Khi Lục U rời khỏi phòng thiết kế đã là chín giờ tối. Một mình cô rảo bước trên chợ đêm, đói đến mức ngực dán vào lưng, bụng kêu từng tiếng “ục ục”.
Bởi vì việc làm ăn vô cùng tốt nên giá cả của chợ đêm đại học Thanh Phù tương đối cao, một bát bún xào cũng bán tận hai mươi tệ.
Lục U vừa lấy được tiền lương bán bản thảo của một kỳ, trong túi cũng coi như dư dả, nhưng cũng không muốn bỏ hai mươi tệ ra mua một bát bún xào.
Đối diện với ánh đèn neon màu hồng nhạt vẫn còn tản ra ánh sáng của tiệm bánh ga-tô “Căn phòng nhỏ ngọt ngào”, cô nhớ tới hộp bánh sinh nhật đã đặt cho sinh nhật Hứa Trầm Chu.
Bánh ga-tô có lỗi gì đâu chứ. Lục U dứt khoát đi vào tiệm bánh. Bên trong tiệm bánh có mùi ngọt ngào của bơ sữa kích thích sự thèm ăn, Lục U nói với lễ tân: “Xin chào, trước đó tôi có đặt một chiếc bánh ga-tô, bây giờ đến lấy.”
Chị gái lễ tân lấy chiếc bánh ga-tô được đặt trong tủ lạnh ra, dặn dò: “Phải ăn trong ngày nhé!”
“Cảm ơn.”
Lục U cầm theo bánh ga-tô đi tới bờ sông bên ngoài sân trường, ngồi trên bậc thang ở bờ đê, hứng gió đêm thổi qua, mở hộp bánh ra. Bánh mousse trái cây tuyệt đẹp, trên thiệp chúc mừng viết –
Hy vọng Chu Chu đáng yêu của chúng ta sinh nhật tuổi hai mươi lăm vui vẻ.
Khóe miệng Lục U nở nụ cười trào phúng, ném tấm thiệp đi. Theo cơn gió, tấm thiệp nhẹ nhàng bị thổi tới nơi xa, bị chiếc giày mới tinh bóng loáng của một người đàn ông dẫm nát dưới chân.
“Anh Đạc, cô gái nhỏ đang điên cuồng ăn bánh ngọt kia hình như giống vị hôn thê thanh mai trúc mã xui xẻo của anh nhờ.” Giọng Hạ Minh Phi truyền đến.
Tưởng Đạc lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy Lục U đang ngồi bên bờ sông ăn ngấu nghiến. Cô nghiêm túc diệt sạch cái bánh mousse, ngay cả kem trên dao cắt bánh cũng liếm sạch sẽ giống như mười ngày chưa được ăn cơm. Vẫn là dáng vẻ lúc nhỏ, ngốc nghếch như một con mèo chân ngắn vụng về.
Cô gái nhỏ xong bánh ga-tô hình như còn hài lòng nấc lên một cái, đặt hộp bánh sang bên cạnh, cũng không định rời đi mà ngẩng mặt lên, ngơ ngác thưởng thức cảnh đêm.
Không bao lâu thì bắt đầu lau nước mắt. Dần dần lại từ nức nở biến thành òa khóc, tựa như vào giờ phút này bao nhiêu tâm tình đè nén đều trào ra bên ngoài.
Tưởng Đạc khẽ nhíu mày, vô thức thu lại tầm mắt.
“Còn khóc nữa kìa, đau lòng lắm ha.” Hạ Minh Phi cười mỉa: “Tốt xấu gì cũng là tiểu thanh mai của cậu, chúng ta qua an ủi tí chứ nhỉ.”
Tưởng Đạc ngồi trên ghế mềm, cả người hơi dựa vào ghế, đầu ngón tay kẹp lấy cánh hoa lan vừa mới ngắt xuống, thản nhiên nói: “Có gan thì đi, mặt mũi tiểu thanh mai của tôi lớn lắm, lỡ mà nổi điên thì có thể đạp thẳng cậu xuống nước làm mồi cho cá đấy.”
“Chưa chắc đâu à nghen.”
Hạ Minh Phi thong thả giải thích: “Quả thật là trước đây ai cũng không dám trêu chọc ‘Tiểu Bảo Thoa’ [1], dù sao gia nghiệp của nhà họ Lục cũng lớn, lại được vị hôn phu là cậu chiều chuộng, che chở, muốn lên trời hái sao cũng chẳng ai ngăn cản.”
[1] Tiết Bảo Thoa: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, thể thái phong mãn, phẩm cách đoan trang, tài đức vẹn toàn, tính cách đại độ, được xem là viên ngọc minh châu của nhà họ Tiết.
Trông thì Tưởng Đạc có vẻ hờ hững, nhưng lại đang chăm chú nghe, cố gắng từ đôi ba lời của người khác bù đắp mấy năm không có anh trong cuộc đời cô.
“Hai năm qua nhà họ Lục liên tục gặp biến cố, cô ấy rất xui xẻo, mẹ bị bệnh, bố nhảy lầu què cả chân, trong nhà còn một cậu em trai đang học cấp ba, cả gia đình đều phải dựa vào một mình cô ấy.”
Đầu ngón tay kẹp cánh hoa lan của anh bất giác siết chặt lại.
“Cho nên tính cách của ‘Tiểu Bảo Thoa’ thay đổi rất nhiều, đối với người bạn trai kia của cô ấy, gần như là nói gì nghe nấy.”
Chuyện nhà họ Lục phá sản Tưởng Đạc cũng từng nghe qua, chỉ có điều là sau khi về nước. Trong thời gian du học, trong nhà cũng không nói chuyện của nhà họ Lục cho anh biết. Anh cũng sợ mình không thể khống chế được tình cảm mãnh liệt đến biế.n thái của bản thân mà làm ra chuyện thương tổn cô, vậy nên vừa đi là đi liền mấy năm, không quay về lần nào, cũng cố gắng không để ý tất cả những tin tức có liên quan đến cô.
Không nghĩ tới lần này sau khi hoàn thành việc học trở về, tiểu thanh mai từng được anh chiều chuộng đến vô pháp vô thiên lại... sa sút như vậy.
Trước đây Tưởng Đạc đã từng nghe thấy trong mấy lời nói vặt vãnh của bạn bè –
Nói cô vì mấy nghìn tiền học bổng mà xích mích với bạn cùng phòng;
Nói cô cả ngày lẫn đêm điên cuồng vẽ bản thảo, thu nhập một tháng hơn mười nghìn, nhưng lại thường gặm bánh bao chay ở căn-tin;
Nói cô bị mấy người bạn thân trước đây nịnh hót bắt nạt nhưng cũng không nổi giận;
“Tiểu Bảo Thoa” một thời từng không ai bì nổi lại biến thành một cái “bánh bao” bị người ta bắt nạt cũng không hề lên tiếng.
...
Tưởng Đạc nghe thấy tất cả. Trái tim cũng đau đến tê dại.
-
Lục U vẫn còn lau nước mắt. Sau khi trút hết được tâm sự ra ngoài, cô lại cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Cô không khóc vì Hứa Trầm Chu. Chuyện của Hứa Trầm Chu chỉ là một ngòi nổ để kích phát toàn bộ những áp lực tích tụ trong lòng cô từ lâu ra ngoài mà thôi.
Trút hết ra rồi, cô lập tức lâu khô nước mắt, lấy dũng khí đối mặt với cuộc sống.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng huýt sáo, mấy tên côn đồ tóc vàng cánh tay xăm trổ đi tới bên cạnh Lục U.
Cô gái nhỏ này dáng vẻ như một bông hoa, lúc khóc lên cũng là tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối [2], có tư vị rất đặc biệt khiến mấy tên lưu manh này nhìn không dời mắt.
[2] Nguyên gốc là vũ đả ba tiêu: ý chỉ tiếng mưa rơi đập vào lá chuối tạo ra âm thanh ảm đạm, khiến người nghe cảm thấy bất lực.
Trời đã gần tối muộn, trên bờ đê ven sông này không còn ai, chỉ có mấy gian hàng vẫn trên bờ cách đây không xa vẫn còn buôn bán.
Những tên côn đồ cắc ké cũng không dám làm mấy chuyện khác người, chỉ có thể mở miệng đùa giỡn vài câu –
“Tiểu mỹ nữ thất tình à?”
“Tới chỗ anh này, anh sẽ thương em.”
“Chỗ này nhiều anh như vậy, hay là em chọn một nhé?”
...
Lục U bị dọa đến đổi cả sắc mặt, xoay người muốn rời đi.
Tên lưu manh gan lớn tiến lên, kéo cô một cái: “Tiểu mỹ nữ đừng...”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng “tủm”, tên lưu manh kéo Lục U đã bị ai đó dùng một chân đạp thẳng xuống sống. Tháng ba xuân hàn, nước sông lạnh thấu tận xương, mặc dù tên đó biết bơi nhưng cũng bị lạnh đến sảng.
“Đã lâu không làm thịt ai rồi.”
Giọng nói người đàn ông rõ ràng, tròn trịa, còn mang theo vài phần kiêu ngạo, phóng túng.
Tên côn đồ đánh giá người đàn ông, đường nét gương mặt anh ta vừa lạnh vừa cứng, trên người mang theo tà khí không cách nào diễn tả.
Xác định đây là sự tồn tại không chọc nổi, tên côn đồ vớt người anh em đang ở trong nước lên rồi lập tức giải tán.
Lục U đưa lưng về phía anh, nghe được giọng nói quen thuộc nhưng lại không có dũng khí quay đầu.
Người đàn ông cũng không định tiến lên, chỉ đứng nhìn bóng lưng cô, con ngươi đen nhánh lộ ra vài phần nhẫn nại và tham lam.
Người hai đứng giằng co trong gió lạnh. Cuối cùng Hạ Minh Phi chạy tới gọi: “Hai người mấy năm không gặp, không nhận ra cũng phải, có cần tôi giới thiệu cho hai người không. Tưởng Đạc, Lục U, quan hệ trước đây của hai người tốt đến mức ngủ chung một giường, còn suýt chút nữa kết hôn đấy.”
Lục U cắn răng, lấy dũng khí quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông thân hình cao lớn, lưng gấu eo ong, mặc một chiếc hoodie màu đen, trong tay ôm một chậu hoa lan kiều diễm. Ngũ qua anh kiên cường, đường nét rõ ràng, đôi mắt đào hoa, phong lưu mang theo vài phần lạnh nhạt, lười biếng. Nốt ruồi đa tình đỏ thẫm nơi khóe mắt sáng rực động lòng người, giọng nói dịu dàng như người tình nói nhỏ bên tai –
“Con bạch nhãn lang nho nhỏ kia, Tưởng ca ca đã về rồi.”
“...”
Lần đầu tiên Lục U nhìn thấy Tưởng Đạc là ở trong tiệc mừng thọ bà nội Tưởng. Tất cả trẻ con nhà họ Tưởng đều ăn mặc gọn gàng sạch đẹp, ngồi trên bàn tròn cười nói, trêu đùa cãi nhau. Chỉ có Tưởng Đạc ngồi một mình trên bàn nhỏ ngoài sảnh ăn cơm trắng, bộ dáng rất đáng thương.
Lục U nghe người ta nói anh là con riêng ở bên ngoài của ba Tưởng, mẹ chết không được ai chăm sóc nên mang về nhà họ Tưởng mà nuôi như một con chó. Lục U tuổi còn nhỏ nên nghe không hiểu. Một anh trai trắng nõn xinh đẹp như vậy tại sao lại là chó chứ.
Sau này có một lần, cô nhìn thấy Tưởng Đạc duỗi tay lấy hộp kẹo trên bàn trà thì bị Tưởng phu nhân dùng sức véo mạnh, mu bàn tay bầm tím hết cả. Làn da anh so với tuyết còn trắng hơn, cho nên chỉ một vết bầm tím đều trở nên vô cùng nổi bật.
Cậu bé vội vã rụt tay về, cực kỳ tủi thân, đáy mắt dường như rỉ ra vài giọt nước mắt. Nhưng cậu bé vẫn bướng bỉnh cắn chặt răng không cho nước mắt rơi xuống.
Lục U lấy một viên kẹo socola ở trên bàn, thừa dịp mọi người không chú ý mà nhét vào trong túi áo anh. Tưởng Đạc không hiểu gì nhìn cô. Cô bé lộ ra hai cái răng khểnh, vỗ vào vai anh, kề sát bên tai anh rồi nói: “Đừng khóc nữa, về sau nếu anh muốn ăn kẹo thì tới tìm em.”
Lục U là cô gái duy nhất lớn lên trong đại viện [3] không sợ anh, lại còn cho anh kẹo. Cũng là người bạn duy nhất của anh.
[3] đại viện: trước đây ở Trung Quốc, các nhân viên của nhiều tổ chức công cộng lớn và sĩ quan quân đội sống tập trung ở các khu vực gần đơn vị của họ, tương tự như các khu dân cư hiện tại, gọi là đại viện.
...
Bởi vì hai nhà Tưởng Lục vốn là hàng xóm nên cơ hội tiếp xúc của hai đứa trẻ cũng nhiều hơn. Bà nội Tưởng không phân biệt đối xử với con riêng, cháu riêng, đều yêu thương như nhau. Thấy anh và Lục U ở bên nhau càng lúc càng dính nhau, liền nửa đùa nửa thật, nửa nghiêm túc nói hai đứa thân nhau như vậy hay là hai nhà định hôn từ bé luôn đi.
Nhà họ Lục tất nhiên vui vẻ đáp ứng, việc làm ăn của nhà họ Tưởng trải rộng toàn quốc, là hào môn chân chính, có thể làm thông gia với gia đình này thì nền móng cứng trở nên vững chãi rồi.
Lúc đó Lục U vẫn là một con nhóc chết tiệt không tim không phổi, ngày nào cũng chạy theo Tưởng Đạc để hỏi: “Bạn nhỏ ở nhà trẻ nói tương lai em sẽ phải gả cho anh, là thật sao?”
Tuy tuổi tác Tưởng Đạc còn nhỏ nhưng tính tình lại trưởng thành sớm. Nhìn con búp bê nhỏ có làn da mềm mại trắng nõn trước mặt, tai anh đỏ lựng, sợ cô bé sẽ xa cách với anh nên nghiêm túc giải thích: “Ép duyên đã cổ lỗ sĩ rồi, đừng nghe mấy đứa trẻ hư nói bật, anh chỉ là Tưởng ca ca của em thôi.”
Lục U ngốc nghếch nở nụ cười: “Vâng ạ, Tưởng ca ca.”
Năm cấp hai, Tưởng Đạc trải qua một cơn ác mộng, đó là một vụ bắt cóc.
Hung thủ là tên b.ến thái hận người giàu đến cực đoan, đã dụ dỗ và bắt cóc ba đứa trẻ khác trong cùng tiểu khu với anh. Ba đứa trẻ kia đều gặp bất trắc, chỉ có Tưởng Đạc bị cảnh sát cứu về trong tình trạng hấp hối, cả người toàn là máu, vết thương trên người không cách nào đếm hết. Bác sĩ nói là vì ý chí cầu sinh ngoan cường của anh mới giữ lại cho anh một hơi thở cuối cùng chờ cứu viện đến.
Mặc dù hung thủ đã bị đưa ra công lý nhưng cơn ác mộng của Tưởng Đạc vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì ba đứa trẻ trong vụ án bắt cóc đều gặp nạn, chỉ mình Tưởng Đạc còn sống nên trong tiểu khu nảy sinh rất nhiều lời đồn đãi. Kỳ lạ nhất là thậm chí có người nói Tưởng Đạc cùng hung thủ bắt mấy đứa trẻ kia. Bởi vì mấy đứa trẻ này bình thường hay bắt nạt anh, đánh anh, giành đồ chơi của anh... Đứa con riêng này bình thường phải nhìn sắc mặt bọn họ, trong lòng vô cùng căm hận, nhất định là đã muốn báo thù từ lâu rồi.
May mắn còn sống sót lại trở thành nguồn gốc tội lỗi của anh, mà việc bị đánh, bị bắt nạt trước đây hiện tại cũng trở thành “chứng cứ phạm tội”.
Ba gia đình mất con dồn toàn bộ lửa giận lên trên người người vẫn còn sống là Tưởng Đạc. Những đứa trẻ trước đây đánh anh, thậm chí bây giờ còn có cả người lớn còn lén đưa anh đến nơi không người, tay đấm chân đá để “phát tiết” nỗi đau mất con.
“Vì sao người chết không phải là mày!”
“Mày mới là đứa đáng chết nhất!”
...
Tưởng phu nhân đương nhiên cũng hận đứa con riêng này, vì vậy bà ta căn bản không để việc này vào mắt, để mặc người khác bắt nạt anh. Bà nội Tưởng vì tuổi tác đã cao nên về nhà cũ ở, không biết chuyện nào.
Những năm đó Tưởng Đạc đơn đả độc đấu, lớn lên trong bạo lực.
Trước đây anh biết khóc, sau vì bị bắt nạt nên không khóc nữa, chỉ cười âm u, giống như một con quỷ.
Lục U, biệt hiệu “Tiểu Bảo Thoa” là một con bé hay bất bình giùm người khác, tất nhiên không thể chịu đựng Tưởng ca ca có quan hệ tốt với mình bị bắt nạt, mấy lần ra mặt giúp anh. Có một lần, cô đánh nhau với anh trai của đứa trẻ bị hại. Tưởng Đạc đè cô dưới người anh, dùng thân thể bảo vệ cô. Lần đó, Lục U bị dọa đến mất hồn mất vía.
Sau đó, cô ngồi trên bậc thang ngoài bờ sông, ôm lấy cánh tay Tưởng Đạc, khóc lóc không ngừng: “Sợ quá đi.”
Tưởng Đạc không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Sau này, anh lại chủ động xa cách cô, gọi cô là con nhóc chết tiệt, bảo cô sau này đừng quấn quýt lấy anh nữa, anh nhìn cô ngứa mắt, cũng sẽ không kết hôn với cô.
Lúc ấy Lục U cũng gần trưởng thành, có lòng tự trọng, nghe anh nói như vậy tất nhiên xấu hổ, không để ý đến Tưởng Đạc nữa.
Tiểu học, cấp hai, cấp ba... thời gian thoi đưa, cô và Tưởng Đạc đều chậm rãi trưởng thành.
Lên cấp ba, gương mặt bánh bao của Lục U dần trổ mã, đẹp như một đóa hoa sứ sa mạc, là nữ thần mà người gặp người thích trong trường.
Còn Tưởng Đạc lại trở thành đứa con hoang cà chớn không ai dám trêu chọc, không tim không phổi, cười lên giống như ma quỷ. Mặc dù là thế, nhưng vì gương mặt đẹp trai, câu hồn như diễm quỷ của anh mà vẫn có không ít nữ sinh bị thu hút.
Lục U nghe nói bạn gái của Tưởng Đạc mười ngày đổi một người, người thích thì cả nhúm. Có mấy lần cô thử làm lành với Tưởng Đạc, khuyên anh học tập cho tốt nhưng đều bị bộ dạng ngả ngớn, phóng đãng của anh dọa chạy.
Lục U quyết định mặc kệ anh, kệ anh trở nên sa đọa.
Sau này, Tưởng Đạc “sa đọa” lại thi đỗ vào cùng trường đại học với cô, tổng điểm còn cao hơn cô bốn mươi điểm, trở thành thủ khoa của tỉnh. Tâm trạng Lục U rất phức tạp, cô phát hiện ra rằng, trên phương diện học tập Tưởng Đạc là thiên tài, còn cô mới là tên hề.
Lên đại học Tưởng Đạc đã trưởng thành, khiêm tốn đi chút ít, mối quan hệ của Lục U và anh tan đi lớp băng, trở về làm bạn bè.
Nhưng từ trong xương, bản chất của anh vẫn hư hỏng, lúc nào cũng trêu ghẹo cô, chọc cô tức giận. Không biết bao nhiêu lần Lục U chính thức tuyệt giao với anh, nhưng rồi cũng không thể rời bỏ được tên ác long tiểu trúc mã kia.
Về sau, Lục U cùng chủ tịch hội học sinh, cũng là nam thần được toàn trường công nhận – Hứa Trầm Chu ở bên nhau. Tất cả mọi người đều nói hai người chính là tuyệt phối, là tình yêu thần tiên nơi vườn trường.
Mà thiếu niên ác long kiêu ngạo, phóng đãng kia cũng dần dần rời xa cuộc sống của cô. Sau lại dùng tư cách sinh viên trao đổi mà ra nước ngoài du học...
Chuyện cũ giữa bọn họ dường như đột ngột dừng lại.
Nhưng chỉ có người bạn lớn lên cùng Tưởng Đạc – Hạ Minh Phi mới hiểu anh nuông chiều vị tiểu thanh mai này như thế nào.
Ngành Tội phạm học của Đại học Maryland là số một thế giới, Hứa Trầm Chu nộp đơn vào trường này, học từ thạc sĩ đến tiến sĩ, có lẽ phải tốn mấy năm. Đêm đó Lục U ở ngoài sân tập khóc đến sưng cả mắt, nhưng lại gửi tin nhắn cho Hứa Trầm Chu bảo anh ta không cần cảm thấy có gánh nặng, nhất định phải nắm chặt cơ hội trao đổi này, cô sẽ chờ anh ta.
Hứa Trầm Chu tràn đầy tự tin nộp đơn vào trường. Cuối cùng, ngoài dự liệu của mọi người, người Đại học Maryland chọn là Tưởng Đạc. Năm đó cả Trung Quốc cũng chỉ chọn một mình anh.
Đã từng là ác long, nay lại bỏ đến Thần điện của ngành tâm lý học tội phạm, một lần nữa trở về làm thiếu niên đồ long.
[4] Ác long: con rồng tàn ác. Đồ long: Giết rồng.
Thời điểm Tưởng Đạc ra nước ngoài, lúc ở sân bay đã gửi cho Lục U một tin nhắn ngắn –
“Tưởng ca ca giúp em một lần cuối, kết hôn phải mời ông uống rượu mừng đấy.”
Tên ngu ngốc Tưởng Đạc kia chắc lúc đó đã khóc mù cả mắt nên mới nhắn nhầm cho Hạ Minh Phi.