Phòng tắm.
Trợt chân một cái, cơ thể mất thăng bằng, Lê Hoan chật vật ngã lăn ra đất, đã thế còn thình lình nghe thấy tiếng kêu của người đàn ông, khuôn mặt đỏ lên ngay lập tức.
“…Em không sao.” Cắn môi, cô nhỏ giọng nói.
Phó Tây Cố nhíu mày, không tin.
“Có thể đứng lên hay không?” Mặt mày anh tràn đầy vẻ lo lắng, “Anh vào đỡ em nhé?”
Lê Hoan lập tức thót tim.
“Không cần!” Cô vội vàng từ chối, “Em không sao! Không cần vào đâu!”
Cô nói xong thì chống hai tay đứng dậy.
“Hoan Hoan…”
Tiếng kêu của anh lại vang lên lần nữa.
Rõ ràng là cách một lớp cửa kính mờ nhưng không biết tại sao Lê Hoan lại có cảm giác là bị anh nhìn thấy.
Tim đập rất nhanh, cô vội vàng nói: “Không sao đâu, em tắm tiếp đây, anh đi ra ngoài đi.”
Sợ anh nói thêm gì đó nữa, cô vội vàng mở vòi sen lên.
Tiếng nước chảy vang lên lần nữa.
Phó Tây Cố kiên nhẫn nghe thêm vài giây, xác định cô thật sự không sao mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Anh quay người.
Dù sao thì ngã cũng đau, nhất là ở đầu gối, cứ tắm rửa kì cọ qua lại làm Lê Hoan có chút không nhịn được. Không có tâm trạng tắm tiếp, cô gội đầu thật nhanh rồi cầm khăn lau khô.
Đang muốn cầm quần áo…
Tay dừng lại.
Vậy mà cô… lại quên cầm đồ ngủ vào.
“Hoan Hoan?”
Đột nhiên giọng nói của Phó Tây Cố lại vang lên nữa.
Không thể chịu lạnh, Lê Hoan đang lâm vào trạng thái ảo não bị dọa muốn rớt tim ra ngoài.
“Hoan Hoan?”
“…Em đây.” Cô hồi hồn rồi đáp lại, “Anh vẫn chưa đi sao?”
Cách lớp cửa kính mờ, thân hình anh lờ mờ.
“Không đi, lo lắng cho em.”
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Phó Tây Cố không khỏi lo lắng hơn: “Sao em không nói chuyện? Có phải ngã đau lắm không?”
Lê Hoan: “…”
Cắn cắn cánh môi, sau mấy giây đấu tranh tâm lí, Lê Hoan nhỏ giọng nói: “Phó Tây Cố…”
“Hửm?”
“Em… quên cầm đồ ngủ vào.”
Giọng nói quá nhỏ, Phó Tây Cố nhất thời không nghe rõ.
“Cái gì?” Anh nhíu mày.
Lê Hoan có chút xấu hổ, không hiểu sao chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà tim lại đập tăng tốc mãnh liệt như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Nhưng người đàn ông vẫn đang gọi cô.
“Hoan Hoan?”
“…Quên cầm đồ ngủ mất rồi!” Xấu hổ trào dâng trong lồng ngực, Lê Hoan không nhịn được nói thật lo lên với anh.
Không khí đột nhiên yên tĩnh trong một vài giây.
Nhưng mà càng yên tĩnh thì cô càng tức giận, không nhịn được muốn giận dỗi.
“Được, anh lấy giúp em.”
Giọng nói của người đàn ông vang lên đúng lúc.
Chỉ là…
Trong lúc này rõ ràng là có thêm một chút vui vẻ.
Lê Hoan lập tức cắn môi.
Khốn kiếp!
Cho dù cô không đứng trước mặt mình nhưng Phó Tây Cố vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bây giờ của cô.
“Anh lấy ngay đây,” Cố gắng nhịn cười, vì muốn dời sự chú ý của cô đi, anh hỏi, “Mật mã vali của em là gì?”
Lê Hoan hít một hơi thật sâu, nói ra mấy số.
Phó Tây Cố gật đầu: “Chờ anh.”
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng phát ra từ trong miệng anh thì lại mang theo một chút ám muội xấu xa.
Lê Hoan cảm thấy má mình đã nóng phừng phừng lên rồi.
Chưa tới một lát thì người đàn ông đã quay lại.
“Hoan Hoan.”
Lê Hoan cẩn thận hé cửa ra một chút.
Phó Tây Cố liếc mắt là thấy ngay cánh tay đang vươn về phía mình, da thịt của cô trắng nõn, sau khi tắm rửa không hiểu sao lại hấp dẫn hơn một chút.
Yết hầu lăn nhẹ, đôi mắt Phó Tây Cố trở nên tối tăm, hình như có gì đó lại chuẩn bị phá kén chui ra.
Thấy anh lề mề không chịu đưa áo cho mình, Lê Hoan lại nóng mặt hơn.
“Phó Tây Cố!” Cô thúc giục, nghe kĩ một chút thì có thể nhận ra một chút tức giận và bất lực đối với anh.
Nguyên văn là “khí cấp bại phôi” (气急败坏): vừa có nghĩa là rất tức giận hoặc rất bối rối. (Nguồn: tinhnguyetcotran.wordpress.com)
Phó Tây Cố hoàn hồn.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng đè những hình ảnh kiều diễm không nên có trong đầu xuống rồi vươn tay đưa áo tới cho cô.
“Mặc được không? Có muốn anh giúp em một tay không?” Đến khi óc trì trệ phản ứng kịp thì lời đã ra khỏi miệng.
Mà giọng nói… cực kỳ nặng nề, dường như đang không nhịn được điều gì đó.
“Rầm——”
Cửa bị đóng sầm lại.
Cách một cánh cửa, Phó Tây Cố lặng lẽ cười, trong cổ nóng rát hẳn lên. Mà Lê Hoan thì… mặt đỏ tới mang tai, cho dù cô không hiểu rốt cuộc là tại sao mình phải xấu hổ, rõ ràng lúc trước anh cũng đã từng nói ra những lời không đứng đắn như vậy nhưng cô vẫn bình tĩnh đón nhận cơ mà.
Nghĩ ngợi lung tung, Lê Hoan mặc đồ ngủ vào, mà mãi đến khi mặc xong, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện người đàn ông đã đưa cho cô một cái váy ngủ màu hồng khói, là cái váy ngủ cô thích nhất.
Nhưng thật ra tối hôm qua lúc xếp đồ thì cô không định mang theo, cô cảm thấy ở trong nhà thì ăn mặc tùy tiện được chứ đằng này là đi nghỉ phép mà…
Cô bỏ nó vào vali lúc nào vậy nhỉ?
Không đợi cô nhớ lại rõ ràng thì giọng nói của Pho Tây Cố lại vang lên——
“Hoan Hoan, xong chưa em?”
“Rồi ạ.” Lê Hoan vô thức đáp lại.
“Anh vào bế em ra.”
Bế…
Suy nghĩ trở lại rõ ràng ngay lập tức, trái tim Lê Hoan đập rộn lên, tất nhiên là cô muốn từ chối. Nhưng chưa đợi cô mở miệng thì cánh cửa đã bị mở ra.
Người đàn ông đang bước chân về phía cô.
Trong vài giấy hoảng thần, anh đã đi tới trước mặt cô.
“Em…”
Người đàn ông cúi xuống rôi bế cô lên theo kiểu công chúa.
Lời nói còn lại bị nghẹn ở yết hầu, Lê Hoan kiềm lòng không được nhìn anh một cái, cuối cùng thì nuốt những lời ấy xuống.
Khóe môi khẽ nhếch, đáy lòng vui vẻ tung tăng như chim sẻ
Bỗng nhiên cô nghĩ, thỉnh thoảng nên tỏ ra mềm yếu trước mặt người đàn ông này, làm nũng với anh, ỷ lại vào anh, hình như cũng không có gì là không tốt.
Phó Tây Cố bế cô đến bên giường, cúi đầu mới phát hiện khóe môi vẫn đang nhịn cười.
Xem ra là không sao thật.
“Cười cái gì?” Thuận tay kéo chăn đắp lên cho cô, anh hỏi.
Lê Hoan không nói ra.
“Không có gì đâu,” Cô phủ nhận, thoáng nhìn xuống chăn, cô mới nhớ ra, “Xém quên chứ, bế em xuống lần nữa đi, em chưa dưỡng da.”
Không nói đến việc các nữ minh tinh phải có yêu cầu cao với việc dưỡng da, bản thân cô cubgx là một người thích xinh đẹp, cho nên bất kể là bận rộn mệt mỏi thì vẫn không bỏ bất cứ bước nài trong chu trình dưỡng da, ngoại trừ có ngày nào đó tâm trạng cô kém đến nỗi chả muốn là bất cứ chuyện gì cả.
Phó Tây Cố lại không nhúc nhích.
Lê Hoan ngẩng mặt lên, vô thức hờn dỗi liếc anh một cái, giọng điệu kiêu ngạo như là một nữ vương: “Hoặc là bế em đi, hoặc là đi ra ngoài.”
Phó Tây Cố bật cười, cúi người tới gần.
Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
“Hôn anh một cái thì anh bế em đi.”
Lê Hoan nghe được giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh, tràn ngập ý tứ dụ dỗ, mà đôi mắt tĩnh mịch của anh lại đang lặng lẽ kéo cô chìm đắm vài đó.
Chớp chớp mắt, Lê Hoan hoàn hồn.
“Cần gì phải thế chứ?” Khóe môi hơi cong, cô cười khiêu khích với anh, “Cuối cùng người khó chịu cũng chỉ là anh, tắm nước lạnh nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, Phó nhị thiếu thương bạn gái nhiều như vậy, sẽ không để cho bạn gái mới bị té đau giúp anh đâu, đúng không?”
Phó Tây Cố nhìn cô, nở nụ cười.
Anh ghé lại gần chút nữa, bụng ngón tay vuốt ve mặt cô theo tbois quen, cuối cùng chậm rãi chuyển qua đôi môi đỏ mọng của cô: “Cam lòng chứ, ani mà chẳng có dục vọng, anh có, bạn gái anh cũng có, anh biết cô ấy cũng rất muốn anh, không thể thỏa mãn bạn gái thì bạn trai không phải là người đàn ông tốt “
Lê Hoan: “…”
“Phó Tây Cố.”
“Cục cưng, anh đây.”
Lê Hoan hít sâu một hơi, thản nhiên cười nhẹ: “Cút ra ngoài.”
“Trước khi cút ra ngoài, vui lòng để anh sấy khô tóc của bạn gái anh cái đã.”
“Không cần, em…”
“Hoan Hoan, nghe lời, nghe lời.”
Hơn nửa giờ sau, Lê Hoan mới dưỡng da xong.
Cô đứng dậy chuẩn bị đi ngắm cảnh đêm trên sân thượng một lát, mới vừa đứng lên, bỗng nhiên bụng dưới quặn đau mãnh liệt.
Vốn định đứng đó chờ đỡ đau một chút, ai ngờ càng lúc càng đau hơn, mà ngay cả phía dưới cũng bắt đầu… mãnh liệt hơn.
Lúc Phó Tây Cố rót nước về thì thấy hình ảnh Lê Hoan một tay ấn lên bụng dưới, một tay chống trên trang điểm bàn, cau mày, răng cắn chặt môi.
Nhận ra được gì đó, anh nhanh chóng chạy xuống lầu lần nữa.
Lê Hoan đã nghe được giọng nói của anh, vốn cho là anh sẽ lập tức chạy lại đây, không ngờ là lại chạy ra ngoài lần nữa, câu làm nũng “Phó Tây Cố em đau” thoáng chốc bị nghẹn lại.
Trong chốc lát, cô chỉ cảm thấy có một làn sóng tủi thân và khổ sở ập đến vào người cô.
Chóp mũi cay cay, chịu đựng khó chịu, cô quyết định tự mình đi toilet.
Mới bước chưa được hai bước, tiếng bước chân vang lên lần nữa.
“Muốn đi toilet sao?” Đặt đồ trên tay lên bàn, Phó Tây Cố thuận thế bế cô lên, “Anh bế em đi.”
Tâm trạng không khống chế được, chống hai tay trước ngực anh, Lê Hoan đẩy anh loạn xí ngầu lên, khàn khàn nói: “Không cần! Anh đi ra ngoài đi!”
Rõ ràng là đang giận dỗi.
Phó Tây Cố kinh ngạc một chút, nhưng anh cũng phản ứng rất nhanh.
“Anh chỉ xuống dưới lấy thuốc giảm đau thôi,” Anh dịu dàng dỗ dành, kiên nhẫn giống như đang dỗ một đứa bé, “Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải nói cho em biết một tiếng trước khi đi, Hoan Hoan, không giận anh nữa nhé?”
Thì ra…
Cắn môi, Lê Hoan không nói gì, cô không hiểu tại sao mình lại tức giận nhưng mà cô lại không thể khống chế nổi cơn giận bất chợt ùa đến như thế.
Phó Tây Cố ít nhiều đoán được cô đang nghĩ gì.
Bật cười, anh tiếp tục dỗ dành: “Anh bế em đi toilet trước, xong rồi nói tiếp.”
Lê Hoan rũ mắt.
Đây là ngầm đồng ý rồi, đáy mắt Phó Tây Cố đượm ý cười hơn, lập tức bế cô đi toilet.
Một lát sau, anh bế cô về lại giường, đưa thuốc giảm đau và nước sôi cho cô: “Uống thuốc trước đi, sẽ tốt hơn một chút đấy.”
Lê Hoan im lặng nhận lấy rồi uống thuốc.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Sao anh lại mang theo thuốc?”
Đặt ly nước lên bàn, Phó Tây Cố ngồi xuống giường, một tay ôm cô để cô tựa vào trong ngực mình, một tay đặt lên bụng khẽ vuốt ve bụng cô: “Trước kia thấy Khanh Khanh đến kì cũng đau tới mức phải đi bệnh viện, anh nghĩ rằng con gái ai cũng vậy nên tìm bác sĩ chuẩn bị thuốc giảm đau trước.”
Nghĩ đến gì đó, anh còn nói: “Anh còn mang theo đường đỏ nữa, để anh pha cho em uống trước khi ngủ được không?”
Không đợi đến người trong ngực trả lời, Phó Tây Cố đã cúi đầu.
Anh liếc mắt thì thấy mắt cô ầng ậng nước.
“Đau lắm hả?” Lần trước Phó Khanh Khanh cũng đau phát khóc, vì vậy bây giờ anh cũng cho rằng cô không chịu được cơn đau này, lúc nói chuyện trở lại, anh dịu dàng hơn vài phần, “Nhịn một chút, thuốc có tác dụng thì sẽ không đau nữa, anh xoa giúp em.”
Lê Hoan chỉ lắc đầu.
Trong lòng thầm nhủ là phải nhịn xuống, nhưng không biết là con gái trong kì kinh nguyệt không khống chế được cảm xúc hay là lời dỗ dành của anh đã khơi dậy tâm sự gì đó dưới đáy lòng cô, rõ ràng cô là một người ít khi rơi nước mắt, thế mà bây giờ lại khóc như một kẻ vô dụng.
Phó Tây Cố lập tức luống cuống.
“Hoan Hoan?”
Hai tay của cô ôm chặt lấy anh, đầu cô chôn trong ngực anh.
“Phó Tây Cố…”
“Anh đây.”
~~~~~~hết ngoại truyện ~~~~~~