ dành: “Có phải mệt lắm rồi không? Bây giờ ngủ trước một lát, đến nơi thì anh gọi em được không?”
Lê Hoan lắc đầu.
“Hoan Hoan…”
“Ngày mai anh lại phải đi nữa sao?” Bỗng nhiên nhớ việc tranh đấu nổi lên gần đấy của nhà họ Phó mà Vãn Vãn nói cho cô biết trong phòng lúc nãy, cô lo lắng, không nhịn được hỏi, “Có thể xảy ra rắc rối gì không ạ?”
Đoán là cô biết tin từ Tần Vãn, Phó Tây Cố cầm chặt tay cô trấn an: “Không sao đâu, em đừng lo lắng.”
Lê Hoan im lặng hai giây: “Thật sao?”
“Phải, anh không lừa em đâu mà,” Một khi đã hưởng được mùi vị của cô, Phó Tây Cố luôn không thể nhịn được, hôn trán cô một cái, anh an ủi, “Anh không có hứng thú với việc tranh giành công ty của bọn họ, anh có sở thích riêng của mình. Bây giờ anh tiếp quản công ty ở nước ngoài chỉ là vì muốn trả ơn cho anh cả mà thôi. Chờ qua thời gian bận rộn này thì anh sẽ trở về, sẽ không đi nữa.”
“Không lừa em đâu.” Anh lặp lại.
Thật ra là Lê Hoan tin, nhưng cô lại hỏi một vấn đề khác: “Cho nên, việc anh ra nước ngoài rồi có nhiều bạn gái như thế… là làm cho những người ở nhà họ Phó kia xem sao?”
Nhắc lại quá khứ phóng túng đó, Phó Tây Cố cảm thấy hơi xấu hổ, anh đã từng nghĩ rất nhiều lần rằng nếu biết anh bị đổ bởi Lê Hoan từ sớm thì chắc chắn anh sẽ không phóng đãng như vậy, cho dù chỉ là giả vờ.
“Ừ.”
“Không gạt em chứ?”
Phó Tây Cố gật đầu: “Không gạt em đâu, nếu như anh lừa em, thì phạt anh không được hôn em, được không?”
Lê Hoan: “…”
Người này…
Nhưng anh lại mặt dày nói thêm câu nữa–
“Hoan Hoan, lúc nãy chưa hôn đủ, cho anh hôn em một cái nữa được không?”
Tuy là có tấm ngăn chặn lại, nhưng dù gì thì Lê Hoan cũng là con gái, nghe vậy thì xấu hổ không thôi, chỉ sợ Cao Khang ở phía trước nghe được.
Cô tức giận trừng anh: “Cách em xa một chút đi!”
“Anh luôn muốn gần em hơn một chút.” Phó Tây Cố dứt khoát nắm tay cô đặt lên ngực mình.
Lê Hoan: “…”
Không thèm để ý đến anh.
Phó Tây Cố cười nhẹ, rốt cuộc thì không hỏi lại cũng không trêu chọc cô nữa.
Xe chạy thẳng một đường êm ru đến dưới chung cư.
Lê Hoan tỉnh dậy đúng lúc, đang muốn đẩy cửa xe xuống thì thoáng nhìn ra bên ngoài, cô dừng lại.
Chiếc xe kia…
Là xe của nhà họ Lê.
Cô biết bên trong xe là ai, nhưng chỉ làm như không nhìn thấy, xuống xe rồi đi thẳng luôn.
Lộ Vận Nhân đợi trong xe cả đêm, khi nghe tài xế nhắc nhở thì bà mới thấy được Lê Hoan, bà vui mừng vội vàng xuống xe.
“Hoan Hoan!”
Lê Hoan vốn định đi qua luôn, nghĩ nghĩ, cô vẫn ngừng lại rồi hỏi: “Có việc gì thế mẹ?”
Một câu rất lãnh đạm, dường như là đang nói chuyện với một người xa lạ bình thường.
Lộ Vận Nhân lập tức đau lòng không thôi.
“Hoan Hoan…” Giọng nói của bà run rẩy hẳn lên.
Phó Tây Cố thấy thế, nói khẽ với Lê Hoan nói: “Anh qua bên kia chờ em.”
Anh nói xong thì muốn đi trước.
Bỗng bàn tay bị nắm chặt.
“Không cần,” Lê Hoan liếc mắt, thản nhiên nói, “Không có gì phải tránh đi cả, anh ở đây xem như là nhân chứng.”
Lộ Vận Nhân nghe không hiểu: “Hoan Hoan… con, con có ý gì vậy?”
Lê Hoan không trả lời, chỉ hỏi lại lần nữa: “Tìm con có việc gì thế?”
Lộ Vận Nhân giật giật môi, cảm thấy ngực mình nặng trĩu, buồn bực vô cùng.
“Hoan Hoan…” Bà cố gắng muốn cong môi cười, muốn kéo gần khoảng cách mấy năm nay giữa hai người, “Hôm nay… là sinh nhật của con, con quên rồi sao? Mẹ… mẹ tự tay làm bánh ngọt cho con này!”
Bà vội vàng quay người chạy ra xe lấy bánh.
“Hoan Hoan…” Bà không lập tức đưa cho cô, mà lấy hết dũng khí run rẩy nói, “Mấy ngày nay, mẹ… mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, chú Lê của con cũng nói với mẹ rất nhiều. Mẹ xin lỗi con, Hoan Hoan, mẹ… mẹ xin lỗi, là do mẹ… mẹ thiên vị…”
Nói năng va vấp, bà không nói hoàn chỉnh hết câu được.
Bà lại nói tiếp, bởi vì đan xen nhiều loại tâm trạng, căng thẳng bất an có đủ nên mắt bà bắt đầu ầng ậng nước, nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu: “Hoan Hoan, con có thể… tha thứ cho mẹ hay không? Hoan Hoan…”
Lê Hoan không lên tiếng.
Sự chua xót dâng đầy trong lòng Lộ Vận Nhân.
“Hoan Hoan…”
“Lúc ba ra đi, ông dặn đi dặn lại là muốn con thay ông ấy quan tâm mẹ, nghe lời mẹ, cưng chiều mẹ, không để cho mẹ phải tủi thân.”
Rầm!
Giống như sét đánh ngang tai, Lộ Vận Nhân ngơ ngẩn, nhất thời ngừng thở.
“Ba nói ba xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ phải lãng phí thanh xuân. Ba nói hai người kết hôn là vì bất đắc dĩ, ba biết mẹ có người trong lòng nhưng ba vẫn lừa mẹ, bởi vì ba quá yêu mẹ, không buông tay mẹ được.”
Lê Hoan nói lên những lời chưa bao giờ tâm sự với người khác một cách rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nhìn có vẻ như là thờ ơ, thậm chí là vô cảm.
“Cho nên ba áy náy với mẹ, muốn con đồng ý rằng cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng phải chăm sóc mẹ, khiến mẹ vui vẻ,” Lê Hoan rũ mắt, bỗng nhiên nói như đang tự giễu, “Mấy năm nay con không so đo với Lê Tư Tư, thứ nhất là do con thấy việc đó vô nghĩa, thứ hai là do con muốn mẹ vui. Mẹ muốn nhìn thấy con chiều chuộng Tư Tư, nhường nhịn Tư Tư, vậy thì con sẽ làm để mẹ vui.”
Lộ Vận Nhân khiếp sợ, run rẩy đến mức không nói được tiếng nào.
“Hoan…”
“Con biết là mẹ thương Lê Tư Tư, không chỉ là vì lúc được sinh ra nó đáng thương mà còn là vì nó là con gái của mẹ và chú Lê. Còn con… là gánh nặng của mẹ, là đứa con mẹ không muốn đối mặt nhưng lại không thể không thừa nhận.”
“Không phải!” Rốt cuộc Lộ Vận Nhân cũng nói nên lời, bà khóc, “Không phải…”
Lê Hoan không để ý, cũng không lấy khăn tay lau nước mắt giúp bà như trong quá khứ: “Kỳ thật là ba đã lo lắng thừa rồi, mẹ có chú Lê thương, có Lê Tư Tư chiều chuộng, không hề tủi thân một chút nào. Mà con, cũng không muốn để mình tủi thân nữa. Mấy năm nay, trách nhiệm đó đè trên vai con mệt lắm mẹ ạ.”
Cô đối mặt với Lộ Vận Nhân: “Con là khúc mắc của mẹ, nhưng cũng là đứa con do mẹ sinh ra, cho con áo cơm nuôi dưỡng con lớn khôn, hình như con… không thể trách mẹ được.”
Cô cười nhạt, nói tiếp: “Nhưng con không thể gần gũi biểu hiện tình cảm thâm tình với mẹ như Lê Tư Tư được, cũng không tha thứ cho mẹ được. Sau này… mẹ đừng tới tìm con nữa, đừng giày vò chính mình, cũng đừng nói những lời tha thứ với không tha thứ.”
“Hoan Hoan…”
“Mẹ về đi, muộn lắm rồi, chú Lê lo lắng đấy.” Lê Hoan cắt ngang lời bà, vòng qua bà đi thẳng về phía trước.
Phó Tây Cố không ngờ lại có chuyện như vậy, anh nhìn Lộ Vận Nhân bằng ánh mắt phức tạp. Nhưng anh không nói gì, chỉ bước nhanh hơn để đuổi theo Lê Hoan.
Bóng dáng của hai người biến mất nhanh chóng.
Mà Lộ Vận Nhân đứng ở đó, nước mắt rơi như mưa, bà che miệng, cả người không ngừng run rẩy.
Cách đó không xa…
Lê Tư Tư ngồi ở ghế lái, hai bàn tay xiết chặt tay lái, đôi mắt đỏ rực. Cô ta tìm điện thoại muốn gọi cho bạn trai Dư Nhiên, mở ra mới thấy mấy phút trước Dư Nhiên nhắn tin WeChat với cô ta nói rằng máy bay sẽ hạ cánh vào sáng sớm mai.
Cắn môi thật mạnh, cô ta bấm gọi một số điện thoại khác.
Phó Tây Cố nắm tay Lê Hoan đi lên lầu.
“Em không sao,” Lê Hoan biết anh lo lắng cho mình, cười qua loa, “Thật ra những lời này em giấu trong lòng lâu rồi, đêm nay nói ra khiến em nhẹ nhõm rất nhiều. Em nghĩ… ba sẽ tha thứ cho em.”
Tiếng nói vừa dứt, chóp mũi đã ngửi thấy hơi thở mát lạnh của người đàn ông.
Người đàn ông ôm cô vào ngực.
“Bây giờ, sau này, đều sẽ có anh thương em, chiều chuộng em, yêu em, sẽ không để cho em phải tủi thân, em thích làm gì thì cứ làm cái đó.”
Một câu rất bình tĩnh nhưng còn hơn hàng ngàn hàng vạn câu ngọt ngào.
Lê Hoan giật mình, cảm thấy vui vô cùng.
“Vâng.” Cô vươn tay ôm lấy anh.
Rạng sáng thứ bảy, ngày mới chỉ vừa bắt đầu, Lê Hoan mệt mỏi cả một ngày đã ngủ say khi có Phó Tây Cố bầu bạn bên cạnh.
Mà trên Weibo, No. hot search bắt đầu bùng nổ!
~~~~~~hết chương ~~~~~~