“Tĩnh Nhã, hát một bài đi.” Giọng nói mềm mỏng của Hoa Thành Vân trầm xuống, rất êm tai.
“Không đâu.” Ta cự tuyệt.
“Vì sao?” Chàng vặn hỏi.
“Không vì sao cả, chỉ là ta không muốn hát.”
“Hát cho ta một bài thôi, được không?” Dụ dỗ bằng nam sắc.
Ta không chống đỡ được, buông vũ khí đầu hàng, trong đầu cố gắng nhớ lại mấy bài mình biết, nhưng nghĩ mãi mà không ra, vất vả một hồi mới nhớ đến lời bài hát ‘Khúc ca bốn mùa’: “Mùa xuân đã đến sắc xanh ngợp ngoài cửa sổ, cô nương ngồi bên cửa thêu đôi uyên ương…” Hát hai câu mà chưa ra được nhịp điệu gì, ta vốn mù âm nhạc, lúc hát lên nghe cứ kỳ quặc sao đó, vì thế ta tức thì ngậm miệng không hát nữa.
Ta liếc chàng một cái, chàng đang cố gắng nhịn cười. Ta bĩu môi: “Cười đi cười đi, đừng nhịn mà hại thân, ta không bồi thường nổi đâu.”
Được sự đồng ý của ta, rốt cuộc chàng cười to ha ha, ôm bụng ngặt nghẽo, ta khó hiểu: Buồn cười đến thế sao? Chàng thậm chí còn cười ra nước mắt: “Sao nàng không hát nữa? Hát tiếp đi mà, rất dễ nghe đó.”
Ta trừng mắt, tốt lắm, Hoa Thành Vân, chàng có dũng khí đấy. Người nghe ta hát mà cười thì nhiều vô số kể, nhưng dũng cảm bảo ta hát tiếp lại còn khen ta hát hay chỉ có mình chàng, hừ, về sau khi chàng rơi vào tay ta rồi, xem chàng còn cười được nữa không… Ta thầm oán.
Hoa Thành Vân dần dần ngừng cười, chàng nói: “Để ta hát cho nàng một bài nhé.”
Ta tức giận hầm hừ, nghĩ rằng, để coi chàng hát xong ta sẽ chê bai chàng thế nào.
“Đêm gió xuân đốt ngàn pháo hoa, gió thổi sao rơi tựa mưa trời. Ngựa xe như nước người tấp nập. Phượng tiêu réo rắt, đèn ngọc rực rỡ…” Giọng ca nam tính khiến người ta say lòng, quả thực hát rất khá, hương vị cổ xưa mộc mạc hòa vào âm điệu du dương, một bụng tức giận của ta đột nhiên lặn mất tăm. Ngồi trên thềm cửa cũ kỹ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phía trước là khoảng sân nhỏ, nam nhân bên cạnh đang hát cho ta. Bờ vai của chàng dường như rất ấm áp, ấm áp đến mức ta thầm muốn dựa vào. Thân thể hành động trước khi lý trí suy xét, Hoa Thành Vân cứng người, giai điệu cũng hơi lạc đi, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường, ta nghe thấy tiếng tim chàng đập rất nhanh.
Ta kể với Hoa Thành Vân về gia thế bối cảnh của mình và cả những khúc mắc tình cảm đã từng có với Tôn Thừa Nghiệp. Chàng nghe xong cảm thấy đau lòng, nói rằng từ nay về sau sẽ đem hạnh phúc đến cho ta, quyết không phụ ta.
Ta rất vui, cũng rất không vui. Vui vì rốt cuộc chàng đã hiểu ra, không duy trì quan hệ ám muội không minh bạch như trước, nếu không chắc ta còn phải trốn một lần nữa; không vui vì ta không ủng hộ lời chàng nói, hạnh phúc không phải ai trao cho ai, hạnh phúc là thứ nằm trong tay của mình, cần mình tự bắt lấy…
Ta phải tin tưởng chàng, không thể vì đụng phải hai gã phụ tình mà đổ oan cho tất cả nam nhân trên đời này; ta phải tin tưởng chàng, cho mình một cơ hội để có thể một lần nữa tiếp nhận và có được tình yêu; ta phải tin tưởng chàng, tin rằng chàng thật lòng yêu ta, thích ta, muốn che chở cho ta.
Thậm chí ta còn mừng thầm trong bụng mà nhìn chàng, mặt như quan ngọc, thắt lưng thẳng băng, nam nhân này sắp thuộc về ta, mà ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi trong bất an và hưng phấn.
Hoa Thành Vân nói kiến thức của chàng đều do sư phụ dạy, sư phụ chàng là một ông lão tính cách cổ hủ, cực kỳ cứng nhắc, trước đây không ít lần chàng bị sư phụ ‘điều trị’, kể đến đây chàng còn ôm tay rùng mình hai cái, vẻ mặt nhăn nhó. Đáng tiếc sư phụ chàng đã qua đời vài năm trước, chỉ để lại hai đồ đệ, một là chàng, một là Vệ Phong Minh.
Chàng không nhắc đến cha mẹ người nhà, khi ta hỏi chàng, chàng chỉ đáp qua loa là đã chết hết, bị diệt môn. Ta giật mình, không an lòng hỏi chàng có muốn tìm kẻ thù để báo thù không. Chàng lắc đầu đáp rõ ràng, không nghĩ đến cũng không muốn.
Hoa Thành Vân rất thích ca hát, những bài chàng hát ta đều thích nghe. Ăn cơm chiều xong, lúc rảnh rang chúng ta sẽ sóng vai ngồi trước cửa, nghe chàng hát cho ta hết bài này đến bài khác, có bài ta nghe hiểu được, có bài ca từ quá sâu sắc, ta không hiểu lắm nhưng vẫn thích nghe, thích ngồi cùng chàng như vậy, ngắm bầu trời, ngắm mặt trời, ngắm mặt trăng…
Bậc cửa không rộng, ngồi một lúc lâu sẽ bị nhức mông, sau đó đau ê ẩm, ta lén lút chạy đến nhà vệ sinh ngó thử, hằn một vết sâu tạo thành cái rãnh đỏ đỏ, nhìn vào mà phát hoảng, hẳn chàng cũng giống ta. Nhưng không ai trong chúng ta đề cập đến chuyện này, cũng không chuyển chỗ ngồi, cùng lắm thì đổi tư thế, dịch dịch về phía trước hoặc dịch dịch về phía sau.
Vương đại thẩm đợt này ít tới nhà ta, bà mang vẻ mặt trêu chọc nói, ta đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của hai cháu từ xa, làm gì có gan đến tận nhà phá việc tốt của các cháu chứ?
Ta xấu hổ cười cười, trong lòng lại có cảm giác mãn nguyện.
Rốt cuộc đã đến ngày đó. Đèn long phượng được châm lên bên cửa sổ rọi ánh trăng, bấc đèn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, ba bát hạt sen, táo tàu, canh bột viên được bày ra, hoa quả và thịt nấu cũng được bưng lên, áo ngủ màu đỏ thêu mẫu đơn ra mắt dưới trăng. Trên bàn đặt thước, gương, kéo, ý nói ‘Long đầu kính, giác tiễn xích’. Ta ngồi trước bàn, Vương đại thẩm chải đầu cho ta, miệng nói: “Chải một lần chải đến cuối. Chải hai lần chải đến tóc trắng mày bạc. Chải ba lần chải đến con cháu đầy nhà. Chải bốn lần chải đến bạch đầu giai lão.”[]
Thời khắc này, lòng ta vô cùng bình tĩnh, nỗi bất an trước đây, những bàng hoàng và sợ hãi, tất cả đều biến mất không thấy, chỉ có yên lòng, yên lòng, yên lòng.
Thoa son phủ phấn, dùng phẩm đen vẽ lông mày, điểm dấu chu sa giữa trán. Trong hương khí vấn vít, ta mặc áo cưới đỏ rực, chất vải lụa thượng đẳng trơn bóng lóng lánh, tiếng pháo bên ngoài bỗng nổ lên, tiếng kèn thổi vang trời, ta đột nhiên vui sướng không kìm được.
Vương đại thẩm nhấc mũ phượng trên bàn đội lên đầu ta, vừa cử động tiếng leng keng của ngọc đá đã vang lên không dứt. Vương đại thẩm kích động nói: “Cháu gái, bên ngoài đang giục giã đó, ta cũng không có gì để dặn dò cháu, ta biết cháu là cô nương tốt, có điều tính khí quá mạnh mẽ, đôi khi cần kìm nén thì nên kìm nén, cần nhẫn nhịn thì nên nhẫn nhịn…”
Ngoài sân truyền vào tiếng người huyên náo, có người bắt đầu ồn ào mời tân nương đi ra ngoài… Vương đại thẩm nhấc tay áo lau nước mắt trên khóe mi, thấy ta tươi cười nhìn bà bèn quở trách: “Bọn họ đang giục giã, cứ cho bọn họ giục một lúc đã, không để bọn họ chờ thì không thể hiện được sự dè dặt của cô nương. Cháu còn cười nữa à, cô nương lập gia đình đều khóc cả, cháu nhất định phải khóc cho ta…”
Khóc ư… không khóc được… Bây giờ khóe miệng của ta cứ cong lên, chỉ muốn cười. Vương đại thẩm cũng cười nói: “Cô nương này không có mặt mũi không có da mặt gì cả, rụt rè một chút, ngượng ngùng một chút đi, đừng để người ta nhìn vào mà cười nhạo, thật chưa thấy cô nương nhà ai lập gia đình mà còn cười hân hoan đến vậy, cho dù cháu có muốn cười thật thì cũng phải kiên nhẫn một lát…”
Ta thấy bà cười nên càng không kiềm chế được, nào ngờ cười một lúc bỗng nhiên cảm thấy đa cảm, sống mũi cay cay, tự ta cũng chẳng biết ta đa cảm cái gì, chỉ là muốn khóc, chỉ là cảm thấy tâm trạng hơi khó chịu…
Thấy ta lúc khóc lúc cười, Vương đại thẩm cũng không ngăn cản, bà đành phải nói, khóc đi khóc đi, nhân lúc này ta kéo tân lang đi vào, bằng không cháu lại cười tiếp… Khăn lụa đỏ thẫm phủ xuống ngăn tầm mắt, Vương đại thẩm ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta, trước mắt là một khoảng đỏ rực như thể thế giới này chỉ có một mình ta, vắng lặng lẻ loi.
Bỗng nhiên có người chạm vào quần áo của ta, ta cả kinh, hô hấp ngừng lại, tim đập thình thịch, như ý muốn ngửi thấy hương thơm thanh nhã từ trên người người nọ, ta mới yên tâm định mở miệng nói chuyện. Đúng lúc ấy giọng Vương đại thẩm cất lên từ bên cạnh: “Trước khi tân nương vào động phòng thì không thể nói chuyện với tân lang!” Theo sau là một trận cười lớn.
Mặt ta đỏ bừng, may mà có khăn lụa che khuất, đầu ta cúi gằm xuống. Ta nghe thấy Hoa Thành Vân đứng cạnh cũng cười khẽ, trong lòng vừa giận dỗi vừa buồn cười, đến chàng cũng chế giễu ta…
Vương đại thẩm tiến đến đỡ ta đứng lên, sau đó có người cao giọng hô: “Tân nương ra khỏi cửa…”
Vương đại thẩm nhẹ nhàng nói với ta, nên khóc rồi. Ta gắng sức thút thít, thế mà cũng ra được vài giọt nước mắt thật, hơn nữa còn gợi lên cảm giác chua xót đang lấn cấn trong bụng, càng không thể ngừng lại. Thấy ta không ngừng được, Vương đại thẩm vội vàng nói: “Cháu gái ngốc, chỉ cách có vài bước chân chứ không phải về sau không gặp nhau được nữa, khóc to quá người ta lại cười cho đấy…”
Đi đến trước cửa chính, có người hô lên: “Tân nương lên kiệu!” Tiếng pháo đì đùng.