Cuối tháng chín.
Thẩm Mộ đẩy cửa phòng bao ra, quét mắt một vòng thì không thấy mẹ Thẩm và người chị họ mới về nước của mình đâu, chỉ thấy có một cô gái mặc váy trắng xa lạ.
Đậu Vi nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu, vừa khéo giao mắt với Thẩm Mộ.
Đẹp trai quá đi mất.
Trong nháy mắt, Đậu Vi nghe thấy tiếng tim đập như trống dồn của mình.
Ngón tay căng thẳng cuộn chặt lại, khuôn mặt trắng nõn thoắt cái đã đỏ ửng, cô đứng lên một cách căng thẳng, không dám nhìn anh nhưng lại không nhịn được nhìn lén mấy lần.
“Luật… luật sư Thẩm…”
Thẩm Mộ thấy cô là hiểu ngay hôm nay không phải để ăn cơm với mẹ và chị họ mà là một buổi xem mắt trá hình. Anh vốn định xoay người rời đi, nhưng mà nghĩ đến gì đó, anh vẫn bước chân đi tới.
Đậu Vi vừa mừng vừa sợ.
Cô còn tưởng rằng…
“Luật sư Thẩm…”
“Ăn gì thì chọn đi?” Thẩm Mộ trực tiếp đưa menu cho cô, đồng thời nhấn chuông gọi nhân viên phục vụ.
Mặt Đậu Vi càng đỏ hơn, càng lúc càng nóng.
“Ăn gì cũng được ạ.” Cô nói nhỏ.
Thẩm Mộ ý bảo cô nhận.
Đậu Vi vực dậy dũng khí nhìn anh một cái, thấy khóe môi anh hơi cong chứa đựng ý cười xấu xa như có như không, trái tim lập tức đập nhanh hơn.
Cuống quít nhận lấy menu, cô rụt rè chọn vài món ăn.
“Luật sư Thẩm, còn anh?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Mộ không trả lời, chỉ bảo nhân viên phục vụ có thể đi rồi.
Nhân viên phục vụ cung kính rời đi, cũng hiểu ý mà đóng cửa lại.
Trong lúc nhất thời không gian kín mít chỉ còn lại hai người, Đậu Vi cảm thấy nhấp nhổm. Nghĩ đến cơ hội khó có được này, sau mấy lần ổn định tâm trạng, rốt cuộc cô cũng nhìn về phía người đàn ông, cố gắng bắt chuyện.
“Luật…”
“Cô có phiền không?” Thẩm Mộ lấy ra một điếu thuốc, cười như không cười hỏi.
Đậu Vi thất thần hai giây, lắc đầu.
Nhìn thấy vẻ bài xích trong mắt cô, Thẩm Mộ cười lặng lẽ, châm thuốc hút trước mặt cô.
Anh hút một hơi rồi chậm rãi thở ra.
Khói thuốc từ từ bao phủ, khiến khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, nhưng càng anh tuấn.
Đậu Vi nhìn thấy, đoạn trở nên thất thần.
Cô nghĩ tới một từ——
Gợi cảm.
Cô không biết một người đàn ông hút thuốc có thể gợi cảm đến mức như vậy, rõ ràng trước đây cô rất ghét những người đàn ông hút thuốc.
Cô cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn, giống như có thể văng ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.
“Đã có bạn trai bao giờ chưa?”
Chợt cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh.
Hô hấp cứng lại, cô vô thức nhìn anh rồi sau đó đỏ mặt lắc đầu: “Không có…Không có…”
Thẩm Mộ cười: “Ngây thơ đến vậy sao?”
Đậu Vi há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngả ngớn của Thẩm Mộ thì không nói nên lời, cũng không biết xảy ra chuyện gì, dưới đáy lòng có một giọng nói bảo với cô rằng, nắm lấy cơ hội này, nếu không thì không có lần sau đâu.
Nghĩ vậy, Đậu Vi cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, rõ ràng là mặt đỏ phừng phừng nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
“Luật… luật sư Thẩm,” Vô cùng căng thẳng, cô nói lấp va lấp vấp, “Thật ra… từ lúc em học đại học… em đã thích anh rồi, biết người em xem mắt là anh, em… em vui lắm, em…”
“Thích tôi ở điểm gì?” Thẩm Mộ cắt lời cô.
Đậu Vi khẽ giật mình, trong lòng vui vẻ không thôi, tưởng anh bị mình làm cho cảm động, nuốt một ngụm nước bọt, cô thẹn thùng nhìn anh: “Anh vô cùng đẹp trai, nhất là lúc ở trên tòa, cực kỳ… cự kỳ quyến rũ, còn có…”
“Thật không?”
“Thật!”
Sợ anh không tin, Đậu Vi gật đầu thật mạnh.
Cuối cùng, cô khơi dậy hết tất cả dũng khí mà nói một cách mong chờ: “Luật sư Thẩm, em cảm thấy chúng ta có thể…”
Thẩm Mộ bỗng nhiên mất hứng, anh cà lơ phất phơ nhếch môi, giọng điệu rất thản nhiên: “Xin lỗi cô, tôi không biết tối nay xem mắt, nếu như biết thì tôi sẽ không tới, cũng không cần tin gì cả.”
Đậu Vi sửng sốt.
Sau một lúc lâu, cô hỏi với dáng vẻ sắp khóc: “Anh không thích em sao? Không thích ở điểm nào? Thật ra chúng ta có thể ở chung một thời gian, em…”
Thẩm Mộ nở nụ cười: “Biết tôi thích loại phụ nữ như thế nào không?”
Dứt lời, anh hút nhẹ một hơi thuốc.
Đậu Vi ngây ngốc nhìn theo động tác của anh thì thấy người đàn ông chợt nghiêng người tới gần, dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm cô thích nhất mà nói——
“Tôi thích phụ nữ phóng khoáng ở trên giường, tốt nhất là loại vừa trong sáng vừa dâm đãng, mà cô… không có điều đó.”
Từng chữ từng chữ được nói thủ thỉ bên tai càng tăng thêm phần ngả ngớn, nhưng trong đó lại có thêm chút vui vẻ ác liệt.
Trái tim như ngừng đập, Đậu Vi sợ hãi vài giây.
Sau khi phản ứng kịp, cô đứng phắt dậy, khuôn mặt thoắt trắng thoắt đỏ. Cô xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, bỏ chạy vô cùng thương tâm.
Trong phòng không còn hơi thở của cô.
Thẩm Mộ cười nhạt, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Điện thoại rung lên, Giang Hàng bên kia lại thúc giục, anh không nhúc nhích, mãi cho đến khi ung dung hút xong điếu thuốc mới đứng dậy rời đi.
Lúc về tới căn hộ của mình thì trời cũng đã khuya.
Đêm nay anh uống nhiều rượu, vốn không có hứng thú, nhưng nghe tên Ninh Xuyên hỏi đi hỏi lại cách nào cầu hôn để cho phụ nữ cảm động, lại khoe khoang tự hào nói chờ đến khi Ôn Noãn về nước anh ta lập tức cầu hôn.
Anh cảm thấy phiền nên quyết định uống rượu, cứ một ly rồi một ly vào bụng, cuối cùng cũng không biết là mình uống nhiều hay ít.
Anh biết mình phiền cái gì, nhưng anh không dám nghĩ sâu hơn.
Mỗi lần nghĩ tới, là có nhiều chỗ nhói lên.
Giật giật cà-vạt, Thẩm Mộ mơ màng đẩy cửa ra, đèn đuốc sáng trưng.
Anh híp mắt, thấy ngay mẹ Thẩm đang ngồi thẳng thớm trên sô pha.
“Mẹ.” Anh chào một tiếng.
Anh vừa tới là mẹ Thẩm đã ngửi thấy mùi rượu, nghĩ đến cuộc điện thoại hôm nay của nhà họ Đậu, lại nghĩ tới nỗi buồn bực của mình, nhất thời không bình tĩnh nổi: “Con còn biết đường về à?!”
Thẩm Mộ chậc một tiếng, cười ngả ngớn: “Mẹ, đây là nhà con mà, con không về đây thì về đâu?”
Mẹ Thẩm thật sự là vừa tức vừa giận.
“Hôm nay con làm cái việc khốn nạn gì vậy hả? A…! Một buổi xem mắt tốt đẹp, một cô gái tốt như Đậu Vi lại bị con… bị con bắt nạt tới mức giam mình trong phòng khóc, con nói xem xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Mộ vẫn vô tư mở tủ lạnh lấy nước uống, cảm giác được cổ họng mát dịu anh mới nói: “Con bắt nạt cô ta như thế nào? Đều là người trưởng thành rồi, nói có một chút thì lại bảo bắt nạt?”
“Con!”
“Mẹ, lần sau đừng có làm vậy nữa, chuyện của con mẹ đừng quan tâm nhiều.”
Mẹ Thẩm lập tức trợn to mắt, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng: “Cái gì gọi là đứng quan tâm? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi hả? rồi đấy! Hai năm nay, đừng nói là nữ, ngay cả muỗi cái cũng không thèm tới gần con, không phải là con…”
Thẩm Mộ cười ra tiếng: “Mẹ, mẹ còn biết muỗi nào đực muỗi nào cái nữa cơ à…? Mẹ phân biệt bằng cách nào thế? Chỉ cho con với nhé?”
“Thẩm, Mộ!”
Thẩm Mộ dựa vào tường một cách biếng nhác, thấy bà tức giận thật mới thu hồi dáng cười cà lơ phất phơ, nói: “Không có gì thú vị, cũng không có thời gian, hơn nữa công việc cũng bề bộn, chờ con rảnh rồi nói sau. Hơn nữa, mới có mà.., gấp cái gì?”
Lại là câu này.
Mẹ Thẩm tức giận đến mức không biết nói gì với anh, sau một lúc thì lại quay sang trách mình.
“Tháng sau Phó nhị kết hôn rồi! Con lớn lên với nó, công việc của nó còn bận rộn hơn cả con! Con không thể học tập nó một chút à?” Bà khuyên lơn hết nước hết cái, “Mẹ cũng không bắt con kết hôn ngay bây giờ. Nhưng con nguồ sống trên đời này không chỉ có mỗi công việc, nếu con không kết hôn thì tiếp xúc thử với mấy đứa con gái nhé?”
Thẩm Mộ rũ mắt, giọng nói nhỏ dần: “Không có tâm tư đó.”
Mẹ Thẩm còn muốn mắng nữa, nhưng nghe giọng điệu này của anh…
Sau một lúc lâu.
Bà khó khăn nói: “Thẩm Mộ, con nói thật với mẹ đi, con… có phải con… không thích con gái đúng không?”
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt, Thẩm Mộ chìm trong suy tư nên nhất thời không nghe thấy.
Mẹ Thẩm lại nghĩ rằng anh ngầm đồng ý.
Hít thở không thông, bà vừa tức lại vừa lo lắng.
“Thẩm Mộ à…” Bà nói năng một cách cẩn thận, không tránh khỏi vẻ khổ sở, “Nếu như… nếu như con thích thật thì mẹ… mẹ…”
Rốt cuộc Thẩm Mộ cũng hồi thần lại.
“Dạ?” Hậu tri hậu giác phản ứng kịp, anh cười nói, “Nghĩ lung tung gì thế, không có.”
Mẹ Thẩm chỉ cảm thấy tâm trạng của mình như ngồi cáp treo.
“…Thật sao?”
Thẩm Mộ nhìn dáng vẻ lo lắng nhưng cố nén của bà, muốn nói gì đó nhưng lời quan trọng tới miệng lại chuyển thành: “Con có thích con gái.”
Nói xong, anh ngơ ngẩn.
Mẹ Thẩm không phát hiện, tâm trạng lên xuống nãy giờ khiến bà vui vẻ muốn chết.
Bà vội hỏi: “Là com gái nhà ai? Khi nào thì dẫn về ra mắt ba mẹ? Con cũng biết rồi, nhà họ Thẩm mình không quan tâm gia thế gì đó cả, cũng không cần liên hôn để phát triển, chỉ cần nhân phẩm của đôi phương trong sạch là được, con…”
Bà vui vô cùng, nóng lòng đến mức muốn Thẩm Mộ dẫn cô gái đó về ngay bây giờ.
“Cô ấy có bạn trai rồi.”
Mẹ Thẩm khẽ giật mình.
“Sao cơ?” Bà nghĩ rằng mình nghe lầm.
Thẩm Mộ mấp máy môi, cười vô cùng thoải mái: “Chắc cũng sắp kết hôn luôn rồi.”
Có bạn trai, sắp kết hôn…
Sắc mặt mẹ Thẩm thoáng chốc trở nên cổ quái.
“Thẩm Mộ,” Cô yên lặng thật lâu, nói, “Vợ bạn không thể đụng, con nghe qua câu này chưa? Lê Hoan với Phó nhị tình cảm sâu nặng như vậy, sao con lại suy nghĩ không chính chắn như vậy? Nghe lời mẹ, qua đêm nay quên hết đi.”
Thẩm Mộ: “…”
Cơn nghiện thuốc lá lại dâng lên, anh muốn hút thuốc nhưng nhịn lại được, đoạn cười bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ lại nghĩ đi đâu rồi? Không phải Lê Hoan, người con thích không phải là Lê Hoan, cũng không bao giờ là cô ấy.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Xác định anh không nói dối, rốt cuộc mẹ Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy…”
“Không còn sớm nữa, con đưa mẹ xuống lầu.
“…”
Cuối cùng mẹ Thẩm cũng không cạy miệng anh được để biết cô gái kia là ai.
Lúc xe chạy đi, bà nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ hút thuốc của Thẩm Mộ, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Bà đau lòng lo lắng quá…
Hai năm qua, đúng ra mà nói là bốn năm qua, có thể thấy con bà “quay đầu” một cách rõ ràng, luôn chuyên tâm làm việc, trở nên thành thục, nhưng đồng thời cũng không có nguồ khác phái nào xuất hiện bên cạnh nó, cho dù có cũng là lúc uống rượu với đám Ninh Xuyên, bạn gái hoặc bạn con gái của đám bọn Ninh Xuyên, còn nó cứ cô đơn lẻ bóng.
Bà từng có ý định hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chồng bà lại nói nó đã là một người đàn ông trưởng thành bản lĩnh rồi, biết giải quyết vấn đề rồi, vợ chồng bà không nên nhúng tay vào.
Nhưng sao mà bà không thể không lo cơ chứ.
Đêm nay cuối cùng bà cũng biết nguyên nhân, chắc là do cô gái nó thích kia rồi.
Ai.
Bà thở dài.
Rốt cuộc cô gái đó là ai?
Trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, bà thầm nghĩ tới Phó Khanh Khanh.
Chẳng lẽ là lúc Phó Khanh Khanh quấn lấy nó nó chê phiền, bây giờ người ta không theo nữa thì nó lại thích?
Thẩm Mộ quay về nhà lần nữa, tắm rửa sạch sẽ leo lên giường nhưng lại trằn trọc không ngủ được.
“Con có thích một cô gái.”
Chợt anh nghĩ đến lời lúc nãy, theo đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vãm hiện ra một cách rõ ràng trong đầu anh, cùng lúc đó, cảm giác nhói đau anh cố đè nén đã đêm nay lại trào lên.
Anh cười.
Bốn năm rồi, rốt cuộc anh cũng thừa nhận ra là anh yêu Tần Vãn.
Nhưng Tần Vãn…
Mẹ nó, thật là dứt khoát và nhẫn tâm.
~~~~~~Hết ()~~~~~~