Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

chương 87: nt 16: lần đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào khoảng cuối tháng chín, thương hiệu Lê Hoan đại diện lúc trước mời cô ra nước ngoài xem biểu diễn thời trang đồng thời quay quảng cáo cho đại ngôn mới luôn.

Phó Tây Cố vốn định đi cùng với cô nhưng công ty tạm thời có việc, anh không thể không ở lại. Lê Hoan quyết định bảo anh đừng đi, dù sao ai cũng đều bận công việc riêng của mình. Còn nữa, dù cho anh có đi cùng thì cô cũng không có cách nào ở bên cạnh anh được, anh cũng phải ở một mình thôi.

Phó Tây Cố đành phải đồng ý.

Bận tối tăm mặt mũi tới khoảng một tháng thì xong. Trong tháng đó hai người chỉ liên lạc với nhau qua WeChat, Lê Hoan cũng không nói với Phó Tây Cố thời gian mình về nước, cô định lặng lẽ đi đến công ty để tạo bất ngờ cho anh.

Nhưng không ngờ kinh hỉ chưa thấy đâu mà đã nhận được kinh hãi.

Phó Tây Cố gặp tai nạn giao thông.

Việc này là do lúc Ôn Noãn tán gẫu với Lê Hoan rồi lỡ miệng nói ra, bảo là trời mưa mấy hôm trước đâm phải một chiếc xe khác, hôm nay Phó Tây Cố vẫn còn nằm viện, cô và Ninh Xuyên đang chăm sóc anh.

Lúc nghe thấy tin đó, tay Lê Hoan run lên, điện thoại rơi xuống đất.

Ôn Noãn nhận ra mình lỡ miệng nên vô cùng lo lắng, gọi cô liên tục qua điện thoại.

Lê Hoan không nghe thấy gì nữa cả.

Đến khi Ôn Noãn gọi điện thoại tới lần nữa rồi Tiểu Thang lên tiếng nhắc nhở, Lê Hoan mới cầm điện thoại lên nhận máy, cô còn an ủi lại cô ấy là mình không sao.

Tiểu Thang ở bên cạnh muốn rớt tim ngoài, chị Hoan Hoan như vậy… có chỗ nào là không sao đâu cơ chứ?

Cô ấy cố tình an ủi nhưng Lê Hoan lại nhắm nghiền hai mắt, giữ im lặng suốt đoạn đường đi đến bệnh viện.

Sau khi Ninh Xuyên biết được việc này thì luôn chờ ở cửa thang máy, vừa thấy Lê Hoan liền vội vàng chạy tới giải thích: “Lê Hoan, chị đừng lo lắng quá, Phó nhị không sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, hai ngày nữa là xuất viện rồi. Cậu ấy không nói với chị là do sợ chị lo lắng, thật sự là không có gì to tát cả.”

Lê Hoan vẫn nhếch môi không nói gì.

Ninh Xuyên căng thẳng: “Giận à?”

Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Lê Hoan, sợ mình lỡ bỏ qua bất kì cảm xúc nào trên mặt cô.

Sau một lúc lâu, Lê Hoan mới thản nhiên nói: “Không có.”

Ninh Xuyên còn muốn nói gì đó nữa nhưng Ôn Noãn giật giật tay Ninh Xuyên, ý bảo anh ta tạm thời đừng nói nữa.

Ninh Xuyên đứng lại, trơ mắt nhìn Lê Hoan đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Mãi đến khi cửa đóng lại, anh ta mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, nguy rồi, anh ta chưa nói với Phó nhị là Lê Hoan biết việc tai nạn giao thông rồi!

Khi cửa mở, Phó Tây Cố vẫn còn đang xử lý tài liệu công việc, nghe thấy tiếng vang anh chỉ nghĩ là Ninh Xuyên và Ôn Noãn đã tới nên không ngẩng đầu mà thuận miệng hỏi: “Hôm nay lại mang đến món mgon gì vậy?”

Không ai đáp lại.

Phó Tây Cố không để ý: “Nói chuyện.”

Vẫn không trả lời.

Rốt cuộc Phó Tây Cố cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Động tác trên tay ngừng lại, các giác quan khác bắt đầu nhạy bén hẳn lên, nhất là khứu giác.

Cái mùi nước hoa này…

Phó Tây Cố đột ngột ngẩng đầu.

Vài giây sau anh mới nói được: “…Hoan Hoan, sao em lại tới đây?”

Lê Hoan không nói chuyện, chỉ liếc anh một cái.

Cái liếc mắt này nhìn như không mang theo tâm trạng gì nhưng lại khiến Phó Tây Cố chột dạ không ngừng.

“Hoan Hoan…” Anh muốn xuống giường.

“Đừng nhúc nhích, không cần chân nữa sao?” Lê Hoan ngăn cản bằng giọng nói lạnh lùng.

Phó Tây Cố biết cô đang tức giận, Hoan Hoan của anh khi giận sẽ không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào cả, cũng sẽ không đếm xỉa tới anh. Nhưng hình như sự tức giận này không giống với những lần trước, chỉ là không giống ở chỗ nào thì anh không nghĩ ra.

“Hoan Hoan,” Liếm đôi môi không biết đã khô khốc tự bao giờ, anh nhìn chằm chằm cô, giải thích, “Anh không sao, thật đấy, chỉ có… gãy xương một chút thôi. Nhưng bác sĩ nói không có gì to tát, mấy ngày nữa là xuất viện rồi.”

Nghĩ đến gì đó, anh lại nhận lỗi: “Tuy anh gạt em vì không muốn em lo lắng nhưng cho dù ra sao thì anh cũng không được gạt em. Hoan Hoan, tha thứ cho anh được không?”

Lê Hoan ngước mắt nhìn anh.

“Hoan Hoan…”

Đứng đó một lúc lâu, cuối cùng Lê Hoan cũng ngồi xuống giường.

“Phó Tây Cố.”

“Anh đây.”

Lê Hoan quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ba của em, cũng ra đi vào một ngày mưa… vì tai nạn giao thông.”

Một câu nói cực kỳ thản nhiên, dường như không mang theo một chút cảm xúc gì cả, nhưng lại giống như một cây kim nhọn đột ngột đâm thẳng vào lòng Phó Tây Cố!

“Hoan Hoan…”

Đột nhiên tim đập nhanh hơn, anh cầm lấy tay cô.

Thật lạnh.

“Hoan Hoan, anh…”

Lê Hoan không giãy giụa, mặc cho anh nắm, nói một cách hời hợt: “Cho nên em rất sợ, sợ người em quan tâm gặp chuyện không may. Có thể anh sẽ châm chọc, trào phúng em,” Cô ngừng một lúc, mấp máy môi như đang tự giễu, “Việc đó đã thành nút thắt trong lòng em, khiến cho em sợ hãi, nhưng em lại thích đua xe mạo hiểm.”

Nói là thích, nhưng thật ra lại không phải.

Đây chỉ là sự phát tiết cho những lần không muốn sống, cho những lần muốn trốn tránh. Nhưng từ khi ở bên Phó Tây Cố, cô không hề chạm vào nó nữa, bởi vì cô sợ, sợ mình gặp chuyện không may rồi khiến anh đau khổ.

Lòng có điểm yếu thì tất nhiên sẽ luôn cân nhắc đủ điều.

Những điều này cô không nói nhưng Phó Tây Cố đều hiểu.

Ngực buồn phiền, đau xót dâng lên, Phó Tây Cố vươn tay ôm cô vào trong ngực.

Rất chặt.

“Anh xin lỗi,” Anh nói, giọng nói khàn khàn, “Chắc chắn không có lần sau, lần sau anh sẽ lái xe cẩn thận, sẽ không khiến cho Hoan Hoan của anh lo lắng, sẽ không khiến cho cô ấy đau lòng khổ sở, tin anh nhé, tuyệt đối không có lần sau.”

Tiếng nói vừa dứt, vùng ngực của áo bị thấm ướt.

Cô khóc.

Phó Tây Cố lập tức luống cuống chân tay, sau vài giây mới phản ứng kịp lau nước mắt cho cô: “Hoan Hoan, đừng khóc nhé?”

Lê Hoan lại không muốn anh nhìn thấy, cho dù anh dỗ dành như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu, cũng không cho anh lau nước mắt giúp mình.

“Hoan…A…!”

Ngực bị cắn một cái thật mạnh.

Phó Tây Cố vươn tay vuốt vuốt lưng cô, thoáng yên tâm, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Là do anh không tốt, Hoan Hoan muốn cắn bao lâu cũng được. Nếu em không cắn đủ thì còn có chỗ khác cho em cắn.”

Anh thề, lúc nói lời này anh không có ý gì khác. Chỉ là khi vừa dứt lời, anh bỗng nhiên nhớ tới các vật phẩm đồi trụy mà đám bạn kia hay mở, tưởng tượng như thế, câu nói hình như còn có ý nghĩa khác.

Nhưng mà anh nghĩ rằng Hoan Hoan sẽ không nghe được đâu.

Mới vừa nghĩ xong…

“Phó Tây Cố câm miệng!”

Cô gái trong ngực đột ngột ngẩng đầu trừng mắt với anh, trên mặt hiện lên màu đỏ khả nghi.

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau thì anh mới nhận ra, Hoan Hoan hiểu lầm rồi.

“Không phải, không phải anh…”

“Câm miệng!”

“…”

Nếu là bình thường thì chắc chắn Phó Tây Cố sẽ nhân cơ hội đó trêu chọc cô, bắt nạt cô tới khi mặt đỏ tới tận mang tai mới thôi, nhưng bây giờ anh nào dám?

Sợ chọc cô giận, anh ôm chặt cô vào ngực rồi tiếp tục dỗ dành: “Không giận anh nữa được không?”

Lê Hoan rất muốn đẩy anh ra, sau đó phóng khoáng đi ra khỏi bệnh viện để anh tự sinh tự diệt. Nhưng nghĩ đến cái chân đang bó thạch cao của anh thì vẫn không đành lòng, vì vậy quyết định tạm thời tha cho anh.

Chỉ là vẫn không tránh khỏi việc tức giận, trái tim vẫn còn sợ hãi, tâm trạng khủng hoảng lo sợ khi nghe tin anh gặp tai nạn vẫn còn đang chu du trong cơ thể, vứt đi không được, cứ giày vò cô. Cho dù anh thề thốt khẳng định sẽ không có lần sau, chắc chắn sẽ cẩn thận thì cô vẫn không muốn đáp lại anh.

Phó Tây Cố đành phải dỗ đi dỗ lại, nói hết những lời tâm tình dỗ dành mà mình có thể nghĩ ra.

Sau một lần dỗ nữa, một lúc lâu không nghe thấy giọng của cô, Phó Tây Cố cúi đầu.

“Hoan Hoan?”

Lúc này mới phát hiện, cô gái ghé vào trong ngực anh không biết đã ngủ quên tự bao giờ rồi. Chỉ là đang ngủ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vành mắt cô đỏ ửng, mà lông mày của cô cũng thỉnh thoảng nhíu lại.

Phó Tây Cố ngắm cô thật lâu, đoạn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Đồ ngốc, anh muốn sống với em cả đời mà, anh sẽ không để cho mình gặp chuyện gì đâu.” Khóe miệng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, anh thở dài một hơi thật nhẹ, “Anh bảo đảm sẽ không có lần thứ hai.”

Tuy thoạt nhìn như là Lê Hoan đã tha thứ cho anh nhưng thật sự Phó Tây Cố cũng không cảm thấy tốt đẹp bao nhiêu. Bởi vì Hoan Hoan của anh mặc dù ở cùng với anh nhưng nếu như không phải cần thiết thì cô sẽ không mở miệng nói chuyện với anh, dù là một chữ.

Đa số thời gian là cô ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí hoặc kịch bản, chờ đến khi đúng giờ thì cô sẽ không do dự… đứng dậy đi về nhà.

Phó Tây Cố chuẩn bị chịu dày vò.

Dỗ đến dỗ đi suốt một tuần lễ mới xem như là dỗ cho cục cưng của anh hết giận.

Cứ như vậy qua vài ngày, anh làm thủ tục xuất viện, không nói hai lời muốn chuyển thẳng vào nhà Lê Hoan. Dùng lời hay ý đẹp mà nói là do cô giận anh nên anh phải bù đắp, với lại buổi tối không thấy cô là anh không ngủ được.

Lê Hoan biết rõ là anh đang viện cớ nhưng không chịu nổi anh mặt dày hết nhõng nhẽo rồi cứng rắn nên đành đồng ý, nhưng không phải dọn đến chung cư của cô mà là tạm thời đến biệt thự của anh ở.

Dù sao thì tuy anh xuất viện nhưng vẫn cần phải chăm sóc tốt. Biệt thự rất lớn, thêm vào đó dì nấu cơm cũng phụ giúp chăm sóc anh nên tốt hơn ở bên chung cư của cô nhiều.

Lê Hoan vẫn bận rộn nhiều việc, nhưng cũng may gần đây đều làm việc ở Nam Thành nên hai người có thể gặp mặt mỗi ngày.

Cứ như vậy, nhoáng một cái lại qua một tuần, chân của Phó Tây Cố cũng hồi phục khá tốt, chỉ là tổn thương gân cốt thì phải tĩnh dưỡng trăm ngày, có tốt gấp mấy cũng phải nghỉ ngơi.

Lê Hoan nhận ra cũng phải đến lúc mình về lại chung cư rồi, nhưng hai ngày này công việc bận quá, vì vậy cô quyết định qua hai ngày nữa mới dọn đi.

Ngày đó sau khi kết thúc công việc sớm, cô nhận được bưu kiện của Tần Vãn. Tần Vãn còn đặc biệt gọi điện thoại tới dặn đi dặn lại là chờ đến nhà hãy mở ra xem, cũng tỏ ý là cô ấy chọn tới chọn lui rất nhiều cái mới chọn được cái này, nhất định cô sẽ thích.

Bởi vì cô ấy cứ nói chuyện kiểu mập mờ như thế nên Lê Hoan không khỏi tò mò với cái bưu kiện này. Về tới biệt thự là cô chạy thẳng lên lầu, gặp Phó Tây Cố vừa đi ra khỏi thư phòng, cô thuận miệng nói luôn: “Ngày mai em về nhà đấy.”

Phó Tây Cố vốn muốn dẫn cô đi ăn cơm, nghe vậy thì hấp tấp nói ra: “Ở đây không tốt sao?”

Bước chân Lê Hoan dừng lại, ngước mắt là lập tức thấy vẻ mặt lưu luyến không muốn của người đàn ông.

Mà dường như trong cùng lúc đó, hình ảnh hai người chung đụng trong khoảng thời gian này chui vào óc cô từng li từng tí——

Mỗi đêm hai người ngồi lại cùng một chỗ, hoặc là tán gẫu linh tinh, hoặc là đến phòng máy chiếu xem phim, hoặc là anh dỗ cô ngủ, tình cảm càng ngày càng tăng, ngọt ngào cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Chỉ là…

Bất kể là hai người bắt đầu bằng việc gì thì cuối cùng đều kết thúc bằng việc anh đè lên người cô, thậm chí nhiều lần trêu chọc cô nửa vời, khiến cho cả hai đều khó chịu.

“Anh nói thử xem?” Nghĩ đến những điều này, cô hỏi lại anh với giọng điệu không tốt, trong lời nói mang theo ý hờn giận trách cứ.

“Những điều đó là anh không cố ý trêu chọc em đâu. Hoan Hoan, nếu em không muốn thì anh sẽ không làm vậy với em nữa.” Cái nhìn kia khiến cho anh miệng đắng lưỡi khô, nhưng Phó Tây Cố vẫn cố gắng chịu đựng sự rục rịch ấy để đảm bảo với cô.

Lê Hoan cũng không biết tại sao mình nghĩ như thế, cô mở miệng đáp: “Tự tin hơi quá rồi anh, có một chân mà muốn làm gì với em?”

Nói xong cô cũng không thấy người đàn ông có cảm xúc gì, càng không ý thức được rốt cuộc mình đã nói gì, xoay người đẩy cửa phòng dfi vào, nhốt người đàn ông ở ngoài cửa.

Phòng ngủ của Lê Hoan và phòng chứa quần áo thông với nhau. Cô mở bưu kiện ra thì phát hiện đó là quần áo, lúc nãy Tần Vãn nhắn tin WeChat hỏi cô đã thử đồ chưa, ngẫm nghĩ một lát, Lê Hoan quyết định cầm bộ đồ đến phòng chứa quần áo thử luôn, không cần chờ tới lúc tắm xong mới thử.

Đi vào phòng chứa quần áo, liếc nhẹ một cái, cô chợt phát hiện, không biết từ khi nào mà trong phòng chứa quần áo đã ngập tràn đồ đạc của cô: quần áo mà các nhãn hiệu đưa tới, lễ phục, quần áo, phụ kiện cần thiết dành cho những dịp khác nhau, còn có giày cao gót cô thích…

Trong lúc vô tình cô đã chiếm lấy không gian của người đàn ông này. Nhìn về phía đối diện thấy âu phục của anh và váy của cô ở cùng một chỗ, không hiểu sao cô lại cảm thấy hài hòa, còn có một chút mập mờ ám muội.

Trong anh có em, trong em có anh.

Những lời này vừa nhảy ra, khuôn mặt Lê Hoan ửng đỏ ngay tắp lự.

Lắc đầu thật mạnh, vứt hết những hình ảnh mập mờ không hợp tuổi kia ra khỏi đầu, cô bắt đầu bình tĩnh thử bộ đồ mà Tẫn Vãn tặng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, khuôn mặt cô lại càng đỏ hơn, nóng phừng phừng giống như bị ai đốt cháy vậy.

Bởi vì, đồ Vãn Vãn đưa cho cô, là…

Váy ngủ sexy.

Mang theo phong cách như sườn xám, trong quyến rũ có một phần trong sáng không thể hình dung, hai loại phong cách hoàn toàn trái ngược lại dung hòa một cách hoàn mỹ, tạo nên vẻ phong tình đặc sắc. Mà bản chất của nó lại là váy ngủ sexy nên vô cùng câu hồn đoạt phách người ta.

Thoáng nhìn xung quanh, mặt Lê Hoan càng nóng, cái váy ngủ này dường như đã trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay, ném không được mà mặc cũng không xong.

Nhưng lúc này Tần Vãn lại còn call video WeChat, làm như cô ấy biết chắc tình cảnh bên này của cô vậy.

Cắn môi, tim đập dồn dập mất kiểm soát một hồi lâu, Lê Hoan mới nhận máy.

“Tần, Vãn!” Hạ thấp giọng, cô nghiến răng nghiến lợi gọi cô ấy.

Tần Vãn cười như người vô tội: “Sao vậy Hoan nhi, không thích món quà đó sao? Đừng mà, đây là món quà tớ tự mình thiết kế đấy, số lượng có hạn, người khác không có đâu.”

Lê Hoan: “…”

“Cậu có thể giữ lại cho mình.” Trên mặt vẫn còn nóng hừng hực, cô xấu hổ đáp lại.

Tần Vãn buông tay: “Tớ lại không cần nó, tớ không có đàn ông nên tớ mới tặng cho cậu đó. Hơn nữa cậu mặc lên thử xem, tớ cũng muốn xem xét thử nên cải tiến chỗ nào để đẹp hơn…”

“Tớ…”

“Không cần cảm ơn tớ đâu, chúc cậu và Phó nhị thiếu có một buổi tối khó quên, đây là tình thú, hiểu không?”

“…”

Tần Vãn thúc giục: “Thay đi tớ xem thử, tớ còn chưa thấy bao giờ đấy, để tớ nhắm xem có đẹp không rồi cũng mua một bộ.”

Lê Hoan: “…”

Tần Vãn vẫn còn thuyết phục: “Thẹn thùng cái gì chứ Hoan nhi, đồ đẹp là để thưởng thức, dáng người của Hoan nhi nhà tớ ngon như vậy, chắc chắn mặc vào sẽ đẹp cực kỳ. Hơn nữa quan hệ giữa chị em mình là gì cơ chứ?”

Lê Hoan không lên tiếng.

Tần Vãn cố ý thở dài, tủi thân: “Tớ biết rồi, Hoan nhi chê tớ không ở trong nước với cậu ấy…Không đúng không đúng, Hoan nhi có bạn trai nên không thèm quan tâm đến cô bạn thân này nữa rồi.”

Lê Hoan bó tay chấm com…

“Mặc!” Mắc cỡ đỏ mặt, cô giả vờ hung hăng trừng Tần Vãn một cái.

Tần Vãn một tay nâng má cười dịu dàng nhìn cô, dáng vẻ kia giống y chang thiếu nữ phong lưu đùa giỡn con gái nhà lành.

“Hoan nhi, nếu cậu thích nó thì tớ sẽ thiết kế thêm vài bộ gửi về cho cậu, nếu không thì không đủ cho Phó nhị thiếu xé đâu.”

Lê Hoan: “…”

“Tần, Vãn!” Cô cực kỳ xấu hổ.

Tần Vãn gật đầu, dáng vẻ rất biết điều: “Được tớ câm miệng.”

“…”

Lê Hoan hít một hơi thật sâu, vừa mặc niệm đây chỉ là một bộ váy ngủ bình thường vừa thầm nhủ lần sau mà cô gặp lại cô ấy thì chắc chắn sẽ trừng trị cô ấy, ai bảo cô ấy cứ bắt nạt cô hoài.

Đè nhịp tim đang đập nhanh mãnh liệt lại, Lê Hoan mặc chiếc váy ngủ khiến cho cô vô cùng thẹn thùng này vào.

Cô không mặt dày đến mức soi gương nhìn mình có đẹp hay không nữa.

“Vãn Vãn…”

Không có tiếng gì cả.

Cô quay đầu cầm lấy điện thoại: “Vãn…”

Cùng lúc đó, cửa phòng chứa quần áo bị đẩy ra.

Đường cong quyến rũ được bao bọc một cách hoàn mỹ, xinh đẹp mị hoặc lại trong sáng khiến cho người ta không thể nào dời mắt.

Chỉ liếc một cái mà hô hấp của Phó Tây Cố đã nặng nề hơn rất nhiều, đôi mắt đen như mực, đặc quánh đến nỗi không tan ra được.

Đẹp thật, quyến rũ đến mức anh cảm thấy cả ngưòi đều đau, mà từng tế bào trong cơ thể đều ầm ĩ muốn xe cái váy kia ra, hung hăng bắt nạt cô.

Mà anh cũng làm theo y như vậy.

Ngay khi ánh mắt của ngưòi đàn ông kia phóng tới, đầu óc Lê Hoan hoàn toàn trống rỗng, nhất thời quên mình đang mặc gì, cô chỉ thấy ánh mắt người đàn ông càng ngày càng tối, đáy mắt giống như là đang có gì đó nổi lên cuồn cuộn.

Chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì cô đã bị nhốt giữa ngực anh và vách tường, ngay sau đó, cô bị ép phải nhận lấy nụ hôn của người đàn ông.

Chỉ vài giây sau, cả người Lê Hoan mất hết sức lực, hít thở không thông.

“Phó…”

Trong lúc không thở được, cô nghe thấy tiếng nói trầm khàn nặng nề của người đàn ông——

“Cục cưng, cho dù chỉ có một chân thì bạn trai em cũng có thể thỏa mãn em.”

Tối đó, hầu như cả đêm Lê Hoan không ngủ, không phải cô không buồn ngủ mà là người đàn ông không cho cô cơ hội ngủ.

Cô bị anh bắt nạt hết lần này đến lần khác, lại bị người đàn ông dụ dỗ kêu anh một tiếng Tây Cố.

Mãi đến khi hừng đông cô mới được thiếp đi.

Ngày hôm sau, Lê Hoan ngủ mãi tới giữa trưa mới tỉnh, người đàn ông bên cạnh đã không còn ở đây, thứ có thể thấy rõ ràng nhất bây giờ là chiếc váy ngủ kia. Vừa nhìn thấy nó là Lê Hoan nghĩ ngay đến những hình ảnh kiều diễm tối hôm qua, mặt nóng đến tột đỉnh.

Từ từ chậm rãi, cô điều chỉnh tâm trạng của mình rồi xuống giường.

Không ngờ…

Chân mềm nhũn.

Cô té cái bịch xuống thảm.

Lúc này cửa phòng ngủ được đẩy ra, hơi thở quen thuộc ập tới, người đàn ông bước đến gần, xoay người bế cô theo kiểu công chúa tới giường.

“Đi ra ngoài đi ra ngoài!” Lê Hoan nhìn thấy anh là giận ngay.

Phó Tây Cố nào chịu đi.

“Không đi đâu,” Người đàn ông được ăn no cười tươi như hoa, anh sờ mặt cô, ánh mắt âm cần trìu mến, “Hoan Hoan, anh bế em đi rửa mặt thay quần áo nhé, được không?”

“Không thèm!” Lê Hoan lập tức từ chối.

Cô trừng anh, cả người như viết dòng chữ “Em không muốn nhìn thấy anh lại càng không muốn đáp lại anh, cho nên anh biến nhanh đi.”

Phó Tây Cố bật cười một cách cưng chiều, không nói không rằng bế thẳng cô vào toilet.

Cũng may tối hôm qua anh còn có lương tâm, giúp cô rửa ráy thay đồ, chỉ là khi nhìn thấy dấu vết trên người mình, Lê Hoan không khỏi vừa tức vừa phiền.

Cầm thú!

Cô mắng thầm.

Phó Tây Cố lấy kem đánh răng vào bàn chải bằng điện cho cô, cười nhẹ nói: “Muốn mắng anh thì mắng, không cần giấu ở trong lòng. Nhưng mà Hoan Hoan, nếu tối hôm qua không có chiếc váy ngủ đó thì anh vẫn làm như vậy, vì để chứng minh thực lực của mình.”

Lê Hoan: “…”

“Câm miệng!” Cuối cùng cũng không có được da mặt dày giống anh, Lê Hoan đẩy mạnh anh ra ngoài.

Phó Tây Cố bất động, nghiêm túc nói: “Ngoan mà, đừng ầm ĩ nữa, đánh răng xong anh rửa mặt thay quần áo giúp em.”

“…Không cần!”

“Nhưng mà anh muốn.”

Lê Hoan muốn cắn giết anh ngay bây giờ.

Nhìn thấy hết tất cả vẻ mặt của cô, Phó Tây Cố cười càng tươi hơn.

“Hoan Hoan, đừng về nhà nữa, ở với anh luôn được không?” Ôm cô từ phía sau, anh thấp giọng dụ dỗ, chưa đợi cô mở miệng đã nói tiếp, “Đồng ý với anh nhé? Nếu không thì chúng ta tiếp tục chuyện tối hôm qua, đến khi nào em đồng ý thì ngưng.”

“…”

~~~~~~hết ngoại truyện ~~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio