Ngoài trời bất chợt lại đổ cơn mưa, cơn mưa cũng không thể xoa dịu được sự tức giận trong lòng Tiểu Di, cô hậm hực đưa mắt nhìn người đàn ông kia đang đứng đối diện, từ ánh mắt đến nụ cười đều hết sức đểu giả. Cả hai đều không thốt ra bất cứ lời nào, cô cũng nhanh chóng lướt qua anh, đi về phía cổng ra vào.
Anh rút một tờ đô la mới cóng đưa vào tay một nhân viên phục vụ nói khẽ: "Tìm một chiếc ô cho cô ấy, đừng để cô ấy bị ướt."
Nhận được tiền bo, anh phục vụ nhanh nhảu chạy ra cửa ngăn Tiểu Di lại, nhanh chóng tìm một chiếc ô để đưa Tiểu Di lên xe taxi mà không hề bị ướt mưa. Cô lại nghĩ nhà hàng này dịch vụ tốt đến như vậy, cứ tươi cười cảm ơn rối rít, cảm tháy cuộc sống cũng còn sót vài người tốt.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, bên ngoài trời mưa không dứt, những hạt mưa làm mọi thứ như mờ mịt, mơ hồ. Cô đưa tay lên cửa sổ xóa đi những làn hơi nước ẩm ướt, vẫn không thể nhìn rõ ràng mọi thứ bên ngoài. Trời mưa rất lớn, lại khiến cô cảm thấy cô đơn.
Nước mắt khẽ rơi trên khóe mi, cô vừa gặp một người đàn ông có mái tóc vàng, mắt anh xanh trong, làn da trắng, bờ môi đỏ ửng, cô nhìn thấy anh trong người đàn ông đó, nhưng rồi mọi thứ tan biến tất cả, vì anh sẽ không bao giờ là con người như hắn ta.
Xe taxi dừng trước nhà, lúc này trời cũng đã vơi bớt cơn mưa, chỉ là vài hạt mưa bụi rơi lất phất. Cô thanh toán tiền, sau đó rời khỏi mà chạy nhanh vào cổng nhà. Cô nhìn thấy nhà bên cạnh vẫn còn sáng đèn, trong lòng cũng có chút kì lạ, thường ngày bác người làm ngủ rất sớm. Bên ngoài nhìn thấy chiếc Roll Royce đang đỗ phía trước. Cô đoán chắc đây là chiếc xe của vị chủ nhà bên cạnh, khu cô ở đã số người dân thu nhập trung bình, sở hữu chiếc xe này là điều không thể.
Cô mở khóa cửa bước vào bên trong, cũng không nghĩ nhiều về vị hàng xóm bên cạnh. Thay bộ trang phụ lễ hội như thoát được sự gò bó, Tiểu Di tẩy trang, tự mình thắt hai bím tóc như thói quen thường lệ. Cô ngồi bên cửa sổ, mở quyển tập đặt trên kệ sách, từng bước vẽ ra những trang phục tinh tế.
Ở căn nhà bên cạnh, người đàn ông đứng bên ô cửa sổ nhìn qua phía đối diện, ánh mắt rất khó đoán, không muốn rời đi cũng không lộ ra cảm xúc nào. Từ bên ngoài, thím Hà bước vào bưng một ly nước gừng cay nói: "Ông chủ, đi mưa về lạnh, dùng ít trà gừng cho ấm bụng."
Anh dời mắt khỏi cô gái đang ngồi bên cửa sổ, hai bím tóc lung lay theo từng cử động. Nhìn về phía thím Hà liền nói: "Để trên bàn giúp tôi, cảm ơn thím."
Thím Hà không vội rời đi mà nói tiếp: "Ở nơi đây thật yên tĩnh, hàng xóm cũng rất tốt. Tôi vừa dọn tới đã đến chào hỏi."
Anh không đáp, ngồi lên bàn làm việc, hai tay day day mi mắt, sau đo đưa ly trà gừng lên môi uống một ngụm. Sau đó lại nói: "Tôi không ở đây nhiều, chỉ tiện đường ghé qua. Nhưng tôi không thích người lạ vào nhà, thím hiểu ý tôi chứ."
Thím Hà nghe vậy cũng hiểu ông chủ khó tính liền dạ một câu rồi lẳng lặng rời đi trả lại không gian yên tĩnh cho ông chủ.
Buối sáng khi cô ra khỏi cửa thì chiếc xe hơi sang trọng kia đã rời đi từ lúc nào. Cô gặp thím Hà đang quét sân liền cúi đầu chào hỏi rồi đi bộ đến trạm xe bus. Cô thật ra mong muốn tìm ra lí do mà bước vào căn nhà đó, bởi cô muốn ôn lại một chút kỉ niệm lúc bé giữa cô và Will.Sau khi báo cáo về cuộc gặp hôm qua đến Trạch Hy qua điện thoại. Cứ nghĩ anh sẽ phải khó khăn trong việc tìm đối tác nhưng anh vẫn bình thản mà nói rằng đã có đối tác tự liên hệ, không cần phải đi xin ai nữa. Cô mừng rỡ, vậy là bộ sưu tập của cô sắp đuọc tung ra thị trường, lại còn đảm bảo về kinh phí, thật là rất tốt.
Vị hàng xóm của cô cũng không thường xuyên về nhà, vì mỗi buổi tối khi cô ra ngoài chạy bộ rất hiếm khi nhìn thấy xe của anh, cô chỉ đơn giản muốn ngỏ ý muốn vào bên trong căn nhà của anh ta để có thể lấy một vài thứ mà khi bé cô và Will đã giấu trong khe gạch. Có thể căn nhà tu sửa đã thất lạc, nhưng cô vẫn còn giữ lại một chút hy vọng sẽ giữ lại những kí ức về Will.
Cô chạy bộ về, liền nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước căn nhà kế bên cô. Tiểu Di vừa chạy tại chỗ vừa nhìn ngó vào bên trong. Từ bên trong thím Hà lại mở cửa bước ra ngoài, cô xâu hổ vì rình nhà người khác liền giả vờ như đang tập thể dục.
Thím Hà mang rác ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Di liền chào hỏi:"Tiểu Di à, con đang tập thể dục sao?"
Cô không ngừng lại tỏ ra rất siêng năng vừa cười vừa đáp: "Dạ, tập thể dục rèn luyện sức khỏe ạ."
Thím Hà mang rác để vào thùng sau đó lại tiếp tục nói: "Con ở một mình sao, ba mẹ con đang ở đâu."
Cô ngừng lại, đứng tựa vào cổng tường, nhìn những đóa hoa héo tàn trên cành cây khi trời đã xuống màu xám xịt: "Mẹ con mất khi con còn bé, ba con cũng đã có gia đình riêng, vậy nên con sống một mình."
Thím Hà nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông, rồi lại nói: "Đợi thím một chút."
Cô bước vào bên trong khuôn viên nhà, ngồi lên chiế xích đu, cô nhớ ngày xưa nó đắt ở bên kia, có lẽ chủ nhà sau này đã dời nó sang đây. Từng mảng kí ức ùa về, cô nhớ rất rõ về những kỉ niệm ngày còn bé.
"Tiểu Di, lên đi mình sẽ đẩy cho cậu."
"Tiểu Di, cậu thích không, đẩy mạnh nữa nhé."
"Tiểu Di, cậu có sao không, mình xin lỗi, đừng khóc mà."
Cô bật cười, ngày bé cô thường ngồi trên xích đu và anh thường đứng phía sau đảy xách đu bay thật cao thật mạnh. Cô lúc đó rất thích thú và cứ ngỡ mình như chú chim bay thật cao, thật cao, nào ngờ không cẩn thận lại bẹ ngã xuống đất, vừa đau vừa rát đến phát khóc.
Vết thương ngày xưa cũng không còn một chút dấu vết, nhưng không hiểu sao hai khóe mắt cô cay cay, giọt nước mắt cũng rơi xuống không một chút đề phòng.
Thím Hà từ bên trong bước ra, trên tay cầm một túi ni lông nhỏ, đưa về phía Tiểu Di nói: "Tiểu Di, có phải thím nhắc đến ba mẹ con nên con buồn không. Đây là bánh dưới quê thím gửi lên, con mang một ít về ăn."
Tiểu Di vội lau giọt nước mắt rồi khẽ cuời gượng: "Không phải đâu ạ, con cảm ơn thím."
Hôm sau Trạch Hy thông báo trực tuyến rằng tuần sau sẽ mở show ra mắt bộ sưu tập của Hân Di, cô tất nhiên rất háo hức và nôn nóng. Đó là mọi cố gắng và nổ lực của cô trong hai năm qua, cô hy vọng sẽ đưa Trạch Thị vươn xa hơn, sẽ giúp Trạch Hy ngày càng thành công hơn.Mọi thứ đều trở nên rất thuận lợi cho đến ngày cuối cùng hoàn thành mọi thứ, thiệp mời cũng đã gửi đi cho các khách hàng và bên phía báo chí. Trạch Thị liền nhận được cuộc gọi từ phía cho thuê sàn, họ vừa bị sự cố nên phải tu sửa, không thể thực hiện show trong ngày mai.
Trạch Hy tức giận hét lên trong điện thoại: "Hai bên đã kí họp đồng rõ ràng, bên anh như vậy tôi sẽ kiện."
"Tùy anh thôi, hiện tại không đảm bảo an toàn trên sàn diễn, tôi không thể không nghĩ đến mạng người."
Trạch Hy tức giận đập bàn, chuyển địa điểm cũng không còn kịp vì ngày mai đã đến ngày ra mắt. Tiểu Di tuy cũng rất đau đầu nhưng cuối cùng cũng nghĩ ra ý hay.
Họ nhanh chóng tìm sàn diễn khác để trình diễn, sau đó bỏ tiền cho các báo đài tạp chí đăng tải tin tức này. Cả đêm hôm đó cô lần lượt gửi mail, tin nhắn và gọi điện cho khách mời. Cả ngàn người, chỉ một mình cô và Trạch Hy nỗ lực bởi thông tin khách hàng đâu thể để nhiều người nhìn thấy.
Trạch Hy cầm trên ly sữa đi đến bàn làm việc của Tiểu Di đã thấy cô gục xuống bàn ngủ mê, bàn tay vẫn còn để trên chuột máy tính, cô đã rất cố gắng. Anh đắp lên vai cô chiếc áo vest, sau đó thay cô làm những việc còn lại. Cô ngủ một giấc ngắn liêng tỉnh lại, cô không thể khiến lần này thất bại.
"Em ngủ đi, để anh giúp em." - Trạch Hy nói.
"Là vì lần này chọn mẫu của em nên mọi chuyện trở nên xui xẻo như vậy. Em chỉ mang lại xui xẻo vac rắc rối mà thôi." - Tiểu Di tự trách bản thân.
Trạch Hy cốc đầu cô mà nói: "Lại nói bậy bạ."
"Hy vọng bọn họ thường xuyên kiểm tra mail và tin nhắn, đây là cách cuối cùng có thể thông báo với họ." - Cô cầu khẩn.
Cuối cùng đến gần bảy giờ sáng cô và Trạch Hy mới hoàn thành việc thông báo thay đổi địa điểm xong cho mọi người. Trên báo buổi sáng cũng in thật to tin tức của Trạch Thị. Cô hiện tại chỉ còn có thể cầu ông trời thương xót.
Đến tối khách mời cũng đã đến khá đông, cô cẩn thận hơn đã cử nhân viên của Trạch Thị đén địa điểm cũ, thấy ai đến liền thông bâo vừa đưa họ đến nơi này, vậy nên mọi người ai nấy đều đông đủ.
Trạch Hy nhìn thấy đối thủ cũng đang ngồi ở hàng ghế khách mời liền bước đến: "Ngài Harper, thật vinh dự."
Người đàn ông có mái tóc vàng lấp lánh, đưa mắt mắt xanh trong cùng nụ cười quyến rũ nhìn về phía Trạch Hy đáp: "Chúc mừng Trạch Thị, nghe đồn bộ sưu tập lần này là của cô Hân Di, bạn gái của anh."
Trạch Hy bật cười: "Tuy là người mới nhưng quan trọng là chất lượng mà cô ấy mang lại. Ngài Harper là người trong ngành nhiều năm, hy vọng sẽ cho chút ý kiến."
"Tôi tất nhiên sẽ xem và đánh giá thật kĩ càng."
Bên trong hậu đài, các chuyên viên và các cô người mẫu nhanh chóng chuẩn bị cho trang phục của mình. Hân Di cũng rất rối ren vì lần đầu chỉ đạo.
"Chị Helen,quản lý của cô Trúc Nhi gọi đến, nói là bị sốt nhập viện không thể tham gia." - Trợ lý đến báo, ngay khi mà buổi trình diễn đã bắt đầu giới thiệu hơn một nữa bộ sưu tập.
"Chúng ta không có người dự bị sao, tìm một người thay thế cô ấy." - Hân Di đáp.
"Dự bị đã đưa đi hết, có một số người không đến nhưng em không dám nói sợ chị lo lắng."
"Không được rồi, cô ta là người vừa vặn duy nhất của bộ trang phục chủ đề, cô ta không đến chúng ta phải làm sao đây."
Hân Di nhìn bộ váy đang treo trên dây liền ôm đầu, chỉ còn vài phút nữa sẽ tuyên bố trang phục chủ đề, cô nhanh chóng gọi thợ trang điểm và phục trang nói: "Tôi sẽ mặc nó, còn cô... giúp tôi ở bên trong này. Báo với MC đi, nhà thiết kế sẽ mặc trang phục chủ đề."
Cô tuy không đẹp nhưng dáng người cao ráo, phục trang nhanh chóng đưa cô lót ngực và nâng mông để phù hợp với bộ trang phục. Thợ trang điểm cũng dùng hết nội lực mà trong vài phút ngắn ngủi hoàn thành cả kiểu tóc và gương mặt.
Khi các cô người mẫu tập luyện cô có quan sát nên cách đi đứng của họ cô cũng không phải không có kiến thức, chỉ là chưa trải nghiệm. Tiếng MC giới thiệu bộ trang phục chủ đề và người khoát lên cũng chính là nhà thiết kế của bộ sưu tập khiến cả khán đài mong chờ, họ dõi theo cô gái đa tài, vừa có thể thiết kế lại vừa làm người mẫu, bạn gái cuae CEO Trạch Thị cũng rất lợi hại.
Khán giả vỗ tay cho buổi trình diễn, đa phần đều khen ngợi, chỉ có người đàn ông đứng ở góc khuất thản nhiên đưa điện thoại lên tai: "Rút lại vốn đầu tư, liên hệ với nhà thiết kế, nếu cô ta muốn tôi suy nghĩ lại, một mình đến gặp tôi."
Anh cúp máy, ánh mắt nhìn Hân Di đang đứng bên cạnh Trạch Hy cười rất vui vẻ. Bàn tay kia ôm qua eo cô, trong lại rất thân mật.