Căn phòng tắt dền tối đen như mực, cô mở mắt nhìn xung quanh. Bàn tay tìm kiếm một thứ vô định xung quanh. Sàn nhà lạnh, toàn thân cô lạnh buốt, cái lạnh rét thấu da thịt của mùa đông Thượng Hải, khí hậu này có lẽ bên ngoài tuyết đã rơi. Cô ôm lấy cơ thể, tự mình làm ấm, chiếc áo khoác của Trạch Hy đặt kế bên.
Cô lạnh run, kéo chiếc áo khoác lại gần đắp lên cơ thể. Bóng tối, sự im lặng đáng sợ, mất đi sự tự do, không một ai nói cho cô biết lí do. Helen ôm lấy chiếc áo khoác dày cộm, tựa lưng về phía sau, dường như đã chạm búc tường lạnh. Hai tay nhét vào túi áo rộng, hai chân áp vào lòng ngực, cảm giác có thứ gì đó ở chính giữa ngăn cản. Trong bóng tối, cô tìm kiếm bên trong chiếc áo, thì ra bên trong có mốt ngăn khóa kéo, cô suýt nữa thì reo lên, là một chiếc điện thoại di động.
“Có mật khẩu.” - Cô thất vọng.
Đây dường như là cơ hội cuối cùng của cuộc đời, Helen bấm loạn những con số không có ý nghĩa, bởi cô không hề biết chút gì về Trạch Hy ngoài việc anh là một đại thiếu gia giàu có. Chiếc điện thoại bị khóa, vì cô đã nhập sai mật khẩu quá nhiều lần. Đang lay hoay với chiếc điện thoại, cô nghe tiếng vặn cửa bên ngoài, liền giấu vào trong người.
“Đại ca, nó tỉnh rồi.” - Bọn chúng mở sáng đèn, nhìn cô đã ngồi tựa lưng vào tường nói.
“Cô Tống, nếu cô không hợp tác thì tôi không biết mình sẽ làm gì bọn chúng.” - Tên đứng đầu vứt bức ảnh của bọn trẻ đang ở trong bệnh viện về phía Helen.
“Các người muốn gì ở tôi?” - Cô nói.
“Đơn giản, chỉ cần cô ăn thật ngon những thứ này, tôi sẽ quay lại cô.” - Hắn đáp.
Helen nhìn máy quay liền rụt người, cô nhanh chóng quay mặt về hướng khác, đôi môi lẩm bẩm: “Làm ơn, mang nó ra khỏi phòng, làm ơn.”
Tên đứng đầu nhìn cô, rồi nhìn máy quay đang hoạt động hướng về phía cô liền hất mặt ra hiệu cho tên đang cầm máy quay ra ngoài. Hắn ta từ từ bước đến, nhìn nét mặt cô đã tái nhợt.
“Đừng sợ, tôi đã mang máy quay ra ngoài rồi.”
Cô rụt rè quay đầu về hướng của ra vào, nơi vị trí máy quay vừa đặt. Đúng là máy quay đã được mang đi, sự sợ hãi trong lòng cũng nhẹ vơi bớt. Cô nhìn tên giang hồ bằng con mắt căm phẫn, mang cả bọn trẻ vào tội ác của bọn chúng. Cô nhìn bức ảnh, bọn trẻ đang ở trong bệnh viện, có lẽ Trung ca đã được cứu rồi. Helen ngồi xuống trước mân cơm dọn sẵn, cô bắt đầu ăn, không nhìn về phía trước mà cố gắng ăn, cô không muốn bọn trẻ gặp chuyện không hay, cuộc đời đã quá bất công với chúng rồi.
Bọn chúng lại bỏ mặc cô bên trong căn phòng tối đen, cô môt lần nữa tìm về chiếc điện thoại bên trong túi áo. Điện thoại đã không bị khoá, cô lại tiếp tục dò mật mã, đây là cơ hội duy nhất để cô có thể tìm người đến giúp.
“” - Cô bấm biển số xe của Trạch Hy, thứ duy nhất cô nhớ về anh.
Màn hình điện thoại hiện ra. Cô mừng như muốn hét lên. Nhưng rồi, cô không biết phải gọi ai đến giúp. Trung ca đã nhập viện, còn Trạch Hy điện thoại anh ta đang trong tay cô rồi. Không còn nhiều thời gian, cô bấm số của Will, hy vọng dù anh ta ghét cô nhưng sẽ không nỡ thấy chết không cứu
Will nhìn vào điện thoại, không phải là số của thám tử, không vui tắt đi.
Cô nhẫn nại gọi vài lần nhưng chỉ nhận lấy những sự từ chối nhận cuộc gọi, cô không muốn báo cảnh sát, bọn họ sẽ truy ra cô và tống giam cô mất. Trong lòng lo sợ tột cùng, Helen bấm loạn trong điện thoại của Trạch Hy. Anh ta theo dõi cô sao, vì sao có rất nhiều ảnh của cô trong chiếc điện thoại này, cô bỗng run sợ, anh ta là ai? Vì sao lại dõi theo cô mỗi ngày như vậy?
“Giám đốc, tôi là Helen, xin hãy cứu tôi.” - Cô nhắn một tin nhắn cho Will.
Will mở tin nhắn, liền gọi lại nhưng đối phương đã ngắt cuộc gọi, sau đó liền tắt máy không thể liên lạc được nữa.
Cô bị bọn chúng phát hiện, giật chiếc điện thoại trên tay và đập nát nó. Rất may cô đã gửi tin nhắn ấy đi, rất may… Vì nếu cô chết, sẽ có người đã biết cô đã từng tồn tại trên thế giới này, cũng có người còn biết cô đã gặp phải bọn xấu xa, và dù cô chết, sẽ có người đau buồn.
Cảm giác này với cô rất quen thuộc, cảm giác sợ mình dù chết đi cũng không ai hay biết, không ai quan tâm, không ai tìm kiếm. Dù cô có biến mất khỏi cuộc đời này, mọi thứ đều tốt đẹp, bọn người ác độc kia vẫn cười, vẫn vui sướng trước đau khổ của cô.
“Giải quyết cô ta thế nào ạ, bọn tôi không muốn dính đến bọn cảnh sát.”
Hắn ta tức giận cúp điện thoại, đừa bàn tay lên gương mặt của Helen, bóp nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn, sau đó giáng một cái tát rất mạnh lên gương mặt. Khoé môi cô bật máu, té ngã xuống sàn, gương mặt in dấu vết.
“Nói, mày đã gọi cho ai?”
“Tôi đã báo cảnh sát, các người sẽ không thoát được đâu.”
“Mang đi, rút khỏi nơi này,” - Hắn ta nói.
Bọn đàn em bắt cô đi, mắt cô bị bịt kín, chỉ biết bọn chúng đẩy cô lên một chiếc xe và chở đi rất xa. Trước mắt chỉ toàn bóng đen, tiếng động cơ, tiếng gió rào thét.
~~~~~~~~
Chiếc xe hơi màu đen đậu trước biệt thự nhà họ Trạch, lần đầu tiên vị giám đốc cao cấp của tập đoàn E.L đến thăm Trạch gia. Will bước vào, Trạch Hy tình cờ bước xuống sân. Trong bộ dạng vội vàng, Will tiến về phía Trạch Hy, nắm lấy cổ áo anh ta, tung một cú đấm nhanh thần tốc, gia nhân chỉ trố mắt nhìn, không kịp phản ứng.
“Không ngờ giám đốc một tập đoàn lớn như E.L lại là một tên côn đồ.” - Trạch Hy lau vệt máu nơi khé miệng.
“Nói, Helen đang ở đâu.” - Will đằng đằng sát khí, tiến tới túm cổ áo Trạch Hy nói.
“Cô ta ở đâu, vì sao cậu lại đến hỏi tôi. Thiết nghĩ mối quan hệ giữa chúng tôi không phải như vậy.”
Will nâng chiếc điện thoại ngang mặt Trạch Hy, là tin nhắn của Helen sáng lên trong điện thoại. Trạch Hy nhìn qua, gương mặt đôi chút biến sắc.
“Số điện thoại cô ta nhắn cho tôi, lại là do anh đứng tên.” - Will nói.
Trạch Hy giật lấy điện thoại từ Will nhanh chóng gọi nhưng vô vọng. Will tràn đầy lo lắng cho Helen mà nói: “Số điện thoại đó đã tắt, mau nói cho tôi biết, anh có liên quan đến việc cô ấy mất tích hay không?”
Trạch Hy nhìn vào dòng tin nhắn, đẩy mạnh Will ra một phía để bước đi. Trạch Hy lên xe, nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự rộng lớn. Will cũng nhanh chóng lên xe mà đuổi theo phía sau, nhìn thái độ của Trạch Hy, anh không tin họ Trạch kia không liên quan đến việc Helen mất tích.
Chiếc xe hơi màu đỏ dừng trước tập đoàn Trạch thị, anh từ xa nhìn theo hướng Trạch Hy đang bước vào bên trong cửa chính. Will ngồi trên xe, Trạch thị là đối thủ với E.L, việc anh xuất hiện bên trong Trạch thị sẽ gây tổn hại đến E.L, nghĩ đến đại cuộc không thể hành động thiếu suy nghĩ. Anh nhìn lại những dòng tin nhắn trên điện thoại, nét mặt trầm xuống, tự tức giận bản thân vì sao không nhận cuộc gọi từ cô, lúc đó có lẽ Helen đã rất hoảng sợ, có lẽ cô đã rất cần anh.
“Giám đốc, cậu phải về E.L gấp.” - Alex gọi.
“Tôi đang rất bận, để sau đi.” - Will nhìn về hướng cửa chính Trạch thị, miệng đáp.
“Bọn cổ đông đang chỉ trích cậu rất nhiều trước tổng giám, nếu cậu không quay về giải trình, tôi e tổng giám không còn cách nào mà cắt chức cậu. Giám đốc, cậu sẽ mất tất cả.”
Will tức giận đập mạnh tay vào tay lái, bọn bụng to đầu hói đáng chết, chỉ muốn nhắm vào chiếc ghế của anh. Từ phía xa anh nhìn thấy Trạch Hy đang bước ra khỏi Trach thị với nét mặt vội vàng, lên chiếc xe màu đỏ nổ máy rời đi.
“Mặc kệ bọn chúng, tôi đang rất bận, tạm biệt.” - Anh vội cúp máy lái xe đuổi theo Trạch Hy, hiện tại không còn nghĩ nhiều về việc của E.L.
Chiếc xe hơi màu đỏ lái vào một ngôi nhà hoang khuất xa thành phố lớn, Trạch Hy bước vào bên trong nhìn mọi thứ trống trơn. Trong căn phòng phía bên trong, anh nhìn thấy chiếc áo khoát mà đêm đó khoát lên người Helen, chiếc điện thoại di động đã bị đập nát dưới sàn, anh đã đến muộn, cha của anh đã bị bọn chúng đá ra khỏi kế hoạch của ông, họ đã đưa Helen đi đến một nơi không ai hay biết.
“Có phải cô ấy từng bị nhốt ở nơi này.” - Will từ phía sau bước vào, nhìn khung cảnh liền đoán đây thật thích hợp bắt giấu người.
“Cậu theo tôi, nhưng cũng đã muộn rồi, bọn chúng đã đưa cô ấy đi.” - Trạch Hy xót xa nói.
Will bất ngờ tung một cú đấm thật mạnh về phía họ Trạch, khiến anh ta té ngã xuôbgs sàn nhà lạnh buốt: “Thằng khốn, vì sao mày lại bắt cô ấy.”
Trạch Hy ngồi dậy lau vết máu trên môi, dùng chân đạp mạnh vào gối Will đáp trả quả đấm vừa rối tức giận hét: “Là do mày, do cái tập đoàn khốn kiếp của nhà mày đã khiến Helen gặp nạn.”
Trạch Hy quỳ đè lên người Will hét lên, tung một cú đám vào gương mặt Will, với anh chỉ vì hai tập đoàn đối đầu đã hại một cô gái vô tội. Chính là do E.L đã chơi xấu Trạch thị, cha anh mới ấm ức muốn trả thù.
Hai người đàn ông đánh nhau một trận, không ai nhường ai, chỉ biết trút giận lên đối phương vì mất phương hướng. Tiếng chuông điện thoại Will vang lên khi anh đang nằm thở dốc trên sàn nhà lạnh, gương mặt đầy vết thương sau cuộc đọ sức vừa rồi.
“Nói đi.” - Anh vừa thở vừa nói.
“Giám đốc, đã tìm được băng nhóm bắt cóc người rồi. Là hội Hắc Bang, tên cầm đầu là Hắc Hổ, hắn ta là làm việc cho nhà họ Trạch, chúng tôi vừa dò được cuộc gọi giữa Trạch lão và hắn.” - Thám tử nói.
“Hiện bọn chúng đang ở đâu.” - Anh nói tiếp.
“Không rõ, tôi chỉ vừa biết là báo anh ngay.”
“Điều tra về gia đình tên Hắc Hổ cho tôi ngay lập tức.”
Will dáp, đứng lên cầm chiếc áo vest nằm trên sàn bước đi. Trạch Hy liền nói: “Cậu không ở nơi này, không quen nhiều tay giang hồ như tôi, tôi không muốn hợp tác cùng cậu, nhưng tôi muốn Helen an toàn.”
Anh nghĩ đến lời họ Trạch nói cũng đúng, anh đến Thượng Hải chỉ để làm ăn, mối quan hệ bên ngoài không nhiều, muốn tìm người tin tưởng cứu Helen, cũng khá khó khăn.
“Mau đi thôi, trước khi quá muộn.” - Không đợi anh trả lời, Trạch Hy nhanh chóng lên xe của anh.
Thông tin gia đình của Hắc Hổ được cấp nhập khá nhanh. Anh ngồi trong một căn hộ chung cư bình dân, một đứa trẻ tầm chừng sáu bảy tuổi đang đưa đôi mắt ngây thơ nhìn anh, người phụ nữ có nét xinh đẹp hiền lành cũng đang run rẫy trước hai người đàn ông và một đám hiang hồ phía sau.
“Tôi không muốn làm cô và con trai cô sợ, nhưng chồng cô đang bắt cóc một người bạn của chúng tôi. Mong cô hợp tác.” - Trạch Hy nói.
“Tôi và anh ta đã ly hôn, không còn liên lạc nữa… Chuyện của anh ta, không liên quan đến mẹ con tôi.” - Cô ta ôm con trai vào lòng lo sợ.
“Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ chi đứa trẻ này là giọt máu của hắn ta. Chỉ là diễn một vở kịch, nếu cô không muốn, chúng tôi không ngại làm thật.” - Trach ahy uy hiếp, không muốn mất thời gian.
Hắc Hổ đang trên đường đứa Helen đi xa khỏi Thượng Hải, muốn vứt cô xuống sông che giấu hết mọi dấu vết, bới cô đã nhìn thấy mặt bọn chúng, trước sau cũng phải giết. Điện tjoaij hắn nhận được một tin nhắn ảnh, sau khi nhìn thấy nức ảnh ngay lập tức dừng xe, gọi lại.
“Bọn mày là ai?” - Anh hét lên trong điện thoại.
“Hắc đại ca, đơn giản thôi, hai đổi một, anh quá lời.” - Trạch Hy nói.
“Muốn đổi ai?”
“Cô gái anh đang bắt giữ.”
“Cô ta đã chết rồi.” - Hắc Hổ đáp.
“Vậy anh hãy nhận xác vợ và con trai thôi.” - Trạch Hy nhếch cười nói.
Trạch Hy ra hiệu cho vợ con Hắc Hổ la hét hoảng sợ trong điện thoại, bọn chúng kéo đầy cả một nhà, vợ của hắn không thể làm khác bì muốn bảo vệ con trai.
“Khoan đã, tôi đổi… Cho địa điểm.” - Hắn hét lên.
“Mang cô ấy đến Tân Thiên Địa phía nam, khu mua sắm Thông Hội sẽ có người đến đón. Còn vợ con anh, sẽ an toàn ở nhà.” - Trạch Hy đáp.
“Được, mày dám động đến con trai tao, tao sẽ giết hết bọn mày.” - Hắn ta hét lên.
Chiếc xe quay lại, hướng về Thượng Hải, Tân Thiên Địa phía nam.
Will và một vài tên giang hồ được Trạch Hy gọi đến sẽ đi đón Helen, còn Trạch Hy cố thủ khống chế vợ con Hắc Hổ phòng khi hắn trở mặt.
Tân Thiên Địa náo nhiệt, Trạch Hy chọn nơi này để tránh trường hợp bọn chúng muốn làm loạn, trở mặt làm tổn hại người của anh. Will nhận ra chiếc xe hơi đang lao về phía khu mua sắm Thông Hội, trên xe một tên giang hồ xăm trỏi đầy mình bước xuống nhìn xung quanh như tìm kiếm.
Will chưa kịp bước ra, chúng đã lên xe bỏ đi. Anh vội vàng lái xe đuổi theo, cuộc rượt đuổi đầy ngoạn mục, chúng như muốn cắt đuôi anh, nhưng với tay lái đẳng cấp, anh theo sát từng cự li.
“Anh Trạch, bọn chúng dở trò, không giao người mà bỏ chạy rồi.” - Will báo: “Tôi đang theo sát bọn chúng.”
Trạch Hy nhìn về phía người vợ đang nhìn anh bằng ánh mắt lén lút sợ hãi. Anh tìm ra chiếc điện thoại khác trên người cô ta, cô ta đã lén lút nhắn mọi chuyện cho chồng mình. Và đã gọi cảnh sát đến.
“Rút thôi, mang theo đứa trẻ.” - Trạch Hy ra lệnh.
Cô ta khóc lóc van xin tha cho con cô, Trạch Hy lạnh lùng đáp: “Khi biết cô gặp nguy hiểm, hắn ta chỉ lo cho con trai mà không hề nhắc đến cô. Cô hà cớ lại bán đứng chúng tôi vì hắn. Cô nên nhớ, con trai cô có mệnh hệ gì, đều là do cô cả.”
Bọn họ rút đi nhanh chóng, mang theo đứa trẻ đang khóc thét.
Chiếc xe đang chạy vào một con đường vắng vẻ, hai bên chỉ là những mảnh đất hoang vắng thì bỗng nhiên dừng lại. Hắc Hổ từ trên xe đi xuống, trên tay cầm súng chủ vào đầu Helen, cô bị bịt mắt nên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mày còn đuổi theo, tao sẽ bắn.” - Hắn ta hét lên.
Một chiếc xe khác lao đến, tiếng thắng xe ken két rít cả con đường. Trạch Hy bước xuống xe, mang đứa trẻ bước xuống nói: “Mày bắn đi, rồi con mày cũng không còn nguyên vẹn.”
Tiếng la hét kêu cha của đứa trẻ, giọng nói quen thuộc của Trạch Hy, Helen muốn mở khăn bịt mặt để nhùn thấy chuyện gì đang xảy ra nhưng hai tay trói chặt phía sau, miệng cũng dán keo kín mít.
“Bỏ súng xuống đất.” - Trạch Hy kè dao vào cổ con trai Hắc Hổ.
Hắc Hổ nao lòng khi nhìn thấy đứa con trai duy nhất trong tay bọn họ. Hắn vứt súng xuống đất không suy nghĩ.
“Xem như tao thua, một đổi một.” - Hắn nói.
“Nếu mày hiểu chuyện sớm hơn, đã không tốn thời gian của cả hai.” - Will đáp: “Thả cô ấy ra trước.”
Hắc Hổ đáp: “Cùng thả một lúc.”
Hắn thả Helen đẩy cô đi về phía trước, tay cô vẫn bị trói từ phía sau, mắt vẫn bịt kín, miệng cũng bị băng keo dán lại mà bước về phía trước. Cô không nhìn thấy gì theo quán tính mà bước đi, Will nhanh chóng chạy đến bên cô, vừa mở khắn bịt mắt, vừa tháo miếng keo trên miệng.
Con trai của Hắc Hổ được thả vội chạy về phía cha mình. Hắc Hổ ôm con trai vào lòng, khi con trai đã an toàn, bọn người của Hắc Hổ cũng từ trên xe mà bước xuống, bắt đầu một cuộc thanh lý lẫn nhau. Thắng sống, thua chết, chỉ có hai con đường.
“Giám đốc, anh đã nhận được tin nhắn của tôi chứ?” - Cô cứ ngỡ mình sẽ chết không ai hay biết, ngờ đâu đã được cứu sống.
“Xin lỗi rm, đáng ra tôi đã tìm ra em sớm hơn.” - Anh ôm cô vào lòng, cuối cùng đã tìm ra được cô.
Anh nhìn thấy trận thế phía sau khẽ nói nhỏ: “Chạy thật nhanh vào xe của tôi, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Anh kéo tay cô chạy thật nhanh, nhưng bọn người của Hắc Hổ kéo đến, bọn người của Trạch Hy cũng ứng chiến. Tiếng những thanh thép va vào nhau, tiếng la hét chướng tai, cô chưa kịp lên xe, Will và Trạch Hy đang đứng bên cạnh. Cô hoảng hốt, nhìn về phía Hắc Hỏi, hắn ta đang đưa súng hướng về phía cô.
Trạch Hy bị bọn người của Hắc Hổ quây quanh, bọn đàn em của hắn dường như rất chuyên nghiệp, đã hạ rất nhiều người của bọn họ. Chỉ còn một mình Will và anh cùng ứng chiến cùng một vài tên trên con đường vắng vẻ, những chiếc xe vô tình đi ngang, nhìn thấy trận đụa cũng đã quay đầu xe bỏ chạy.
Will cầm thanh thép quăng về phía Hắc Hổ, trúng vào tay khiến hắn đau đobws hét lên, khẩu súng chưa kịp bắn đã rơi xuống đất. Trạch Hy nhanh chân đã văng ra khỏi mặt đường, lẩn vào lùm cây ven đường.
Bọn đàn em của Hắc Hổ biết tình thế nghiêng về phía bọn chúng càng hung hăn hơn. Will bị thanh thép đánh vào vai muốn té ngã, nhưng nhìn thấy Helen hoảng sợ ngồi bệt xuống mặt đường, toàn thân đang run rẩy, anh gắng gượng bằng tất cả sức lực.
“Cậu đưa cô ấy lên xe đi đi, ở đây để tôi lo.” - Trạch Hy nói.
“Bọn chúng quá đông, anh không phải là đối thủ.” - Will đáp: “Tôi không thể bỏ anh lại một mình.”
“Tôi không lo cho cậu, là tôi lo cho cô ấy.” - Trạch Hy hét, thuận tay đá tên đang lao vào anh văng ra xa.
Helen nhìn về phía trước, trong ánh sáng mờ nhạt, cô nhìn thấy một cậu bé tóc vàng đang đứng trước mặt cô, cậu bé rất quen mắt, rất ấm áp, cô dường như rất thân quen với cậu bé ấy. Từ phía sau, một thanh thép đang hướng về phía cậu bé tóc vàng, dường như cậu không hề hay biết. Cô đột nhiên lo sợ, cô không muốn cậu bé ấy bị tổn thương, bàn tay cô kéo cậu bé ngã xuống, toàn thân đỡ lấy cú đánh từ thanh thép.
“Helen, không… Helen.” - Will té ngã xuốn mặt đường, nhìn thấy cô cũng đã ngã gục xuống.
“Helen.” - Trạch Hy kinh hoàng. Cú đánh vừa rồi trúng vào đầu cô.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, bọn người của Hắc Hổ tháo chạy. Chỉ còn ba con người thương tích đầy mình. Trạch Hy vội bế Helen lên xe, cùng Will đưa cô đến bệnh viện. Máu từ trên đầu cô không ngừng chảy. Will từ phía sau ôm lấy cô, sự lo lắng này đã khiến anh nhận ra, tình cảm anh dành cho cô, là không bao giờ muốn vụt mất.
~~~~~~~~~~~~~~
“Tiểu Di, Tiểu Di, mình là Will đây, cậu nhận ra mình chứ.”
Tiếng cậu bé tóc vàng đang lo lắng nắm lấy tay Tiểu Di khi cô bé bị ngã từ trên cầu thang xuống đất. Tiếng khóc đầy lo lắng kia rất quen thuộc, rất quen thuộc.
~~~~~~~~~~~~~~
Cô nắm chặt lấy tay Will, hệt như khi còn bé, cô đã nắm chặt lấy tay người bạn hàng xóm luôn lo lắng và bảo vệ cô.