Cô đẩy hắn và đe doạ: ”Không phải nơi để ôm đâu nhé…”
An An không hiểu, Diễn Đường vì cái gì đột nhiên như vậy? Chỉ cần cô và hắn đi lùi sau đám người, cứ nghĩ hắn sẽ nghiêm túc trở lại, thế nhưng càng ngày hắn càng lấn tới, cô nhanh chóng chìm vào những nụ hôn mê muội của hắn.
“An An, anh thật thích em đó.”
Hắn dùng chất giọng dịu dàng trêu chọc bên tai cô, sau đó hắn buông cô ra, đã chịu nghiêm túc nắm tay cô và kéo cô đi lên phía trước.
Lời thủ thỉ như thật như đùa đáng ghét làm An An hết sức hồi hộp, đôi mắt không thể kiềm chế ánh lên niềm vui, mặt lại đỏ thêm mấy phần.
“Được rồi, em biết anh thích em. Nhưng cũng không cần phải làm như vậy trước mặt đông người, em xấu hổ muốn độn thổ..”
Hắn a, không chút tự vấn về hành động của mình, vẫn còn cười đấy !
Hai người sống hoà hợp nương tựa lẫn nhau, thuỷ chung ấm áp. Tốt nghiệp đại học xong hắn đi nghĩa vụ, Chu An An vẫn thuỷ chung chờ đợi hắn về, tình cảm chỉ có thể mặn nồng hơn chứ không thể nhạt nhoà vì khoảng cách địa lý. Về sau, cô vào đại học, có thêm rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng trong mắt cô duy nhất chỉ có một Giang Diễn Đường yêu thương mà thôi.
Thậm chí hai người còn hẹn nhau chờ An An tốt nghiệp liền kết hôn, lúc đó Giang Diễn Đường cũng đã công tác hơn hai năm, mặc dù cuộc sống vẫn chưa thể dư dả nhưng bọn họ có thể cùng nhau cố gắng thêm. An An tràn đầy mong chờ tương lai, bạn bè của cô đều nói hai người suy nghĩ quá ngây thơ đơn giản, còn trẻ đã tính chuyện kết hôn. Mặc kệ, An An hiểu rõ mình muốn cái gì, cô chính là muốn là bà Giang, muốn cho Diễn Đường một mái nhà thực sự.
Giang Diễn Đường cũng rất khao khát một mái nhà đầy đủ ấm cúng, xuất ngũ hắn xin vào làm một công ti xe hơi, cố gắng kiếm thật nhiều tiền, muốn cho An An một cuộc sống khá giả một chút sau khi cô tốt nghiệp.
“Diễn Đường, cậu đã suy nghĩ tới việc đi Nhật Bản ba năm chưa? Đây là một cơ hội vô cùng tốt để phát triển sự nghiệp, có hiểu không? Cậu nên trở về và suy nghĩ thật kĩ lại đi, hãy cho tôi câu trả lời sáng suốt.”
Những lời này liên tục nhắm hắn mà công kích, khiến cho một lòng cố gắng kiếm tiền vì “gia đình” của Giang Diễn Đường, không khỏi chấn động.
Vài năm cố gắng làm việc, hắn đã có khá nhiều khoản thưởng, hắn được thủ trưởng để ý giao nhiều công việc quan trọng, con đường thăng tiến của hắn trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Hiện tại còn có cơ hội đi Nhật Bản công tác thật đáng quý, khi trở lại nhất định có thể thăng tiến lên chức vị rất cao !
Giang Diễn Đường suy tính một tuần lễ vẫn chưua thể trả lời dứt khoát cho thủ trưởng.
Thủ trường của hắn họ Từ, tuổi gần sáu mươi, ông nhìn ra được sự do dự của Diễn Đường. Tan tầm, thủ trưởng Từ gọi hắn tới phòng làm việc hết lời thuyết phục hắn:
“Tôi tò mò không biết cái gì lại khiến cậu chần chừ đến vậy? Cậu còn trẻ, phải tích cực bôn ba một chút, cực khổ một chút mới có thể thành công. Cậu đi Nhật bản ba năm, xong xuôi trở về vẫn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng lại có thể vẻ vang với chức vị cao, ngồi trên không ít người cùng điểm xuất phát, cậu chần chờ cái gì nữa? Tôi ấn tượng vớ một người rất cố gắng làm việc như cậu, tôi cũng có biết cuộc sống của cậu không đơn giản gì. Là người đã nhiều cái khổ, đáng ra cậu càng phải hiểu rõ tầm quan trọng của tiền tài sự nghiệp trong thế giới này chứ. Trước mắt là một cơ hội hiếm người có được, có thể giúp cậu kiếm được nhiều tiền, cũng có thể lấy được chức vị dang vọng, nếu cậu bỏ lỡ, tôi thật sự cảm thấy cậu quá hồ đồ !”
Giang Diễn Đường hắn không quên, chưa bao giờ quên từ nhỏ đến lớn vất vả mỗi ngày, ăn uống trang trải học phí còn khó, lấy đâu điều kiện để học hành thêm. Những điều thủ trưởng Từ nói hắn đều đã tham vọng tới, nhưng hắn nghĩ hắn bằng cấp bình thường, ngoài nỗ lực cùng cố gắng ra thì không thể so bì với những kẻ có điều kiện hơn hắn ngoài xã hội…
Ra xã hội hai năm qua, hắn đã thấy rất nhiều dạng nhân viên cao cấp, bằng cấp thạc sĩ tiến sĩ, điểm này hắn kém người ta. Lần này thủ trưởng Từ có lòng, nhìn vào tấ cả cố gắng nỗ lực của hắn mà mở cho một cơ hội như vậy…
Suy nghĩ hết cả đêm, Giang Diễn Đường quyết định đi Nhật Bản ba năm !
Trong lòng hắn đem ba năm này coi như là ván cá cược, đổi lấy cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn.
Chu An An biết chuyện, kịch liệt phản đối.
Cô lại không hiểu được sự lựa chọn của hắn, không hiểu quyết định của hắn. Cô hiện tại vẫn còn đang đi học, chưa nếm trải ra ngoài xã hội, mọi thứ vẫn còn suy nghĩ hết sức đơn thuần. An An cảm thấy ở Đài Loan công tắc cũng tốt rồi, hoàn toàn có thể đi lên, vì sao Diễn Đường cứ nhất định muốn hai đứa phải chia cách địa lí?
Năm đó hắn đi quân ngũ cô và hắn cũng chưua từng phải xa nhau, bây giờ… nói phải yêu thương cách trở, cô thật sợ hãi vô cùng.
“Không cần đi, Em không cho phép anh đi !” Cô bật khóc như đứa trẻ, vòng hai cánh tay ôm chặt lấy hông hắn, siết chặt không tha.
Hắn thở dài vuốt ve mái tóc của cô, nghe cô khóc nấc nghẹn, cảm tháy ngực hắn như bị đè nặng nhói đau.
“An An, anh đảm bảo chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi, luôn luôn giống như từ trước tới nay. Hiện giờ cơ hội phát triển sự nghiệp hiếm có, vì tương lai, anh không thể…” – hắn ngừng một chút, nuốt khan nín nhịn – “Mỗi ngày chúng ta sẽ đều liên lạc bằng internet, webcam, em vẫn ngày ngày thấy được anh, trong lòng anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi”.
"Nhưng đó là máy tính không phải anh ! Em không thể chạm vào anh, không cảm nhận được hơi ấm cùng vòng tay của anh, em không thích như vậy, em rất sợ..."
"An An..." Hắn tốt bất đắc dĩ "Anh gửi Tiểu Thu để em nuôi nó, Thời gian này cứ coi nó như thay thế của anh, chờ anh trở về, chúng ta lập tức kết hôn, được hay không?"
Tiểu Thu là một con bướm, có lẽ để đền bù thời thơ ấu không được thú vị như người ta, hắn đã sưu tậm được cả tủ truyện tranh, còn nuôi côn trùng. Thật ra hắn có thật nhiều hứng thú như trẻ con ham mày mò vậy.
"Kết hôn?" Cô lắc đầu "Anh gạt em ! Em nói cho anh biết: anh nói chờ em tốt nghiệp liền kết hôn, giờ thì lại thành ra thế này ! Anh gạt em, em sẽ không tin anh !"
END -