Lam Sầm cười cười, cô ta xinh đẹp như đóa hoa chợt nở rộ, những người xung quanh dù là nam hay nữ đều bị cô ta hấp dẫn. Cô ta cũng không thèm để ý chuyện này, vì dĩ nhiên cô ta cũng biết rõ ưu thế bề ngoài của mình. Cô ta chậm rãi đến gần Nhạc Tâm. Khác với nét đẹp của cô ta, Nhạc Tâm chỉ có thể coi là mặt mũi thanh tú, nhưng cô ta không hiểu vì sao ở tiên giới, chỗ nào cô ta cũng kém Nhạc Tâm.
"Tôi biết dựa vào quan hệ của chúng ta hôm nay, lời cô mới vừa nói không thể nào là nhắc nhở tôi, mà là đang uy hiếp tôi." Lam Sầm bước đến đứng vững ở vị trí cách Nhạc Tâm một bước, thanh âm của cô ta dịu dàng mà dễ nghe tựa như dòng suối tiên: "Chẳng qua là tôi muốn tới thăm cô một chút, cô chớ có khẩn trương."
"Cô nghĩ nhiều." Nhạc Tâm cao hơn cô ta nửa cái đầu, trông cô tựa như đang dùng nửa con mắt nhìn xuống cô ta: "Tôi khẩn trương cái gì?"
"Đừng mạnh miệng nữa, nếu đặt ở ngày xưa, lúc sư phụ cô còn chưa xảy ra chuyện, tôi còn biết kiêng kỵ chút. Thế nhưng, bây giờ ấy à,... " Lam Sầm thương hại nhìn Nhạc Tâm, điềm đạm cười.
Nhạc Tâm rũ mi mắt, ý tứ hàm xúc không rõ mà khẽ "Hừ" một cái: "Đừng tưởng tượng, tôi chỉ là nhắc nhở cô chân trần không sợ mang giày, hiểu không?"
"Đừng mạnh miệng nữa, cô..."
Gần sát giờ thi, cửa trường thi bị mở ra.
Nhạc Tâm ngắt lời cô ta: "Nói nhảm nữa có tin tôi đánh gãy chân cô không?"
Cô là thổ thần, ở nhân gian là chuyện đương nhiên. Nhưng người trộm hạ phàm như Lam Sầm vốn là không thấy được ánh sáng, dù cho bị cô đánh, trở về tiên giới cũng không dám lộ ra.
Nụ cười trên mặt Lam Sầm cứng đờ, cô ta đánh không lại Nhạc Tâm, nhưng núi dựa của cô ta vẫn nguy nga vững vàng như trước: "Cô không sợ cha tôi..."
Nhạc Tâm lần nữa ngắt lời cô ta: "Tôi là người chân trần."
"Tránh ra, tôi phải đi thi rồi."
Giơ túi văn phòng phẩm trong tay lên, Lam Sầm nhếch mi: "Thật là trùng hợp, tôi cũng phải thi."
Nhạc Tâm đi vòng qua cô ta như không có gì. Đang yên đang làng làm thần tiên không làm lại chạy tớithi giáo viên, là đầu óc có vấn đề hay là trúng gió?
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Nhạc Tâm, Lam Sầm nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chúng ta thi cùng một chức vị nè."
Đi mấy bước cách xa Lam Sầm, Con Dấu phát ra tiếng hỏi Nhạc Tâm: "Vị mỹ nữ vừa nãy không phải là cũng là một tiên tử đấy chứ?"
Má ơi, nó lạicó thể lập tức đồng thời nhìn thấy hai thần tiên!
Luôn cảm giác giữa thổ thần và vị kia tiên tử kia có quan hệ yêu hận tình thù trong quá khứ, hơn nữa, tiên tử kia còn nhắc tới sư phụ của thổ thần đã xảy ra chuyện. Ngắn ngủi vài câu đối thoại, lượng tin tức thật lớn. Cho nên, bởi vì sư phụ đã xảy ra chuyện Nhạc Tâm mới bị ép lưu đày xuống nhân gian để làm thổ thần?
Sư phụ cô gặp chuyện không may là chỉ đi về cõi tiên hay là bị thương hoặc là đắc tội vị tiên nào đó rồi phạm tội gì đó? Những phim tình cảm cẩu huyết nó từng xem đều xuất hiện trên người Nhạc Tân, cảm giác thổ thần là một bé tiên bị bắt nạt vô cùng đáng thương. Dựa theo con đường của nữ chính thông thường, kế tiếp, Nhạc Tâm hẳn là chuyên tâm tu hành, khiêm tốn nâng cao thực lực, sau đó trở về tiên giới đại sát tứ phương, giẫm tất cả những người từng bắt nạt cô ở dưới bàn chân.
Nhưng là, Nhạc Tâm lại không đi đường bình thường, mà là yêu đương, làm tiểu thương, bắt quỷ kiếm tiền, thấy thế nào cũng không có tâm báo thù rửa hận gì đó. Đây... Đây là vò đã mẻ lại vỡ sao?
Vì Nhạc Tâm đang bước vào thời khắc mấu chốt, Con Dấu không dám hỏi, rất sợ thi không tốt Nhạc Tâm sẽ đổ tội cho nó.
"Ừ." Nhạc Tâm lên tiếng, xếp hàng vào trường thi.
Toàn bộ quá trình thi, Con Dấu yên tĩnh như gà. Nó nhìn Nhạc Tâm bình tĩnh vung bút như gió, bớt thời giờ nghe Chân Dung Phong kể cho nó truyện [Con vịt xấu xí], rồi lại thảo luận rồi vài câu cảm nhận sau khi nghe xong, lúc nhìn lại nữa Nhạc Tâm đã làm xong bài thi. Trước khi hết giờ mười phút, Nhạc Tâm nộp bài thi ra khỏi trường thi.
Ở phòng thi sát vách Lam Sầm ngồi bên cửa sổ nhìn Nhạc Tâm từ hành lang đi qua cô ta. Cô ta xoay bút, nghĩ xm có nên động tay động chân với bài thi của Nhạc Tâm hay không. Trong nháy mắt suy nghĩ này xuất hiện, Lam Sầm giật mình, cô ta như vậy rất giống một nữ phụ độc ác. Nhưng dựa vào cái gì cô ta phải làm nhân vật phụ của Nhạc Tâm?
Cô ta không cam lòng.
Sau khi ra khỏi trường thi, Nhạc Tâm tìm một công viên nhỏ ở gần đó, ngồi trên ghế đá cầm điện thoại di động rũ mắt, lặng im một lúc lâu.
Con Dấu lúc này mới hậu tri hậu giác, tâm tình thổ thần hình như rất không tốt.
Nó nỗ lực khuấy động bầu không khí: "Nếu không tôi bảo Chân Dung Phong lại thêm năm mươi đồng tiền?"
Nhạc Tâm mở miệng: "Không hiếu kỳ thân phận của Lam Sầm?"
Vẫn đè nén nhiều nghi vấn trong đáy lòng, Con Dấu cực kỳ khéo léo trả lời: "Cũng... Cũng không hiếu kỳ lắm."
Đương nhiên, nếu thổ thần bằng lòng nói, nó nhất định vui lòng nghe.
"Vậy coi như thôi."
Con Dấu: "..." biết thế cứ nói tò mò cho rồi.
"Cách xa cô ta chút, ngươi nếu như bị cô ta bắt đi, tôi sẽ không báo thù cho cậu." Nhạc Tâm nhắc nhở nó một câu, lòng hiếu kỳ của Con Dấu quá mạnh mẽ, lại tự cao tự đại chủ nhân là thổ thần nên lá gan vô cùng lớn, ngay cả hồn thức cũng dám thả trên người của người huyền môn.
"Không phải cô nói có thể đánh gãy chân cô ta sao?"
Tâm tình Nhạc Tâm bết bát hơn: "Cậu cũng nói là tôi nói, tôi đã đánh chưa?"
Dựa theo tính cách của cô, nếu thật có thể đánh phế cô đã trực tiếp ra tay.
Đúng vậy, thần tiên hạ phàm một mình, cô có đánh phế Lam Sầm, Lam Sầm trở về tiên giới cũng không dám lộ ra. Nhưng cô ta không cần lộ ra, chỉ cần nói cho ba cô ta là được. Huyền Nhất chân nhân động động ngón tay là có thể nghiền nát cô rồi.
"Nhạc Tâm, ta chỉ có một đứa con gái là Lam Sầm, có muốn cái gì, ta đều sẽ cho, dù cho ta biết là sai. Nếu sư phụ cô còn ở đây, không ai dám bắt nạt cô, nhưng..." Huyền Nhất chân nhân địa vị cao thượng, khiến chúng tiên giới kính nể, ông cũng chỉ chính là một người cha: "Cô biết báo thù không?"
Đó là lần sư phụ gặp chuyện không may, sau khi Nhạc Tâm giải trừ hôn ước với vị hôn phu, lần đầu tiên cô nhìn thấy Huyền Nhất chân nhân.
Ông ta hỏi cô biết báo thù không.
Lúc đó Nhạc Tâm đã trả lời là: "Không biết."
Bởi vì cô biết rõ, cô không báo thù được. Dù cho Lam Sầm đoạt vị hôn phu của cô, Huyền Chất chân nhân có thể là hung phạm khiến cho sư phụ xảy ra chuyện. Nhưng mà, cô không làm được bất cứ cái gì. Bất lực mà mờ mịt, tiên giới to như vậy, cô không có một ai để dựa vào.
Nhạc Tâm vẫn luôn biết, cô xem như là người may mắn. Được sư phụ đút một viên tiên đan mà thành tiên, bằng vào uy danh hiển hách của sư phụ, ở tiên giới không ai dám bắt nạt cô. Nhưng cô cũng nỗ lực, mặc dù là người, không phải trời sinh là tiên. Thuật pháp tu hành của cô những người cùng thế hệ không ai sánh bằng. Nhưng, so với tiền bối Huyền Nhất chân nhân đã nhìn những người như cô không biết bao nhiêu năm rồi thì cô không bằng một phần vạn. Nhạc Tâm không thiếu thiên phú, không thiếu nỗ lực, cái cô thiếu là thời gian.
Đối mặt với thực lực mang tính áp đảo, Nhạc Tâm đi báo thù chẳng qua là lấy trứng chọi đá. Có thể dựa vào một bầu máu nóng liều mạng với Huyền Nhất chân nhân, kết quả cũng chính là uổng cái mạng của mình.
Nhạc Tâm không lựa chọn chết. Cô nuốt xuống tất cả đau khổ, tỏ ra vân đạm phong khinh, không hề phản kháng mà bị lưu đày tới nhân gian.
Còn nhiều thời gian, cô chờ nổi.
"Cô rời khỏi tiên giới, Lam Sầm sẽ vui vẻ." Huyền Nhất chân nhân nói như vậy.
Nhưng cô cũng đã rời đi, vì sao Lam Sầm còn đuổi tới nhân gian?
Ha hả, nhất định là Lam Sầm và vị hôn phu cũng chính là vị hôn phu trước của cô chung đụng không được tốt.
Biết được tình cảm của Lam Sầm không thuận lợi, Nhạc Tâm cũng yên lòng.
Đoán chừng là sợ ảnh hưởng đến Nhạc Tâm thi chiều nay, Trữ Vệ chỉ quan tâm theo thông lệ, sau đó lại một lần nữa phát mười một bao lì xì cổ vũ Nhạc Tâm.
Buổi chiều ở bên ngoài địa điểm, Nhạc Tâm lại nhìn thấy Lam Sầm. Hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau mấy bước, nhưng đều ăn ý im lặng không nói gì. Cũng đúng, vốn đã không thân thiết, việc gì phải giả mù sa mưa?
Theo thường lệ Nhạc Tâm nộp bài trước giờ thi rồi ra ngoài, vừa ra đến nơi đã thấy Trữ Vệ chờ ở ngoài địa điểm thi.
Thân cao chân dài, diện mạo anh tuấn. A, bạn trai của mình thật là đẹp trai!
Trong nháy mắt nhìn thấy Trữ Vệ, tâm tình tối tăm cả một buổi chiều của Nhạc Tâm rốt cuộc cũng sáng sủa. Không phải cô bất hiếu, báo thù cho sư phụ là một chuyện, nhưng quá trình báo thù dài dằng dẵng, trong quá trình này, cô không thể chỉ dựa vào thù hận để sống. Sư phụ đã dạy cô, phải tận hưởng lạc thú trước mắt. Thù là phải báo, yêu đương cũng phải yêu. Cô phải để cho sư phụ nhìn thấy cô sống rất khá, cô không vì những người và chuyện không đáng giá mà hủy họai bản thân.
Lông mày đen nhánh cong lên, làn da trắng nõn nhẵn nhụi như lóe sáng dưới ánh mặt trời, sinh động mà tươi tắn. Trữ Vệ tháo kính râm xuống, lúc nhìn thấy Nhạc Tâm tim của anh rốt cục cũng yên tĩnh lại, anh nhoẻn cười nhìn Nhạc Tâm. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhạc Tâm sau khi chia tay, ngoại trừ trong mộng.
Buổi sáng cho rằng duyên phận sẽ làm cho hai người gặp nhau, nhưng sau khi bôn ba hết điểm thi này đến điểm thi nọ mà không có kết quả sau, Trữ Vệ quyết đoán từ bỏ cái chữ duyên phận không đáng tin này. Anh dùng số căn cước của Nhạc Tâm và mật khẩu cô thường dùng để đổ bộ trang web báo danh, sau đó biết được địa điểm thi của Nhạc Tâm.
Việc do người làm mà không phải do duyên phận. Cái này lại một lần nữa chứng minh mê tín dị đoan không thể tin được.
Trữ Vệ nghênh đón, Nhạc Tâm cười hỏi: "Đã nói là không đến mà?"
"Em thi xong anh mới đến, không tính là nói không giữ lời." Tuy là anh sớm đã tới rồi, thế nhưng không gặp mặt không coi là tới. Đúng vậy, anh không có nói sai.
Nhạc Tâm đứng ở trước mặt Trữ Vệ, nhân lúc ánh mặt trời còn sáng lại một lần nữa ngắm nhìn anh, câu nói một ngày không gặp như cách ba năm quả nhiên là sự thực, một khắc khi thấy Trữ Vệ xuất hiện ở ngoài địa điểm thi, cô mới rõ ràng lòng mình nhớ anh biết bao nhiêu.
Cô không tự chủ được đưa tay chạm vào mặt Trữ Vệ.
Trữ Vệ thuận thế cầm tay cô, lửa nóng thâm tình và nhớ nhung cháy hừng hực trong mắt anh, chạm đến mặt Nhạc Tâm rồi lại dời đến đôi môi non mềm của cô. Hô hấp của Trữ Vệ trở nên nặng nề.
Nhạc Tâm hơi có chút không được tự nhiên, lại nhẫn nhịn không dời ánh mắt đi. Hai người là người yêu, phát sinh chuyện gì đó cũng là hợp pháp.
Tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ xứng đôi. Trợ lý chờ ở cạnh xe nhịn không được lấy điện thoại di động ra chụp "Tách tách", nguy rồi, quên tắt đèn plash rồi.
Bầu không khí tim bay phấp phới giữa hai người bị phá vỡ, hai người lần lượt quay đầu nhìn về phía trợ lý. Trợ lý dám cam đoan, cậu ta đọc được tin tức cậu nhất định phải chết tin tức từ trong mắt ông chú.
Sợ.
Sau khi lên xe, Trữ Vệ thuần khiết vẫn như cũ dắt tay Nhạc Tâm không thả, mặc dù lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, cũng kiên trì không buông tay.
"Không nóng sao?"
Nhạc Tâm lắc lắc tay, không bỏ qua.
"Nóng." Trữ Vệ gật đầu:"Nóng cũng muốn nắm."
Vậy được: "Nắm đi!"
Tay Trữ Vệ rất đẹp, xương ngón tay rõ ràng lại thon dài, tràn đầy hương vị đàn ông. Lúc này, lòng bàn tay anh nóng hổi.
Nhạc Tâm nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ đến trong trời đất này người duy nhất trong mắt chỉ chứa mình cô, sợ chỉ có Trữ Vệ thôi.
Anh khác với người khác.
Trợ lý lái xe, nhẫn nhịn không liếc mắt về phía sau, cậu ta nhắc nhở một tiếng: "Tổng tài?"
Bấy giờ Trữ Vệ nhớ ra hỏi Nhạc Tâm: "Em muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được."
Ba chữ 'Gì cũng được' làm khó vô số thẳng nam đến chỗ Trữ Vệ lại giúp anh âm thầm thở dài một hơi: "Vậy đi nhà hàng tôi đã đặt đi!"
Anh rất sợ Nhạc Tâm nói muốn đi ăn bò bít tết, anh cảm giác mình có bóng ma trong lòng rồi. Ăn bò bít tết bằng chia tay, cả đời này anh cũng không muốn ăn bò bít tết nữa.
Trợ lý làm bóng đèn rất tự giác đưa bọn họ đưa đến cửa nhà hàng rồi rời đi. Lái xe ra thật là xa, trợ lý bỗng nhiên ý thức được trong cóp sau còn một đống hoa hồng ông chủ đã tỉ mỉ chuẩn bị. Xong đời, bây giờ cậu ta quay lại còn kịp sao?
Trợ lý bỗng nhiên nghĩ ra phương pháp khác.
Trữ Vệ đặt phòng, gọi toàn đồ Nhạc Tâm thích ăn. Nhạc Tâm vô cùng không khách khí ăn sạch một bàn đồ ăn.
Trữ Vệ đã quen với lượng cơm Nhạc Tâm ăn, gặp được đồ ăn ngon có thể ăn rất nhiều, nhưng nếu là đồ cô không thích ăn, có thể một ngụm cũng không ăn. Người kén ăn như bạn gái ủa anh, coi như là độc nhất vô nhị rồi.
Trước đây nếu không phải giả bộ nghèo, mỗi ngày anh đều muốn đưa Nhạc Tâm đi ăn thật ngon. Bây giờ đã rõ ràng thân phận, tuy là trong lúc đó cũng đã trải qua phong ba chi tay, nhưng anh có thể danh chính ngôn thuận đưa Nhạc Tâm đi ăn ngon. Anh kiếm nhiều tiền như vậy, không để cho bạn gái ăn ngon giữ lại để làm chi? Mốc meo sao?
Lúc rời khỏi nhà hàng, Nhạc Tâm ngoài ý muốn thấy được Lam Sầm. Cô ta và một đôi vợ chồng trung niên xa lạ ngồi ở trong đại sảnh ăn, nhìn có vẻ giống như một nhà ba người. Có ý tứ.
Nhạc Tâm vô thức ẩn thân cùng Trữ Vệ, không để cho nhìn thấy Lam Sầm bọn họ.
Sắc trời đã tối, đèn nê ông đang lóe lên.
Trữ Vệ mấp máy môi, hỏi khách sạn Nhạc Tâm đang ở ở chỗ nào.
Nhạc Tâm: "..." sợ cái gì sẽ gặp cái đó.
"Sáng sớm trả phòng rồi, lúc đầu định thi xong thì về luôn." Cô nói dối, ánh mắt tự nhiên chột dạ.
Trữ Vệ càng chột dạ hơn: "Anh có thuê khách sạn, nếu không đến... đến chỗ anh ngủ? Giường rất lớn rất thoải mái."
Sợ Nhạc Tâm hiểu lầm, anh vội vàng giải thích: "Anh có thể ngủ dưới đất, giường em ngủ."
Nhạc Tâm nói: "Tốt."
Trữ Vệ bối rối, đây là nói anh đặt khách sạn tốt, hay là anh ngủ dưới đất tốt?