Đã là tháng mười hai, nhiệt độ ban đêm rất thấp.
Tần Vãn tưởng rằng ra ngoài rồi sẽ vào nhanh nên chỉ mặc áo khoác cho Tiểu Tinh Tinh, còn mình chỉ mặc áo lông ở nhà. Bây giờ bỗng có một cơn gió lạnh thổi qua, cả người cô không khỏi run rẩy.
Thẩm Mộ tinh mắt phát hiện, lập tức cởi áo khoác trên người mình đưa cho cô: “Mặc…”
“Hai phút,” Tần Vãn không thèm liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt thờ ơ, “Có chuyện gì thì nói mau.”
Tay Thẩm Mộ ngừng ở giữa khoảng không, ngón tay vô thức níu chặt lấy áo khoác, cuối cùng anh xấu hổ thu tay lại.
Mấp máy môi, lời muốn nói đã ở ngay cổ họng. Nhưng không biết có phải là do chuyện này quan trọng hay không, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của cô, anh không thể nào thốt ra lời được, cổ họng như bị ai đó dùng bông thấm nước chặn lại, vừa khó chịu vừa buồn bực.
Tần Vãn hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Luật sư Thẩm cứ tự nhiên.”
Nói xong cô quay người đi không chút do dự.
Hình như là phản xạ có điều kiện, Thẩm Mộ lanh tay lẹ chân bắt lấy cổ tay cô!
“Tần Vãn!”
Giọng điệu gần như là khẩn cầu.
Tần Vãn cụp mắt nhìn tay anh, cuối cùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh.
Thẩm Mộ không muốn buông tay.
Nhưng…
Cuối cùng, anh chỉ đành buông tay trong luyến tiếc.
“Xin lỗi, anh…” Lấp va lấp vấp, anh nói không được một câu đầy đủ, nhưng anh lại hiểu rằng nếu anh không nói thì chắc chắn cô sẽ đi vào, thậm chí là đuổi anh đi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở dần dần nặng nề.
Trong cổ khô khốc, yết hầu lăn nhe, dường như đã dùng hết tất cả sức lực, Thẩm Mộ cũng đã khó khăn thốt ra một câu: “Con bé… con bé… là con của em và Lục Gia Thụ sao?”
Anh nghe rất rõ.
Dù sao thì tiếng kêu ba ấy cũng rất to, nhìn thấy con bé thân mật với Lục Gia Thụ như vậy, mặt mũi tươi cười rạng rỡ, ba người nhà họ đứng đó tạo nên một thế giới thật ấm áp.
Mà anh, có nói như thế nào thì cũng không chen vào được.
Lúc ấy, Thẩm Mộ cảm thấy mình biến thái hèn hạ đến cực hạn, thậm chí giống như con chuột chỉ biết trốn trong ống cống ngầm, tâm lí âm u lần đầu tiên dâng lên, không muốn Tần Vãn và Lục Gia Thụ có kết quả tốt.
Sự đau đớn từ trái tim lan dần ra, hô hấp lặng lẽ trở nên khó khăn, dường như là không thở được rồi chết liền ngay sau đó, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cố chấp muốn một đáp án: “Thật sao?”
Dưới đèn đường, khuôn mặt chảy máu của anh hiện lên một cách rõ ràng.
Nhưng Tần Vãn nhìn thấy, bất kể là ánh mắt hay là nội tâm, đều không có một tia chấn động nào, chỉ là khi nghe thấy câu hỏi của anh, cô đột nhiên nở nụ cười.
“Chẳng lẽ là con của tôi và anh à?” Cô lạnh lùng hỏi lại.
Câu hỏi vừa dứt, trái tim Thẩm Mộ run lên mãnh liệt!
Quá đau.
Đau đến mức anh muốn ngất ngay lúc ấy.
Tay lập tức nắm chặt thành quyền, gân xanh trên bàn tay mơ hồ nảy lên, gợn sóng trong đáy mắt bỗng nhiên bắt đầu khởi động điên cuồng, hô hấp rõ ràng nặng hơn rất nhiều, giọng nói nào đó trong lòng đang gào thét, cuối cùng Thẩm Mộ cũng không nhịn được, thốt ra: “Nhưng anh ta không tốt với em! Anh ta…”
“Lục Gia Thụ thế nào anh quản được à?” Bực bội trào dâng, giận tái mặt, Tần Vãn thẳng thừng cắt lời anh, điên người văng tục luôn, “Liên quan cái đầu b ấy.”
Không khí như ngừng lại.
Gió lạnh quét qua mặt như dao cắt, mang đến những cơn đau thấu ruột thấu gan.
Trái tim ngừng đập, cả người Thẩm Mộ lạnh buốt.
“Thẩm Mộ,” Khẽ hất cằm một cách cao ngạo, Tần Vãn khinh miệt cười lạnh, “Tôi và anh, nhiều lắm thì cũng chỉ là tình một đêm do say rượu vào bốn năm trước thôi, không hơn. Chuyện của tôi không cần anh tới đây nói này nói kia, đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, phiền phức khiến người ta chán ghét!”
“Biến.” Nói xong chữ này, cô xoay người rời đi.
“Anh thích em.”
Một câu được thốt ra bằng giọng khàn khàn, từng chữ trong câu như được thốt ra từ sâu trong cổ họng.
Thẩm Mộ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô như là dân cờ bạc được ăn cả ngã về không, hoặc như là tình cảm ẩn giấu sâu dưới đáy lòng cũng có ngày được trút ra: “Không chỉ là thích, mà là yêu, Tần Vãn, anh yêu em.”
Yêu?
Tần Vãn nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có một chút vui vẻ nào, câu nói của anh không hề tạo ra một gợn sóng nào trong lòng cô.
Cô quay người.
“Anh yêu tôi?” Cô nhếch môi, trong giọng nói không có bất kì loại cảm xúc nào ngoài sự thờ ơ, “Tôi nhìn thấy anh thì trong lòng tôi lại không có bất kì cảm xúc nào. Cho nên, tình yêu của anh, không liên quan đến tôi.”
Dưới đèn đường, bóng Thẩm Mộ bị kéo dài ra tạo cho người ta cảm giác cô đơn bi thương.
Anh đứng ở nơi đó, không động đậy một lúc lâu.
Sau đó tài xế lái thuê thấy cứ vậy mãi thì không được mới xuống xe bước nhanh qua, lo lắng hỏi: “Thẩm tiên sinh, anh không có sao chứ? Buổi tối lạnh lắm, anh đứng đấy dễ bị cảm, tôi đưa anh về nhà nhé?”
Thẩm Mộ không lên tiếng, cả người cứng ngắc như đá.
“Thẩm tiên sinh?”
Một lúc lâu sau, Thẩm Mộ mới giật mình.
“Về nhà nào cơ chứ?” Anh cười nhẹ hỏi lại.
Biệt thự nhà họ Tần.
Tiểu Tinh Tinh đã được ba Tần mẹ Tần dẫn đến phòng họ chơi.
Tần Vãn đạp cửa xông vào phòng mà mẹ Tần chuẩn bị cho Lục Gia Thụ.
“Nhanh vậy cà,” Lục Gia Thụ cười như không cười nhìn cô một lượt rồi thuận tay rót một ly rượu đỏ, “Uống chung một ly chứ?”
Tần Vãn trừng anh: “Không uống!”
Lục Gia Thụ nhún vai: “Xem ra tâm sự không được vui lắm thì phải.”
Tần Vãn ngồi xuống sô pha của anh, thuận tay ôm cái gối, hít sâu một hơi rồi mới hỏi: “Đêm nay xảy ra chuyện gì? Hai người đánh nhau sao?”
“Đúng vậy,” Trong nụ cười còn có thêm chút ý vị sâu xa, Lục Gia Thụ ung dung nói, “Luật sư Thẩm đánh nhau vì hồng nhan.”
Tần Vãn: “…”
“Nói năng nghiêm túc vào.” Thái dương nhảy lên, cô tức giận nói.
Lục Gia Thụ không trả lời ngay mà thảnh thơi thưởng thức một ngụm rượu đỏ rồi mới cười nói: “Đi với bạn tới một hội sở mới khai trương, không ngờ lại gặp phải Thẩm Mộ ở đó. Chắc là cậu ta thấy anh hơi thân mật với một cô gái nên xông lên đánh anh như phát điên vậy.”
Anh nhếch miệng: “Thấy không, cậu ta đánh đấy, ra tay ác độc ghê gớm. Mà xui cho cậu ta, gặp phải anh đây nên thương thế cũng phải nặng hơn anh nhiều,” Anh cong môi nhìn cô, “Anh muốn đánh cậu ta một trận thật đã từ lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội đấy. Tiếc là không đúng địa điểm.”
Giọng điệu còn có chút tiếc nuối.
“Anh đoán là chắc chắn anh ta sẽ đi theo anh, hoặc là sẽ đến đây tìm em, cho nên mới bảo em dẫn Tiểu Tinh Tinh ra đón, cố ý diễn cảnh cha con yêu thương nhau trước mặt anh ta để cho anh ta hiểu lầm sao?”
“Ồ quao, cậu ta hiểu lầm thật sao? Có phải rất khó chịu không? Vẻ mặt đặc sắc lắm phải không? Thật là ngu vcl mà.”
Tần Vãn: “…”
Chẳng muốn nói gì nữa.
Lục Gia Thụ dùng khuỷu tay chạm vào cô: “Nói cho anh trai nghe chút đi, cậu ta nói với em những gì thế? Thổ lộ hả?”
Tần Vãn: “…”
“Xem ra là đoán đúng rồi.”
Ánh mắt Lục Gia Thụ vẫn luôn ở trên người mình, Tần Vãn ngại phiền, sợ anh nói thêm gì đó nữa dứt khoát thừa nhận luôn: “Đúng, Lục tổng thông minh quá, đoán đúng hết trơn hết trọi. Tôi thật là hâm mộ đầu óc của anh mà.”
Lục Gia Thụ gật đầu, cong môi kiêu ngạo nói: “Không có gì.”
“…”
Đột nhiên muốn uống chút rượu, Tần Vãn bảo Lục Gia Thụ rót cho mình một ly rồi sau đó nhận lấy uống một hơi cạn sạch.
“Vô nghĩa thôi,” Cô quay đầu nhìn Lục Gia Thụ nói, “Lúc em cần anh ta đáp lại, dù là chỉ thử một chút vì đứa bé thôi cũng được, nhưng anh ta cảm thấy phiền chán. Khi đó em biết mọi thứ kết thúc rồi. Anh ta yêu em thì sao chứ, em không cần.”
Cô nói vô cùng bình tĩnh, không phải hờn dỗi hay là cố ý, mà là cảm nhận chân thật nhất từ tận đáy lòng: “Không còn cảm giác.”
Nghe vậy, Lục Gia Thụ không đáp lại mà rót thêm rượu vào ly cho cô, rồi cũng rót cho mình: “Uống chung với anh đi.”
Tần Vãn lại uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, cô đứng dậy, không quay đầu lại mà đi ra ngoài: “Không uống nữa, Tiểu Tinh Tinh thính lắm.”
Lục Gia Thụ cười mắng: “Vậy là mặc kệ anh sao?”
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa thẳng thừng của Tần Vãn.
Anh không biết là, sau khi cửa đóng lại, Tần Vãn đứng im lặng tại chỗ một lúc thật lâu.
Lúc Phó Tây Cố đến quán bar thì Thẩm Mộ đã uống say như chết.
“Phó nhị… đến rồi à…?” Mọi thứ trước mắt cứ lung lay, Thẩm Mộ cố hết sức phân biệt mới nhìn ra người tới là Phó Tây Cố, “Phó nhị…”
Anh bắt lấy tay của anh ấy, lực nắm rất lớn, còn tay kia thì bưng lấy ly rượu rót vào miệng.
Phó Tây Cố không ngăn cản, chỉ là chờ anh uống xong ly rượu mới ung dung hỏi: “Gặp Tần Vãn sao?”
Bây giờ Thẩm Mộ không nghe vào hai chữ Tần Vãn.
Tay lập tức cứng đờ, ngay sau đó sự cứng ngắc lan tràn ra toàn cơ thể. Anh cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, dường như cảm xúc không có gì thay đổi, nhưng mà quai hàm lại càng lúc càng căng chặt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Phó Tây Cố vỗ vỗ bờ vai anh: “Thẩm Mộ…”
“Tớ hối hận rồi.”
Hàng ngàn cảm xúc dâng trào trong bốn từ căng thẳng và trầm thấp đó.
Phó Tây Cố dừng tay lại.
“Năm đó… lúc mà cô ấy đưa kết quả xét nghiệm ra, tớ…” Trong cổ khô khốc đến cực điểm, ngực nặng nề đến mức không thở được, Thẩm Mộ nhắm mắt lại, nói một cách khó khăn, “Là tớ khốn kiếp, làm tổn thương trái tim của cô ấy, cô ấy mắng tớ là đúng…”
“Bốn năm nay, tớ không tìm thấy cô ấy, không có tin tức của cô ấy…Phó nhị, cậu không biết đâu, lúc ấy tớ cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa. Tớ hâm mộ các cậu, ai cũng có thể ở bên cạnh người mình yêu. Có khi nhìn và, mẹ nó tớ thấy khó chịu lắm.”
“Cô ấy có người mình yêu rồi, chính là Lục Gia Thụ kia, cô ấy tin tưởng anh ta vô cùng, hai người cũng có con luôn rồi,” Đắng chát lan tràn, anh muốn cười tự giễu một cái mà không được, “Nếu như anh nhận ra mình thích cô ấy sớm một chýt, nếu như đêm đó tớ không tổn thương cô ấy một cách khốn nạn như vậy, nếu như…”
“Phó nhị, tớ ghen tỵ, khó chịu, ở đây…” Anh ngẩng đầu, chỉ vào trái tim nơi ngực trái, đôi mắt đỏ tươi, “Đau rất đau… tớ trốn tránh một tháng trời, tớ cho rằng mình đã có thể chết tâm để buông tay rồi, nhưng thật ra là… không phải.”
Hô hấp trở nên khó khăn, tâm trạng không có chỗ phát tiết, Thẩm Mộ dứt khoát rót đầy một ly nữa rồi uống một hơi cạn sạch.
Không đủ.
Anh rót nữa, uống nữa.
Một ly lại một ly.
Cuối cùng anh gục đầu xuống quầy bar, nhưng dù thế, anh vẫn ráng gượng dậy rót rượu cho mình.
Phó Tây Cố ghét bỏ, đạp một đạp: “Đừng uống nữa.”
Thẩm Mộ dường như không nghe thấy.
Phó Tây Cố giận quá mà cười: “Được thôi, cậu cứ uống đi, tiếp tục đi.”
Anh quyết định mặc kệ cậu ta.
Chưa đầy một lát mà chai rượu đã thấy đáy.
Thẩm Mộ gục đầu nằm hẳn lên quầy bar.
Phó Tây Cố lại đạp anh một đạp nữa: “Say rồi à?”
Không ai đáp lại.
Phó Tây Cố hừ cười, anh cũng muốn rót cho mình ly rượu nhưng nghĩ đến Lê Hoan, anh vẫn cố gắng nhịn lại, dù là mùi rượu đã khơi dậy cơn thèm trong anh.
“Thẩm Mộ,” Bụng ngón tay thản nhiên vuốt ve ly rượu, anh nhìn Thẩm Mộ, ghét bỏ đạp thêm cái nữa, “Lục Gia Thụ là anh họ của Tần Vãn, là anh trai có huyết thống đấy.”
~~~~~~hết ()~~~~~~