Edit: Skye
Bị ném ở trên lưng ngựa, người cưỡng ép nàng tựa hồ hoàn toàn không để ý tới nàng sống chết ra sao, mục đích duy nhất chính là phục mệnh mang nàng trở về.
Nằm bò trên lưng ngựa, cảm thụ được tuấn mã chạy như bay, Nguyên Sơ Hàn gian nan lấy ngân châm từ trong ống tay áo, muốn mượn thời cơ này công kích người điều khiển ngựa sau đó chạy thoát.
Chỉ là lúc quay đầu, mắt nhìn phía sau vô số thị vệ áo tím chạy theo như điên, cho dù nàng công kích người cưỡng ép trước mắt, sợ là cũng không cách nào công kích đám người kia.
Kết quả là kết cục của nàng vẫn vậy, vẫn là bị bắt. Nghĩ đến đây, ngân châm đầu trên đầu ngón tay liền trượt xuống cổ tay áo, tứ chi mềm nhuyễn giả chết.
Phong Ly coi trọng vật nào đó trong tay Trịnh vương, thế tất muốn giam nàng trong phủ, nói vậy nhất định sẽ tìm nàng.
Hắn là Nhiếp chính vương, hơn nữa lần trước vào cung, hắn hoàn toàn không sợ vị thái hậu kia, dám cùng nàng ta chính diện giao phong.
Cho nên từ đáy lòng, nàng đối với Phong Ly vẫn có chút tín nhiệm rằng hắn sẽ đưa nàng thoát ra.
Khoái mã thẳng đến hoàng cung, theo cửa thành tương đối hẻo lánh tiến vào trong cung, đại nội thị vệ bỏ ngựa, túm Nguyên Sơ Hàn rồi nhanh chóng đi vào hoàng cung đại nội.
Nguyên Sơ Hàn nhắm mắt, giả bộ chết ngất. Nếu nàng mở to mắt liền có thể nhìn thấy, đại nội thị vệ bắt nàng đang đi theo hành lang yên lặng không người trong hoa viên, bất quá một phút sau đã đến một cung điện cỏ mọc tùm lum chưa quét dọn.
“Nương nương, thuộc hạ đã đưa người đến.” Người kẹp nàng dừng lại, sau đó mở miệng nói chuyện.
“Làm tốt lắm, đặt nàng ta vào phòng đi. Các ngươi đều đi tẩy trừ thân thể, trời biết nữ nhi Trịnh vương lại có bệnh truyền nhiễm gì.” Tiếng Thái hậu truyền đến, nghe đoán ra nàng ta đang đứng ở xa. Từng từ từng chữ đều mang theo vài phần đắc ý khó đè nén, còn có ghét bỏ rõ ràng.
“Vâng.” Người kẹp nàng đi vào thiên điện, vứt nàng trên giường.
Nghe tiếng bước chân rời khỏi, Nguyên Sơ Hàn mở mắt, phòng vắng lặng, giường dưới thân thoải mái. Ngoài chiếc giường còn có một bàn một ghế đều lộ ra tinh xảo, đây là trong cung.
“Hai người các ngươi trông coi trong này, không cần quá thân cận với nàng, nếu không may nhiễm bệnh thì lập tức rời khỏi cung.” Bên ngoài, tiếng thái hậu truyền đến, không ai bì nổi.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Hai cung nữ giọng yếu ớt, xem ra thái hậu phái hai cung nữ trông coi nàng. Thực cho rằng nàng mắc bệnh nguy kịch, hoặc là ‘bệnh truyền nhiễm’ dọa người, ngay cả đại nội thị vệ cũng không sắp đặt.
“Các ngươi giữ vững tinh thần, người bị đoạt đến đây, khó bảo toàn Phong Ly không đến đòi người. Binh khí không được rời tay, nếu hắn dám tới, không cần khách khí.” Đã dự liệu xong mọi việc, dù Phong Ly tới cướp người, Thái hậu này tựa hồ cũng không sợ.
“Vâng.” Vô số tiếng lĩnh mệnh đồng loạt vang lên, đây đều là thị vệ trung thành của thái hậu.
Nhìn đầu giường, Nguyên Sơ Hàn nhẹ cười, tuy không biết thái hậu kia có bao nhiêu thực lực nhưng dám dũng cảm cùng Phong Ly giao đấu, phần gan dạ sáng suốt cũng không ít.
“Mẫu hậu, nghe nói ngài đem Nguyên quận chủ đoạt đến đây? Mẫu hậu, nàng hiện tại ở trong quý phủ của hoàng thúc, người ngang nhiên đoạt nàng tới, hoàng thúc sẽ tức giận.” Bỗng dưng, tiếng nói tiểu hoàng thượng vang lên bên ngoài.
“Tước nhi, không cần lo lắng, Nguyên quận chủ là hoàng phi tương lai của con, nàng ta ở trong cung là danh chính ngôn thuận. Trái lại, Phong Ly để nàng ở trong quý phủ mới đúng là không nên, mục đích vì sao thiên hạ đều biết.” Nhắc tới Phong Ly, thái hậu nghiến răng nghiến lợi.
“Trẫm đi xem nàng.” Tiểu hoàng thượng không nói thêm cái gì, mẫu hậu cường thế, cậu cũng không biết nói tiếp thế nào.
“Tước nhi, không được đi vào. Lời thái y nói ngày đó con không nghe thấy sao? Có thể bị lây bệnh đấy.” Thái hậu lập tức ngăn cản.
“Mẫu hậu vừa mới nói, nàng sớm hay muộn cũng là hoàng phi của trẫm mà.” Giọng nói của tiểu hoàng thượng không mang theo cảm xúc nào.
“Cưới nàng là đương nhiên, nhưng chưa nói muốn con cùng nàng như thế nào. Hoàng cung này dưỡng được một người sắp chết, không cho con tiếp cận nàng ta, xui xẻo.” Nghe giọng điệu của nàng ta, Nguyên Sơ Hàn thật là người cực kỳ xui xẻo.
Tiểu hoàng thượng không nói nữa, ngay sau đó lại nghe thái hậu gọi hắn trở về, bất quá hắn có vẻ như không nghe thấy, bởi vì Nguyên Sơ Hàn nghe thấy tiếng bước chân đi vào.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt nàng khiến người ta sợ hãi, nằm ở nơi đó như cương thi.
Toàn thân long bào hoàng kim, cùng ngọc đái giày cẩm màu, tóc dài chỉnh tề buộc lên, Phong Chỉ Tước bước qua bình phong thêu vân, sau đó nhìn thấy người nằm trên giường.
Khuôn mặt thanh tú hiện lên nồng đậm đồng tình, cậu chậm rãi bước tới gần, cách giường lớn hai thước mới dừng lại.
“Hoàng thượng, ngài ra ngoài đi, nơi này không thể nán lại lâu, sẽ bị lây bệnh.” Bên ngoài, tiểu cung nữ nhận mệnh lệnh thái hậu tiến vào mời Phong Chỉ Tước ra ngoài.
Phong Chỉ Tước không nhúc nhích, hai tay đặt sau lưng, thân hình không cao lớn nhưng khí thế.
“Chiếu cố Nguyên quận chủ cho tốt, không được thất lễ.” Sau gần một phút đồng hồ, Phong Chỉ Tước lưu lại một câu, xoay đó xoay người rời đi.
Tiểu cung nữ cũng khẩn trương lui ra ngoài, nàng cũng không hy vọng ngốc ở trong này, nếu thật sự bị lây bệnh, trên mặt gồ ghề mụn nổi như da cóc thế kia, nàng cảm thấy thật sự không bằng chết đi.
Tiếng thái hậu chỉ trích Phong Chỉ Tước xa dần, Nguyên Sơ Hàn nằm trên giường mở mắt, ngay sau đó xoay người ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, nghĩ nơi này có thể nhốt nàng sao, không khỏi quá coi thường nàng rồi.
Đem ngân châm cắm trong cổ tay áo rút ra, cước bộ Nguyên Sơ Hàn vô thanh tiêu sái ra ngoài.
Vòng qua bình phong lớn sang quý, đại sảnh chưa quét dọn đầy tro bụi xuất hiện trước mắt.
Dán sát người trên cửa sổ, chuyển qua cửa, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hai cung nữ đang đứng trong sân thì thầm. Các nàng đưa lưng về phía đại sảnh, bất mãn oán giận vì bị phân đến nơi này, các nàng thập phần sợ bị lây bệnh.
Khóe môi khẽ nhếch, Nguyên Sơ Hàn đi ra đại môn, vài bước đi đến phía sau hai tiểu cung nữ, khi các nàng không hề hay biết, nàng liền nâng tay, chuẩn xác đâm châm bên gáy các nàng.
Hai cung nữ không phát lên tiếng, mềm ngã trên mặt đất, hôn mê.
Nhấc chân đá các nàng hai cái, không có phản ứng, Nguyên Sơ Hàn đi qua hai người, hướng tới cửa cung.
Trước nhìn thăm dò bên ngoài, nơi này thật là nơi hẻo lánh nhất hoàng cung, gạch bằng phô trên con đường nhỏ không bóng người, an tĩnh mà nguy hiểm.
Cất bước định chạy ra ngoài, ngay sau đó liền dừng lại, từ trong tóc lấy ra một ngân châm, đâm sau tai, một phút đồng hồ qua đi, mụn gồ ghề trên mặt biến mất.
Nếu nàng còn để mặt mụn hồng kia, gặp phải người ngoài liền bị nhận ra ngay, bởi vì ai cũng biết Nguyên quận chúa có bệnh.
Khuôn mặt khôi phục trắng nõn bóng loáng, nàng bước nhanh, theo con đường nhỏ đi ra ngoài, hiện tại nàng không biệt được phương hướng.
Mặc dù không biết chỗ nào với chỗ nào trong hoàng cung to lớn này, nhưng nàng cũng không tính toán ở trong cung điện kia chờ chết, nếu trùng hợp có thể gặp được Phong Ly tiến cung tìm nàng, vậy thì càng tốt rồi.
Vòng qua mấy cung điện nguy nga, gặp người thì cúi đầu không lên tiếng, Nguyên Sơ Hàn tiến vào một hành lang dài.
Kết quả mới vừa bước một bước, trong nháy mắt liền vội thu chân, hành lang dài tận cùng, đoàn người đang đi tới. Mà trong đó một người nàng vạn phần quen thuộc, váy dài vàng hơi đỏ hoa lệ, búi tóc cao, không phải Thái hậu thì là ai.
Oan gia ngõ hẹp, cũng không thể bị nàng ta bắt lại, sau lưng nàng ta là đại nội thị vệ áo tím đi theo.
Đảo mắt tìm tòi một vòng, Nguyên Sơ Hàn dẫn theo mép váy bước nhanh đến một tòa cung điện gần đấy.
Nhìn nhìn chỗ có thể ẩn thân, sau cùng lựa chọn cái bàn dài trong điện kia. Khăn trải bàn hoa lệ kéo dài trên mặt đất, hoàn toàn thích hợp ẩn thân bên trong.
Không chần chừ liền chui vào, trốn chỗ này ai cũng không nhìn ra.
Nhưng chưa quá năm phút đồng hồ sau liền nghe tiếng thái hậu từ bên ngoài truyền đến, “Các ngươi thủ tại chỗ này, ai gia cùng tướng quân có chuyện quan trọng cần trao đổi, không được để bất kỳ kẻ nào quấy rầy.”
“Vâng.” Đoàn người canh giữ ngoài điện, sau hai tiếng bước chân đi vào trong điện, cửa điện bị đóng, phát ra tiếng trầm nặng.