Edit: Skye
Trở lại vương phủ, sắc trời đã tối. Nguyên Sơ Hàn có cảm giác như đã cách mấy đời, buổi sáng bị cưỡng ép bắt đi, theo tường vây cao bên cạnh đại môn vượt qua.
Hương Phụ vẫn canh giữ ở tiền viện, nhìn thấy bóng dáng Nguyên Sơ Hàn, vội vàng chạy tới, “Tiểu thư, ngài không có chuyện gì chứ? Như thế nào ống tay áo đều đầy máu thế này? Ngài bị người đánh à?”
“Không có chuyện gì, bị chó cắn thôi. Đi đem đan dược chữa thương đến đây, còn có giải độc tán, trừ sẹo cao, hết thảy lấy ra.” Một vết thương nhỏ không thành vấn đề, nhưng cần tiêu độc, còn phải trừ sẹo.
Hương Phụ vội vàng gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh đi.
Hương Phụ đi khỏi, quay đầu liền nhìn thấy Phong Ly đi tới thư phòng, nàng vài bước bắt kịp, “Nhiếp Chính vương đại nhân, sáng mai tiểu hoàng thượng thọ yến còn cần ta đi không?”
Phong Ly liếc nàng một cái, đi theo bên cạnh mình, một bộ dáng cún nhỏ, “Không muốn đi?”
“Ngài nói xem? Ta bây giờ đối với cái hoàng cung kia cực mẫn cảm. Cứ nói ta bị kinh hách, bệnh quá nặng, có khả năng chết ngay lập tức. Nếu thái hậu có lòng từ bi mà nói, vậy đưa ta hồi Sâm Châu đi.” Đi theo Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn nện bước hơi chút nhanh, nhìn từ đàng xa, trông nàng rất vui vẻ.
“Nghĩ muốn hồi Sâm Châu?” Phong Ly nện bước vẫn như cũ, không bởi vì Nguyên Sơ Hàn theo không kịp mà thả chậm.
“Như thế nào? Nhiếp Chính vương đại nhân không muốn thả người?” Tiếp tục cùng đi, mắt thấy sắp tiến vào thư phòng, Nguyên Sơ Hàn cũng không quản. Nếu hắn không cho đáp án, nàng liền trực tiếp theo vào thư phòng, làm bẩn thảm của hắn, hắn cũng đừng trách.
“Biết rõ là con tin, ngươi nói bổn vương sẽ thả người sao?” Hộ vệ canh giữ ở ngưỡng cửa thư phòng đẩy cửa ra, Phong Ly trực tiếp đi vào, Nguyên Sơ Hàn cũng đi theo, mặc kệ hắn có muốn mời nàng vào hay không.
“Xem ra số phận làm con tin của ta vẫn chưa kết thúc nha, hôm nay ta thiên tân vạn khổ từ trong cung trốn ra để làm gì chứ? Dù sao Nhiếp Chính vương đại nhân cũng sẽ không buông tha con tin ta, nếu có lần sau ta liền nằm một chỗ thôi, đợi Vương gia đại nhân ngài đi giải cứu.” Nhìn hắn đi về phía sau thư án rộng rãi, càng lúc càng thấy chướng mắt.
Hiện tại nàng mới phát giác đầu óc mình như bị hỏng rồi, dù sao hắn cũng đã coi trọng con tin là nàng, mạo hiểm chạy đến đây căn bản là không cần thiết.
Phong Ly liếc nàng một cái, mâu quang nhàn nhạt, tựa hồ không để ý nàng.
Nguyên Sơ Hàn nhịn không được mắt trợn trắng, bỗng dưng tầm mắt khẽ chuyển, nhìn thấy trước nhuyễn tháp gần cửa sổ có một cái bàn, trên bàn, cung điện nàng dựng bằng tiền đồng lúc trước đã bị hủy đi một nửa.
Cười rộ lên, Nguyên Sơ Hàn bước khoan thai đi qua, “Nhiếp Chính vương đại nhân, cung điện bằng đồng tiền này chưa kịp được tìm hiểu, ngài đã hủy đi rồi ư? Bất quá đã hủy đi một nửa rồi, liệu ngài đã hiểu cách dựng chưa?” Ngọn đèn dầu trong thư phòng sáng ngời, nụ cười của nàng rực rỡ tựa như ánh mặt trời.
Giương mắt nhìn về phía nàng, gương mặt đắc ý rõ ràng, dường như khẳng định hắn không biết cái kia dựng như thế nào.
Đứng dậy, Phong Ly vòng qua án thư, từng bước bước đi tới.
Dáng người cao ngất, hắn đi lại thong dong, mỗi bước tới gần, khiến người ta không khỏi lui về phía sau né tránh hắn, thoát khỏi áp lực hắn phóng tới.
Đi đến bên cạnh nhuyễn tháp, Phong Ly vén áo ngồi xuống, sắc mặt vô ba nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn đang cười đến sáng lạn, sau đó cầm lấy một đồng tiền bắt đầu dựng.
Nét cười trên mặt Nguyên Sơ Hàn dần biến mất, xoay người ngồi ở bên kia nhuyễn tháp, sau đó nhìn Phong Ly dựng.
Tay hắn đẹp thon dài, bộ dáng cầm đồng tiền nhìn cực kỳ thuận mắt.
Một cái rồi một cái được dựng lên, vị trí mỗi một đồng tiền đều được đặt cực kỳ chuẩn xác, mắt Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng mở lớn.
Thật là tà môn, trong một đêm hắn liền tìm hiểu đâu ra đấy, quá thần thánh rồi!
“Được rồi, đừng dựng nữa, ta biết ngài đã nghiên cứu minh bạch rồi. Cái này không tính là khó, thuộc loại sơ cấp. Ta dựng cái khác, Nhiếp Chính vương đại nhân nếu có thể trong một đêm nghiên cứu minh bạch, ta liền bội phục ngài.” Tiến lên, một tay lật đổ cung điện sắp được xây thành hình, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phong Ly, càng lúc càng cảm thấy thằng nhãi này không phải người, là yêu quái.
Phong Ly nhàn nhạt thu tay, chỉ nhìn nàng, tiếp nhận nàng khiêu chiến.
Âm thầm hừ một tiếng, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng.
Lần này, nàng dựng tuyệt đối không phải kiến trúc phiền phức, mà là tổ chim.
Tám cái đồng tiền làm đáy trụ, lúc sau đồng tiền đều chồng chất hướng về phía trước, toàn bộ đều lấy này tám cái đồng tiền làm chống đỡ, rất mạo hiểm, một cái bất ổn đều có thể sập.
Phong Ly nhìn nàng, trong con ngươi không hề gợn sóng cũng hiện lên một tia kinh ngạc, so với tổ chim nàng đang dựng này, cung điện kia quả nhiên được coi là sơ cấp.
Ngoài cửa thư phòng, Hương Phụ đã đứng đợi một hồi, không có mệnh lệnh, nàng thật không dám bước qua cánh cửa thư phòng.
“Đã xong.” Thả ra một đồng tiền sau cùng, Nguyên Sơ Hàn thu tay lại. Quay đầu nhìn Phong Ly, đắc ý trước mắt.
Phong Ly nhìn tổ chim treo lơ lửng, lông mày dưới tóc mai hơi dương lên, “Xinh đẹp!”
“Tất nhiên, Nhiếp Chính vương đại nhân hảo hảo nghiên cứu, sáng mai nếu có thời gian, hi vọng Vương gia đại nhân có thể trước mặt ta một lần nữa dựng lại một lần. Thành công, ta liền thừa nhận Vương gia đại nhân thông minh tuyệt đỉnh. Nếu thất bại, vậy thì đừng trách tiểu nữ tử ta xuất khẩu đả thương người.” Khóe mắt đuôi mày đều khắc đắc ý, nàng không tin hắn có thể thành công.
“Xuất khẩu đả thương người?” Nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, Phong Ly trái lại không biết nàng còn có kỹ năng này.
“Đừng hoài nghi, tiểu nữ tử không những dùng ngân châm đả thương người, miệng cũng có thể đả thương người.” Chỉ chỉ miệng mình, nàng đối tài ăn nói của mình rất có tự tin.
Tầm mắt theo tay nàng cố định trên môi nàng, hồng nhuận tươi mát, dáng môi đẹp, cười rộ lên khóe môi cong cong, cùng một dạng với đôi mắt kia, tựa trăng khuyết.
Vốn là cùng hắn đấu trí đấu dũng, nhưng khi thấy hắn nhìn chằm chằm miệng mình, Nguyên Sơ Hàn không khỏi nhíu mày, “Hương Phụ, tiến vào.”
Ngoài cửa Hương Phụ rốt cục cũng nghe được Nguyên Sơ Hàn gọi nàng, thở sâu, sau đó bước qua cánh cửa đi tới, cầm trong tay ba hộp dược.
“Tiểu thư, dược lấy ra rồi.” Đi tới, Hương Phụ nói nhỏ, cúi đầu, không dám nhìn Phong Ly bên cạnh Nguyên Sơ Hàn.
Quay người ngồi xuống, Nguyên Sơ Hàn trực tiếp cuốn ống tay áo, trên cổ tay còn có vết máu khô cặn, bất quá hai dấu răng lại rất rõ ràng.
“Tiểu thư, ngài thật sự bị cắn.” Hương Phụ cho rằng nàng chỉ là nói đùa.
“Ngươi cho là thế nào? Gặp một tên biến thái, thân thể quái dị khác người bình thường, ta cảm thấy hắn có thể là người biến dị đấy.” Một bên mở hộp thuốc, Nguyên Sơ Hàn một bên nói.
Hương Phụ mở to hai mắt, “Biến dị?”
“Hiệu quả mê dược của ta thế nào người cũng đã biết, một con trâu lớn có thể lập tức bị hạ gục. Nhưng người kia cư nhiên chống đỡ gần phút, còn cắn ta chảy máu. Ngươi nói xem có phải là biến dị hay không?” Lắc đầu than thở, nàng tự mình bôi thuốc, động tác lưu loát.
Hương Phụ tắc lưỡi, quả thật không tầm thường.
Bên kia nhuyễn tháp, Phong Ly nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm tựa hàn đàm hiện lên nhàn nhạt khinh thường, “Tư Đồ Luật võ công cao cường, có thể sống quá một đoạn thời gian chẳng có gì lạ.”
Nghe vậy, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía hắn, “Người có võ công ta cũng không phải chưa thấy qua, hắn có thể cao cường đến thế nào chứ?”
Phong Ly cái gì cũng chưa nói, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt đứng lên, “Ngay tức khắc bức dược ra ngoài.”
Mi mắt giật giật, Nguyên Sơ Hàn theo dõi bóng lưng hắn rồi hừ lạnh ra tiếng, hắn là đang khinh bỉ nàng kiến thức thiển cận sao? Khinh bỉ liền khinh bỉ, nàng vẫn khinh bỉ hắn nha!
Nhấc tay, giơ ngón tay cái lên, sau đó độ xuống phía dưới, khinh bỉ!