La Thanh Thanh dựa lưng vào cửa sổ lầu hai, nhìn người đi đường vội vã qua lại, thi thoảng thấy mấy khách quen sẽ lập tức nâng quạt tròn che nửa khuôn mặt, dịu dàng liếc mắt một cái, đảm bảo xương cốt hắn mềm nhũn…
Hình như đám người xa xa vang lên tiếng ồn ào, nàng chán chường phe phẩy quạt, thoáng nhìn về phía đó, bỗng tinh mắt thấy người mình thường để ý, nữ nhân kia.
Nữ nhân kia là đệ nhất mỹ nhân thành Gia Châu, tên gọi Phó Tĩnh Nhã, là một tiểu thư nhà quan chân chính, tính tình tốt, phẩm hạnh đoan trang, lần nào ra khỏi cửa cũng có thể khiến cả thành Gia Châu náo động.
La Thanh Thanh không phục, luận về thân thể phong lưu, tư thái mị hoặc, nàng còn hơn đệ nhất mỹ nhân kia vài phần, vì sao nữ nhân kia có thể gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân, còn nàng lại phải ở thanh lâu mua vui? Đơn giản vì gia thế sao?
Bảy tuổi nàng bị cha ruột bán vào địa ngục ăn thịt người này, mười hai tuổi có kinh nguyệt, chuyện này ở thanh lâu có nghĩa nàng đã có thể dùng thân thể của mình để kiếm tiền. Một bà lão ở nhà bếp giấu hộ nàng chuyện kinh nguyệt, không nói cho tú bà, còn tạo cơ hội cho nàng chạy trốn. Nàng đồng ý.
Nhưng chuyện vẫn không giấu được, không biết là ai bán đứng nàng. Sau khi bị đánh, nàng bị tú bà quăng vào nhà chứa củi, tú bà tay đánh chân đá, nhưng không đụng vào mặt của nàng, nàng hiểu rằng số kiếp của mình đã tới.
Quả nhiên, đêm đầu của nàng đắt giá, nàng một bước thành danh, tất cả đều nhờ công lao của một lão già hôi hám. Trước bảy tuổi, nàng từng ngượng ngùng mơ mộng lần đầu tiên của mình, sẽ là khăn đỏ vén lên, phu quân tuấn dật nhìn nàng cười nhu hòa… Sau bảy tuổi, nàng không suy nghĩ, cũng không mơ mộng vậy nữa.
Nàng cam chịu, nàng hiểu được giá trị của chính mình, nhưng vì sao đến thời khắc đau đớn kia, nàng vẫn kháng cự, thậm chí đau khổ rơi lệ? Lão già trên người nàng dường như rất hưởng thụ sự kháng cự yếu ớt này, nàng hiểu, nam nhân đều là quái vật.
Nàng không gặp lại bà lão kia, chắc đã chết, đâu ai biết. Năm tháng ở thanh lâu, nói khổ cũng không hẳn, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tú bà sẽ tử tế gọi mình, xin mình, nói năng nhẹ nhàng. Nàng thấy rất nhiều nữ tử không nghe lời, sống chết không chịu tiếp khách. Nàng lắc đầu, để làm gì chứ? Đã bước vào nơi ong bướm này còn muốn trong sạch sao? Làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ danh tiết? Trên đời nào có chuyện tốt như thế?
Tú bà rất vừa lòng với sự biết điều của nàng, còn thường xuyên nhắc nhở không thể tin lời nói của nam nhân, bảo các nàng không được để nam nhân lừa mất trái tim. Nam nhân? Nàng hừ lạnh, chẳng qua chỉ là quái vật thôi.
Chuyện đã định sẵn liệu có thể thay đổi không? Nàng giao thiệp với các nam nhân, không thể tránh việc gặp gỡ Tôn thiếu gia Tôn Thừa Nghiệp, kẻ không buông tha bất kể mỹ nhân nào. Chẳng lẽ nàng yêu kẻ trăng hoa này sao? Nàng cười lạnh, khinh thường, sao có thể đem tên trăng hoa này ra nhục nhã nàng? Gặp Tôn Thừa Nghiệp, chỉ là bước đệm để gặp Phó Tĩnh Nhã kia thôi.
Nàng bị Phó Tĩnh Nhã hấp dẫn. Nhưng nàng không thừa nhận, nàng luôn cho rằng nữ nhân chỉ là một ả ngu ngốc mà thôi, không có gương mặt xinh đẹp thì chẳng là cái thá gì.
Nhưng nàng thật không ngờ, có một ngày nữ nhân này lại công khai đi vào quán tiểu quan của nàng. Lúc ấy nàng ngỡ ngàng đến mức không nói nên lời.
Không phải nữ nhân này đặt nặng phẩm hạnh sao? Đến chơi quán tiểu quan? Nàng tiếp cận châm chọc khiêu khích một phen, không ngờ mồm mép tiểu thư khuê các lại lợi hại, nàng lăn lộn mãi chốn phong nguyệt, thế nhưng không cãi nổi. Nàng tự nói với mình, chẳng qua mình chưa tung chiêu thật sự thôi.
Thế nhưng buổi tối nàng lại ngủ mơ thấy nữ nhân này, không chỉ một lần! Trong mơ, nếu Phó Tĩnh Nhã không phải cười cười nói nói thì chính là tức giận mắng thẳng vào mặt nàng, vậy mà nàng còn vui vẻ cười. Nàng giơ tay tát mình một cái, thầm mắng bản thân, đúng là ti tiện!
Phó Tĩnh Nhã đến quán tiểu quan tìm một nữ nhân. Nữ nhân kia là người giang hồ, khách quen của quán. Nàng không biết rốt cuộc Phó Tĩnh Nhã định làm gì, dù sao, nhất định là chuyện lớn, nàng nghĩ thế. Bỗng nhiên cảm thấy hơi sùng bái.
Nàng không ngờ kế hoạch của Phó Tĩnh Nhã lại đại nghịch bất đạo như vậy, nàng tặc lưỡi, nhưng cũng có một loại kích động nóng lòng muốn thử! Nàng rất muốn tham gia, thậm chí còn nghĩ chỉ cần có Phó Tĩnh Nhã bên cạnh, dường như cuộc sống không còn trống rỗng thiếu sức sống như trước!
Lúc Phó Tĩnh Nhã muốn nàng đến Tiền gia làm cầu nối, nàng sung sướng muốn chết. Có trời biết, nàng muốn vào nhà giàu, muốn làm người trong sạch đến phát điên rồi. Nay chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu nàng, bảo nàng sao không vui mừng?
Nàng thừa nhận mình bỉ ổi, lợi dụng Phó Tĩnh Nhã. Nàng khóc kể thân thế bi thảm của mình, hờ hững thuật lại chuyện chốn phong nguyệt, sau đó vừa lòng nhìn thấy Phó Tĩnh Nhã xúc động, mục đích của nàng đã đạt được.
Đây là một nữ nhân hiểu rõ bộ mặt thật của mình, đối mặt với nữ nhân này, nàng cơ hồ không giữ bí mật gì hết. Nữ nhân kia tận tâm nhắc nhở nàng phải tiếp tục giả vờ nhu nhược, nàng ấy nhất định không biết, La Thanh Thanh trong mắt mọi người đều là nữ nhân yếu đuối khiến cho mọi người thương yêu.
Phó Tĩnh Nhã lo lắng trong lòng, đặc biệt là sau khi nàng tuyên bố hùng tâm tráng chí của mình. Cả hai đều không có đường lui, nhất là nàng, nàng đã lật mặt với ông chủ lớn của quán tiểu quan. Phó Tĩnh Nhã mang vẻ mặt băn khoăn nói với nàng, muốn nàng thủ hạ lưu tình với vợ cả.
La Thanh Thanh muốn cười lớn, Phó Tĩnh Nhã đề cao nàng, hay vẫn chưa nhìn rõ cái thế giới này? Vợ cả của Tiền gia là tiểu thư khuê các tam môi lục sính cưới hỏi đàng hoàng, còn nàng, dù có bỏ được nô tịch vẫn là một tiện nhân…
Nàng đột nhiên hiểu được sự khác biệt giữa mình và Phó Tĩnh Nhã, tiểu thư nhà giàu thấp hơn tiểu thư nhà quan một bậc, tiểu thư nhà trung lưu thấp hơn tiểu thư nhà giàu một bậc, còn kỹ nữ đi ra từ chốn phong nguyệt như nàng, không chỉ thấp hơn các tiểu thư kia một bậc đâu.
Nàng biết mình còn không chấp nhận nổi chuyện Phó Tĩnh Nhã đã gả chồng. Không làm một tiểu thư nhà quan, lại thích gả cho một thương nhân địa vị thấp. Thương nhân có tiền thì sao, chẳng phải vẫn bị người ta coi thường ư? Nàng giận Phó Tĩnh Nhã, thật ra nữ nhân này không có mắt, chọn ai không chọn, lại chọn một kẻ trăng hoa để gả. Gả chồng bằng cách chọn mặt mũi sao, bộ dạng đẹp có tác dụng gì, có thể ăn cơm không?
Cũng may, Phó Tĩnh Nhã lạc đường nhưng biết quay đầu. Nàng không giận nữa, nhưng lại phát hiện sự chênh lệch giữa hai người, chỉ cảm thấy bực bội.
Khi Tôn Thừa Nghiệp thấy La Thanh Thanh, ánh mắt có vẻ rung động, La Thanh Thanh dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của mình, dễ dàng hiểu được bụng dạ nam nhân này. Nàng tin chắc mình sẽ thắng. Nàng luyến tiếc Phó Tĩnh Nhã.
Thậm chí nàng còn đuổi theo sau nữ nhân này, sau đó thấy tên hái hoa tặc trong truyền thuyết kia. Đây là hái hoa tặc ư? Nàng nghi hoặc, vì sao nam nhân này còn đứng đắn hơn tất cả các nam nhân nàng từng gặp?
Vừa nhìn đã biết nữ nhân kia lại ngốc nghếch, như vậy cũng tốt, nàng đỡ phải thấy nam nhân kia ở bên nữ nhân nàng thích, chướng mắt!
Thích? Nàng thích một nữ nhân? Nàng cười khổ.
Vừa uống nước ở Tiền gia, nàng đã biết có vấn đề. Nàng làm nũng, nhất định đòi uống nước suối ở ngoài thành hai mươi lăm dặm. Tiền Hạo Vân đồng ý.
Tiền Hạo Vân sủng nàng, ai có mắt cũng nhìn ra, nàng biết, sự sủng ái này có khi còn vượt qua ý nghĩa sủng ái thông thường. Nếu là hồi xưa, trong giấc mộng trước năm bảy tuổi của nàng, nam nhân này nhất định là vị hôn phu nàng ngưỡng mộ nhất. Nhưng bây giờ, trái tim nàng đã trao cho một nữ nhân, nàng không lấy lại được.
Hóa ra tiểu thư khuê các không giống như nàng nghĩ lúc đầu, nếu Phó Tĩnh Nhã biết tình trạng của nàng liệu có cười khổ thu lại câu nói buông tha cho vợ cả trước đây không? Với tình hình này, hẳn nên bảo vợ cả buông tha cho nàng đi?
Tuy Tiền Hạo Vân bảo vệ nàng cẩn thận, nhưng cũng có lúc sơ suất, may mà nàng đã lăn lộn nhiều ở nơi phong nguyệt, lần nào cũng có thể tỉnh táo trốn được cửa tử. Nhưng mấy tỷ tỷ muội muội kia không tốt số như vậy, không chết thì bị đuổi, kết cục cuối cùng không cần phải nói, nhất định là chết hết.
Sau hai năm, nàng gặp lại người mình tâm tâm niệm niệm.
Phó Tĩnh Nhã cuối cùng cũng theo nam nhân kia. Nàng đã bảo mà, nữ nhân này rất ngốc, rõ ràng nam nhân không đáng tin, thế nhưng cứ trăm phương ngàn kế tìm nam nhân.
Phó Tĩnh Nhã thay đổi, trở nên hạnh phúc, hào quang sắc nhọn trên người nàng ấy đâu? Nhất định đã bị nam nhân kia rút hết, mài mòn. Nàng rất ghét nam nhân kia, sao không quy củ làm một hái hoa tặc, dụ dỗ nữ tử nhà lành làm gì?
Nay giữa hai người không chỉ có sự chênh lệch giai cấp, còn cả cảm giác hạnh phúc. Nàng đã rơi vào tận cùng đen tối, khi nàng xuống tay hại người, nàng biết, nữ nhân kia đã cách nàng ngày càng xa.
Nàng không vui vẻ nổi, thậm chí cảm thấy sự xuất hiện của Phó Tĩnh Nhã rất gai mắt. Cảm giác này thật kỳ quặc, tựa như vừa yêu vừa hận.
Nàng không thể ung dung đối mặt tất cả, nếu đối mặt, nàng sẽ cách Phó Tĩnh Nhã xa hơn. Nhưng Phó Tĩnh Nhã hẳn đang khinh thường nàng phải không? Nàng tự giễu, chìm đắm trong sự phán đoán chủ quan của mình, càng ngày càng xa.
Cho nên, ngày Phó Tĩnh Nhã rời đi, nàng không ra khỏi nhà, càng không gửi lời nào. Đầu nàng chỉ vang vọng câu hỏi của nữ nhân kia: Vào Tiền gia, ngươi có hối hận không?
Không hối hận! Sao có thể hối hận? Lúc còn sống rốt cuộc cũng trong sạch, có chết cũng không bị cuốn chiếu ném vào bãi tha ma, cuối cùng nàng cũng thấy mọi người cung kính với nàng, nghe theo lời nàng phân phó làm này làm nọ, mặc cho nàng đánh chửi vẫn phải cười làm lành. Nàng vô cũng vui vẻ, có điều ở một nơi nào đấy trong lòng, trống rỗng.
Nàng dùng vài thủ đoạn, loại bỏ một đứa bé còn chưa thành hình, đuổi một tiểu mỹ nhân vừa được đưa tới. Nàng khiến ánh mắt mọi người đổ dồn vào vợ cả, nàng thành công. Nhưng sao nàng lại cảm thấy Phó Tĩnh Nhã đang nhìn nàng?
Nàng lo lắng khiếp đảm.
Nàng không thể chợp mắt.
Nàng mơ nữ nhân mình yêu đang đau đớn kêu gào. Nàng khóc, nàng không thoát nổi cơn ác mộng cùng tình yêu dành cho nữ nhân kia.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể yêu, yêu mãnh liệt như vậy. Những đêm Tiền Hạo Vân không đến, nàng luôn cầm chiếc khăn Phó Tĩnh Nhã đưa mình khóc nức nở.
Có người hầu đồn, nhị phu nhân tương tư khóc cả buổi tối. La Thanh Thanh tùy tiện lấy cớ trừng phạt kẻ lắm lời kia, nhưng lời này vẫn lọt vào tai Tiền Hạo Vân.
Tiền Hạo Vân nghe vậy rất hài lòng. Nàng nghĩ, nam nhân đều quái vật thế đấy.
Nàng phải sống cùng quái vật này cả đời. Đây là con đường của nàng, do chính nàng lựa chọn. Nếu có thể quay trở lại, liệu nàng có bỏ ý định vào nhà giàu làm phu nhân, rồi cùng Phó Tĩnh Nhã lên phương Bắc không?
Nếu có thể quay trở lại, nàng nghĩ, nàng vẫn sẽ không do dự trở thành phu nhân Tiền gia. Bởi vì chung quy nàng không phải Phó Tĩnh Nhã, lại càng không phải tiểu thư nhà quan.
Từ nhỏ nàng đã không có vận may như thế, chỉ có thể tự mình tạo nên. Bây giờ, nàng đã có được, vậy tiểu thư khuê các là cái gì? Bùn nhão mà thôi.