Trữ Bốc Phàm không biết sao Trữ Vệ lại đột nhiên có giác ngộ trong nhà có mỏ, nhưng thân làm ba của anh thì ông phải có nghĩa vụ quản giáo anh, ông nghiêm mặt nói: "Trữ Vệ, đến đây, hai ta nói chuyện như hai người đàn ông!"
Trên người Trữ Bốc Phàm tản ra mị lực chỉ thuộc về đàn ông thành thục, vì được bảo dưỡng kỹ càng, mặc dù tuổi gần năm mươi, nhưng vẫn là một ông chú cao to đẹp trai. Ông chú đẹp trai thấm thía dạy con trai anh tuấn: "Tuy là nhà mình có mỏ có thể cho con phung phí. Thế nhưng, đối nhân xử thế phải có trách nhiệm. Bây giờ con gánh vác chức trách kế thừa gia sản của Trữ gia, con có thể nói đi là đi, tùy hứng lấy máy bay trực thăng đi đoạt bạn gái về sao? Đáp án hiển nhiên là không thể. Con suy nghĩ kỹ một chút từ sáng sớm đến tối muộn lịch trình của con dày đặc, ngẫm lại hội nghị tiếp theo kia, nó liên quan đến vấn đề bao nhiêu công nhân trong công ty tháng sau có ăn hay không, liên quan đến bao nhiêu xí nghiệp phải phá sản?"
"Trữ Vệ, con không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, con có trách nhiệm và nghĩa vụ của con. Bảy rưỡi rồi, con nên đi làm."
Trữ Vệ: "Trước đây ba nói để con làm tổng tài bá đạo. Trong thời khắc mấu chốt sắp mất bạn gái, thân là một tổng tài bá đạo con không phải nên ngồi phi cơ trực thăng từ trên trời giáng xuống, bất ngờ mà xuất hiện ở trước mặt của cô ấy sao?"
Trữ Bốc Phàm "A" một tiếng: "Con nhớ lộn rồi, tổng tài là con, bá đạo là ba."
Ông giương mắt nhìn tầng hai, trên lầu yên tĩnh: "Mẹ con còn chưa tỉnh, gần đây bà ấy không tốt lắm. Thân là con trai duy nhất, ba không trông mong con có thể chăn sóc mẹ con, thế nhưng, ba hy vọng con có thể gánh vác được gia đình, làm cho mỏ của nhà mình sinh thêm mỏ."
Trước đó, Trữ Bốc Phàm đã nói mẹ anh khác thường. Nhưng Trữ Vệ lại cảm thấy gần đây mẹ anh ngày càng trẻ ra, tinh thần phấn chấn, vô cùng giống như tìm được mùa xuân thứ hai. Thỉnh thoảng ngồi một mình, giữa chân mày hiện lên vẻ buồn buồn rồi còn than nhẹ, rất giống gặp phải tình cảnh khó khăn -- làm thế nào xử lí niềm vui mới và cũ? Trữ Vệ cảm giác mình và ba đồng bệnh tương liên, không phải, anh và ba anh không giống nhau, chỉ cần bây giờ anh nhìn thấy Nhạc Tâm nhất định có thể cứu vãn tình cảm của mình.
"Con muốn đi tìm cô ấy."
Trữ Vệ mở danh bạ trong điện thoại di động, chuẩn bị liên hệ trợ lý sắp xếp phi cơ trực thăng.
Trữ Bốc Phàm khẽ cười một tiếng, ra đòn sát thủ: "Nếu như hôm nay con bước ra khỏi biệt thự này một bước, ba sẽ...."
Trữ Vệ đối đáp trôi chảy: "Đoạn tuyệt quan hệ cha con?"
Vậy thì tốt quá, anh có thể đi trồng trọt với Nhạc Tâm rồi.
"Không phải" Trữ Bốc Phàm nói: "Ba sẽ đồng ý đám hỏi với chú Lạc, để cho con cưới con gái của ông ấy Lạc Lạc."
Ông bổ sung một câu: "Lạc Lạc dáng người đầy đặn lại tròn trịa, không nặng, cũng chỉ gần một trăm cân! À còn nữa, cao m, ba đã gặp, rất xứng với con."
Trữ Vệ: "..."
Trữ Vệ: "Nói đi, ba muốn làm cái gì?"
Đến dáng vẻ uy hiếp cũng bày ra rồi, ba anh nhất định có chuyện cần anh làm.
Trữ Bốc Phàm buồn rầu nói: "Đêm nay chú Lạc hẹn ba uống rượu, ba không muốn uống. Già rồi, nên uống trà ngâm nước cẩu kỷ, uống rượu làm gì? Con ở lại uống với ông ấy đi, ngày mai tùy con đi đâu, phi cơ trực thăng tùy con dùng, mười chiếc không đủ mua thêm mười chiếc cũng được. Đừng có chạy, ba không phải uy hiếp con, đêm nay nếu con không xuất hiện trước mặt chú Lạc, ngày này sang năm sẽ là ngày kỷ niệm đám cưới của con với Lạc Lạc."
"Ôi, đều tại chú Lạc của con, mỗi lần gặp gỡ đều phải so với ba mỏ của ai nhiều hơn. Mỏ nhà ông ấy có thể so với nhà mình sao? Ba còn phải để ý đến lòng tự ái của ông ấy, không thì số mỏ thật của nhà ta có thể dọa ông ấy khóc, thực sự là phiền não của người có tiền mà..."
Trữ Vệ: "..."
-------
Bạn gái thanh thuần không làm bộ của Trữ Vệ - Nhạc Tâm xách một thùng hải sản hút chân không đưa đến nhà thím Lưu. Thím Lưu chối từ không nhận, bảo cô đưa sang cho bà nội.
Nhạc Tâm cười, thần sắc bất động: "Thím Lưu, đây đều là vị cay, bà nội lớn tuổi không ăn được. Huống hồ, con có đưa qua, bà nội... Có thể ăn được sao?"
Thím Lưu nghĩ đến cách làm người của bác gái cả Nhạc Duyệt, bàn tay đang đẩy đồ cũng giảm lực, Nhạc Tâm nhân cơ hội đặt thùng lên trên bàn, xoay người đi.
Cô tiện đường đi lên trấn trên, hỏi một câu điện thoại di động sửa xong chưa.
Chủ tiệm vốn bảo cô cách hai ngày qua lấy, kết quả, lúc cô qua chủ tiệm đã sửa xong điện thoại di động rồi.
Trả tiền, ví tiền của Nhạc Tâm càng rỗng.
Cũng may, cô không cần ăn, tiết kiệm một khoản phí ăn uống.
Con Dấu hỏi: "Không làm thêm kiếm tiền?"
"Thi xong lại tính, còn có phí phỏng vấn."
"Sao cô có thể cam đoan mình có thể vào phỏng vấn?"
Nhạc Tâm hời hợt: "Thân làm tiểu tiên nữ, chút tự tin ấy tôi vẫn phải có."
Cầm lại điện thoại di động, Nhạc Tâm lướt weibo của mình, quả nhiên, Trữ Vệ có liên lạc với cô, có mười tin nhắn. Cô mở ra, liên tiếp mười cái bao lì xì. Cô ấn nhận, mỗi cái đều là năm trăm hai mươi.
Con Dấu mù chữ tính tiền rất nhanh: "Mười cái , chính là , ôi, còn không bằng một cái ."
Nhạc Tâm nghi ngờ : "Vì sao anh ấy đột nhiên gửi mười cái ?"
"Cô còn không rõ? Nhất định là làm chuyện có lỗi với cô, chột dạ, cho nên dùng tiền bù đắp." Con Dấu nói chắc như đinh đóng cột: "Anh ấy là một phú nhị đại, lái xe sang, làm tổng tài, xung quanh nhất định có rất nhiều tiểu yêu tinh tre già măng mọc mà nhào lên, xem tình hình này, không chừng anh ấy đang tay ôm tay ấp rồi."
Nhạc Tâm: "... Cho nên, đầu tôi xanh rồi?"
Ý chỉ bị cắm sừng
"Ừ, giỏi lắm, rất hợp với bộ váy xanh này của cô" Con Dấu còn nói: "Không đúng, hai người đã chia tay, Trữ Vệ là người độc thân, không cắm sừng cô."
Nhạc Tâm không thích đoán mò, cô lập tức gọi điện thoại cho Trữ Vệ, vang lên hai tiếng, điện thoại bị ngắt.
Không nghe điện thoại?
"Cô xem cô xem, gọi điện cũng không dám nghe, anh ấy nhất định là bị tiểu yêu tinh khác câu đi rồi! Ai bảo cô chia tay, hối hận..."
Nhạc Tâm liếc mắt qua, nó vội ngậm miệng, chữ "A !" cũng không dám nói ra.
Thổ thần, không dám chọc.
Nhạc Tâm không cần ăn cơm, có hứng thú vô cùng lớn với đồ ăn ngon Trữ Vệ gửi tới, cô cũng không sợ cay, dùng một cái nồi nóng làm một mâm mực cay thơm nức. Ngồi trước mâm mực cay thơm nức mũi, Nhạc Tâm từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng ưu nhã ung dung ăn hết rồi lau miệng.
Con Dấu không quản được miệng lại trêu chọc Nhạc Tâm: "Lại ăn đồ của bạn trai cũ, cô thân là thổ thần, không cảm thấy mất mặt sao? Tôn nghiêm của cô ở đâu?"
"Thật ngại quá, tôi đã cất tôn nghiêm đi rồi." Nhạc Tâm tiếp tục mở ra một hộp chocolate dùng điểm tâm ngọt sau khi ăn.
Con Dấu còn có thể nói cái gì? Thời đại mới phụ nữ coi trọng độc lập, không dựa vào đàn ông, thổ thần tiếp nhận bốn năm giáo dục đại học lại ăn đồ của bạn trai cũ, uống của bạn trai cũ, đây rốt cuộc là thần tiên truỵ lạc hay là thổ thần truỵ lạc?
Nhạc Tâm dùng ngón trỏ gẩy nó một cái, thành công làm cho Con Dấu choáng váng: "Tôi cũng không phải ăn chùa lấy không, chờ nho chín, tôi sẽ gửi cho anh ấy. Tất cả nho Trữ Vệ ăn nửa đời sau, tôi toàn bao!"
Con Dấu: "..."
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, Trữ Vệ.
Nhạc Tâm nhận điện thoại, bên kia nửa ngày không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm trầm.
"Trữ Vệ?" Cô mở miệng trước.
"Ừ" Giọng Trữ Vệ thật thấp, hòa với chút lành lạnh cố giả bộ.
Nhạc Tâm nhíu lông mi: "Anh uống rượu?"
Trữ Vệ không trả lời, sau đó Nhạc Tâm nghe thấy bên kia có người gọi Trữ Vệ, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, mang theo vẻ dịu dàng đáng yêu hơi hờn dỗi, là giọng con gái.
Điện thoại bị cắt đứt.
Tiểu yêu tinh tre già măng mọc... Nhạc Tâm cầm điện thoại di động rơi vào trầm mặc.
Con Dấu cũng nghe được nội dung điện thoại sợ không quản được miệng, lại chọc tới thổ thần áp suất thấp. Nó bay ra sân, đi làm bạn với Nhạc Duyệt.
Nhạc Tâm mang bài thi ra, vùi đầu làm. Đề thi đơn giản hàng ngày, nhưng lúc này cô đọc mãi không hiểu, càng không cần nói đến đáp án. Cô tâm phiền ý loạn nhìn điện thoại di động, mười giờ tối, Trữ Vệ ở cùng phụ nữ, anh còn uống rượu.
Rượu, dễ dàng khiến người ta phạm sai lầm.
Con Dấu ở trong sân đợi một hồi, thấy đèn trong nhà tắt, nó cho rằng Nhạc Tâm đi ngủ. Ngủ sớm dậy sớm, Nhạc Tâm làm việc và nghỉ ngơi vô cùng phù hợp với thời gian biểu của người lớn tuổi. Nó vào phòng, vòng vo vài vòng, đều không tìm được Nhạc Tâm.
Khí tức của Nhạc Tâm biến mất.
Con Dấu: "?"
Thổ thần biến mất? Cô đi sa mạc lớn nhất tự chôn mình hay là đi thâm sơn tự bế tu hành?
Con Dấu có chút hoảng sợ.
-----
Một chiếc xe màu đen sang trọng bình ổn mà dừng trước biệt thự, đèn xe lóe lóe, cửa biệt thự bị mở ra, xe lái vào. Cách cánh cửa sắt khắc hoa của biệt thự, có thể thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cao ngất bước xuống xe. Lúc anh xuống xe, dưới chân lảo đảo một cái, lập tức bị nghiêng về phía trước, vóc dáng hơi thấp có thể là trợ lý đang đỡ lấy.
Nhạc Tâm lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian, mười một giờ mười lăm phút, được đấy, chậm một chút nữa là đi suốt đêm không về rồi.
Cô đứng lên từ bậc thanh cạnh bồn hoa, cô vỗ tay một cái, nhẹ nhàng mà đi, để lại thi thể muỗi rơi đầy đất.
Trữ Vệ gạt tay trợ lý, miễn cưỡng ổn định mà đi vào phòng khách. Anh bảo trợ lý về trước đi, mình tự rót chén nước uống một hơi cạn sạch. Anh nhắm hai mắt, đè xuống cảm giác choáng váng vì say rượu..
Như lời ba anh nói, chú Lạc uống rất được. Kế hoạch hợp tác của hai nhà bày ra ở nơi đó, ba anh không có lương tâm bỏ chạy giữa đường, anh chỉ có thể uống đến cùng. Kết quả uống rượu, chú Lạc càng uống tâm tình càng tốt, gọi điện thoại bảo con gái của mình Lạc Lạc tới, muốn cô và Trữ Vệ gặp mặt, mặc cho Trữ Vệ giải thích anh có bạn gái thế nào ông cũng không nghe.
Trữ Vệ tự giận mình, trong nhà có mỏ thì thế nào, còn phải hi sinh nhan sắc vì kế sinh nhai?
Trong biệt thự yên tĩnh, thời gian quá muộn, mọi người đều nghỉ ngơi.
Trữ Vệ uống nước xong trở về phòng của mình, mở đèn, lúc này dưới đèn xuất hiện một người không có khả năng xuất hiện ở trong phòng anh.
Khóe môi anh nhếch lên, trên mặt không có biểu tình gì, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, có vẻ thờ ơ, tự dưng kéo khoảng cách với người đến. Ăn mặc chỉnh tề, tóc hất ra phía sau, lộ ra cái trán, không giống anh lúc còn học đại học.
Trữ Vệ như vậy, làm cho Nhạc Tâm cảm thấy hơi xa lạ.
Một ngày tìm không thấy, tựa như không biết mình.
Gầy, nhưng dường như cũng càng đẹp trai hơn?
Trữ Vệ trừng mắt nhìn, Nhạc Tâm vẫn đứng thẳng trước mặt anh. Anh xoay tay khép cửa phòng lại, sải bước lớn đi tới trước mặt Nhạc Tâm, từ phía trên nhìn xuống cô.
Nhạc Tâm bắt chuyện: "Này?"
Trữ Vệ chậm rãi vỗ tay lên mặt cô, ngón trỏ và ngón cái nắm lại, dùng sức. Da ấm áp, thịt mềm mại, không phải là ảo giác.
Nhạc Tâm đẩy tay anh ra, nếu muốn kiểm tra xem mình có phải nằm mơ hay không, dựa theo lệ quốc tế, mời tự bóp mặt mình đi?
Trữ Vệ vẫn mặt lạnh, lại cúi đầu hôn lên dấu tay đo đỏ.
Lông mi đen dài rũ xuống, như cánh bướm chập chợn, khiến cho Nhạc Tâm rung động, cho nên lúc Trữ Vệ ôm lấy cô, đi về phía trước mấy bước, áp cả người cô xuống giường, cô không đẩy ra.
Hô hấp ấm áp phả bên tai Nhạc Tâm, mặt dán lên mặt, anh ôm cô thật chặt, như là bảo bối mất mà tìm lại được, anh mơ màng gọi cô: "Nhạc Tâm..."
-------
Sắp sang năm mới rồi, chúc mọi người năm mới vui vẻ :