Những tên đàn ông trong một căn phòng hôi hám, tiếng cười ghê tởm từ trong cuốn họng bọn chúng phát ra, đôi mắt long lên sự thèm khát trên thân thể của một cô gái đang co rút người lại, đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn chúng. Đôi môi lắp bắp cầu xin, toàn thân đau rát, những sự va chạm thô kệch, mạnh bạo, bàn tay thô ráp bấu xé trên da thịt non nớt, cô như một con cừu non trên người đầy vết thương bị đàn sói dày xé.
Bóng đèn trên trần nhà lắc lư, ánh sáng soi sáng mọi thứ xung quanh cô, cô nhìn thấy tất cả những sự nhục nhã đang diễn ra trước mắt. Máy quay đang hướng về phía cô, bọn chúng như càng hứng thư xem cô như một món đồ chơi. Trên thân thể đầy máu, vết bầm, chỉ còn một mình cô với nỗi đau đớn không thể nào quên.
~~~~~~~~~~~~
“Không… không… làm ơn… đừng động vào tôi.” - Tiếng cô hét lên trong cơn mơ, trong căn phòng màu trắng của bệnh viện, nhiệt độ điều chỉnh ổn định nhất, nhưng toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bời, nước mắt vẫn còn động trên bờ mi kịp rơi xuống.
“Helen, em không sao chứ.” - Tống Hành Trung thức giấc khi nghe tiếng hét của cô.
“Trung ca, em… em rất sợ.” - Cô ôm chầm lấy Trung ca, khóc như một đứa trẻ.
Anh vuốt mái tóc cô dỗ dành: “Đã có Trung ca bên cạnh em, đừng sợ, Trung ca sẽ bảo vệ em.”
Cô khóc nấc ôm chặt Tống Hành Trung, không nói được lời nào, trong lòng chỉ còn sự hoảng sợ. Kí ức đó, cô sao có thể quên.
Tống Hành Trung ôm cô vào lòng, đây cũng là lí do anh trăn trở, có nên đưa cô đi điêu trị hay không, bởi khi cô nhớ ra mọi thứ, mọi chuyện sẽ tệ hại như hiện tại.
Will sau khi giải quyết những mớ hỗn độn tại E.L, anh mệt mỏi lái xe trên con đường. Khi dừng lại thì đã đến bệnh viện, thật ra anh nên quay về nghĩ ngơi một chút, bởi cuộc họp ngày mai rất quan trọng và khó khăn.
Trời đã về đêm, anh nghĩ có lẽ cô đang say giấc nên mở cánh cửa phòng thật khẽ. Trước mắt anh là cảnh tượng Hành Trung và Helen đang ôm nhau vô cùng thân thiết. Bóng lưng to rộng của Hành Trung đã che đi gương mặt đầy sự hoảng sợ và nước mắt của cô. Anh chợt khẽ cười nhẹ, đóng cánh cửa phòng bệnh lại, tựa lưng vào bức tường rộng, nhìn về phía không gian trước mắt.
“Helen, cô thật biết chọn người, rất xứng đôi.” - Anh khẽ nói, bước chân mệt mỏi rời khỏi bệnh viện.
Sáng hôm sau, cô đọc báo nhìn thấy tin tức của Hân Dư và Trạch Hy đang ở trang bìa của ờ tạp chí doanh nhân. Lại nói về chuyện Trạch thị ra đời dòng sản phẩm mới, được biết E.L lại đang cho sản xuất đợi ngày tung ra thị trường là cùng một mẫu mã, cùng một chất liệu, là ai đã đánh cắp thiết kế của ai.
“Hàn Hân Dư thiết kế cho E.L lại có tình cảm sai trái với Trạch Hy, chẳng phải cô ta mang nó cho Trạch thị, bán đứng E.L sao?” - Cô nhìn Trung ca nói: “Với con người của cô ta, chuyện đó cũng không đáng ngạc nhiên.”
“Em có quen biết với cô gái này sao?” - Trung ca hỏi.
“Cô ta là em cùng cha khác mẹ của em.” - Hân Di đáp: “Nghĩ cũng lạ, sao cô ta lại quen biết được Will và còn là hôn thê của anh ta. Em nhất định phải về nước tra cho rõ, kẻ nào đã khiến em chịu tổn thương, em nhất định không để chúng sống yên.”
“Có chút không đúng.” - Hành Trung nói: “Em làm ở nhà của Will, cô gái này gặp em lại không nhận ra ư?”
“Thật ra Will có một căn chung cư riêng, anh ta ở đó một mình. Em cũng chưa từng chạm mặt Hàn Hân Dư khi là Helen, cũng thật may mắn, nếu không cô ta đã hại em đến thảm.”
“Anh đang tìm cách đưa em quay về nước, đừng nôn nóng.” - Trung ca đáp.
Kể từ khi Trung ca ở bên cạnh, không thấy Will và Trạch Hy xuất hiện thêm lần nào ở bệnh viện. Cô theo dõi bọn họ qua tin tức trên báo chí, xem ra lần này họ đang có một trận đấu trên thương trường gây cấn, thời gian nào dành cho một cô gái kém xinh đẹp như cô. Cô vẫn còn nhớ đến những bức ảnh cô trên điện thoại Trạch Hy, chỉ muốn một lần gặp anh hỏi rõ.
Cô muốn xuất viện sớm, bởi vết thương cũng không còn nguy hiểm Trung ca lại một mực không cho phép. Cô xem anh như người cha người anh không dám cải lời, ở trong bệnh viện cũng thật nhàm chán. Cô một mình đi ra bên ngoài khuôn viên bệnh viện, ngồi trên chiếc ghế đá nhìn mọi thứ xung quanh hít thở không khí trong lành.
“Mẹ, con muốn ăn kem.” - Giọng một đứa trẻ mặc áo bệnh nhân, đang làm nũng với người mẹ ngồi cách cô không xa.
“Đồng Đồng ngoan, khi nào hết bệnh mẹ sẽ mua kem cho con.” - Người mẹ nhẹ nhàng nói.
“Mẹ hứa rồi nhé.: - Cô bé chạy đến sà vào lòng người mẹ.
Mẹ cô bé thơm lên tóc, sau đó bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bước đi về phía trước, trong ánh mắt của hai mẹ con long lên sự hạnh phúc, sự vui tươi.
Cô nhìn theo bước chân họ cho đến khuất đi, trên bờ mi cô khẽ rơi một dòng lệ, đôi môi vẫn mỉm cười. Cô nhớ mẹ, cô nhớ bà ngoại, hai người duy nhất trên đời này yêu thương cô không điều kiện.
“Người ta không biết, lại nghĩ tôi đã trêu chọc cô khiến cô phát khóc.” - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Trạch Hy, anh ngồi đây từ khi nào vậy?” - Cô kinh ngạc, anh ta ngồi bên cạnh cô từ khi nào.
“Cũng đã một lúc, nhưng vì sao cô lại khóc?” - Trạch Hy nói, đưa bàn tay lau giọt nước mắt trên má cô rơi xuống.
“Tôi… không sao… có kẽ tôi buồn ngủ thôi.” - Cô hơi né tránh, tự lấy tay mình lâu đi.
“Nhìn cô đã không sao, tôi thật an tâm.” Trạch Hy buông xuôi bàn tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía trước: “Nào cô muốn hỏi điều gì?”
Cô hơi ngạc nhiên, vì sao anh ta biết cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh ta. Nhưng hiện tại là không biết bắt đầu từ đâu? Hỏi anh ta vì sao trong điện thoại có hình cô ư… thật không thể được, cô sẽ bị cho là tự ý lục lọi điện thoại người khác. Hỏi anh ta có liên quan đến chuyện cô bị bắt cóc không ư? Anh ta là người đã cùng Will đến cứu cô mà. Hân Di suy nghĩ ngồi im không lên tiếng.
“Cô không có gì để hỏi tôi sao?” - Trạch Hy nói.
Cô giật mình: “À… không… Anh có gì cần tôi hỏi ư?”
Trạch Hy nhúng vai cười: “Vậy tôi có thể hỏi cô một số việc?”
Cô gật đầu.
“Cô có bạn trai chưa?”
Cô lắc đầu.
“Cô đã yêu ai chưa?”
Cô lại lắc đầu.
“Cô cảm thấy tôi là người thế nào?”
Ngẫm một chút, cô đáp: “Nguy hiểm.”
Anh bật cười, sau đó béo má cô khẽ nói: “Tôi đã làm gì gây cho cô cảm giác đó chứ?”
“Tán tỉnh vợ của Will, cướp thiết kế E.L, hại Will không còn chỗ đứng trong E.L… không gọi anh nguy hiểm, thay bằng từ mưu lượt sao?”
“Cô quan tâm đến hắn ta như vậy, cô yêu hắn ư?”
Cô lắc đầu: “Tôi không có tư cách yêu anh ấy, nhưng tôi sẽ bảo vệ Will bằng tất cả những gì tôi có thể. Đơi đến khi tôi xác nhận lại một số việc, tôi vẫn sẽ xem anh là bạn.”
Cô tạm biệt Trạch Hy quay về phòng, lần đó khi cô nằm trên chiếc xe hơi của bọn bắt cóc, đã nghe cuộc nói chuyện giữa bọn chúng và người ra lệnh, là ông chủ Trạch. Cô một chút không tin rằng Trạch Hy có liên quan, nhưng những gì đang diễn ra cô đang xem xét lại con người của Trạch Hy. Tuy còn quá nhiều ẩn khúc, chỉ là cô muốn Will không gục ngã, muốn anh mãi mãi đi trên con đường thành công, cứ ngạo mạn đi, cứ ngông cuồng đi, vì anh xứng đáng.
Đọc những bài báo tiếp theo, E.L đã thua kiện khi khởi kiện Trạch thị vì thiếu chứng cứ, chuyện này gây tai tiếng cho E.L khá nhiều, lại lỗ vốn nặng vì sản phẩm đình trệ, tiếp tục sản xuất cũng không thể tung ra thị trường nếu không muốn bị kiện ngược lại.
“Giám đốc, bọn họ muốn kiện cô Hân Dư.” - Alex bước vào phòng Will mà nói: “Họ đang tìm người nhận trách nhiệm cho việc này, và có thể cô Hân Dư chính là mục tiêu mới.”
“Thua lỗ lần này tôi sẽ đền bù cho E.L Thượng Hải.” - Will nhắm mắt nói, đầu anh như có tảng đá đè nặng.
“Giám đốc, chuyện này không phải đền bù là xong. Họ là đang tìm người đứng ra nhận tội cho chuyện này. Cậu dù sao cũng là con trai Tổng giám, vậy nên cô Hân Dư chính là người bị bọn họ nhắm đến. Theo riêng tôi, tôi nghĩ cũng không hẳn là cô ấy vô tôi.”
Will đập bàn nói: “Hân Dư không bao giờ phản bội tôi, cô không hiểu cô ấy đâu. Chuyện lần này là do Trạch thị đứng phía sau bày ra.”
“Cô Hân Dư có quan hệ tình cảm với con trai của Trạch thị, tôi cũng không thể không nghi ngờ cô ấy.” - Alex đáp: “ Cậu tỉnh lại đi, cô ta chỉ là em gái của người cậu tin tưởng yêu thương mà thôi, Hân Dư không phải là cô Hân Di.”
Will hất tung tài liệu trên bàn nói: “Cô đi ra ngoài, chuyện Hân Dư tôi sẽ đích thân điều tra.”
Alex lắc đầu bước ra ngoài, nhìn thế nào cũng không thấy cô gái Hân Dư đó là người đàng hoàng. Một cô gái luôn bám theo người đàn ông không yêu thương, lấy danh nghĩa của một người đã mất mà đeo bám, thật không biết xấu hổ.
Tiếng chuông điện thoại Will vang lên, anh không buồn nhìn số, đặt điện thoại lên tai.
“Tôi đây, tôi là Helen.” - Cô khẽ nói.
“Ừm, có chuyện gì sao?” - Có chút bất ngờ, nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh.
“À, tôi đọc báo và… bỗng dưng muốn gọi cho anh.” - Cô nói.
“Em lo cho tôi?” - Anh tựa lưng vào ghế, sự tức giận như đang tan dần.
“Cũng là thông báo ngày mai tôi sẽ xuất viện. Dù sao anh cũng cứu tôi, nên tôi muốn nói anh một câu.” - Cô đáp.
“Ngày mai tôi sẽ đến.” - Anh nhìn vào lịch làm việc kín trên bìa lịch.
“Không cần đâu, đã có Trung ca đưa tôi về nhà rồi. E.L hiện tại đang rất nhiều việc cần anh giải quyết.” - Cô vội đáp.
Nhắc đến Tống Hành Trung, Will lại không vui… nhớ đến đêm đó nhìn thấy bọn họ ôm nhau thân mật lại tức giận: “Nếu không có gì quan trọng, đừng gọi cho tôi nữa. Cô đã lựa chọn phù hợp, tôi hy vọng cô sẽ không làm phiền tôi.”
Hân Di có chút nghẹn ở cuốn họng: “Xin…lỗi…”
Cô chưa nói dứt câu, bên đầu dây kia đã ngắt cuộc gọi. Vậy chẳng phải như cô mong muốn, ư, cô lại buồn vì điều gì?
Cô xuất viện, cũng chỉ có Trung ca và bọn trẻ đến đón và đưa cô về căn nhà nhỏ bé quen thuộc. Trung ca và cô nếu rời đi, chỉ tội bọn trẻ không nơi nương tựa, đêm đó, cô ngồi bên cạnh Trung ca ngắm trăng sáng trên bầu trên tối đen.
“Chúng ta đi, vậy còn bọn trẻ?” - Cô hỏi.
“Anh đã nhờ Chu Tài giúp anh chăm sóc bọn trẻ rồi. Em đừng lo.” - Trung ca đáp.
“Liệu ông ta có đánh bọn trẻ không?” - Cô lo lắng.
“Yên tâm đi, ông ấy là người tốt.” - Trung ca trấn an cô.
“Nhưng em vẫn thắc mắc vì sao hôm đó anh lại cứu em?” - Cô tựa đầu vô vài Trung ca nói.
“Khi nhìn thấy em, anh lại có cảm giác như đang nhìn thấy đứa em gái đã mất của anh. Anh quyết định cứu em, không may trên đường chạy trốn chúng ta bị tai nạn, và em đã không còn nhớ gì kể từ khi ấy.”
Cô gật gù: “Thật may, vì trên đời này có anh, Trung ca.”
“Anh đã liên hệ được với tàu chở hàng rồi. Chúng ta sẽ xuất phát vào hai tuần nữa, em hãy chuẩn bị nhé.” - Trung ca nói tiếp: “Helen, con người của em bản tính nhân từ, chỉ e khi em tìm ra sự thật lại khiến bản thân em tổn thương hơn. Nhưng việc em đã quyết, anh sẽ theo ý em.”
Cô im lặng, lời Trung ca nói, không sai…
Sáng hôm sau, cô tỉnh lại đã không nhìn thấy Trung ca ở nhà. Cuộc đời anh phiêu bạc giang hồ, không khi nào chịu ở yên một chỗ, cô ngồi một mình trong nhà lại hóa ra nhàm chán. Cô muốn đi một vòng Thượng Hải để nhìn ngắm cảnh đẹp này một lần cuối, ngày bé cô từng mơ ước sẽ được đến nơi này ngắm tuyết, cuối cùng cũng đã được toại nguyện, chỉ là trong trường hợp hơi không đúng một chút.
“Cô Helen, mời cô.”
Cô đang đứng ở trạm xe bus. Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, người đàn ông lich thiệp mở cửa mời cô. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng im bất động.
“Cô Helen, là giám đốc muốn mời cô đến gặp.”
“Giám đốc của chú là ai? “- Cô hỏi.
“Là giám đốc tập đoàn E.L Thượng Hải, Willam Harper.”
Cô cảm thấy có chút kì lạ, anh ta vừa nói cô đừng phiền anh ta hôm trước. Hôm sau lại cho người đến đón, Helen bước lên xe, chiếc xe lăn bánh di chuyển.
Họ đưa cô vào một nhà hàng sang trọng, cô một mình bước trên chiếc thảm màu đỏ trải thẳng tắp vào tận bên trong. Không một bóng người, tiếng nhạc du dương vang lên bên trong cánh cửa khép lại. Cô đẩy cửa bước vào bên trọng, người đàn ông măc tây âu, gương mặt không khuyết điểm, bờ vai rộng, mỉm cười nhìn cô, mang trên tay một hộp quà dài hình chữ nhật, bên trong là những cành hồng đỏ tươi đẹp mắt.
“Tặng em.” - Giọng nói ngọt ngào, nụ cười say mê lòng người.
Cô đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, khẽ nói: “Anh tốn kém như vậy, là muốn tỏ tình với tôi sao?”