Chìa Khóa Mở Trái Tim Băng Giá

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Kiệt ca từng lời từng lời mà tim nhói lên từng cơn,BB cũng hok vui j` hơn, Nên BB bỏ lên nhân phòng mà chuẩn bị cho sự hiện diện bất ngờ cuả mình, còn tất cả Hs trong trường nghe mà thầm khóc thượng cho số phận của Kiệt, tuy là có ranh tỵ đấy,nhưng tấm lòng của Kiệt quá lớn khiến kia nghe cũng phải buồn thay

-Trong khí cả trường đang hân sai dưới sân khấu thì trong phòng hiệu trưởng lúc này, BB đang chuẩn bị trang phục để biểu diễn, trong nhân phòng chỉ có nó & cô chủ nhiệm, nó đã thay đồi và tẩy trang rồi chỉ cần đeo mặt nạ vào là ok trong nó bây giờ hok gì thiên thần, chợt nghĩ ra cái gì đó nên nói với cô

-Cồ ah`, nếu hòi em biễu diễn song, rồi trỡ về đây thay đồ hóa trang trỡ lại BB ngày thường thì nhất định mấy Hs trong trường sẽ đi theo và đợi cho đến khi nào em ra thì em sẽ bị lộ mất, hay là hủy bỏ biễu diễn nha câu-BB nói giọng cầu xin

-Hok đc tất cả thầy cô đều mong đc nghe giọng hát của em.-Cô chủ nhiệm nói giọng nghiêm túc

-Hay bây giờ em sẽ biễu diễn trên sân thượng đc hok cô, trên sân thượng vó số bàn ghế cũ đó cô, làm sàn diễn đc mà, mau mà, rùi kêu bảo vệ chặn hết lồi lên sân thượng là ổn-BB vẫn giọng cầu xin

-Nếu vậy thì, lúc em hát rồi cũng phải xuống đây mà thay đồ thôi, -Cô CN

-VẬy mình bỏ buổi biểu diễn nha cô-BB nói giọng cầu xin

-Thôi thì…….-bà cô CN ngậm ngùi định bỏ cuộc biểu diển của nó thì có giọng nói cất lên

-Kêu trực thăng bây lên rướt………-giọng chàng trai vang lên làm BB và cô CN giật mình

-Sao em vào đây đc em là ai-BÀ cô CN tức giận

-Nhớ anh hok Băng…….-chàng trai hok quan tâm đến lời cô nói quay qua hòi BB

-Nguyễn Thiện Nhân…….-BB nói rùi cười nhẹ, giọng đệu lạnh lùng

-Em vẫn lạnh lùng như ngày nào-Nhân cười nụ cười hút hồn con gái, nhưng đối với BB thì hok ăn nhằm vaò đâu hết

-NẾu đồng ý thì anh sẽ cho trực thăng đến, khi em hát song thì lên trực thăng, anh sẽ kêu người em về tới nhà mà hok sợ bị ai làm phiền-Nhân nhìn BB nói, dù Nhân hok hiểu lý do tại sao BB lại muốn giấy thận phận nhưng Nhân vẫn giúp BB

-Vậy thì tốt quá, cứ vậy là tiếng hành nhé……-Cô CN reo lên mừng rỡ

-dạ-BB hẹ giọng nhìn cô CN rùi liếc mắt qua nhìn Nhân, ánh mắt cảm ơn, Nhân nhìn thấy và nỡ nụ cười tươi

-Ở góc ……….

-Câu yêu Như ah`-LÂm nhẹ giọng hỏi Thiên

-Uhm`…cậu cũng thế ah`-Thiên nhìn Lâm ánh mắt vướn buồn

-Uhm`-Lâm trả lời cách buồn bã

-Hok ngờ lại có ngày chúng ta lại iu cùng người-Thiên nói giọng buồn

- Cạnh tranh công = nhé- Lâm nói rùi đưa tay ra phía trước, Thiên nhìn thấy rồi miễm cười bắt tay với Lâm

-Tớ hok thua cậu đâu……….

-Sự việc này đã đc người chứng kiến và bực tức ( HẠnh với T.Uyễn đấy bà con)

-Con nhỏ đó là cái gì chứ mà LÂm với Thiên lại iu nó chứ-Hạnh tức lên

-Tao sẽ hok để lũ đó yên đâu-T.Uyễn nói rùi nắm chặc tay lại với âm mưu gì đó

-Quay trỡ lại sân khấu, Như đã bước lên sân khấu cùng sự biểu diễn của mình, Như bước lên sân khấu, nhạc bài Yêu không Hối Tiếc vang lên

- Như hát với = trái tim vì thật sự là nó còn iu người, trong lúc này Như vô cùng yếu đuối, từng dòng lệ cứ tuôn rơi nhưng Như đã khéo léo lao đi ( thương cho Như nhà ta quá)……cuối cùng bài hát cũng kết thúc, tràng vỗ tay ầm ầm vang lên bao nhiu là hoa do mấy boy tặng cho Như cầm hok hết, Như đem hoa vào trong rồi bước ra sân huấ cầm Mic nói

-Nhân ngày nhà giáo Như xin tặng thêm bài nữa cho các thầy cô giáo, bài hát mang tên Nhất Quỹ Nhì Ma……..

-Như hét lên rồi âm nhạc vang lên, Như ca bài này trong nHư rất tinh nghịch làm cho mấy boy ngây người vì vẽ đẹp tinh nghịch ấy, LÂm & Thiên đã trở lại dưới sân khấu, nhìn Như với ánh mắt hình trái tim ^^!,Như đang ca ngon lành bỗng từ đâu thanh cây bay thằng vào người Như, quá đột ngột, hok ai có thể ngờ đc & rồi

-“Bốp”…… “ bóc”……-Thanh cây bây thằng vào người như với vận tóc đáng sợ, Như cũng rất hoảng rồi Như lấy lại bình tĩnh xoay người đá thanh cây đó lại theo hướng ban đầu & rồi Thanh cây bay trúng vào người Con T.Uyễn cũng chính nó là người đã quăng thanh cây ấy vào người Như ( đáng đời rắn đọc)miệng Như thì vẫn tiếp tục hát ( tài ghê ^^!), Đầu T.Uyễn phung máu hok ngưng chẳng ai lo cả, Thiên & Lâm nhìn thấy cũng muốn lại phan cho nó vài cây nữa nhưng mà thấy nó tội nghiệp quá nên thôi, thấy vậy con rắn còn lại đưa T.Uyễn vào bệnh viện băng bó, Tiết mục của nó & Ngọc phải hũy bỏ( mừng ghê, cho con đó lên múa lữa chứ làm gì ^^!)

-Rồi bài hát của Như cũng kết thúc, Như cuối chào rồi định bước xuống thì đèn trên khân khấu bị tắt đi,âm nhạc vang lên, giọng nam vang lên, trầm ấm, rồi ánh sáng lại có, xuất hiện trên sân khấu là chàng trai đeo mặt nạ che mặt, cứ như hoàng tử vậy, anh chàng ấy hát bài “ Đợi chờ là hạnh phúc”…hết lời của Nam, Như thấy vậy nhảy vô hát lời của nữ thế là Như & anh chàng ấy song ca luôn, người song ca rất ăn ý, khiến người ta phải những mộ.

-Thế là bài hát cũng kết thúc Như nhìn chàng trai cười rồi quay đi nhưng bị chàng trai nếu lại

-Như ở lại tý đi anh có chuyện muốn nói-Chàng trai nói làm Như đơ người nhưng như cũng nán lại

-Thật ra thì tớ hok phải Hs trường này, tối hôm nay mình mạng phép lên đây hát là muốn tặng cho người mà mình iu đang học trường này, tớ muốn nói với cô ấy là, “ Anh iu em nhìu lấm, dù xa nhau nhưng hok khi nào anh hok nhớ đến em, xin lỗi vì đã làm em buồn, tha lỗi cho anh nhé Như….” Chàng trai nói rồi tháo mặt nạ ra, nHìn Như âu iếm, Như thì quá bất ngờ vì người đứng kế bên Như là người mà suốt bao năm qua nó hok bao giờ quên, nó luôn mong nhớ & iu anh ấy, Nguyễn Thiện Nhận,…….” Còn dưới khân khấu thì la ầm lên vì thấy sự có mặt của Nhân,( quá đẹp trai ý mà). Thiên & Lâm nhìn thấy mà thấy nhòi trong tim

-Trong giây phúc này Như hok biết phải làm sao thì đèn trên sâu khấu lại lần nữa tắt, rồi âm thanh nữa lại vang lên bài hát Lies

- ánh đèn lại sáng lên, nhưng hok phải chíu vào sâu khấu dưới sân mà chíu lên sân khấu trên sân Thượng, nàng công chúa lại xuất hiện, vẫn đeo cái mặt nạ quen thuộc làm mấy boy trong trường la ho` hét lên, vì lòng iu mếm nhỏ từ khi nào hok biết, Như nhìn thấy sự có mặt của BB quá bất ngờ quá,nhưng rồi Như cũng chạy lên sân thượng, Nhân cũng chạy theo& sau đó là Phương, GẶp vệ sỹ đứng cản lại, nhưng rồi cũng phải cho qua vì sợ ánh mắt đầy sát khí của Như, Như, Phương & Nhân lên lên đến thì BB cũng hát song…….

-Nhân Nhảy lên sân khấu, và bắt đầy nhảy vô hát bài "Thứa Ba Hoc Trò" và nhạc cũng bắt đầu vang lên,

-Như.Phương & BB cũng nhãy lên hào cùng đệu nhạc mà hát, đứa song ca thật ăn ý, khiến đám Hs dứng dưới trường cứ hò hét theo đệu nhạc

-Bài hát vừa kết thúc,tất cả Hs đều chạy lên đễ tặng hoa nhưng tất cả đều bị vệ sỹ chặn lại hok cho lên, trong lúc đó thì trực thăng của Nhân đã đến, BB,NHư & Phương cùng Nhân bước lên rồi trực thăng bay lên đưa BB về nhà

-Vừa lên trực thăng Nhân nhìn BB nói

-Anh đã chuẫn bị màng che ở phía sao rồi, em ra sao thay đồ đi –Nhân nói giọng dịu dàng nhất cảu mình,BB miễm cười nhẹ rùi ra sau thay đồ,Phương đi theo giúp BB make-up lại

-Anh vẫn chu đáu như ngày xưa-Như nói mà hok nhìn Nhân

-Em đẹp hơn xưa nhìu lấm-NHân nhìn Như trìu mếm

-Quá khen………-Như lạnh lùng

-Sự nghiệp ca hát của anh thế nào rồi-Như nói mà vẫn hok nhìn Nhân

-Ở bên HAn` Quốc,anh đã ra đc album rồi, kháng giả cũng ũng hộ nhiu`, anh về đây để làm Live Show -Nhân nói giọng vẫn trầm ấm

- hok uổn công năm xưa anh bỏ tui để đi tìm lấy ước mơ ca hát của anh, chúc mừng anh nhé-Như nói rùi quay đi cố hok cho NHân thấy khóe mắt Như đang ngấn lệ

-Thật sự thì anh hok muốn thề đâu nhưng vì…….-Nhân chưa nói hết thì Như đã nhảy vộ họng Nhân nói

-Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa, hok có ích gì đâu-Như nói giọng lạnh lùng

-Thấy vậy Nhân cũng im, hok nói nữa,BB thây đồ & make-up lại vẽ con vit ngày nào rồi bước ra cùng Phương, làm Nhân giật mình

-sao mà em làm xấu mình chi vậy, ủa mà năm trước anh nghe nói là em phải theo ba qua nước ngoài mà…..-Nhân tròn mắt hòi BB

-Chuyện dài lấm, nhưng bây giờ em chỉ mong anh hãy giữ bí mặt chuyện em là người đeo mặt nạ,nếu bị lộ sẽ có nhìu phiền phức lấm-BB nói ánh mắt có tý cầu xin

-ok anh hứa-Nhân nói rất nghiêm túc

-còn đây là-Nhân nhìn Phương hỏi

-Em là bạn cuả Như và BB –Phương nói rùi nhìn Nhân cười hiền

-Chào em, anh là bạn trai của……..-Nhân định nói là bạn trai của Như mà chưa nói hết câu thì Như đã nhảy vô họng Nhân nói

-là quá khứ` rùi......-Như nói giọng lạnh lùng nhất của mình làm Phượng giật mình vì trước giờ chưa bào giờ thấy Như nc lạnh lùng như thế,BB thì quá hiểu Như nên cũng chả phản ứng gì, Nhân thì hơi buồn vì thái độ lạnh lùng của Như, nên chuyễn qua chuyện lun

-Vài hôm sao, buổi Live Show của anh sẽ ra mắt, hôm ấy anh muốn mời em,Như, Phương & Thảo lên hát với anh vài bài đc hok-Nhân nhìn BB với ánh mắt cầu khẩn

-Anh hok sợ tụi này làm dơ buổi Live Show của anh ah`-NHư nói giọng lành lùng pha tý mĩa mai

-Em đừng vậy nữa mà,anh thật sự muốn mấy em song ca cùng anh mà-Nhân nói với ánh mắt vướn buồn

-Để em nói với Thảo rồi trả lời anh sao-BB nói giọn lạnh lùng, thật ra BB xem Nhân như anh trai vậy, nhưng BB vẫn giữ độ lạnh với NHân vì bản tính BB là thế lạnh hơn băng,chỉ có đối với Minh, anh Thái ( anh trai của Phương),anh Thiên,Như. Thảo & Phương là BB hok giữ độ lạnh thôi

-sắp tới nhà rùi anh cho em xuống đi, cảm ơn-BB nói vẫn giọng lành lùng

-Thế là BB đc thả xuống cách an toàn rồi vào nhàn cách nhẹ nhàn, giờ trong trực thăng chỉ con Như,Phương & Nhân

-Bỗng dt Phương vang lên

-Alo…-Phương ra phía sao nói chuyện

-Bx đi đâu vậy, ox tìm hoài hok gặp-Bảo nói giọng lo lắng

-Đi chơi với người chứ đi đâu……-Phương nói giọng lạnh lùng ( còn ghen chuyện con Lan kiss Bảo ý mà) rồi tắt máy lun

-Như thì vẫn giữ độ lạnh với Nhân, dù cho thật sự Như còn rất iu Nhân

-Quay về bên anh nhé Như-Nhân nói giọng đầy hy vọng

-Tôi hok còn iu anh nữa-Như đang dối lòng làm Nhân thấy hục hẫn

-Đừng vậy mà, đừng dối lòng nữa,em vẫn còn đeo sợi dây chuyền mà anh tặng em trước khi đi qua Hàn Quốc –Nhân nói rồi năng sợi dây trên cổ của Như, Như thì bí đường trả lời, đành thú nhận

-Anh đừng làm tui đau nữa đc hok, lúc tui đang iu anh thì a lại bỏ đi để lại tôi con tim rĩ máu, anh có biết ngày đó tôi điên thế nào hok, suốt ngày tui hok ăn, hok uống, cứ mãi đi tìm anh hết chổ này đến chổ ,cho đến khi tôi đã bị giảm kg, rồi tôi mới biết tin anh sang HÀn Quốc để theo đuổi con đường ca hát cuả anh,lúc đó tui quá mệt mỏi tui hok còn sức tìm anh nữa,tôi chốn chui chón nhũi trong phòng, hok ánh sáng, tôi như con điên vậy hok ăn hok uống gì cả,nếu ngày đó hok nhờ mấy con bạn của tui hết lời khuyên bảo, nan nĩ thậm chí còn cầu xin thì chưa chắc bây giờ tui còn ngồi kế bên anh, rồi bây giờ anh quay về, chỉ nói câu là có thể xóa đi bao nhiu nổi đâu mà tui chịu ngày trước hay sao, anh có biết cái cảm giác bị người mình iu thương nhất bỏ rơi như thề nào hok, anh có biết hok hã.....-Như quát lên nước mắt tuôn ra hok ngui, Phương đứng phía sao mà nghe lòng đau cho con bạn, Phương hok bước ra trước chỉ đừng sau để hok làm phiền cuộc nói chuyện của người, Nhân thì nghe tim nhói lên từng cơn

-Thật sự anh chưa nghĩ đến nổi đâu mà em phải chịu, anh quá vô tâm đi, anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi, anh hok xứng đáng với em-Nhân nói thầm, nước mắt khẻ rơi

-Đúng, tui còn iu anh, nhưng anh và tui hok thể nào ỡ bên nhau đc, tui và anh như đường thằng song song vậy, mãi mãi hok thể đi trùng nhau đc, tôi giữ lại sợi dây này vì tui chưa thật sự quên anh, khi nào tui thật sự quên anh tui sẽ tháo nó ra,tui mong anh sẽ tìm đc người iu hoàn mỹ hơn tui -Như nói rồi nước mắt thây nhau mà tuôn rơi, lòng lắc lại,tim nhói lên từng cơn

-Anh xin lỗi,xin lỗi em nhìu lấm, anh quá vô tâm đi,anh đúng là thằng tồi,anh thật sự rất iu em,nhưng em nói đúng,nếu bây giờ chúng ta quay lại với nhau thì anh chỉ mang lại đau khổ cho em mà thui,vì bây giờ anh là người cuả công chúng hok thể nào quen công khai với em đc,chúng ta là đường thẳng song song,hok thể nào trùng nhau đc, dù đau lấm nhưng anh phải ngừng bước để cho tim em lối thoát, để em hok còn đau nữa …..-Nhân nói thầm mà tim đau nhói. Lòng thắc lại, cảm giác đau như cái ngày rời bỏ Như mà đi qua HÀn Quốc theo đuồi ước mơ làm ca sỹ, để ròi có đc ước mơ rồi còn đau hơn lúc rời bỏ Như( tội ông ba` nay` we')

-Anh tôn trọng quyết định của em, anh luôn nhìn em từ phía sau, anh mong sẽ có người tốt hơn anh ngàn trăm vạn lần,đến bên em & iu em nhìu hơn anh gắp vạn lần….-Nhân nói, nc mắt cũng rơi luôn, sự im lặng dân trào lên

-Rồi trực thăng cũng đáp xuống trước nhà Như, Như bước xuống như người mất hồn hok chào Nhân tiếng nào hết, quên cả sự có mặt của Phương lun,tới lúc này Nhân mới quay lại nhìn Phương, & hỏi

-Nhà em ở đâu anh đưa về-Nhân nói giong dịu dàng, Phương chưa nói gì hết thì dt lại vang lên

-Alo…..

-

-Uhm` em đến liền……..-Phương cúp máy rùi quay qua nói với Nhân

-Anh đưa em đến quán par TP – Vip đc hok –Phương nói vẽ mặt lo lắng

-ok………

-Bây giờ tại par TP-Vip

-uống nửa đi….uống đi….-Bảo đưa chay rượi lên uống

-Dô……dô…….-LÂm cũng thế ( tên này say rồi)

-Thiên& Kiệt thì còn tỉnh

-ne` Kiệt, sao mầy thik con nhỏ gì gì( quên tên ^^!) mà ngồi kế mầy vậy, tao nghe đồn nó xấu lấm mà làm cho đại thiếu gia, đẹp trai,lạnh lùng như mầy phải hạ mình như thế-Thiên nói vẽ mặt tò mo`

-Tao cũng hok biết nữa, tao iu nhỏ từ cái lần gặp đầu tiên, nhỏ có bản lĩnh, mạnh mẽ, nhưng phía sau cái Mạnh mẽ đó là con người vô cùng yếu đuối, Từ trong ánh mắt của nhò tao nhận ra điều đó,

nhỏ mấy nhỏ con gái cứ bám theo tao,, mà tóm lại nhỏ có rất nhìu cái đặc biệt lấm, khiến tao phải iu, cái tao iu hok phải là bề ngoài mà là cái têm hồn của nhỏ…..-Kiệt nói vẽ mặt hơi buồn

-CÒn mầy, mày iu Như phải hok-Kiệt nói vẽ mặt chắc chắn

-Lúc nảy tao chỉ đại xuống sân khấu thôi, chứ đâu có gì đâu-Thiên dối lòng

-Mầy đừng dóc nữa, nhìn vẽ lo lắng quan tâm của mầy dành cho Như là tao hỉu rồi & Ông anh tao ( nói LÂm đấy) cũng thế nữa-Kiệt nhìn thẳng vào mắt Thiên nói làm Thiên hoi lúng túng rồi cũng phải chịu thừa nhận

-Rồi cánh cửa mỡ ra, Phương bước vào thấy BẢo đang nằm, tay thì ôm chay rượi người say mèm

-Trùi, gì mà uống say dữ vậy nak`-Phương chạy lại đỡ Bảo dựa vào vai mình, BẢo thấy sự hiện diện của Phương liền bật dậy xô Phương( ghen chuyện Phương nói là đi chơi với người ý mà) ra làm phương va vào bàn kiến, tay chảy máu, bảo liền bay xuống năng tay phương lên coi có sao hok

-Tránh ra-Phương cũng quạo lấm ời, tự nhiên Bảo xô nó, nó hok quạo mới sợ

-Anh xin lỗi là, tại em nói em đi chơi với người nên anh mới làm như vậy-bảo nói kháo mắt ngấn lệ

-CÒn anh thì sao, hôn người ta trước mặt tui đó, tui có nói gì anh hok hã-Phương quát lên( ghen ý mà^^!)

-Cái đó anh đâu muốn tại con nhỏ đó kéo tay lại lại mà, anh phản ứng hok kịp nên……-Bảo nói chưa hết câu thì Phương nhảy vô họng Bảo nói

-Tui hok tin……-Phương nói rùi bịch tai lại

-anh thề đó-Bảo nghiêm túc

-Nói ra miệng cho có thôi chứ nào có thật lòng đâu-Phương nói giọng mĩa mai

--“ Bốp”…” ……. –BẢo cầm chai bia lên đập vô tường rồi cái mãnh vỡ của chai bia cắt mạnh máu của mình ( ọc tự tử hã……)

-Anh làm gì vậy.điên ah`-Phương cầm lấy tay Bảo mà la lên

-em hok tin anh, nên anh cắt máu ăn thề( con nít we' đi ông ơi)…….-Bảo nói ánh mắt rất nghiêm túc

-Trùi ơi anh làm vậy em đau lấm anh biết hok, đi theo em-Phương đã khóc, kéo BẢo qua phòng cảu quản lý để lấy hộp y tế băng bó vết thương cho Bảo, Phương làm rất nhẹ nhàng, ánh mắt lo lắng, khiến BẢo đã iu giờ càng iu nhìu hơn( trong phòng chỉ có BẢo và Phương thôi quản lý pả đã bị Phương đuổi ta rồi, pả này của Phương mà)

-Lúc nảy Em đi chơi với ai vậy-Bảo nói ánh mắt thoáng buồn

-Phương hoàng thành việc băng bó vết thương cho Bảo rùi quay lên nhìn Bảo nói

-Hộ tống con Tuyết về nhà chứ có đi chơi đâu- Phương nói thảng nhiên

-Vậy sao em nói em đi chơi với người -Bảo ngu ngơ hỏi Phương

-Ghen, nói vậy chứ gì-Phương nói rồi quay đi cố hok cho BẢo thấy má ửng đỏ vì ngượng

-Chuyện Kiss hã-BẢo hỏi lại mà trong lòng vui ơi là vui

-Chứ gì nữa-Phương quay lại nhìn BẢo đầy sát khí, & rồi Bảo choàng tay qua ôm Phương rồi trao cho Phương nụ hôn nồng cháy, phương cũng vậy choàng tay ôm cổ BẢo rồi tiếp nhận nụ hôn ấy, nụ hôn thật ngọt ngào,& tràn đầy hạnh phúc, Phương quên bén đi là tay mình cũng đang chảy máu, sau hồi Bảo thả Phương ra

-Đây mới là cái Kiss xuất phát tìm tim anh, từ trái tim anh trao cho em( sến we' ^^!), sao này dù có chuyện gì cũng hok đc nói với anh là đi chơi với người nhé, anh ghen lấm đó-BẢo nhìn Phương trìu mến

-Phương cười hạnh phúc, rồi mới cảm thấy tay mình rát rát, nhìn xuống thì

-Ối! máo hix……hix-Phương cứ như con nít làm Bảo phì cười

-Anh xin lỗi, tại anh đang ghen nên mới xô em, ai biểu em đáng iu quá làm gì khiến anh iu em quá hok thể mất em đc……-Bảo nói rồi lấy bông gòn lao máu tại vết thương của phương rồi lấy băng, băng tay phương, Phương thì cười hạnh phúc……( cặp này hơi bị hạnh phúc nha pa` con ^^!)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio