Cho dù mỗi ngày Phó Tây Cố đều muốn thêm WeChat với Lê Hoan, nhưng không ngoài ý muốn chút nào, lần nào cô cũng bị từ chối, dù là anh dỗ dành muốn cô video call cho mình thì Lê Hoan cũng không hề mềm lòng.
Vì vậy việc mỗi ngày là anh gửi lời mời kết bạn không biết mệt mỏi, cô thì tuyệt tình từ chối không chút do dự.
Cứ qua lại như vậy, chơi thành nghiện, vậy là tự nhiên biến thành tình thú giữa hai người.
Hai người liên hệ với nhau thông qua tin nhắn.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, hai người càng ngày càng bận rộn, đều luôn đi sớm về trễ, lại thêm việc ở hai nơi có múi giờ khác nhau, thời gian rảnh rỗi của hai người hoàn toàn lệch nhau. Thường là khi Phó Tây Cố nhắn tin cho Lê Hoan thì tới tận ngày hôm sau Lê Hoan mới có thể trả lời lại. Mà đợi tới lúc cô trả lời lại thì Phó Tây Cố đã bận rộn nữa rồi.
Thỉnh thoảng có vài lần Lê Hoan rảnh rỗi muốn gọi điện cho anh, nhưng lần nào anh bận xong thì cô cũng đã mệt mỏi rồi ngủ mất. Hai lần sau đó, Phó Tây Cố nói rằng không muốn để cho cô phải đợi nữa, chỉ có thể tăng tốc độ xử lí công việc, tranh thủ xong việc sớm để nhanh chóng về bên cô.
Rồi sau đó đều là anh đợi cô rảnh thì mới gọi điện tới, có mấy lần phải gọi vào rạng sáng.
Lê Hoan không muốn anh hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để đợi cô, nhưng không lay chuyển được người đàn ông này nên chỉ có thể nghe theo anh.
Cho dù ở hai nước khác nhau nhưng tình cảm của hai người cũng không vì khoảng cách mà trở nên nhạt nhẽo mà thậm chí càng ngày càng nồng nàn hơn, số lần nhớ nhung cũng càng ngày càng tăng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc bận rộn này.
Loáng một cái đã đến kì ghi hình cuối cùng của chương trình tạp kĩ, bốn nhóm tuyển thủ bao gồm cả nhóm của Lê Hoan và Ninh Trạch phải tranh nhau vào được top để có cơ hội tranh ngôi vị hạng nhất.
Ngày ghi hình cuối cùng đó vừa đúng vào đêm Giáng sinh.
Lê Hoan bất hạnh bị cảm.
Cô thật sự quá bận, không chỉ muốn dành ra thời gian học tập mà còn muốn nghiên cứu kịch bản bằng cách đọc một lượt các tiểu thuyết gốc. Chờ đến lúc ghi hình xong chương trình tạp kĩ này thì cô phải vào đoàn phim quay ngay lập tức. Làm việc với cường độ cao như vậy khiến cô vô cùng mệt mỏi, hai ngày trước về tới nhà thì ngủ ngay trên sô pha luôn nên hôm nay mới bị cảm.
Cô uống thuốc nhưng cũng có lúc tốt lúc xấu. Lúc nãy không có thời gian truyền nước biển nên chỉ có thể chịu đựng tạm thời.
Từ sân bay đến khách sạn, bầu không khí Giáng sinh ngập tràn trên khắp nẻo đường, vừa khéo hôm nay lại là thứ bảy nên Lê Hoan cũng thấy rất nhiều đôi tình nhân.
Nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cô sinh lòng hâm mộ, hâm mộ các cô gái có bạn trai bên cạnh trong những ngày lễ tết, hâm mộ dáng vẻ tươi cười của các cô ấy, có thể làm nũng hoặc cũng có thể cãi nhau. Dáng vẻ nào cũng tràn đầy hạnh phúc.
Thậm chí… cô còn có chút ghen tị.
Bỗng nhiên cô có chút oán trách, cô cũng không còn mang tâm lí muốn yêu đương thuần khiết nữa.
Cô muốn Phó Tây Cố.
Bởi vì bị cảm và sự nhớ nhung không kiềm chế nổi, sau khi đến khách sạn, Lê Hoan không muốn ăn gì cả, mới ăn hai miếng đã muốn về phòng nghỉ ngơi. Nhưng mà Ninh Trạch lại cứ lải nhải bên tai cô, bảo cô ăn nhiều một chút, nếu không thì Phó Tây Cố biết được sẽ đánh cậu ấy.
Lê Hoan thấy phiền, lại không muốn nghe tới tên của Phó Tây Cố nên trực tiếp uy hiếp cậu nếu cậu nói thêm một câu nữa thì cô sẽ đánh cậu.
Ninh Trạch bị hù lập tức im lặng nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt “cục cưng tủi thân nhưng cục cưng không nói”.
Lê Hoan trở về phòng, cô uống thuốc dưới sự giám sát của Tiểu Thang, sau đó gắng gượng nằm trên sô pha với cái đầu trống rỗng.
Phó Tây Cố gọi tới vào ngay lúc này.
Không biết là bởi vì bị bệnh nên có chút yếu ớt, hay là tâm trạng bị ảnh hưởng do thấy quá nhiều cặp tình nhân trên đường mà lúc này Lê Hoan cảm thấy mũi cay cay.
Cô nhận máy, không lên tiếng.
“Hoan Hoan.”
Lại là giọng nói quen thuộc ấy, dịu dàng lưu luyến. Cho dù cách nhau xa như vậy nhưng hình như Lê Hoan cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bây giờ của anh, hẳn là khóe miệng chứa ý cười, có chút xấu xa.
Cắn môi dưới, không biết là có phải là đang giận lẫy hay không mà cô vẫn không đáp lại.
Ở đầu dây bên kia, Phó Tây Cố bật cười, vô thức dịu giọng: “Cục cưng à, nhớ anh sao?”
Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong là Lê Hoan cảm thấy trong lòng trào ra cảm giác khó chịu ngay tức khắc.
“Anh nằm mơ hả! Ai thèm nhớ anh!” Nghẹn một hơi trong ngực, cô nói mà không hề suy nghĩ, cô cũng không hề nhận ra giọng nói của mình mang theo chút hờn dỗi.
Nhưng Phó Tây Cố lại nhận ra.
“Ừm, khi anh nằm mơ anh thấy Hoan Hoan nhớ anh,” Anh cười trầm thấp, “Anh cũng nhớ Hoan Hoan, rất nhớ.”
Rất nhớ thì sao còn chưa về?!
Xém chút nữa là Lê Hoan đã thốt ra câu này, cũng may là cô kịp thời phản ứng nên nhịn được.
Cô không thèm nói như vậy đâu.
Chua xót dường như tăng thêm, cô quay mặt đi, cảm thấy có chút phiền, mình của trước kia đâu phải vô duyên vô cớ giận dỗi như vậy đâu chứ. Rõ ràng cô và anh không liên quan gì đến nhau, thật ra thì cũng không trách được anh, hai người đều phải bận những việc riêng của mình, ngay từ đầu hai người cũng đã xác định là không yêu đương theo kiểu dính nhau như sam giống như mấy cô cậu thiếu niên rồi.
Nhưng, cô lại không khống chế được tâm trạng của mình.
Cô không muốn để ý đến anh nữa.
“Tâm trạng không tốt sao?”
Giọng nói của người đàn ông truyền đến, dường như là đang ghé sát vào tai cô.
Nỗi chua xót lại càng tăng, Lê Hoan cắn môi thật mạnh.
Phó Tây Cố cố ý muốn một đáp án: “Bởi vì anh sao? Hoan Hoan, nói cho anh biết, có phải hay không? Hửm?”
Lê Hoan cảm thấy bây giờ cô rất ghét sự ép hỏi của anh.
“Phải! Anh hài lòng chưa?” Cô tức giận mà cũng rưng rưng trả lời, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, nếu như bây giờ anh ở đây, chắc chắn cô sẽ cắm anh một cái thật mạnh cho hả giận.
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, Hoan Hoan, anh có tặng quà cho em đó, có lẽ cũng đã đến rồi. Em xong quà xong thì muốn phạt anh sao cũng được, chỉ cần em hả giận, được không?”
Lê Hoan đang tức giận muốn nói không cần.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
Lê Hoan khẽ giật mình, dần dần tỉnh táo lại, tuy cô lấy lại tinh thần nhưng vẫn không muốn mở cửa.
“Mở cửa, Hoan Hoan,” Bên tai vẫn là giọng nói của anh, “Quà đến rồi đấy, chắc chắn em sẽ thích.”
Muốn giận dỗi với anh nhưng lại không muốn liên lụy người vô tội, nghĩ đến đó, Lê Hoan đứng lên.
Cửa mở.
Lê Hoan sửng sốt.
Không phải… không phải… anh…
“Ngốc rồi hả?” Cúp máy trước mặt cô, Phó Tây Cố cười nhẹ, “Thấy anh không vui sao?”
Thấy cô vẫn không nói chuyện, anh bước một bước vào cửa, trở tay đóng cửa lại, vươn tay ôm cô vào lòng.
Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cô, tất cả giác quan dường như bị anh đánh thức, cuối cùng Lê Hoan cũng hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc.
“Hoan Hoan, anh về rồi.”
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô đập liên hồi trong phút chốc.
Nhớ nhung mãnh liệt, kiềm chế không được mà cũng không muốn kiềm chế, cô ngẩng đầu lên.
“Phó Tây Cố.”
“Anh đây.”
Đôi môi mềm mại của cô phủ lên.
Đột ngột như vậy.
“Em nhớ anh.”
Thích nhau thì ở bên nhau, nhớ nhau thì thể hiện, muốn hôn thì hôn.
Chỉ là kĩ thuật hôn của cô rất non, có thể nói là hôn chẳng ra hồn ra vẻ gì.
Nhưng kĩ thuật non trẻ này đã khơi lên khát vọng sâu nhất trong đáy lòng Phó Tây Cố với cô.
Nghĩ rằng cô sẽ rất vui mừng, nghĩ cô sẽ tỏ ra thờ ơ, nhưng Phó Tây Cố không bao giờ ngờ rằng…
Chỉ một giây sau, anh đã nhéo vào eo cô.
“Trêu chọc anh? Hửm?” Hô hấp trầm xuống, Phó Tây Cố nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nặng nề.
Lê Hoan ngửa đầu, thấy hình ảnh của mình trong mắt anh vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Đây là người đàn ông cô yêu.
“Đúng,” Đột nhiên, cô cong môi, cười xinh đẹp lại mê hoặc người, “Em muốn trêu chọc anh đấy… A…!”
Môi bị chiếm lấy mạnh mẽ.
Người đàn ông hôn vô cùng mạnh bạo.
Chỉ trong chốc lát, Lê Hoan đã cảm thấy không còn sức lực, nếu như không phải anh ôm cô thì sợ là cô sẽ không có tiền đồ mà ngồi xụi lơ trên đất rồi.
Độ ấm trong phòng càng ngày càng cao.
Khó kìm lòng nổi, Lê Hoan muốn nữa theo bản năng…
Không được…
Người đàn ông đột ngột dừng lại.
Trán hai người tựa sát vào nhau.
Lê Hoan mở đôi mắt đã mê ly ra, thấy được sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt người đàn ông.
Cô chớp mắt.
Cô vô tình thể hiện ra sự quyến rũ của mình.
Phó Tây Cố cố gắng hết sức mới nhịn ý định muốn hôn cô nữa.
“Em vẫn còn cảm đấy,” Lúc nói chuyện trở lại, giọng nói của anh đã bình thường hơn một chút, “Ở đây… cũng không thích hợp.”
Lê Hoan hiểu ý anh ngay, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên một cách khả nghi, cô đẩy anh ra: “Vậy anh thả em ra đi…”
Phó Tây Cố không nhúc nhích, anh lại còn ôm cô chặt hơn một chút: “Hoan Hoan, anh nhớ em, để cho anh ôm một chút thôi, một chút thôi, nhé?”
Hơi thở của anh ấm áp.
Ngứa.
Còn có chút… cảm giác kỳ quái bắt đầu lan tràn ra khắp người, cuối cùng cô cũng không nhúc nhích.
Cô cũng nhớ anh nữa.
Sau đó…
Mười phút trôi qua.
Người đàn ông không nhúc nhích cũng không buông cô ra.
“Vẫn chưa ôm đủ sao anh?”
“Chưa đủ.”
Qua mười phút nữa, anh vẫn chưa buông cô ra.
Lê Hoan không kiềm chế được cong môi: “Còn chưa đủ sao?”
“Ừ, ôm bao nhiêu cũng không đủ.”
Lại mười phút tiếp theo…
“Phó Tây Cố, em mệt…”
“Anh bế em đến sô pha rồi ôm tiếp được không?”
Lê Hoan: “…”
Cuối cùng Lê Hoan cũng không đẩy anh ra mà là để anh ôm thoải mái. Cô cũng thích được anh ôm, cái cảm giác được ôm này giống như cô là cả thế giới của anh vậy.
Cô không biết anh đã ôm cô trong bao lâu, chỉ biết lúc sau có lẽ là do ngấm thuốc nên ngủ mất. Khi cô đang mơ mơ màng màng, cô nhận ra anh bế cô đến giường rồi đắp chăn giúp cô.
“Phó Tây Cố…” Cô kêu anh một tiếng nỉ non.
Một giây sau, tay được nắm chặt, cảm giác ấm áp dường như có thể chạy xuyên qua lòng người.
“Anh không đi, anh ở đây với em.”
“Dạ.”
Đêm nay Lê Hoan ngủ rất ngon.
Hôm sau.
Lúc Lê Hoan tỉnh lại thì người đàn ông không có ở đó, nhưng anh có để lại cho cô một tờ giấy, nói là anh ở ngay căn phòng bên cạnh. Hiểu rằng anh không muốn mình bị chụp, cô nhịn không được cong môi cười.
Người đàn ông này…
Duỗi lưng một cái, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, ý chí chiến đấu tràn đầy.
Rất nhanh, tập cuối của chương trình cũng bắt đầu ghi hình, đó là một cuộc chạy đua với thời gian. Nói không căng thẳng là giả, nhưng Lê Hoan bình tĩnh lại rất nhanh, bởi vì cô thấy Phó Tây Cố.
Anh ở đây ghi hình với cô.
Cô biết anh muốn nhìn thấy cô đoạt giải nhất, mà cô cũng không muốn phải để mình và anh thất vọng.
Lê Hoan dùng hết sức lực, Ninh Trạch cũng vậy, hai người ăn ý vô cùng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy. Cuối cùng thì cũng đuổi kịp ở giai đoạn nước rút và vượt qua đội dẫn đầu để đoạt được giải nhất.
Ngày hôm nay là một ngày nắng như Lê Hoan thích.
Trời xanh không mây, ánh mặt trời ấm áp.
Cô nhận chiếc cúp MC đưa tới rồi hướng mắt nhìn về người đàn ông đang đi về phía mình.
“Mỗi ngày trong tương lai, hãy để anh ở bên em. Lê Hoan, anh có thể nắm tay em, cùng em đi hết xuân hạ thu đông được không?”
Anh đứng trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô, trong mắt anh chỉ có cô mà thôi.
Cho dù là đối diện với ánh mặt trời nhưng Lê Hoan vẫn thấy sự cưng chiều và yêu thương trong mắt anh cực kì rõ ràng.
Anh yêu cô, cũng giống như cô yêu anh vậy.
“Được ạ.” Cô cười với anh, vươn tay về phía anh.
Anh nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
~~~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~~~